Chương 1100:
Đợi một hồi, người phụ nữ có đôi mắt hạnh ngẩng đầu quát to: “Em trai, đã mười phút rồi đó.
Cậu có muốn gọi điện thoại nhắc nhở không? Gọi người kia đến nhanh một chút?”
“Cậu có thời gian, nhưng chúng tôi thì không.
Tôi và trưởng phòng Triệu còn đang đợi để diện kiến người cậu gọi đến đấy”
Cô ta lên tiếng chế nhạo: “Hay là ngày mai cậu hãng kêu anh ta đến dạy dỗ chúng tôi đi”
Trưởng phòng Triệu cũng ngẩng đầu lên, cười khẩy: “Một tên đến từ vùng khác như cậu ta thì có thể làm gì được chứ.
Cuộc điện thoại vừa rồi chỉ coi như cho con chó, con mèo nào đó chút mặt mũi mà thôi!”
Đám người đang vây xem ở xung quanh đều cười ồ lên.
Tiếng cười còn chưa lắng xuống thì trên hành lang đã vang lên tiếng bước chân, sau đó cơ thể trưởng phòng Triệu lập tức run rẩy.
Anh ta nhìn thấy Tiêu Quý.
Tiêu Quý với mái tóc màu bạc đang vội vàng bước đến, đi theo ông ta còn có mấy nhân vật tai to mặt lớn bên Sở Công.
Thương, vẻ mặt của đám người này đều rất khó coi.
Trưởng phòng Triệu nuốt nuốt nước bọt vội vàng đứng lên: “Quản gia Tiêu, anh Lưu, anh Hoàng”
Người phụ nữ có đôi mắt hạnh kia cũng luống cuống tay chân, nhanh chóng lui ra phía sau, đứng bên cạnh trưởng phòng Triệu mà khép nép tiếp đón.
Tiêu Quý cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, lập tức đi đến trước mặt Diệp Phi, nói.
“Thần y Diệp, ở đây có người gây khó dễ cho cậu sao?”
Nhìn thấy thái độ cung kính của Tiêu Quý đối với Diệp Phi như vậy, sắc mặt của trưởng phòng Triệu và người phụ nữ có đôi mắt hạnh đột ngột trắng bệch.
Vẻ mặt không thể tin được chuyện Diệp Phi thật sự gọi được người tới đây.
Hơn nữa người quản gia này còn là quản gia hàng đầu của Thiên Thành nữa chứ.
“Không có.”
Diệp Phi cầm xấp tư liệu võ võ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Là do đầu óc tôi ngu dốt, tự cho mình đã nghĩ ra tên nhãn hiệu trà thảo mộc Thái Bà, trà thảo mộc Bà Tổ, nhưng cuối cùng mấy cái tên này lại bị nói là bắt chước người khác”
“Ngay cả tên bố mày, ông nội mày, ông cố tổ cũng đều bị nói trùng”
“Tôi gọi quản gia Tiêu đến đây là vì trưởng phòng Triệu nói ông ta là người nhà họ Tiêu.”
“Những cái tên mà nhà họ Tiêu đã đặt, ông ta sẽ không cho người khác đặt lại.
Vì vậy tôi mới gọi quản gia Tiêu đến đây, nhờ ông giúp tôi nghĩ ra một cái tên, cái tên mà ông đặt nhất định sẽ được thông qua”
Diệp Phi đưa tư liệu cho mấy người tai to mặt lớn bên Sở Công Thương: “Cho nên tôi mới mạo muội làm lỡ một chút thời gian của quản gia Tiêu”
“Không lỡ, không lỡ.
Có thể giúp đỡ thần y Diệp là vinh dự của Tiêu Quý”
Tiêu Quý nghe Diệp Phi nói vậy vội vàng xua tay, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trưởng phòng Triệu: “Trưởng phòng Triệu, sao lại thế này?”
Khóe miệng trưởng phòng Triệu co giật liên tục, trong lòng đã hối hận muốn chết.
Cái tên Diệp Phi này sao lại có thể mời được người nhà họ Tiêu đến đây cơ chứ?
Người đàn ông trung niên mập mạp họ Lưu kia cũng bước lên: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mí mắt trưởng phòng Triệu giật giật, khó khăn nói ra một câu: “Hiểu lầm, quản gia Tiêu, anh Lưu, chỉ là hiểu lầm thôi, hệ thống của tôi đột nhiên xảy ra trục trặc “
“Bốp bốp”
Tên họ Lưu không nói nhiều lời, trực tiếp tát hai cái bạt tai vào mặt ông ta: “Hiểu lầm? Vậy cái này cũng coi như là hiểu lầm thôi!”
“Trưởng phòng Triệu, chuyện của cậu Diệp vốn dĩ cậu phải thông báo cho tôi trước, ông không xử lí được thì để tôi tự xử lý”
“Lúc đầu tôi rất coi trọng ông, nhưng hiện tại, tôi lại khá nghi ngờ về năng lực làm việc của ông đấy”
Sau đó anh ta cúi đầu trước Diệp Phi: “Cậu Diệp, thật xin lỗi, người của tôi có hơi thô lỗ, mong cậu Diệp có thể bỏ qua”
Diệp Phi cười nhạt: “Để anh Lưu phải nhọc lòng rồi”
Tên họ Lưu trừng mắt nhìn trưởng phòng Triệu, vẻ mặt vô cùng lạnh lếo: “Còn không mau xin lỗi cậu Diệp?”
“Người anh em, không phải, cậu Diệp, xin lỗi, tôi thật có lỗi với cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...