Chàng Rể Bác Sĩ
Hơn mười tên cao to lực lưỡng cùng nhìn vào nó và cả người bỗng chốc cứng đờ.
Nụ cười âm u lạnh lẽo của Đỗ Thanh Đế cũng cứng ngắc và đứng đó như trời trồng…
Thiên Hổ lệnh!
Thiên Hổ lệnh?
Nó là Thiên Hổ lệnh?
Bọn Đỗ Thanh Đế lập tức giật thót tim nhìn chăm chăm Diệp Phi, hoàn toàn không thể chấp nhận được điều đang xuất hiện trước mắt mình! Tất cả mọi người trong tập đoàn Tứ Hải đều biết Thiên Hổ lệnh chẳng khác gì lời nói của Đỗ Thiên Hổ, chẳng những điều khiển được tất cả mọi người mà còn nắm quyền sinh sát trong tay.
Đỗ Thanh Đế cũng chẳng lớn bằng quyền lực Thiên Hổ lệnh đó.
Thân phận có to cách mấy cũng không thể đánh lại nguyên tắc của Tứ Hải và Thiên Hổ lệnh là thứ lớn mạnh nhất.
Bọn Đỗ Thanh Đế biết rất rõ Thiên Hổ lệnh luôn nằm trong †ay anh ta và không thể có chuyện đánh mất, điều đó có nghĩa là Diệp Phi và Đỗ Thiên Hổ có mối quan hệ gì đó thật.
Và bọn họ có thể cảm nhận được sự quan trọng và nể nang Đỗ Thiên Hổ dành cho Diệp Phi, nếu không thì chắc chắn người ngoài như anh đã không cầm được lệnh bài này rồi.
Tại sao lại có chuyện này được?
Một kẻ ở rể nhà vợ lại được ngồi ngang hàng với ông trùm của thế giới ngầm Trung Hải là chuyện khiến con người ta không cách nào tin nổi.
Ánh mắt Đỗ Thanh Đế trở nên nặng nề nhìn chằm chằm Diệp Phi, đặt câu hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là ai ấy hả?” Diệp Phi thong thả rót thêm ly rượu khác nhấp một ngụm: “Tôi là người cứu bà nội cậu, cứu cả bố cậu, câu nói xem tôi là ai được nhỉ?”
Anh là người cứu họ ư?” Đỗ Thanh Đế ây giờ thì sắc mặt anh ta không còn ¡: “Anh là Diệp Phi? Là vị thần y đó ư?”
Tuy anh ta sống buông thả bất cần đời, cứ cà lơ phất phơ bình tĩnh được nữa như người say không tỉnh nhưng vẫn biết được những chuyện xảy ra trong gia đình mình, anh ta biết rõ có một người đã cứu mạng bà nội và bố mình.
Đỗ Thiên Hổ còn dặn dò anh ta rất kỹ rằng dù có ra đường đè đầu cưỡi cổ ai cũng không được đụng đến Diệp Phi, nếu không Đỗ Thanh Đế cứ tự gánh lấy hậu quả đi.
Đỗ Thanh Đế không thể ngờ đến người mình muốn đập nát đầu tối nay lại là Diệp Phi đó.
Bọn Đỗ Thanh Đế vẫn chưa kịp phản ứng hoạt động não gì thì Diệp Phi đã lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình và ấn một dãy số.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối, giọng cười khàn khàn và có đôi phần chói tai vang lên: “Em trai Diệp Phi, buổi tối vui vẻ ha, sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho anh thế này?”
Giọng nói đó vừa vang lên thì mặt mũi Đỗ Thanh Đế đã xám ngoắt như tro tàn.
Đám tay chân đàn em của anh ta cũng làm rơi chai rượu xuống đất, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt lưng.
Bọn họ đều nhận đó chính xác là giọng của Đỗ Thiên Hổ.
“Anh Thiên Hổ, ngại ghê vì phải làm phiên anh vào buổi tối muộn màng thế này” Diệp Phi cười trò chuyện với ông ta vài câu rồi chợt chuyển sang chủ đề khác: “Có điều hôm nay tôi gặp được một người ở quán bar Huy Hoàng, người đó bảo mình là Đỗ Thanh Đế con trai anh và dẫn theo rất nhiều người ở đây.
Cậu ta chấm trúng cô đi cùng tôi và muốn cô ấy chơi với mình một đêm.
Tôi có tát cho cậu ta mấy bạt tai, cậu ta bảo đàn em dọn chỗ định dùng chai rượu đập nát đầu tôi, cả một trăm chai cơ đấy”
“Tôi nghĩ anh Thiên Hổ làm người sáng suốt như thế, tại sao lại có đứa con trai quần là áo lượt chỉ biết hống hách và huênh hoang thế này nhỉ? Tôi vẫn nghi ngờ về thân phận của cậu ta nên mới gọi điện thoại cho anh hỏi thăm đôi câu, chứ nhỡ tôi mà trượt tay làm cậu ta bị thương hay tàn phế gì thì làm tổn thương tình cảm anh em chúng ta quá”
Chỉ tiết đến giọt cuối cùng.
Mí mắt Đỗ Thanh Đế cứ giật giật mãi, nắm đấm siết chặt, có tức giận nhưng sợ hãi chiếm phần hơn.
Tuy anh ta ra đường coi trời bằng vung nhưng vẫn sợ hãi bố mình theo bản năng, áp lực đè nén trên đầu hai mươi mấy năm nặng như núi Thái Sơn.
Vì thế từ khi Diệp Phi bắt đầu mách lại đã khiến lòng anh †a thấp thỏm bất an, chẳng hiểu sao chân trái ngày xưa từng bị Đỗ Thiên Hổ đánh gấy lại bắt đầu đau nhói lên.
Đám đàn em tay chân cũng bắt đầu run run.
“Thế ư?” Bấy giờ, giọng Đỗ Thiên Hổ bỗng trở nên hờ hững và nghiêm nghị hơn hẳn, sau đó ông lạnh lùng không chút cảm xúc nào nói: “Nếu cậu Diệp Phi thấy tiện thì cậu gọi nó tới cho tôi nói chuyện với nó vài câu được không? Nếu đó là thằng con bất hiếu nhà tôi thật thì tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời đàng hoàng”
Đoạn cuối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép và sự lạnh lếo rợn người.
“Được” Diệp Phi cầm điện thoại cười khế nhìn Đỗ Thanh Đế đứng gần đó: “Nhưng mà chắc để tôi đứng dậy đi vậy.
Cậu †a là cậu Thanh Đế to bằng trời thì làm sao tôi dám gọi cậu ta tới đây nói chuyện với anh được, để tôi mang điện thoại lại đó.
Phiền anh Thiên Hổ chờ cho một lát nhé!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...