Đường Kỳ Kỳ nhìn thấy Diệp Phi lập tức hét lên một tiếng, sau đó nhảy phốc lên ôm lấy cổ Diệp Phi, giống như là con lười quấn chặt người Diệp Phi: “Đã lâu không gặp”
Mặc dù Đường Kỳ Kỳ đã là sinh viên đại học, nhưng luôn luôn thoải mái như thế, trước kia ở nhà họ Đường, còn thường xuyên mặc quần áo ngủ vọt vào phòng Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.
Thậm chí lúc khóa áo lót hoặc nút áo của cô bị xộc xệch, cũng sẽ bắt Diệp Phi giúp cô cài lại, vô tư không suy nghĩ gì, cho nên Diệp Phi đối với việc cô nhào lên người mình không có gì bất ngờ.
Bất quá thấy ánh mắt của mọi người, Diệp Phi vẫn bắt Đường Kỳ Kỳ tuột xuống: “Kỳ Kỳ, đừng làm như vậy, ở đây nhiều người, nếu bị chụp hình sẽ rất phiền toái.
”
“Phiền toái? Em và anh thì có phiền toái gì? Cũng đâu có làm chuyện gì không thể cho người khác biết đâu.
”
Đường Kỳ Kỳ tức giận liếc Diệp Phi một cái: “Em biết mà, nhất định là chị em yêu cầu như vậy, xem ra, anh đúng là bị vợ kỷ luật sắt”
“Cũng đúng thôi, có mẹ em rồi chị em, toàn cực phẩm trấn áp anh, cho dù anh có là Tôn Ngộ Không cũng không thể không phục tùng”
“Ban đầu anh đúng là não bị úng nước mà, dám đâm đầu đi ký thỏa thuận bán thân đó? Không thấy em cũng chạy đi nước ngoài đi học, chính là để né mẹ và các hị hay sao.
”
Đường Kỳ Kỳ không chút kiêng ky phun ra hỏng bét.
Dựa vào, tôi cùng chị cô đã ly hôn, sợ cái quái gì nữa mà Sợ.
Trong lòng Diệp Phi lầm bầm một câu, bất quá không thể nói trước mặt T¡ Kì: “Anh không có sao, chủ yếu là ảnh hưởng không tốt đối với em thôi.
”
“Em vừa xinh đẹp vừa trẻ trung như vậy, lỡ như em bay vào ôm anh bị người ta chụp lại tung lên mạng, chẳng phải là người đẹp và quái vật à?”
Diệp Phi cười một tiếng: “Chẳng phải khiến cho người ta chê cười gu của em quá không bình thường?”
“Mặc dù biết đây không phải là tiếng lòng của anh, nhưng lời này em thích nghe, em gái đây quả thật là trẻ trung xinh đẹp mà ha ha”
Đường Kỳ Kỳ không biết xấu hổ tự sướng một tràng, sau đó nhìn thấy bạn gái thân thiết ở bên cạnh liền vỗ đầu một cái: “Ôi trời, quên mất, phải giới thiệu hai người với nhau chứ”
“Anh rể, đây là bạn gái thân thiết em quen ở nước ngoài, cũng là giám đốc quỹ đầu tư tài sắc vẹn toàn của giới tài chính, có bản lãnh hơn người, tên Triệu Ti Kì”
“T¡ Kì, đây là anh rể mình, Diệp Phi.
”
Diệp Phi nghe vậy quay sang Triệu T¡ Kì đưa tay ra cười chào cô.
T¡ Kì liếc Diệp Phi một cái, thấy Diệp Phi tướng mạo xấu xí, ăn mặc bình thường, cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ cũ rích một ngàn chín trăm hồi đó, ánh mắt theo bản năng tràn đây khinh thường.
Cô không đưa tay bắt lại tay Diệp Phi, có điều, nâng cổ tay lên xem chiếc đồng hồ Cartier.
“Kỳ Kỳ, hôm nay cứ như vậy đi đã, buổi tối mình có hẹn ăn cơm.
“Mình hẹn Phó tổng Bách Hoa ăn cơm, khoản đầu tư lên đến năm tỉ, nội trong tuần lễ này có làm sao cũng phải nắm được”
“Chờ chuyện mình làm xong xuôi, chúng ta hẹn lại ngày khác ra uống cà phê nhé.
”
Cô không mặn không lạt đáp lại Đường Kỳ Kỳ, ánh mắt hoàn toàn coi thường sự tồn tại của Diệp Phi.
Từ trong xương, cô xem thường ông anh rể ở nhờ mà Đường Kỳ Kỳ từng nhắc tới.
Một kẻ ăn bám, không xứng có được tôn trọng của cô, ở trong mắt cô, chỉ có cậu Uông mới là người đàn ông chân chính.
Trong mắt Diệp Phi cũng lướt qua một tia hài hước, không khó nhận ra được người đàn bà này khinh thị mình, bất quá anh không có nửa điểm tức giận, từ lâu anh đã quen rồi.
“Cậu hẹn ăn cơm à?”
Đường Kỳ Kỳ lộ ra vẻ thất vọng: “Mình còn nghĩ tối nay sẽ được chơi với nhau cơ đấy”
“Nếu không hay là cậu bàn chuyện làm ăn xong đến tìm mình đi? Buổi tối mình muốn hẹn mấy người bạn đi ăn uống hát hò, cậu đi chung với mình cho vui.
”
“Thuận tiện quen biết thêm mấy người bạn”
Cô chân thành mời Triệu T¡ Kì, lo lắng bạn gái thân thiết không quen cuộc sống nhàm chán ở Trung Hải, cũng muốn làm trọn nghĩa vụ chủ nhà.
“Không được, hôm nay thật sự không rảnh mà, cơm nước xong, mình còn có mấy báo cáo phải gửi về công ty”
Triệu T¡ Kì lắc đầu một cái: “Hơn nữa, mấy cái tụ tập bạn bè của cậu, những người lui tới đều là những nhân vật nhỏ, chỉ biết ăn uống vui chơi, không có chút ý nghĩa nào”
Đường Kỳ Kỳ lại phun ra một câu: “Vậy được rồi, cậu cứ đi trước lo chuyện của cậu đi, đúng rồi, không phải cậu muốn tham quan thành phố sao? Bảo anh rể mình đưa cậu đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...