Lúc này, Diệp Phi ngẳắng đầu nhìn máy người ngoài cửa: “Phòng bao này chúng tôi sẽ không nhường lại đâu.
”
“Còn có, bảo Chương Đại Cường tới xin lỗi.
”
Diệp Phi chỉ vào cái đùi gà trên đất: “Ông ta đã làm hỏng một cái đùi gà của tôi.
”
Mấy tên đàn ông khí thế hùng hồn tưởng là nghe nhằm, nhìn Diệp Phi như nhìn tên ngốc.
Hàn Kiếm Phong bọn họ đều kinh hoàng thất sắc.
“Diệp Phi, nói bậy bạ cái gì thế?”
Hàn Kiếm Phong xị mặt mà mắng: “Ở đây lúc nào đến lượt cậu làm chủ rồi? Đây là tiệc của Hàn gia, tôi nói đi thì đi.
”
“Còn có, cậu muốn tìm chết thì tìm chết, đừng liên lụy tới chúng tôi.
”
Anh ta lại vội nói với tên thanh niên ngạo mạn: “Đại ca, đây là đứa ở rễ của nhà bố mẹ vợ tôi, nói chuyện không não, mọi người đi cứ vào đỉ.
”
Hàn Tư Tư cũng yêu điệu quát: “Diệp Phi, tôi ra lệnh cho anh, mau xin lỗi, nếu không thì anh đừng hòng tới công trình của anh tôi chuyển gạch nữa.
”
Diệp Phi cũng không để ý tới Hàn Kiếm Phong, chỉ nhìn tên thanh niên ngạo mạn mà nói: “Ba phút, bảo Chương Đại Cường qua đây tự phạt ba ly, cứ nói là Diệp Phi tôi chuyền lời.
”
Hàn Kiếm Phong bọn họ bị dọa cho mặt mày tái mét.
“Tiểu tử, mẹ nó, mày thì là cái thá gì, dám bảo Chương tổng tự phạt?”
Ánh mắt tên thanh niên ngạo mạn ác liệt mà nhìn chằm vào Diệp Phi: “Mày có phải là không muốn sống nữa?”
Anh ta đang muốn tiến lên giáo huấn Diệp Phi, đằng sau một người đàn ông cả người quấn băng gạc chính là tên thanh niên áo gió từng có xung đột ở câu lạc bộ Hạ Phong.
Anh ta nhìn rõ mặt của Diệp Phi thì liền run lên, ánh mắt có sự sợ hãi nói không ra lời.
Anh ta vội thấp giọng vào tai tên thanh niên ngạo mạn.
Một chân đá bay mình, bẻ gãy năm ngón tay của Chương Tiểu Cương, xưng anh em với Hoàng Chấn Đông, một loạt thông tin đan xen, sinh ra hiệu quả khiến người ta bất ngờ.
Sắc mặt tên thanh niên ngạo mạn lúc tối lúc sáng, đưa người từ từ đi ra khỏi phòng bao.
“Diệp Phi, mày gây họa lớn rồi.
”
Hàn Kiếm Phong chỉ vào Diệp Phi, hận sắt không luyện thành thép được: “Lát nữa xảy ra việc, mày tự gánh lấy, đừng liên lụy tới bọn tao.
”
Đám họ hàng Hàn gia cũng tức giận mà nhìn Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết khẽ chau đôi mày liễu, muốn trách mắng Diệp Phi như trước, nhưng cuối cùng lại lựa chọn trầm mặc.
”Chương tổng, ở đây.
”
Rất nhanh, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Chương Đại Cường vẻ mặt gấp gáp mà dẫn theo mười mấy người xuất hiện.
Người Hàn gia đứng dậy theo phản xạ, tim đều đã vọt lên cổ họng rồi.
Hàn Kiếm Phong liền vội làm rạch ròi: “Chương tổng, chúng tôi không thân với Diệp Phi, không thân.
”
“Diệp lão đệ, Diệp lão đệ, xin lỗi, mạo phạm rồi.
”
Một màn tiếp theo lại khiến Hàn Kiếm Phong bọn họ trừng lớn mắt.
Chương Đại Cường xông tới bắt tay với Diệp Phi, còn vô cùng lo sợ mà xin lỗi: “Đám tùy tùng không hiểu chuyện, đã đắc tội, tôi thay mặt bọn chúng xin lỗi, tự phạt ba ly, hy vọng gạt bỏ hết những gì không vui.
”
Ông ta sai người lấy một chai Mao Đài qua, sau đó tự mình rót đầy ba ly lớn.
“Ông quả thực nên để ý một chút.
”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Đường đường là giám đốc lớn, một chút phép tắc cũng không có.
”
Diệp Phi không cần hỏi cũng biết ông ta thỉnh giáo cái gì, trăm phần trăm là có chữa được tinh quản của ông ta không.
Lúc đó liền lấy một tờ giấy qua, viết lên một dãy só.
“Cảm ơn, cảm ơn.
”
Chương Đại Cường giống như có được bảo vật mà ôm tờ giấy vào lòng, sau đó lại cười nói với người Hàn gia: “Làm phiền các vị rồi, quả thực xin lỗi, bữa này, ghi vào đơn của tôi.
”
Diệp Phi khẽ lên tiếng trước: “Ừ, đi ra đi.
”
Bộ dạng hời hợt của anh giống như Chương Đại Cường là thuộc hạ của anh vậy, khiến đám người Hàn gia căn bản không cách nào tiếp nhận được.
Đường Nhược Tuyết ưỡn thẳng lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...