Phố xá thành thị về đêm lên đèn sáng choang, dòng người nhộn nhịp đông đúc như ong vỡ tổ, ánh đèn lập lòe chói mắt, vừa huyền ảo mà cũng chân thật. Có người tan tầm vội vã chạy về nhà, cũng có người mới ăn cơm tối xong ra ngoài tản bộ cho tiêu. Bọn họ hoặc mặc đồng phục làm việc cứng nhắc chỉnh tề, hoặc mặc quần áo nhàn nhã thoải mái, mỗi người một vẻ mặt mục đích đi trên đường cũng không giống nhau, nhưng tạo thành một góc đường phố cho thành phố này.
"Em Trai, lại đây." Quý Thừa Tiêu hơi cúi người xuống, vài sợi tóc bên thái dương lòa xòa, nhìn tùy tiện mà gợi cảm.
Husky nghe tiếng rụt cái chân đang duỗi thẳng về, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đến chỗ Quý Thừa Tiêu, xông vào trong lồng ngực ấm áp thoải mái của anh.
Quý Thừa Tiêu xoa bộ lông xù trên đầu nó, nhỏ giọng nói: "Đừng chạy nhanh như thế."
Husky mở to đôi mắt xanh xám trong veo, cổ họng "ư ử" như đã nghe hiểu.
Lâm Triệt che miệng ngáp, khóe mắt ứa nước mắt. Cậu híp đôi mắt vì buồn ngủ nhìn quầy hàng của tiệm bánh bông lan kế bên trưng ra cái bánh mới nhất, thầm nuốt nước miếng.
Quý Thừa Tiêu đi ở trước cho tay vào túi áo khoác màu xanh dương, đôi chân dài được vây trong chiếc quần đen bình thường, mang đôi boot da ngắn không nhanh không chậm bước theo sau Husky.
Mỗi một động thái đều giống như pha quay chậm trong phim ảnh không chút tỳ vết hay sơ suất, có tạm dừng bất cứ lúc nào cũng vẫn là một khung cảnh hoàn mỹ đẹp đẽ tột cùng.
"Trêu hoa ghẹo cỏ." Lâm Triệt nhìn bốn phía thỉnh thoảng bắn đến ánh mắt nóng bỏng, cậu hếch mũi lên trời hừ một tiếng.
Quý Thừa Tiêu mắt thì nhìn con Husksy nhảy nhót tưng tưng đi ở trước, nhưng đã thả hồn bay bổng từ lâu.
Đây là một cảm giác thật kỳ diệu.
Quý Thừa Tiêu sống sắp gần 28 năm, trước giờ chưa từng cảm thấy hứng thú với chuyện gì.
Lúc còn học nhà trẻ, mẹ anh cũng giống như các bậc gia trưởng khác đưa anh đi học đủ các loại nhạc khí, nhưng Quý Thừa Tiêu không có hứng thú với chúng, mặc dù học được cũng khá nhưng thi lên cấp xong là sẽ không chạm đến.
Lúc học tiểu học, anh vào một ngôi trường tư lập nổi tiếng như các bạn bè khác, từ tiểu học lên cấp ba đều như thế. Khi ấy thành tích của Quý Thừa Tiêu rất tốt, hơn nữa anh còn nhỏ mà gương mặt đã rõ nét nên nhanh chóng được tất cả mọi người biết đến. Năm thứ ba thầy thể dục trong trường tìm đến muốn anh tham gia vào đội bóng rổ để tiến hành huấn luyện, Quý Thừa Tiêu đồng ý vì không có gì để làm, tham gia đến khi tốt nghiệp cấp ba, tổng cộng 9 năm, làm đội viên chủ lực trong 8 năm, từng vài lần thi đấu toàn quốc.
Cấp hai cũng là lúc tình cảm học trò bắt đầu râm ran, vì thế số người tán tỉnh Quý Thừa Tiêu đếm không hết. Chủ nhiệm lớp của anh cũng cực kỳ bất lực với chuyện này, trong lớp có một cậu bé không những đẹp trai thành tích tốt mà tính cách không hề tệ, thật sự vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Nên chủ nhiệm lớp cầu khẩn Quý Thừa Tiêu đừng tham dự các loại hoạt động tập luyện ngoại khóa của trường học, cứ ngồi trong lớp hoặc đi ra ngoài loanh quanh một chút là được. Tuy Quý Thừa Tiêu rất bất đắc dĩ nhưng cũng đáp ứng, vì vậy mỗi buổi chiều trường tổ chức chạy hoặc tập thể dục anh sẽ đi đến thư viện, đợi bọn họ kết thúc mới về lớp học, chuyện đó làm Lê Hình với Cận Thần ước ao đã lâu.
Cấp ba, lấy thành tích của Quý Thừa Tiêu không tốn công sức đi vào ban thực nghiệm, mỗi ngày ngoại trừ chơi bóng rổ xem sách từ chối lời bày tỏ của các cô gái thì cũng không có gì, anh thấy tẻ nhạt vô cùng, dù cái cuộc sống mà anh nói là tẻ nhạt ấy lại chính là thiên đường của phần đông các nam sinh.
Lên đại học, với thành tích người đứng đầu anh tiến vào hệ tài chính của đại học A tốt nhất, học 2 năm, sau đó xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, nhưng lại theo ngành y.
Trước khi xuất ngoại, Quý Thừa Tiêu có thể cực bình thản kể về cuộc sống không tính dục của bản thân trong hơn 20 năm, anh không có hứng thú quá lớn với thứ đó, có hay không kỳ thực không sao cả. Sau khi xuất ngoại, sinh sống một mình, cuộc sống đơn độc cũng khá cô đơn, nhưng vẫn còn trong giới hạn thừa nhận. Trong đại học, anh gặp được một thanh niên tướng mạo sạch sẽ, tên là Alva, là gay, người không tệ, nên bọn anh thành quan hệ bạn giường. Đàn ông ấy mà, những vấn đề ấy vẫn cần phải giải quyết.
Về nước rồi, quan hệ của anh với Alva cũng kết thúc, Lê Hình và Cận Thần về thành phố A sớm hơn anh 1 năm, tốn kha khá mở một quán bar loại hình người có tiền rất thích đến, Quý Thừa Tiêu gặp được Mục Sở ở nơi đó, khi đấy Mục Sở là nhân viên phục vụ trong quán, cậu ta bỏ học đại học đi ra ngoài làm việc, vì dáng dấp không tệ nên được Lê Hình nhận làm nhân viên phục vụ trong quán, cũng chính do cái tên Lê Hình thường hay nhắc đến Quý Thừa Tiêu thế này thế kia nói quàng nói xiên bên tai Mục Sở dẫn đến tà ma, bẻ cong luôn trai thẳng, cuối cùng phát triển ra sao không cần nói cũng biết.
Nhìn chung hơn 20 năm qua, Quý Thừa Tiêu xác thực không quá hứng thú với bất kỳ điều gì, nếu không tính đến hứng thú mặn mà thích chọc anh trai Quý Thụy Vũ phải trưng ra vẻ mặt khác.
Đối với Alva và Mục Sở, Quý Thừa Tiêu không ghét, nhưng cũng không xem là thích, càng không thể nói là yêu.
Quý Thừa Tiêu vẫn tin tưởng thích và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, thích không phải yêu, yêu càng không thể chỉ là thích. Hai chữ này nghe thì rất gần gũi nhưng trên thực tế lại cách biệt rất lớn, giữa chúng có một ranh giới cực xa, rất nhiều người chỉ dừng lại ở mức độ thích vĩnh viễn không thể vượt qua đến được mức khác, bởi vì cần phải đánh đổi, không thể phủ nhận, yêu là cần phải đánh đổi.
Quý Thừa Tiêu rất thích Lâm Triệt là điều không thể nghi ngờ, anh cảm thấy Lâm Triệt như có kỹ năng đặc biệt nào đó, sống chung với cậu càng lâu thì càng thích, hơn nữa, anh cũng muốn phát triển lên thành yêu.
Người ngoài nói Quý Thừa Tiêu phong lưu phóng khoáng IQ EQ cao đến nghịch thiên, kỹ năng hạ gục đối thủ chỉ trong vài giây như FBI Mỹ, nhưng thật ra anh chỉ là một người rất bình thường, thậm chí trên vài phương diện khác còn không giỏi được như người thường. Trong đó có một điểm rất quan trọng, là phân chia tình cảm quá rạch ròi, bạn bè của anh thì sẽ nằm trong đôi cánh của anh, còn những người không liên quan anh sẽ không lưu lại một chút tình cảm, có lẽ anh quả thật còn thích hợp làm thương nhân hơn Quý Thụy Vũ.
Từng luồng gió đêm phả đến mang theo hơi lạnh, nhưng hoàn cảnh nhốn nháo xung quanh lại tạo cảm giác ấm áp lạ lùng, Quý Thừa Tiêu nắm chặt áo, lấy bản thân làm trung tâm thì có vô số phương hướng quanh anh, anh không thể nói chuẩn xác vị trí của Lâm Triệt, nhưng lại cảm giác rằng Lâm Triệt ở hướng tám giờ với mình.
Nghĩ thế, Quý Thừa Tiêu hơi nghiêng đầu, ánh đèn nê-ông màu đỏ nhàn nhạt chiếu xuống mặt anh, thoắt sáng thoắt tối có phần mờ ảo.
Anh khẽ cong khóe miệng, hàng lông mày anh tuấn cũng thuận theo nhướng lên.
Em ấy ở đó.
Quý Thừa Tiêu nghĩ.
Lâm Triệt khá ngây ngốc nhìn đôi mắt thâm thúy của Quý Thừa Tiêu, trong con ngươi sâu thăm thẳm còn mang theo sắc thái cậu nhìn không hiểu.
Mọi thứ xung quanh phảng phất như đều bất động, tiếng bước chân vồn vã, tiếng còi ầm ĩ và tiếng trò chuyện í ới của người đi đường hết thảy đều biến mất, chỉ còn lại người đàn ông tuấn tú nghiêng đầu trên gương mặt đầy ý cười.
Hình như anh ấy đang cười với mình.
Lâm Triệt nghĩ.
Cười quá đỗi dịu dàng quá đỗi đẹp trai, sắp không thở nổi.
Nghĩ gì vậy chứ, người ta cũng có thấy mình đâu. Lâm Triệt có phần mất tự nhiên ho nhẹ, khó chịu quay đầu đi.
"Em Trai." Quý Thừa Tiêu thấp giọng gọi, là giọng nói rất vui.
Husky phóng "vèo" về, ngoắt ngoắt cái đuôi lúc lắc đầu tha thiết nhìn Quý Thừa Tiêu.
"Chúng ta đi mua bánh bông lan mới ra lò đi." Quý Thừa Tiêu cúi đầu, cằm khuất trong cổ áo khoác dựng thẳng, khóe miệng cong lên nụ cười thâm sâu không ai phát hiện.
Lâm Triệt quay đầu kỳ quái nhìn Quý Thừa Tiêu sao bỗng nhiên đổi tính muốn mua bánh bông lan, chẳng lẽ... là muốn mua bánh bông lan nhân sô cô la để độc chết Husky sao?
(*) Chó không ăn được sô cô la, ăn vào sẽ hóa kiếp.
Quý Thừa Tiêu cười khẽ: "Lâm Triệt thích ăn."
Cực kỳ thâm ý, bốn chữ "Lâm Triệt" "thích ăn" ấy Quý Thừa Tiêu nói rất rõ, còn đặc biệt nhấn mạnh, âm điệu quyến rũ mang theo sự cuốn hút đặc biệt làm Lâm Triệt không khỏi tê dại cả người.
Cậu ngây ra, mặt tức thời nóng rực như bị sốt.
"Anh anh anh anh nói gì vậy..." Lâm Triệt nói năng lộn xộn.
Cái cảm giác này, còn mạnh mẽ hơn cả lúc cấp ba cậu đấu tranh tư tưởng để gửi tin nhắn tỏ tình cô bạn cậu thích.
Lâm Triệt thấy hình như bản thân đã trúng độc rất nặng rồi, Quý Thừa Tiêu thật sự đỉnh quá.
Thật thích anh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...