Editor: ♪ Đậu ♪
"Sao bây giờ anh mới đến, em đói bụng quá rồi..." Lâm Triệt xụi lơ nằm sấp lên lưng Quý Thừa Tiêu, tay ôm ghì cổ anh.
"Muốn ăn gì?" Quý Thừa Tiêu ôm chặt khuỷu chân Lâm Triệt phòng ngừa cậu tuột xuống từ trên lưng.
Lâm Triệt lầm bầm híp mắt nhìn xung quanh, cách đây không xa vừa vặn có một tiệm bánh bông lan, buôn bán rất được, nên cậu chỉ tay về đó, "Ăn ở kia đi."
Lại là đồ ngọt. Quý Thừa Tiêu cúi đầu suy xét, cuối cùng vẫn thỏa mãn Lâm Triệt, xem như là bồi thường.
"Phải rồi, xe dừng ở đâu?" Lâm Triệt lấy nĩa ăn xắn miếng bánh nhỏ cho vào miệng, hỏi.
"Ở khách sạn, không lái đến đây." Quý Thừa Tiêu cầm một tờ giấy lau bơ dính trên mặt cậu.
Hóa ra Quý Thừa Tiêu chạy bộ đến bệnh viện. Nghĩ vậy, Lâm Triệt có cảm giác áy náy lạ lùng.
"Anh cũng ăn chút đi, chắc chắn cũng đói mà." Lâm Triệt nhẹ giọng khụ một tiếng, hơi ngượng ngùng xắn miếng bánh nhỏ có hoa quả bên trên đưa đến bên miệng anh.
Trong mắt Quý Thừa Tiêu chứa ý cười, anh không lưỡng lự mở miệng cắn ăn.
"Hì, mà này, em không đi lạc, là do đưa cô gái kia vào bệnh viện, thật đó." Lâm Triệt vừa chột dạ đảo mắt vừa yểu xìu biện giải.
"Ừ, anh biết." Quý Thừa Tiêu cũng không vạch trần lý do vụng về của Lâm Triệt, chỉ khều chỏm tóc trên đầu cậu, "Chỏm tóc này dễ thương quá." Quý Thừa Tiêu nói.
"Có phải rất trẻ trung không?" Lâm Triệt lấp lánh mắt hỏi.
Quý Thừa Tiêu gật đầu, "Ừ, rất trẻ trung."
Lâm Triệt thật sự đói bụng, không được 10 phút đã chén xong cả cái bánh và phần điểm tâm không nhỏ, uống thêm ly sữa mới thỏa mãn ợ một cái.
"Chúng ta về thôi." Lâm Triệt vui vẻ cầm điện thoại của mình bỏ vào trong túi quần, nói.
"Đi."
Sắc trời đã sẩm tối, Lâm Triệt xoa cái bụng đã hơi nhô lên, đứng ở cửa không muốn động.
"Sao?" Quý Thừa Tiêu quay đầu hỏi.
Lâm Triệt trề miệng, chỉ vào bụng mình không nói gì.
"Không muốn đi? Ngoan, ăn nhiều như vậy đi vài bước để tiêu thức ăn." Quý Thừa Tiêu nắm cổ tay Lâm Triệt bước đi.
Lâm Triệt bất đắc dĩ để mặc anh kéo tay mình, đi chưa được mấy bước, bụng liền truyền đến cảm giác chướng chướng không thoải mái, "Không muốn đi... Chướng quá à."
Quý Thừa Tiêu dừng bước, nắn chỏm tóc cột trên đầu Lâm Triệt, rồi ngồi xổm xuống, "Lên đây."
Lâm Triệt giơ chữ V to tướng trong lòng, cười hí hửng nằm sấp lên, tay vòng ôm cổ Quý Thừa Tiêu.
Tại một góc khuất không gây chú ý trong tiệm bánh, một cô gái lén lút ló đầu ra từ sau tờ báo, điện thoại trong tay vẫn luôn nằm trong chế độ quay video hoặc camera, thấy Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt đi rồi, cô lập tức đứng dậy, nhảy nhót ra khỏi tiệm bánh.
"Thật, tao muốn nổ luôn rồi, Quý Thừa Tiêu, biết Quý Thừa Tiêu không, bây giờ anh ấy đang ở cùng với bạn trai, đời trước chắc chắn tao đã cứu địa cầu, thật!" Cô gái gọi điện thoại rồi kích động nói với đầu bên kia.
"Giờ muốn về khách sạn à?" Quý Thừa Tiêu nghiêng đầu nhìn Lâm Triệt tựa đầu trên vai anh.
"Không muốn về..." Lâm Triệt ngoan ngoãn nằm trên lưng Quý Thừa Tiêu khẽ lắc đầu, chỏm tóc lúc lắc cọ vào má anh. Túi xách có chai sữa rửa mặt cậu đang cầm lặng lẽ rủ xuống trước ngực Quý Thừa Tiêu.
Buổi chiều ngủ quá đủ rồi, mặc dù không ngon giấc, nhưng dù sao cũng được hai, ba tiếng. Hiển nhiên Lâm Triệt sẽ không nói ra.
Sắc trời hoàn toàn sập tối, đèn đường liên tiếp bật sáng, buổi đêm của nơi thuộc thành phố Thiên Tân chính thức bắt đầu.
Xung quanh toàn là các công viên to nhỏ với các đôi tình nhân và trẻ con, ngay chỗ suối phun nhạc có không ít các đứa trẻ không sợ bị ướt chạy qua lại, mặc dù khi đi ra khó tránh bị các bậc phụ huynh rầy la.
Lâm Triệt buông cổ Quý Thừa Tiêu ra, lưu loát nhảy xuống từ trên lưng anh.
"Á ——" Lâm Triệt vừa đứng vững thì một thân thể mềm mại đồng thời ướt nhẹp va vào chân cậu.
Lâm Triệt bị va lùi về sau, cúi đầu thì nhìn thấy trên ống quần sạch sẽ in nguyên dấu nước.
"..."
Lâm Triệt đẩy cậu bé ôm chân mình ra, "Nè nè, chú em va vào đâu đó hả, quần anh ướt hết cả rồi, em nhìn hoa văn đi."
Quý Thừa Tiêu ngồi xuống ôm bé trai trông rất xinh xắn người ướt nhẹp tóc bết vào nhau, anh véo véo gương mặt bụ bẫm của nó.
Lâm Triệt liếc mắt nhìn Quý Thừa Tiêu không hề quan tâm áo mình sắp bị thấm ướt, cậu hơi khó chịu bĩu môi, giành lấy bé trai đang được Quý Thừa Tiêu ôm như ôm con trai, lầm bầm: "Em em, anh không được ôm."
Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt tỏ vẻ ấu trĩ, anh không khỏi bật cười, suy cho cùng em ấy không khác gì trẻ con.
"Anh dẫn chú em đi chơi" Lâm Triệt xoa tóc bé, cười híp mắt nói.
Cậu bé cầm cây súng phun nước, cười toét miệng không ngậm lại được, "Mình đi nhanh thôi, bên trong còn có hai anh nữa chơi với bọn em."
Hai. Anh.
Tim Lâm Triệt đập thình thịch, hé mắt nhìn hai người đàn ông nhảy nhót lung tung như hai con khỉ, trong phút chốc cậu đen nửa mặt.
Cậu thả bé trai xuống, sải bước đi như bay đến chỗ suối phun, "Á a a a Lê Hình, anh ác quá, em đi lạc cả buổi trưa mà anh vẫn còn ở đây chơi high như vậy à!"
"Á a a a? Kìa? Lâm Triệt! Sao em đến đây? Không phải đâu em nghe anh giải thích, là mấy đứa này nhiệt tình quá nằng nặc kéo anh đi." Lê Hình quơ tay vào mặt nước hét.
"Anh tưởng em sẽ tin hả! Sữa rửa mặt của anh nè!" Lâm Triệt vung tay ném cái túi trong tay cho Lê Hình, quay người muốn bỏ đi.
Lê Hình bắt túi đồ xong, chạy theo nắm hai vai Lâm Triệt, cười tí tởn: "Đừng giận mà, Lâm Triệt, Lâm Triệt tốt bụng, anh sai rồi, anh không bảo em đi làm cho anh nữa! Em đừng nóng giận!"
Lâm Triệt lườm hắn, bưng mặt Lê Hình xoa tới nắn lui, nghiến răng nói: "Nhân có suối phun ở đây, nhanh lấy sữa rửa mặt em mua dùng lên mặt đi, bằng không phí lắm."
Tay Lê Hình ôm giữ bả vai cậu, cổ rụt ra sau tránh né ma trảo tàn phá mặt mình của Lâm Triệt, miệng la oai oái: "Đau quá, đừng bóp nữa!"
Lâm Triệt vừa tính nói gì đó thì bị người kéo đi, cậu bất mãn ngẩng đầu lên muốn xem rốt cục là người nào không biết thức thời, thì nhìn thấy gương mặt giăng kín mây đen của Quý Thừa Tiêu.
"Í... Sao?" Lâm Triệt dùng mu bàn tay lau nước bắn trên mặt, cậu cười nịnh nọt.
Quý Thừa Tiêu kéo tay Lâm Triệt về bên mình, anh trầm giọng ra lệnh: "Sau này cách xa Lê Hình ra."
"Ế? Vì sao?" Lâm Triệt khó hiểu hỏi.
"Không có vì sao." Quý Thừa Tiêu khụ một tiếng, nói như vô ý.
Lâm Triệt thấy lạ nhún vai, một cơn gió thổi đến làm thân thể mới vừa dính nước của cậu bị lạnh, không nén được rùng mình.
Quý Thừa Tiêu nhìn bộ dáng của Lâm Triệt, kéo cậu vào trong ngực mình, "Về tắm đổi quần áo trước đã."
"Được được được." Lâm Triệt gật đầu hết sức tán thành.
"Còn bọn họ thì sao?" Lâm Triệt chỉ chỉ hai người to xác đang chơi ở chỗ suối phun đến mức có khi cả cha mẹ cũng không nhận ra, hỏi.
"Không cần để ý họ, mệt sẽ tự biết về."
"Được rồi." Lâm Triệt gật đầu.
Hai người đứng bên đường bắt một chiếc taxi, vừa ngồi lên Lâm Triệt bắt đầu mệt rã rời.
"Ngủ đi." Quý Thừa Tiêu áp tay lên mắt Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
"Chú, tôi hỏi cái, cô gái đi phía sau mấy chú từ trước khi lên xe có quen biết với mấy chú không, chụp hình miết kìa." Tài xế nhìn kính chiếu hậu mấy lần, bất ngờ lên tiếng.
Cơn buồn ngủ của Lâm Triệt bay sạch sành sanh, cậu lập tức vịn xe ngồi dậy nhìn ra phía sau ——
Đập vào mắt là hình ảnh cô gái đứng bằng một chân, cầm điện thoại ra sức vẫy tay với bóng lưng chiếc taxi cậu ngồi.
"..."
"Quý Thừa Tiêu, cửa hàng đồ nướng gần bệnh viện của anh á, tuyệt đối không được đến đó nữa." Lâm Triệt lùi về, đầy vẻ trầm trọng nhìn Quý Thừa Tiêu.
"Sao thế, không thích ăn?" Anh ấn cửa kính xe lên, hỏi.
"Con gái chủ quán có độc."
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...