Anh một hơi nói hết:’Hơn nữa khi trời mưa, cô càng cảm thấy toàn thân không có sức, còn nữa tay chân có cảm giác lạnh buốt, có đúng không?”
“Anh làm sao mà biết được?”
Bác sĩ xinh đẹp theo bản năng kinh ngạc, tình trạng bệnh như thế này của bản thân đã duy trì được một thời gian rồi, nhưng chưa từng nói với bất kỳ ai, cô ta cũng không quá để ý tới.
Không ngờ rằng lại bị Diệp Phi một lời nói ra hết ra.
Tiếp đó, cô ta lại rất khinh thường nói: “Rất nhiều người trẻ tuổi đều có tình trạng như vậy, chẳng qua là do công việc quá áp lực thôi.
”
“Cô sai rồi, cô không phải là do công việc quá áp lực”
Diệp Phi bình tĩnh cười:”Cô là do nội tiết không được điều dưỡng tốt, mất cân bằng, phương thuốc cho cô là: nhanh chóng tìm cho mình một người bạn trai.
”
“Nếu không cô sẽ càng ngày càng cáu kỉnh, nóng giận với bệnh nhân”
“Cô cũng không cần phủ nhận, vết tích của nhãn trên ngón áp út của cô đã mờ đi rất nhiều, vết rách đẳng sau đôi tất của cô, tất cả đều nói lên cô rất lâu rồi chưa qua lại với người khác giới”
Những người xung quanh nghe vậy liền cười lớn, có một vài bệnh nhân lặng lẽ gật gật đầu, Diệp Phi chuẩn đoán bệnh hoàn toàn chính xác, bác sĩ xinh đẹp kia thực sự vô cùng hung hăng.
Bác sĩ xinh đẹp vô cùng tức giận:”Tên điên nhà anh…”Nam Cung Xuân, cút ra đây.
”
Diệp Phi không hề để ý đến cô ta, đứng giữa trung tâm phòng khám quát lớn:”Một núi không thể có hai hổ, hôm nay, hoặc là còn Kim Chi Lâm, hoặc là còn lại Huyên Hồ Cư”
“Thằng nhãi con, mày muốn tìm đường chết sao? Lão phu sế tác thành cho ngươi.
”
Lúc này, bên trong truyền ra một tiếng cười quái dị, sau đó Diệp Phi nhìn thấy một lão già mập mạp xuất hiện, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hung tợn.
Đó chính là người từng gặp qua ở phòng khám Bạch Như Ca, Nam Cung Xuân.
“Bọn vô học, quả nhiên là mày”
Khóe miệng Diệp Phi gợi lên một tia giễu cợt: “Ta còn tưởng rằng là cùng tên cùng họ, không ngờ rằng thực sự là lão già khốn nạn nhà ông”
“Nếu chỉ vì mưu đồ muốn trục lợi thì thôi đi, lại dám hết lần này đến lần khác khiêu khích Kim Chi Lâm.
Xem ra là thực sự muốn đối đầu rồi”
“Sớm đã biết thế này, lẽ ra tôi nên nhờ ông Mã đến bắt ông rồi, sẽ không có phiên phức hôm nay”
Y thuật của Nam Cung Xuân vẫn còn có thể coi là có một chút, nhưng đáng tiếc là nhân phẩm so với Tôn Công Uyên bọn ho thực sự quá kém, cho nên Diệp Phi không để cho Nam Cung Xuân còn một chút mặt mũi nào.
“Tiểu tử, đừng có thùng rỗng kêu to”
Nam Cung Xuân sắc mặt sa sầm: “Hôm nay đừng nói chuyện khác, chỉ một chuyện, đấu y thuật.
”
“Cậu thắng được tôi, Huyền Hồ Cư sẽ tặng cho cậu, tôi sẽ cút khỏi Trung Hải.
”
“Tôi thắng cậu, Kim Chỉ Lâm sẽ giao cho tôi, cậu cút khỏi Trung Hải”
Nghĩ đến một trăm triệu trong tay mình bị cướp đi, cùng với Đại Khuê và Vương Như Lâm bọn họ bị trọng thương, Nam Cung Xuân đối với Diệp Phi hận đến thấu xương.
Nếu không phải thăng nhóc này bản thân thích lo chuyện bao đồng, ông ta đã sớm lấy được một trăm triệu ra nước ngoài gặp mấy em chân dài xanh mơn mởn rồi, đâu còn phải ngày ngày ngồi chuẩn đoán bệnh để kiếm tiền nữa!
“Được, vừa đúng ý tôi”
Diệp Phi vung cả bàn tay to lên:”Tôi kính trên nhường dưới, đấu như thế nào, do ông định đoạt.
Nghe thấy hai người muốn đấu ý thuật, Tôn Bất Phàm bọn họ đều trở nên nhốn nháo, tâm lý muốn xem nào nhiệt vây quanh bọn họ.
“Đấu đơn thuốc, đấu châm cứu, đấu cứu người, cũng quá †ầm thường rồi, không có gì thú vị.
”
Khuôn mặt già nua của Nam Cung Xuân vui mừng khôn xiết, chỉ chờ Diệp Phi để ông ta làm chủ: “Chúng ta trực tiếp đấu độc dược đi”
“Tôi tình cờ có hai con chó lông vàng ở đây.
Chúng ta hãy chọn mỗi người một con, sau đó ngay tại đây điều chế thuốc và thuốc giải.
”
“Mỗi người phải điều chế một loại thuốc độc để cho con chó lông vàng của đối phương uống, ai cứu được con chó của mình, người đó sẽ chiến thắng”
“Nếu cả hai đều có thể giải độc cho nhau, thì sế tiếp tục đến đơn thuốc thứ hai, thế nào?”
Nam Cung Xuân nhìn Diệp Phi khiêu khích, còn cho người dắt hai con chó lông vàng ra, bộ dạng giống như đã nắm chắc phần thắng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...