Chương 1050:
“Vẫn nên để em xử lý trước đi, nếu em không giải quyết được, lại chuyển cho ngọn Thái Sơn là anh”
Đường Nhược Tuyết bưng cốc nước chanh lên uống một ngụm, cười nói: “Thứ nhất, em luôn cần phải trưởng thành, thứ hai là, em muốn làm chút chuyện cho đám chị cả”
Diệp Phi nghe thấy thế gật đầu: “Được, anh sẽ không can thiệp, nhưng đêm nay anh phải đi cùng em nhìn một cái…” Anh không hy vọng chuyện như ở hoàng cung Caesar diễn ra.
“Ồ, đây không phải là tên nhà quê sao?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên lối đi nhỏ vang lên giọng nói sắc bén châm chọc: “Vậy mà tới nhà hàng cao cấp như vậy ăn cơm, xem ra túi tiền có mấy đồng trinh rồi”
Khi Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy mấy nam nữ mặc đồ rực rỡ nghênh ngang đi tới.
Người thanh niên tết tóc cầm đầu vừa đi vừa khinh thường mọi người ở đây, giống như rất chướng mắt nơi tập hợp đám nhà giàu nhỏ bé.
Nhìn thấy Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết, đôi mắt anh ta sáng lên, dẫn theo người lập tức đi tới.
Vênh váo đắc ý, không có ý tốt.
Diệp Phi liếc mắt một cái nhận ra, người đi tít đẳng trước là Thiên Hữu tới ga đường sắt đón đám Trần Tích Mặc, cũng là người xui khiến tên đầu trọc đối phó mình.
Nhưng mà nhìn bộ dạng anh ta, rõ ràng là không nhận được tin tên đầu trọc đã bị phế.
“Nhóc con, tôi không rảnh để ý tới cậu ở ga đường sắt, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho cậu hoàn toàn”
“Ngoại trừ bảo đám anh Cường dạy dỗ cậu ra, mấy ngày nay tôi vẫn luôn tìm cậu”
“Cuối cùng hôm nay tôi cũng bắt được, cậu còn trốn tôi, thế nào, sợ tôi giết cậu sao?”
Thiên Hữu trâu bò hò hét với Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết, giống như anh ta là con cưng của trời.
Phần lớn khách trong nhà hàng đều biết giữ thân phận, không cả kinh sợ hãi, nhưng nghe Thiên Hữu ồn ào, vẫn nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Diệp Phi nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt mở miệng: “Không có việc gì thì cút đi “Cút đi sao? Ai cho cậu lá gan nói những lời này?”
Thiên Hữu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nguyền rủa bạn gái tôi, tôi không đánh cậu tàn phế, tôi không có sĩ diện à?”
Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết không đổi uống nước chanh.
“Ồ, người phụ nữ này không tệ đâu”
Thiên Hữu liếc mắt đánh giá Đường Nhược Tuyết: “Cậu đúng là có diễm phúc, tôi rất hâm mộ ghen tị”
Anh ta trực tiếp ra lệnh với Diệp Phi: “Người phụ nữ này của cậu, tôi thích, buổi tối đưa đến biệt thự của tôi, để tôi chơi hai ngày đi”
Mấy người bạn cùng cười vang, cười vô cùng bỉ ổi.
Thiên Hữu vươn tay muốn sờ mặt Đường Nhược Tuyết: “Chậc chậc, gương mặt này, vừa nhìn là biết rất mềm, sờ… “Răng rắc…” Không đợi Diệp Phi ra tay, đôi mắt Đường Nhược Tuyết lạnh lùng, nắm lấy một ngón tay của Thiên Hữu, không lưu tình bẻ gây.
Khi Thiên Hữu phát ra tiếng hét thảm thiết, Đường Nhược Tuyết lại đạp mạnh anh ta bay ra ngoài.
Rầm một tiếng, Thiên Hữu ngã ra xa ba bốn mét, đụng ngã một cái bàn.
Không đợi anh ta vùng vãy đứng dậy, Đường Nhược Tuyết lại đi tới trước mặt anh ta, dùng đầu gối đập mạnh vào cắm anh ta một cái.
“Rầm…” Thiên Hữu lại kêu thảm thiết một tiếng, cả người ngã về sau, miệng phun ra máu tươi ngất xỉu.
Ba lần tấn công liên tục!
“Đi Đường Nhược Tuyết coi như không thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, vươn tay cầm lấy túi, kéo Diệp Phi không coi ai ra gì rời đi.
Diệp Phi giống như cô vợ nhỏ theo ra cửa, đồng thời trong lòng giật mình: Người phụ nữ này, quả nhiên là đang trưởng thành…
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Đường Nhược Tuyết đưa Diệp Phi về Bạch Vân Cư tắm rửa.
Diệp Phi tắm rửa xong, còn cắt cho Đường Nhược Tuyết một ít dưa vàng, sau đó gọi điện thoại cho đám Thẩm Bích Cầm.
Kết quả bọn họ ăn cơm trưa xong lại đi chơi, có lẽ phải buổi tối mới trở về, Diệp Phi không quan tâm nữa.
Trong lúc này, điện thoại của Đường Nhược Tuyết vang lên ba lần, đều là chị Hoan gọi điện tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...