Chàng Rể Bác Sĩ


Năm phút sau, Diệp Phi xuất hiện ở cửa sau phòng khám.

Trong cơn gió sớm, sáu chiếc Hummer xếp thành một hàng, cửa xe mở ra, một mực cung kính.

Diệp Phi nhàn nhạt mở miệng: “Người ở đâu?”
“Quán trà Vọng Giang.


Diệp Phi vào trong xe, Hoàng Chấn Đông liền đạp chân ga rồi rời đi, năm chiếc xe Hummer màu trắng cũng nhắn ga chạy theo sau.

Mục tiêu mà chúng nó hướng tới chính là quán trà Vọng Giang.

Lúc này chính là giờ cao điểm đi làm ở Trung Hải, khắp nơi đều là xe cộ và người đi đường thế nhưng Hoàng Chắn Đông lại vẫn nhắn chân ga con xe jeep của mình mà không hề dừng lại.


Cái gì mà đèn vàng dừng lại sáu phân đèn đỏ thì phải dừng lại, Hoàng Chấn Đông đều coi những điều đó như gió thoảng mây trôi, đợi lát nữa anh ta với Diệp Phi còn phải bàn đại sự vây nên làm gì có chuyện sẽ để ý đến quy.

tắc cơ chứ?
Chiếc xe khí thế hừng hừng chạy như điên trên đường tựa như không hề có xe cảnh sát chạy phía sau vậy, mọi người đi trên đường đều cho rằng đây là chiếc xe bị cướp.

Gần tới quán trà Vọng Giang, chiếc xe Hummer đột nhiên tăng tốc, phóng nhanh như những tia chớp vậy, những chiếc lá ven đường bị luồng hơi của nó cuốn theo.

Người đi trên đường trợn mắt há miệng nhìn một màn này, thét chói tai lên bộ dáng vô cùng khiếp sợ trước sự hung hãn của những chiếc xe này.

Quán trà Vọng Giang, nó là một nơi tốt nhát để uống trà và ăn điểm tâm ở Trung Hải, nơi có những cô gái vô cùng xinh đẹp tiếp đón khách qua lại.

Bộ dáng tươi cười vô cùng chuyên nghiệp, giọng nói lại ngọt ngào, thức ăn thì thơm ngon, khiến cho khách tới lui đều vô hùng thích thú.

Thế nhưng buồi sáng hôm nay được định sẵn là sẽ không được yên ổn.

*Ô.

.

” Khi nhân viên tiếp khách cung kính đi qua chào khách thì sáu chiếc Hummer chạy như điên ầm ằm phi vào.

Sắc mặt như hoa của cô nhân viên tiếp khách liền thay đổi, theo bản năng mà lùi về phía sau.

Chiếc Hummer đột nhiên dừng lại, cực kỳ phách lối mà đỗ ở chỗ cầu thang, khắp nơi lồng nặc mùi cao su.


Hoàng Chắn Đông ở lại trên xe, những người khác thì một bên mở cửa xe một bên đeo mặt nạ phòng độc.

Cùng lúc đó thân ảnh của Hắc Cầu với Hoàng Đông Cường thoáng hiện lên ở phía đối diện, yên lặng không một tiếng động tiền vào đội ngũ.

“Đi Diệp Phi từ cửa sổ xe nhảy ra, mang theo Hắc Cầu và mọi người xông thẳng lên lầu ba.

Anh nhận được tin Trần Lệ Dương đã bao lầu bố quán trà để cùng bạn bè ăn bữa sáng.

Anh em Mạnh thị và tập đoàn Thanh Sơn gặp xui xẻo thế nhưng điều đây cũng không có nghĩa là Diệp Phi sẽ bỏ qua cho kẻ khởi xướng Trần Lệ Dương này.

Cửa quán trà có bố tên vệ sĩ của Trần Lệ Dương, thấy Diệp Phi xuất hiện sắc mặt liền thay đổi rõ ràng: “Làm gì?”
Diệp Phi không trả lời tiến lên một bước trong nháy mắt liền đá bay tên bảo vệ ở giữa.

Hắc Cầu bọn họ cũng giữ chặt hai tên ở bên cạnh, đập đầu họ vào tay vịn cầu thang.

“Bup!”

Máu tươi từ chỗ bị đập bắn ra, hai tên vệ sĩ lập tức mềm nhũn ngã lăn quay ra đất.

Bình thường quán trà vô cùng nhộn nhịp thế nhưng giờ đây lại yên tĩnh như một bãi tha ma vậy.

Khách lui tới không chỉ khiếp sợ thủ đoạn tàn ác của nhóm người Diệp Phi mà còn kinh ngạc không thôi họ vậy là dám ngông cuồng ở đây sao, quán trà này có cổ phần của anh em Mạnh thị.

Diệp Phi không thèm để ý đến mọi người xung quanh, lây ra hai khẩu súng đất từ trên người vệ sĩ, mở khóa an toàn ra sát khí bắn về bốn phía, tiếng kim loại vang lên, các cô nhân viên đều quỳ rạp xuống đất.

Tầm mắt nhất thời trở nên rõ ràng hơn, bỗng chốc liền nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười của Trần Lệ Dương và mười mấy người bạn của anh ta, có nam có nữ, còn không thu lại sự chế giễu nói: “Cái tên Diệp Phi ngu ngốc đấy, ngu tới mức lại còn ở KTV đâm người nữa chứ, đoán chừng cả đời này của nó cũng sẽ không thể nào ra được…” Trần Lệ Dương dừng chủ đề câu chuyện lại, nhìn thấy Diệp Phi tiến vào, khiến cho lầu bố đang vô cùng láo.

nhiệt trong nháy mắt liền không một tiếng động nào.

“Trần Lệ Dương…” Khóe miệng Diệp Phi nhếch lên, có hèn mọn có chào phúng: “Lại gặp nhau rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui