Chàng Rể Bác Sĩ


Đường Tam Quốc cũng lộ ra vẻ xấu hổ, mấy ngày trước Diệp Phi có nhắc nhở bọn họ, nhưng không ai quan tâm.
“Được rồi, bây giờ là lúc để đùn đẩy trách nhiệm sao?”
Hàn Kiếm Phong cố lảng tránh vấn đề, hừ một tiếng, “Việc quan trọng trước mắt là cứu mẹ ra”
“Đã làm giám định y khoa chưa?”
Diệp Phi cũng không làm rối về vấn đề này nữa, cau mày: “Ngộ độc là do thuốc của mẹ, hay là tình trạng của chính bệnh nhân?”
Hàn Kiếm Phong do dự một lú lột số bệnh nhân cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là do vấn đề thuốc.

Cục Y tế hiện đang kiểm tra thuốc”

“Anh rể, anh thường giao lưu với quan chức chính phủ, anh không có cách nào can thiệp sao?”
Đường Nhược Tuyết nhìn Hàn Kiếm Phong hỏi: “Cho dù nhất thời không thể miễn trách nhiệm cho mẹ, thì cũng có thể thả bà ấy tại ngoại”
“Phòng tạm giam có đủ hạng người.

Môi trường lại kém.
Mẹ cũng lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được cực khổ”
Cô rất lo lắng rằng Lâm Thu Linh sẽ phải chịu đựng cực khổ trong đó.
Nghe vậy, Đường Tam Quốc đập ngực: “Tôi không nên để bà ấy hợp tác với Tam Cô, không nên”
“Không thể tại ngoại”
“Nếu là bệnh nhân bình thường, tôi vẫn có thể linh động được, nhưng bệnh nhân là bà Đỗ, bà ấy là mẹ của Đỗ Thanh Hổ”
Hàn Kiếm Phong lắc đầu: “Đỗ Thanh Hổ đã nhắm chắc vào chuyện này, bệnh nhân lại quả thật là ngộ độc.

Ai dám bảo lãnh?”
“A…-” Đường Nhược Tuyết kêu lên: “Bệnh nhân là mẹ của Đỗ Thanh Hổ sao?”
Diệp Phi cũng vô cùng sửng sốt, tại sao không ngờ lại có liên quan đến Đỗ Thanh Hổ!
Lâm Thu Linh đã vào tay hắn, sợ rằng phiền phức không nhỏ.
“Đúng vậy, lão gia hôm nay tâm tình rất tốt, đang dạo chơi trong hội dưỡng lão Hồi Xuân Phong.


Tình cờ gặp phòng khám Xuân Phong đang bán thuốc, nên mua một hộp thuốc về uống thử”
“Ai mà biết được lại gây ra một chuyện lớn như vậy”
Lúc này, Đường Tam Quốc ngồi thẳng người, miêu tả ngắn gọn chuyện đã xảy ra: “Mẹ con và những người khác không biết thân phận của bà ấy, nếu không sẽ không bán cho bà ấy đâu: liện tại bà ấy bị ngộ độc như vậy, Đỗ Thanh Hổ rất tức giận, cho rằng chúng ta đã hại mẹ hắn”
“Anh ta không chỉ gọi cảnh sát và bắt mẹ con, anh ta còn yêu cầu Sở Y tế can thiệp vào phòng khám của chúng ta”
“Con rể con cũng không dễ dàng xen vào được đâu.”
“Nếu không nhờ vào sự giúp đỡ của Triệu Đông Dương, có khi cả nhà họ Đường cũng sẽ bị bắt để thẩm vấn.”
Nói xong, ông ta nhìn Triệu Đông Dương cảm kích: “Đông Dương, cảm ơn cậu, nhà họ Đường nợ cậu rất nhiều, thực sự rất hổ thẹn”
“Bác trai, bác đừng khách sáo, chúng ta là người quen lâu năm, người một nhà, con không giúp mọi người, ai sẽ giúp mọi người?”
Triệu Đông Dương cười nói: “Không cần lo lắng chuyện của dì”
“Con sẽ quay về để cho bố con điều động một chút.

Con tin rằng con có thể xin Đỗ Thanh Hổ chiếu cố”

Hàn Kiếm Phong cũng vỗ đầu một cái: “Đúng, đúng, đúng, Đông Dương có bản lĩnh này, chủ tịch Triệu là chủ tịch tập đoàn Đông Dương, còn dì là lãnh đạo hội công thương Ngũ Lão”
Hàn Kiếm Phong nhìn Triệu Đông Dương: “Bọn họ nói sẽ tốt hơn, một câu có thể bằng mười câu của chúng ta, mặt mũi cũng đủ lớn”
Đường Tam Quốc nắm chặt tay Triệu Đông Dương: “Đông Dương, vậy tôi làm phiền cậu”
Đường Nhược Tuyết do dự một chút: “Đông Dương, làm phiền anh, mẹ tôi có thể thuận lợi ra ngoài, nhà họ Đường nhất định phải cảm tạ anh thật tốt”
“Nhược Tuyết, yên tâm đi, chuyện của em là của tôi, không cần khách khí”
Triệu Đông Dương ánh mắt lóe lên: “Giải quyết xong chuyện, Nhược Tuyết có thể một mình mời tôi đi ăn tối là được rồi.”
Tấm lòng của Tư Mã Chiêu.
“Cơm không nhất thiết phải ăn, người cũng không cần anh cứu.”
Diệp Phi không chút do dự cắt ngang lời nói của Triệu Đông Dương: “Tôi sẽ cứu mẹ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui