Bao nhiêu ánh mắt họ hàng nhìn vào, nếu như hắn giải quyết không xong chuyện này, chắc chắn Lâm Thu Linh sẽ mắng hắn tối tăm mặt mũi mất.
Nữ tiếp tân cười nhạt: “Thật xin lỗi, không thể tiếp đãi được, mời các vị trở về.
”
“Tôi là Triệu Đông Dương, người thừa kế tập đoàn Triệu Thị”
Hàn Kiếm Phong sắp giận mất khôn, Triệu Đông Dương võ vỗ bả vai hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên: “Bảo giám đốc các người ra đây gặp tôi.
”
Nữ tiếp tân lễ độ nhún nhường: “Giám đốc đang chuẩn bị dạ tiệc cho anh Diệp và các khách mời, không có thời gian ra đây”
“Đồ khốn, ai cho cô lá gan nói chuyện với tôi như vậy hả?”
Triệu Đông Dương vừa giơ tay lên, một cái tát lập tức giáng xuống, bốp một tiếng, nữ tiếp tân hét lên đau đớn, lấy tay che gương mặt xinh đẹp lảo đảo lui về phía sau.
Đám người Lâm Thu Linh hãnh diện, rối rít tung hô, cái tát này đáng lắm.
Mắt chó coi thường người, đáng đánh.
Đường Nhược Tuyết khế cau mày, cảm thấy không cần phải làm khó một nhân viên tiếp tân như vậy.
“Sao anh dám ra tay đánh người?”
“Đánh cô, đã là nể mặt cô lắm rồi, nhân tiện cũng nhắc nhở cô, anh đây không phải trái hồng mềm muốn nắn sao thì nắn”
Triệu Đông Dương thanh lạnh lùng nói: “Hoặc là tránh đường ra, hoặc là gọi giám đốc lăn ra đây, nếu không anh đây sai người đến phá nát chỗ này của cưng đó.
”
Hình tượng của Triệu Đông Dương trong lòng mọi người nhà họ Đường là một người thần thông quảng đại, nếu hôm nay bị mất mặt, sau này làm sao còn ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Đường!
“Cậu Triệu thật ngầu quá đi”
Ngay lúc này, trong đại sảnh có mấy người đi ra, đi đầu là một người đàn bà xinh đẹp, Đường Nhược Tuyết biết, là chị Dung.
Là bà chủ câu lạc bộ mà ban đầu mình và Chương Tiểu Cương mượn tiền, sau đó còn bị Diệp Phi cắt đứt một tay.
Cô không ngờ sẽ gặp lần nữa ở nơi này.
Chị Dung cả người mặc đồ công sở màu đen, vẻ ngoài không đến nỗi sang trọng đài các, nhưng cũng không thiếu thần thái quyến rũ, cô mỉm cười dịu dàng đi đến trước mặt Triệu Đông Dương: “Ngang nhiên đánh người trước mặt bao nhiêu người khác, có cần làm quá vậy không?”
Chị Dung cười một tiếng: “Nói gì thì nói cậu cũng là người thừa kế của Triệu Thị cơ mà’ “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là chị Dung”
Triệu Đông Dương hơi nheo mắt lại: “Thì sao hả? Hoàng Chấn Đông cho cô can đảm để nói chuyện ngang hàng với những người khách thâm niên như chúng tôi à?”
Trong mắt hắn không giấu vẻ khinh thường, một người đàn bà lăn lộn trong câu lạc bộ, mà cũng dám lên mặt dạy dỗ mình, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Hắn còn biết, sau lưng chị Dung là Hoàng Chấn Đông, Triệu Đông Dương cảm thấy, hắn chẳng có gì phải sợ Hoàng Chấn Đông.
Chị Dung không nhanh không chậm, mỉm cười nói: “Tôi và hội trưởng Hoàng đều chỉ là cắc ké không đáng kể, còn phải nhờ vào ưu ái của cậu Triệu đây”
“Chẳng qua là tối nay ông Đỗ bao tràng, muốn mở tiệc mời anh Diệp, người khách tôn quý nhất”
“Nếu như bị ông ấy biết được, cậu ở đây quấy rối, làm cho vị khách tôn quý kia không vui, tôi nghĩ, ông ấy sẽ nổi giận”
Giọng cô rất êm ái, nhưng từng chữ lại khiến cho cả bọn Triệu Đông Dương run lên.
“Cái gì? Ông Đỗ bao nhà hàng?”
Triệu Đông Dương mồ hôi lạnh rỉ ra: “Ông Đỗ mời khách?”
Chị Dung vẫn dịu dàng cười một tiếng: “Cậu cảm thấy, tôi sẽ lấy ông Đỗ ra hù dọa cậu sao?”
Triệu Đông Dương và tất cả đều không lên tiếng, ai nấy đều biết chị Dung không dám cáo mượn oai hùm, cũng chính là nói rằng, mới vừa rồi bọn họ đang đập thẳng vào mặt Đỗ Thanh Hổ.
Hàn Kiếm Phong ruột gan lộn tùng phèo, sau này làm ăn với Tứ Hải e là không dễ dàng.
Triệu Đông Dương cũng đầu đầy mồ hôi, bất quá vẫn nhắm mắt mở miệng: “Đừng có lấy ông Đỗ ra hù dọa chúng tôi, chúng tôi và ông ấy cũng có quen biết đấy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...