Chàng Rể Bác Sĩ


“Lễ nào là anh nhặt được?”
Anh cảm thấy, tôi sẽ tin sao, Mã tiên sinh của chúng tôi sẽ làm rơi đồ sao?”
Người quản lý cao gầy độc đoán, cay nghiệt mắng Diệp Phi.

Lần xuất hiện hôm nay không chỉ vạch trần một gã mạo xưng quân tử, còn lấy lại được thẻ khóa đã mất cho ông Mã, chắc chắn là một thành tích lớn.

“Hóa ra là ăn trộm”
Lâm Tiểu Nhan trước hết kêu một tiếng, “Tôi nói rồi mà, một tên ăn cơm thừa canh cặn, lấy đâu ra tiền mua biệt thự?”
Uông Văn Phi cũng gật đầu: “Đúng thế, còn là mười cái mười vạn, tôi còn không được, huống chỉ là hắn”
Lâm Tam Cô hưng phấn thừa cơ châm dầu vào lửa: “Diệp Phi ơi Diệp Phi, ngưỡng mộ vinh hoa đã là không đúng, trộm cắp còn càng đáng hổ thẹn hơn, thật là không biết xấu hổ”
“Cậu thế này, làm sao mà xứng được với Nhược Tuyết?Làm sao xứng được với bố vợ và mẹ vợ cậu đây?”
“Cậu làm mình quá mất thể diện rồi”
Giọng bà ta tỏ ra đau khổ, nhưng vẻ mặt lại rất hả hê.

“Diệp Phi tuyệt đối không phải trộm”
Đường Nhược Tuyết vẫn luôn tin tưởng Diệp Phi về điểm này: “Đừng vu oan anh ấy”
Diệp Phi nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt phức tạp, hiếm thấy Đường Nhược Tuyết vì anh mà nói lý đòi lại công bằng.


Người quản lý cao giọng chế giễu: “Anh ta không ăn trộm, nhặt được sao!
Tôi đã nói ông Mã sẽ không đánh rơi bất cứ thứ gì.


“Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên thành thật thừa nhận, nếu không tôi sẽ nhờ nhân viên bảo vệ đưa anh đến đồn cảnh sát.


Cô ta dọa dẫm Diệp Phi: “Đến lúc thẩm vấn, anh không chỉ bị thân bại danh liệt mà còn có thể phải ngồi tù”
“Mau thừa nhận đi, tên trộm”
Lâm Tiểu Nhan lại tiếp tục bộ dáng kiêu ngạo: “Nhược Tuyết, chúng ta biết rõ mồn một rồi, không cần phải dùng mánh khoé đó lừa gạt người khác cho Diệp Phi nữa”
Đường Nhược Tuyết suýt chút nữa tức chết rồi: “Cô… “Số 1 Hoa Đào, thực sự là tôi không mua nổi, nhưng cũng không phải tôi nhặt được”
Diệp Phi bình tĩnh nói: “Là do Mã… ông Mã đã tặng cho tôi!”
Nghe đến đây, tâm trạng của Đường Nhược Tuyết lại càng rơi xuống.

“Trò cười, loại người như anh chủ tịch của chúng tôi làm sao có thể quen biết được?”
Người quản lý cao lớn bật cười, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và chán ghét: “Anh thật sự xúc phạm chỉ số IQ của chúng tôi.



Hơn chục người phụ nữ xinh đẹp đứng tiếp thị cũng khinh thường nhìn Diệp Phi, tuổi còn nhỏ, nói khoác còn thực sự không chớp mắt.

Lâm Tiểu Nhan cũng bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

Lâm Tam Cô lắc đầu: “Diệp Phi, đến lúc này rồi, vẫn còn cứng miệng? Không có ý nghĩa gì.


“Làm cái gì đấy?”
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng truyền “ÂmT, xem trung tâm mua sắm là chợ bán rau sao?”
Một vài bóng người xuất hiện trước mặt đám đông, Diệp Phi nhìn thấy liền sửng sốt, người đứng đầu là Mã phu nhân ung dung quyền quý.

Sắc mặt Lâm Tiểu Nhan lập tức tái nhợt, cô ta không ngờ lại có thể gặp Mã phu nhân ở đây.

“Bà Mã, buổi chiều tốt lành, mọi chuyện là như thế này…”
Người quản lý cao gầy vội vàng chạy tới, sau khi ân cần thăm hỏi, chỉ ngón tay về phía Diệp Phi rồi hét lên: “Thằng nhóc này, ăn trộm thẻ của chủ…” Mặt bà Mã sa sầm.

: “Ai đã lấy trộm đồ của ông Mã?”
Diệp Phi cười nhạt: “Tôi…” Bà Mã nhìn sang, cả người run lên, trên mặt nở nụ cười chạy tới: “Diệp tiên sinh, xin chào, sao cậu lại ở đây?”
Diệp tiên sinh!
Quản lý cao gầy sửng sốt: “Bà Mã, bà quen biết cậu ta sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui