“Những lúc mày không ở bên họ thì sao? Mày có thể bảo vệ họ mọi lúc sao?”
“Khi bọn họ ở một mình sẽ luôn buông lỏng cảnh giác mà nhỉ?”
Trần Lệ Dương cười một cách điên cuồng nhưng nó lại giống như che giấu đi sự sợ hãi mà cũng giống như phát tiết hết sự oán hận của anh ta đối với Diệp Phi vậy: “Đừng để tao tìm được cơ hội nếu không thì chờ xem tao làm sao để giết chết họ.
”
Ngày hôm nay bị trọng thương đã mát hết mặt mũi rồi, ngay cả bố và Trần gia cũng mát hết thể diện điều này khiến cho thâm tâm của Trần Lệ Dương không thể nào chấp nhận được vậy nên anh ta phải đòi lại nhiều hơn.
Có điều lời anh ta nói ngược lại cũng là sự thật, cho dù Diệp Phi có trở nên cường đại hơn đi chăng nữa thì cũng không có khả năng đi theo sát bên họ cả ngày được, điều này rất dễ để Trần Lệ Dương tìm được cơ hội xuống tay.
Với thế lực của Trần Lệ Dương thì giết chết Thẩm Bích Cầm và Đường Nhược Tuyết tuyệt đói là không khó.
Trần Quang Vinh cũng nheo mắt lại, cũng thể hiện thái độ sớm muộn gì cũng phải tính sổ với Diệp Phi.
Ánh mắt của Diệp Phi lóe lên một tía sát khí, cười xán lạn với Trần Quang Vinh: “Con trai ông thật ngông cuồng, uy hiếp tôi, điều đó sẽ hại người làm bố như ông đấy, ông không quản sao?”
“Quản không nồi.
”
Trần Quang Vinh tựa như tin chắc rằng Diệp Phi sẽ không dám vì lời uy hiếp này mà hạ thủ vậy nên trên mặt ông ta tràn đầy sự khinh thường và miệt thị.
Ông ta không dám động tới Diệp Phi và Diệp Phi cũng không dám động tới điểm máu chốt.
Diệp Phi truy vần một câu: “Không quản nổi?”
“Không quản nỗi.
” Trần Quang Vinh khiêu khích một tiếng: “Hay là, cậu quản thử xem?”
“Được…” Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu, móc ra một xấp tiền mặt, quăng lên không trung.
“Rầm…” Bầu trời toàn hoa giấy.
*Nói với người Trần gia, phí tang lễ của bố con Trần thị tôi chỉ…” Lời vừa dứt, Diệp Phi liền đi xuống cầu thang, Hoàng Đông Cường người vẫn luôn bị lãng quên bỗng vọt lên, hai tay cầm súng bang bang nỗ ra… Trần Lệ Dương và Viên Tĩnh trong nháy mắt nằm xõng xoài trên mặt đất.
“Bùm…” Tiếng súng cuối cùng trực tiếp nhắm vào Trần Quang Vinh… Quán trà thành một mảnh hỗn loạn.
.
Năm giờ chiều, Diệp Phi từ bót cảnh sát đi ra.
Bình an trở ra.
Trần Quang Vinh và Trần Lệ Dương đã chết, bọn họ bị cảnh sát bắt về điều tra một hồi, có điều hung thủ đến cuối cùng được xác nhận là Hoàng Đông Cường, và chuyện này không hề có quan hệ gì với Diệp Phi cả.
Trần Lệ Dương với Hoàng Đông Cường có mối thù cướp vợ, lại còn đánh đập và làm nhục người sau, Hoàng Đông Cường có động cơ giết người trả thù.
Hơn nữa Diệp Phi với Hoàng Đông Cường trước nay vẫn luôn thủy hỏa bắt dung, không lâu trước đây Hoàng Đông Cường còn cho Diệp Phi một trận, vậy nên Diệp Phi hoàn toàn không có khả năng xui khiến Hoàng Đông Cường giết người.
Tội của Diệp Phi là ở trước mặt quần chúng đánh người, lời khai của đám người Dương Thiên Thiên cũng nói là Diệp Phi đã không nổ súng, vậy nên anh chỉ cần nộp một trăm vạn tiền bảo lãnh là có thể ra ngoài.
Hoàng Đông Cường bị tống giam thế nhưng căn bệnh ung thư của anh ta cũng tới giai đoạn cuối, vậy nên vụ bố con Trần gia với Viên Tĩnh cũng đã được định sẵn là sẽ không có công đạo ở đây.
Đứng ở cửa, Diệp Phi nhìn ánh mặt trời chiều, cảm thấy nó đẹp vô cùng.
Tuy rằng trong tay dính không ít máu tươi, thế nhưng nghĩ tới trái bom nổ chậm Trần Lệ Dương này sẽ không thể hại được Đường Nhược Tuyết nữa, Diệp Phi lại cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.
Anh phải tới bệnh viện thăm Đường Nhược Tuyết một chuyền, đồng thời giải thích chuyện về Caesar Palace thế nhưng lại thấy một chiếc Ferrari màu đỏ gầm rú phi tới.
Chiếc xe nhẹ nhàng đi tới gần bên Diệp Phi, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt cười nghiêng nước nghiêng thành.
“Mời lên xe…” Tống Hồng Nhan ôn nhu cười một tiếng: “Vương của chị…”
Diệp Phi cười cười, phiền muộn được quét sạch trong nháy mắt.
Người của Đường gia luôn mang đến cho anh sự phiền muộn thế nhưng Tống Hồng Nhan lại hoàn toàn ngược lại, phần ôn nhu đó của cô có thể khiến cho anh quên đi hết mọi phiền muộn.
Diệp Phi ngồi vào: “Sao chị lại tới đây?” Hôm nay Tống Hồng Nhan mặc một chiếc váy liền thân bằng lụa màu đen, cái cổ tuyết trắng mà thon dài, bộ ngực kiêu ngạo.
Vạt dưới của chiếc váy liền thân khó khăn lắm mới che được nửa đùi của cô làm lộ ra một đoạn chân dài trắng nõn nà khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tìm tòi phong cảnh bên trong.
Người phụ nữ này lại tỏa ra một loại hơi thở lười biếng mà mị hoặc khiến cho Diệp Phi cùng không kiềm hãm được mà hít vào một hơi thật sâu.
Đây đúng thật là một yêu tinh mà! “Có rất nhiều người tới đón cậu sao.
”
Tống Hồng Nhan cười: “Thương hội Tứ Hải, ngân hàng Bách Hoa, tâp đoàn Thiên Bảo, anh em Dương gia, thế nhưng lo cho nhiều người cùng lúc như vậy sẽ xuất hiện những lời đồn đại không tốt.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...