Bình thường lúc nào cũng phải cái trò tiền tiền tiền, vào thời khắc quan trọng một chút tác dụng cũng không có “
Ông ta đấm vào tường.
Cơ thể gầy gò, nhưng sức mạnh lại rất lớn, những vết nứt xuất hiện trên tường sau một cú đấm.
“Đỗ tiên sinh, tôi biết anh đang tức giận, cũng biết anh khó chấp nhận”
Dược Thắng Hàn không quan tâm mình có chịu tiếng xấu hay không, ông ta đưa ra ý kiến chuyên môn của mình: “Nhưng hiện tại mắng bọn họ cũng không có ý nghĩa gì”
“Dù có chôn sống tất cả cũng không đổi lấy được mạng của bệnh nhân”
“Điều anh cần vào lúc này là một quyết định”
“Quyết định có nên để cho lấy độc trị độc, tôi hi vọng anh có thể sớm thể hiện quyết tâm”
“Bằng cách này, cơ hội sống của bệnh nhân sẽ lớn hơn một chút, nếu không, qua hết buổi trưa, đến một phần tôi cũng không năm chắc được.
”
Lời nói thật tàn nhãn và khó chấp nhận, nhưng không ai nghi ngờ chất vấn.
Chuyện liên quan đến sinh mạng của Tạ Tố Cầm, không có gì chắc chắn tuyệt đối, ai dám nêu ra ý kiến khác!
“Không, không, vẫn có cách”
Đỗ Thanh Hổ hét lên: “Nghi phạm chính là người đầu độc.
Cô ta chắc chắn phải biết độc tố, chắn chắn biết cách giải độc: “Người đâu, người đâu, mau đi thẩm vấn cô ta cho tôi và yêu cầu cô ta giao thuốc giải độc bằng bất cứ giá nào”
“Nếu không, tôi cho cô ta mai táng theo…” Hai mẹ con đã sống nương tựa lãn nhau rất nhiều năm, Đỗ Thanh Hổ có tình cảm rất sâu đậm với Tạ Tố Cầm, ông ta không bao giờ muốn bà ấu chịu tổn thương, cho dù có phải lấy mạng người ra để đổi lại ông ấy cũng bằng lòng.
“Đỗ tiên sinh, không kịp nữa rồi”
“Thời gian của chúng ta có hạn”
Dược Thắng Hàn lắc đầu: “Hạ quyết tâm đi!”
Mấy bác sĩ cũng phụ hoạ: “Đỗ tiên sinh, hãy tin tưởng tay nghề của lão Dược”
“Thực ra … cũng không nhất thiết phải dùng độc để trị độc…’ Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh giường bệnh: “Theo tôi, bệnh nhân vẫn được cứu được, thậm trí còn có thể sống ít nhất năm năm”
Ngay sau khi lời vừa nói ra, nhất thời khiến cả phòng bệnh im lặng.
Mọi người đổ dồn ánh mắt tới, nhìn thấy một thằng nhóc đang đứng cạnh giường bệnh, năm lấy cổ tay Tạ Tố Cẩm có vẻ là đang bắt mạch.
“Người nào?”
Đến từ khoa nào? “
Lãnh đạo bệnh viện sắc mặt nghiêm nghị: “Bệnh nhân là người cậu có thể động được vào sao?”
Đến lúc này rồi còn làm loạn được, chẳng là muốn bị Đỗ Thanh Hổ chôn sống mình sao!
Một bác sĩ khác cũng hét lên: “Người của ai!
Mau dẫn ra ngoài”
Anh ta lo lắng là một thực tập sinh không biết trời cao đất dày.
Đỗ Thanh Hổ cũng sa sầm mặt, đến lúc này, vẫn còn có người dám đến làm loạn!
Tiền Thắng Hoả vội vàng đứng lên giải thích: “Đỗ tiên sinh, cậu ấy là bác sĩ tôi đưa tới, tên là Diệp Phi, y thuật của cậu ấy rất lợi hại”
“Vợ tôi, hội trưởng Hoàng, Dương Sảnh và lão Hàn, đều là được Diệp thần y cứu chữa”
Có sự bảo đảm của Tiền Thắng Hoả, biểu hiện của mọi người cũng dịu đi rất nhiều.
Đỗ Thanh Hổ cũng giật mình, sau đó hai mắt sáng lên: “Diệp thần y, cậu có thể cứu mẹ tôi được không?”
Diệp Phi lúc này đã thăm dò rõ ràng tình hình: “Có thể!”
Đỗ Thanh Hổ lặp lại một câu: “Diệp thần y, cậu chắc chắn mấy phần có thể chữa khỏi cho mẹ tôi?”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Mười phần.
”
Mười phần!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...