Chương 1065:
“Là bà thì tốt rồi, tội chết có thể thoát, nhưng tội sống khó tránh được.
”
“Hôm nay trước khi đuổi bà ra khỏi nhà, tôi còn muốn thay trời hành đạo, phế đi bàn tay của kẻ ăn trộm”
Trương Tú Tuyết hung dữ kẹp tay của Thẩm Bích Cầm.
Thẩm Bích Cầm đã mơ mơ màng màng, dù sao trên người liên tục bị thương nặng, tinh thần cũng bị tra tấn, từ sợ hãi đến bi thương, đến cầu khẩn và đau lòng.
Hơn nữa bà cũng đã từ bỏ giấy dụa, không có việc gì đau đớn hơn chuyện bị người thân mưu hại.
“Dừng tay lại!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ, sau đó một bóng người nhanh chóng xông vào.
Bịch bịch bịch.
Mấy người lôi kéo Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi đều bị ngã bay ra ngoài.
Sau đó Diệp Phi đá một chân vào ngực Trương Tú Tuyết.
“Á!” Trương Tú Tuyết bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn thấy vợ mình bị đạp bay, Thẩm Bảo Đông vô thức xông đến.
Bóng dáng Diệp Phi lóe lên.
Thẩm Bảo Đông còn chưa nhìn thấy rõ đã cảm thấy cổ căng lên.
Diệp Phi bóp lấy cổ Thẩm Bảo Đông, đập đầu ông ta vào chiếc bàn đá ở đối diện trong sân.
“Ầm”
Cú va chạm nhìn thấy mà đủ giật mình, trong nháy mắt, bàn đá nứt ra, đầu của Thẩm Bảo Đông cũng theo đó chảy máu.
Sức lực đáng sợ.
Nhưng vẫn chưa hết, Diệp Phi vung tay ném Thẩm Bảo Đông đang đầu óc choáng váng xuống đất, sau đó lại một chân đá bay ông ta.
Một gã đi cùng ông ta, đầu tiên là sững sờ, sau đó hướng về phía Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn cũng không nhìn, trở tay đem anh ta đánh bay xa năm mét.
Mũi miệng đều chảy máu.
Sau đó anh lại đấm một cú, đá một nhát, đem mấy người mà Thẩm Bảo Đông dẫn theo, toàn bộ đánh ngã.
Bảy tám người mặt mũi bầm dập, không ngừng kêu rên.
“Chàng trai trẻ, dừng tay lại, nơi này không phải là chỗ để cậu giương oai đâu.
”
Một ông lão mặc trang phục thời Đường, là trưởng bối trong gia tộc đứng ra ngăn Diệp Phi lại: “Đánh người, đả thương người, trong mắt cậu có còn pháp luật nữa hay không?”
“Bịch một tiếng!” Diệp Phi trực tiếp đá bay ông ta ra ngoài.
“Lúc đám Thẩm Bảo Đông đánh người, sao ông không đứng ra ngăn cản?”
Diệp Phi giận dữ quát to một tiếng: “Mắt ông bị mù à?”
Một ông lão mặt tròn khác giận dữ nói: “Bọn họ là đến bắt trộm, thủ đoạn quá khích có thể lý giải”
“Bốp!” Diệp Phi trở tay tát cho ông ta một cái: ông”
Ông lão mặt tròn kêu thảm một tiếng, ngã bay ra ngoài.
Ông lão mặc trang phục thời Đường đỡ bạn của mình lên, quát to: “Không biết trên dưới gì hết!”
Bọn họ đều là nguyên lão của nhà họ Thẩm, hôm nay đến đây là để chứng kiến Thẩm Bích Cầm nhận tội ăn cắp bí phương, không nghĩ đến lại bị Diệp Phi đánh.
Trong lòng bọn họ tức giận không thôi.
“Diệp Phi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Lúc Diệp Phi còn muốn đánh, Thẩm Bích Cầm kịp thời phản ứng lại, bà giữ chặt lấy Diệp Phi: “Nếu còn đánh nữa sẽ xảy ra chết người đấy”
Tô Tích Nhi cũng kéo lấy Diệp Phi: “Diệp Phi, chúng tôi không sao, đừng giết người”
ắt cái đầu Cô ấy lo lắng dưới cơn nóng giận Diệp Phi sẽ ra tay giết người, cô ấy không quan tâm đến chuyện sống chết của vợ chồng Thẩm Bảo Đông, nhưng cô ấy không muốn Diệp Phi phải ngồi tù.
Hai mắt đỏ ngầu của Diệp Phi chậm rãi dịu đi, nhưng trên mặt anh vẫn còn vô cùng tức giận.
Anh vẫn luôn cho rằng, đám người Thẩm Bảo Đông không phải loại người tốt lành gì, nhưng cũng sẽ không xấu xa đến mức đó, kết quả lại khiến cho anh vô cùng tức giận.
Nhiều người như thế đánh đập mẹ và Tô Tích Nhi, còn muốn dùng kìm bẻ ngón tay bọn họ.
Máu nóng trong người Diệp Phi sôi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...