Đã nửa đêm rồi nhưng Cảnh Hiên cung vẫn vô cùng ồn ào.
Thái y mười mấy người được triệu tập đang tận tình cứu chữa cho Hứa Thừa Ngân.
Hiện tại hắn đang ngâm mình trong một thùng thuốc lớn, khói bốc lên nghi ngút, mặt không chút huyết sắc, tóc được búi lên cao, đầu chi chít kim châm cứu.
Hoàng Cảnh Thiên ngồi trên bàn nửa ngày nhìn hắn không chớp mắt, sắc mặt âm trầm, tròng mắt có chút đỏ.
"Người sao rồi?"
"Bệ hạ, thân thể chất tử trước đây trúng kịch độc, lẽ ra đến ba tháng mới phát tác, nhưng mà có thể vừa rồi nộ khí công tâm nên nhất thời phát tác nhanh hơn dự định."
Hoàng Cảnh Thiên âm trầm, tuy vẻ ngoài của y không chút thay đổi so với thường ngày, nhưng mà Phí Lời đứng một bên biết rõ trong tâm y lúc này đang nổi sóng.
Khớp hàm y cắn chặt dường như đang cật lực kiềm chế thứ gì đó.
"Một tháng trước các người đã điều chế thuốc, hiện tại đến đâu?"
Tháng trước lúc còn ở dịch trạm, khi hay tin Thừa Ngân bị trúng độc, Hoàng Cảnh Thiên đã sai thái y đến hội chẩn cho hắn, sau đó ra thời hạn một tháng rưỡi để điều chế thuốc giải độc.
Nhưng mà hiện tại độc lại phát tác quá bất ngờ.
"Bệ hạ...đây là loại hiếm độc, vốn dĩ trên đời này cũng chỉ có người chế ra nó là có thuốc giải mà thôi.
Nhưng mà người đó cũng đã biệt tích giang hồ rất nhiều năm rồi.
Năm đó, tưởng là loại độc này cũng biến mất cùng hắn.
Thật không ngờ có một ngày còn xuất hiện..."
Lời chưa dứt, Hoàng Cảnh Thiên đã giáng tay xuống bàn một cái khiến đám thái y giật nẩy mình quỳ rạp xuống.
"Trẫm chỉ muốn biết ngươi có cách điều chế thuốc giải hay không?"
Hoàng Cảnh Thiên bắt đầu thiếu kiên nhẫn, y nhìn Thừa Ngân gục mặt trong thùng thuốc, sắc mặt càng lúc càng tái dần.
Bàn tay y đặt dưới bàn từ lúc nào đã siết chặt khẽ run run.
"Xin bệ hạ cho vi thần một thời gian nữa!"
"BAO LÂU?"
Đám thái y liền lắp bắp.
"Dạ dạ...muộn nhất là mười lăm ngày!"
Hoàng Cảnh Thiên nhíu mày một cái, mắt chỉ còn lại tàn nhẫn.
"Trẫm hạn cho ngươi mười ngày, mười ngày sau không có thuốc giải, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi!"
"...Dạ vi thần...!vi thần sẽ tận sức!"
Thái y sau khi mang Thừa Ngân trở lại giường thì lần lượt rời khỏi phòng.
Lúc này chỉ còn lại Hoàng Cảnh Thiên và Phí Lời.
Y đứng dậy từ từ đến giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay không huyết sắc của Thừa Ngân giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
"Người của ngươi đã tìm thấy hắn chưa?"
Phí Lời liền tiến đến gần nhìn Hoàng Cảnh Thiên.
"Bệ hạ, mấy ngày nay Cổ Trạch lai vãng ở gần kinh thành.
E là hắn đang điều tra hành tung của chất tử."
Hoàng Cảnh Thiên ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
"Nếu thái y không thể điều chế thuốc, vậy thì các ngươi phải bắt bằng được hắn! Dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải từ chỗ hắn lấy ra thuốc giải."
"Móa, hắn là đệ nhất sát thủ, bệ hạ tưởng là cá chậu chim lồng hay sao? Muốn là có thể bắt được? Móa...chính là đổi bằng cái mạng của ta đó bệ hạ! Ngài ít có mơ mộng đi!"
Phí Lời không ngừng oán hận trong lòng nhưng mặt lạnh miệng cứng nói.
"Nô tài đã rõ!"
Hoàng Cảnh Thiên nhìn Thừa Ngân nằm trên giường, ánh mắt từ lúc nào đã trở nên một mảnh mềm mại.
"Phải rồi bệ hạ, Nguyệt Thần cô nương hôm nay có phi cáp truyền thư."
Nguyệt Thần đợt giao chiến với Cổ Trạch may mắn không bị hắn giết chết, có lẽ vì nàng là nữ nhân, hoặc cũng có lẽ khi đó hắn bận gấp gáp đuổi theo Hứa Thừa Ngân và Hoàng Cảnh Dụ nên nhất thời đã tha cho nàng một mạng.
Sau đó nàng được Cảnh đế giao nhiệm vụ đến Trì quốc âm thầm theo dõi Hoàng Cảnh Dương.
"Nàng ta nói gì?"
"Mấy ngày trước nhiếp chính vương của Kỳ quốc âm thầm đến gặp Úc Trì.
Theo sau bọn chúng còn có thủ lĩnh của Thiên Sát.
E là bọn họ âm thầm tính toán riêng."
Hoàng Cảnh Thiên không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn người nằm trên giường.
"Nói với Nguyệt Thần, nếu Úc Trì có biến lập tức mang Hoàng Cảnh Dương đi.
Y chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn, nắm giữ kẻ này chính là nắm giữ một nửa sức mạnh của Úc Trì."
Sự si tình của Úc Trì đối với Hoàng Cảnh Dương y vô cùng hiểu rõ.
Ngày hôm đó, chính mắt y nhìn thấy Úc Trì một thân cưỡi chiến mã xông vào hàng ngàn tinh binh đoạt lấy Hoàng Cảnh Dương mang đi.
Có lẽ trên đời này Hoàng Cảnh Dương chính là sinh mệnh của Úc Trì, chỉ cần bắt được người này, không lo không thể khống chế được hắn.
"Nô tài đã rõ!"
"Còn nữa, phía thừa tướng, ngươi theo sát hắn, có động tĩnh gì lập tức báo cho trẫm.
Gần đây thế lực của hắn bành trướng quá nhanh, trong triều sớm đã chia thành hai phe.
Hắn và nhóm Thuần thân vương sớm đã kết thân.
Còn muốn được mở rộng đất phong.
Ngươi gọi Lý Hữu đêm mai vào cung gặp trẫm."
Phí Lời định quay đi thì còn hơi khựng lại một chút.
"Bệ hạ...Trần Ổn...!hắn bị đánh một trăm gậy đã bất tỉnh, có thể...!gọi thái y đến xem hắn một chút được không?"
Hoàng Cảnh Thiên bất giác nhíu mày một cái trừng mắt nhìn Phí Lời.
Hắn liền rụt cổ lại.
"Nô tài cáo lui!"
Phí Lời rời khỏi phòng, cánh cửa từ từ khép lại, đèn cũng vụt tắt.
Hoàng Cảnh Thiên nằm xuống khẽ nghiêng người nhìn Thừa Ngân, bàn tay nâng lên vuốt nhẹ tóc mai bên tai hắn, rồi nắm lấy bàn tay hắn đặt lên lồng ngực mình.
"Thừa Ngân...ta sẽ không để ngươi chết.
Cả đời này cũng không được phép rời khỏi ta!"
Y dừng lại một lúc rồi khàn khàn giọng.
Dường như nơi lồng ngực đang từng trận nhói đau, khiến y cảm thấy khó thở.
"Có nhiều thứ ngươi chỉ có thể dùng tim mình để phân biệt đúng sai, chỉ mong ngươi có thể cùng ta đi đến bạc đầu.
Sau này, cũng không để ngươi phải chịu nhiều ủy khuất...!Thừa Ngân, bảo bối của ta!"
Hoàng Cảnh Thiên từ lúc nào khóe mắt đã có chút ẩm ướt.
Cảnh đế hai mươi mấy năm chưa từng để lộ nhiều hỷ nộ ái ố, ngay cả yêu ai ghét ai đều không thể thành thật với chính mình.
Bởi lẽ y là hoàng đế, là người cô đơn nhất trên cõi đời này.
Muốn sống theo ý mình là điều không thể.
Từ lúc nhớ lại cho đến nay, y đã biết Hứa Thừa Ngân chính là người nắm giữ trái tim y, cũng là người y muốn bên cạnh mình suốt đời.
Hoàng Cảnh Thiên cũng chưa từng có ý định sẽ mang Thừa Ngân vào cung.
Nhưng mà cuối cùng Cổ Trạch đến, hắn bị hạ độc, khiến cho y ngoài ý muốn phải làm điều này.
Trong cung quá nhiều nguy hiểm, những thứ xấu xa nhất, đen tối nhất đều ở hội tụ ở đây.
Thiên hạ ai ai cũng muốn một lần đặt chân vào cấm cung để tận hưởng cảm giác quyền lực, nhưng có mấy ai biết được rằng, để có nó bọn họ phải đánh đổi tất cả, thậm chí bán rẻ chính linh hồn mình.
Thừa Ngân thừa thông minh lại thiếu tâm cơ cùng thủ đoạn, hắn yêu thích cuộc sống tự do tự tại.
Nhưng mà Hoàng Cảnh Thiên chính là hoàng đế, điều này không thể thay đổi được.
Có lẽ đó chính là định mệnh.
Lúc nhìn thấy Thừa Ngân từ trên mái nhà ngã xuống, y đã vô cùng lo lắng, nhưng mà cũng chỉ có thể trưng mắt nhìn Phí Lời mang hắn đi, chứng kiến ánh mắt rũ xuống đầy tổn thương của hắn.
Người mà y yêu lại chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Nhưng mà y cũng không thể làm khác được.
Triều đình chia phe phái, thế lực cựu thần càng lúc càng lớn mạnh.
Một Vệ tướng thứ hai dường như đã xuất hiện.
Khi bọn chúng nghe tin trên đời này còn có một tiểu thái tử, lập tức ra sức ép Cảnh đế phong hậu.
Để có một câu trả lời thỏa đáng cho bọn chúng, Hoàng Cảnh Thiên đã phong Hàn Yên Thiên.
Thực tế, việc phong nàng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vì nàng chính là thái tử phi của y, lẽ ra y đã phải lập nàng từ khi mình lên ngôi hoàng đế mới đúng.
Nhưng mà trái lại với quy định Tề quốc, y suốt năm năm vẫn không sắc phong nàng.
Chẳng qua đợi một ngày Hoàng Cảnh Dụ lớn lên, khi nó có thể khôn ngoan phân biệt địch ta, thì khi đó y sẽ phong hậu.
Hàn Yên Thiên mấy năm nay ở hậu cung giở không ít thủ đoạn, rất nhiều phi tầng được Hoàng Cảnh Thiên sủng ái trước đây đều chết bất minh bất bạch.
Y không phải không biết.
Chẳng qua vì thế lực phía sau này, lật đổ Vệ thừa tướng chính là có một phần công rất lớn của Hàn Sĩ Nguyên và phe phái của hắn.
Huống chi nàng cũng là cháu gái của thái hậu nương nương.
Vì vậy, Hàn Yên Thiên chính là người phù hợp nhất, danh chính ngôn thuận làm chủ trung cung.
Trời càng về khuya gió càng thổi mạnh.
Bất giác 'rào rào' một cơn mưa đổ xuống.
Đây cũng là cơn mưa cuối xuân, báo hiệu một mùa hạ nóng bức sắp đến.
Hoàng Cảnh Thiên trùm chăn rồi kéo lấy Thừa Ngân ôm vào ngực mình.
Lúc này, chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, bên trong là tiếng tim đập thình thịch của hai người cùng thân nhiệt ấm ấp quấn quýt lấy nhau.
Lúc này ở một căn phòng khác, Trần Ổn đang nằm sấp trên giường, y sốt rất cao, mồ hôi tuôn đầy trán.
Trong cơn mê man còn phát ra tiếng rên trầm thấp.
Lúc nãy khi Hoàng Cảnh Thiên trở về, lập tức hạ lệnh cho thị vệ đánh y một trăm gậy.
Một trăm gậy này ra tay vô cùng dứt khoát, y tưởng mình đã mất mạng rồi, nhưng cũng may nội công thâm hậu nên nhất thời vẫn còn giữ lại được tính mạng.
Hiện tại toàn thân đều là máu, thịt da lẫn lộn.
Y sớm cũng đã chuẩn bị tinh thần, nếu bị bắt hẵng hậu quả không thể lường trước được.
Nhưng cũng may bệ hạ còn chưa chém bay đầu y.
Vừa rồi, nếu như Thừa Ngân không ngã xuống có lẽ y đã thoát ra được một kiếp nạn.
Đang trong cơn sốt mê man, bỗng Trần Ổn cảm giác y phục trên người bị xé ra, một chiếc khăn mát lạnh đặt lên cổ từ từ lau xuống.
"A..."
"Rên con mẹ gì! Dám làm dám chịu, còn rên đi?"
Là Phí Lời, hắn lúc nãy cũng không dám cãi lệnh chủ nhân mà gọi thái y vào, dù gì kẻ này và hắn cũng không có giao tình gì đáng để hắn mạo hiểm.
Bất quá hắn niệm tình đã từng ở cùng quân doanh với nhau, dù kỷ niệm cũng không tốt đẹp gì nhưng cũng miễn cưỡng xem là người quen cũ.
Phí Lời trên đời này đã không còn người thân.
Từ nhỏ gia nhập tổ chức của Lý Hữu, được y đào tạo thành ám vệ, xem như cả đời phục vụ chủ nhân.
Cuộc sống của họ chính là làm bạn với bóng đêm dày đặc, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Hắn độc lai độc vãng không bằng không hữu, cuộc sống gắn liền với chém giết và máu tanh.
Từ sau khi Cảnh đế mất tích, hắn mới bắt đầu được xuất hiện trước ánh mặt trời.
Và những ngày đó, người hắn tiếp xúc nhiều nhất, cũng lần đầu nói chuyện nhiều như vậy chính là với Trần Ổn và Hứa Thừa Ngân.
Cho nên miễn cưỡng có thể nói, họ chính là bạn bè duy nhất của hắn.
"Nhẹ nhẹ tay thôi..."
Trần Ổn từ lúc nào đã tỉnh lại, y nhìn thấy Phí Lời đang lau mông cho mình, lực có chút mạnh thì nhíu nhíu mày kêu ca mấy tiếng.
Bờ mông căng nẩy khiến Phí Lời nhìn có lâu hơn một chút.
Bỗng dưng sát tâm nổi lên, hắn thật muốn vỗ vào đó mấy cái.
Nhưng người này đang bị thương, hắn liền kiềm xuống ham muốn biến thái của mình.
"Ngươi cũng to gan lắm, dám tự ra chủ ý chuyện của chất tử.
Ngươi muốn chết rồi hay sao?"
Trần Ổn nhớ đến Thừa Ngân liền giật mình một cái, ánh mắt từ lúc nào đã trở nên lo lắng.
"Thừa Ngân...hiện tại hắn sao rồi?"
"Sắp chết!"
Trần Ổn há hốc mồm xoay đầu lại nhìn Phí Lời.
Hắn liền khàn khàn giọng, tay vẫn đều đều lau cái mông của y.
"Ngươi phục vụ cho Thiên Sát vậy có biết một người gọi là Cổ Trạch hay không?"
Trần Ổn nhíu mày không trả lời, y hiện tại đã thoát ly tổ chức nhưng cũng không phản bội lại những gì của trước đây.
Huống chi, Cổ Trạch cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
Phí Lời liếc mắt nhìn Trần Ổn một cái.
"Ngươi có thể không khai ra Cổ Trạch.
Nhưng mà e là mạng sống của chất tử sẽ bị đe dọa!"
Trần Ổn liền nhíu mày.
"Nói vậy là sao?"
"Cổ Trạch đã hạ một loại hiếm độc trên người Thừa Ngân, vừa rồi nhờ phúc đức của ngươi, hắn nộ khí công tâm, hiện tại tính mạng chỉ như đèn sắp cạn dầu, e là sống nay chết mai."
Trần Ổn không nói gì, y khẽ nhắm nghiền mắt lại hít một hơi dài.
Nếu như thời gian quay ngược lại y nhất định không làm như vậy, Thừa Ngân trúng hiếm độc sao? Y đã không biết.
Ngoài kia mưa vẫn rơi giòn giã, thỉnh thoảng còn có những đợt sấm chớp giăng ngang.
***
Sáng hôm sau trong giờ thiết triều đã có năm tấu chương được dâng lên, sáu trăm dặm cấp báo tình hình chính sự ở vùng Miêu cương, ranh giới của Trì quốc Triệu quốc và Tề quốc xảy ra nổi loạn.
Án sát sứ phụ trách Miêu cương được triệu hồi về triều đã ngã bệnh chết trên đường đi.
Hiện tại trong triều đang chia thành hai phe, một bên chủ hòa, một bên chủ đánh.
Người chủ hòa là Lý Hữu, người chủ đánh là Từ Cung, tổng quản nội vụ phủ, cũng là đại tướng quân Tề quốc, em họ của Hàn Sĩ Nguyên và là biểu ca của thái hậu.
"Bệ hạ, nhiều năm nay Tề quốc và Miêu tộc luôn vĩ hòa vi quý, hàng năm giao hảo thân tình.
Năm nay lại xảy ra bạo loạn, chỉ e là có kẻ đang rắp tâm xúi giục, thừa nước đục thả câu.
Án sát sứ trên đường trở về thì qua đời.
Tất cả không thể là trùng hợp!"
"Lý ngự sử, Án sát sứ trước khi trở về đã lâm bệnh, trên đường đi gặp bão táp mưa sa không may qua đời.
Việc này thuộc hạ dưới trướng đã có báo rõ.
Lý ngự sử ngài trở về triều đã lâu, nên có nhiều việc không nắm rõ."
"Từ đại nhân, vậy ngài nói xem đó rốt cuộc là gì?"
"Mấy năm nay Miêu tộc đều tỏ ra quy thuận.
Đổi lại chính là sự bảo hộ của thiên triều.
Nhưng mà, bọn chúng trong những năm gần đây âm thầm xây dựng quân đội riêng, ngày càng trở nên mạnh mẽ, muốn tách ra khỏi thiên triều.
Ta nghĩ lần này thiên triều cần phải xuất binh trừng phạt, dẹp tan loạn đảng, bẻ gãy ý định nổi dậy của bọn chúng.
Chúng tuy có mạnh mẽ hơn xưa, nhưng bất quá cũng chỉ là một tộc người nhỏ.
Dạy dỗ bọn chúng một bài học, sau này cũng không dám lỗ mãng."
Lý Hữu nghe vậy liền nhíu mày thành hàng.
"Từ tướng quân, Miêu cương xưa nay vô cùng nhiễu nhương, sau tộc người Miêu còn mười bảy tộc nhân lớn nhỏ khác.
Nếu điên cuồng chinh phạt, máu đổ đầu rơi, đổi lại chỉ là sự quy thuận nhất thời, nhưng trong lòng hẳn có khuất tất.
Huống chi, sau này nếu mười bảy tộc cùng liên minh há chẳng phải sẽ tạo thành mối họa lớn hay sao? Ngài hẵng đã quên năm đó tiên đế đã vô cùng khổ tâm mới có thể dẹp được loạn Miêu cương?"
Từ Cung liền cười cười.
"Lý đại nhân, mỗi thời mỗi khác.
Năm đó tiên đế tuổi đã cao, trong triều lại không có nhiều binh hùng tướng mạnh.
Hiện tại bệ hạ chinh chiến sa trường, là anh hùng trong những anh hùng.
Binh tướng anh dũng thiện chiến, vừa dẹp loạn Ung vương lại chiếm được một phần lãnh thổ Triệu quốc, thế như chẻ tre.
Lý đại nhân chính là nghi ngờ sức mạnh binh lực của chúng ta đi? Ngài là ngự sử cũng không cần ra chiến trường, cứ sợ đông sợ tây.
Ta đây là quan võ, nhất định lãnh ấn soái dẹp loạn Miêu cương.
Bệ hạ xin hãy ra thánh ý!"
Bên dưới, một đám quan viên liền cúi đầu, đồng loạt hô to.
"Xin bệ hạ ra thánh ý!"
Lý Hữu nhíu mày thành hàng, khàn khàn giọng.
"Bệ hạ, Tề quốc vừa trải qua liên tiếp hai cuộc chiến tranh, nếu lần này lại xuất binh e là hy sinh không ít, máu chảy đầu rơi, lòng dân phẫn nộ."
Từ tướng quân nhếch mép lên cười, khinh thường ra mặt.
"Lý đại nhân, ngài nói cũng rất hay, bất quá ngài có bằng chứng chứng minh có kẻ đứng sau kích động Miêu tộc hay không? Hay chỉ là đoán mò từ ngài? Việc binh một ngày không thể chậm trễ, thỉnh bệ hạ ra thánh ý!"
Bên dưới lại một tràn hô vang.
"Thỉnh bệ hạ ra thánh ý!"
Hoàng Cảnh Thiên nhướng mày nhìn xuống hai hàng quan viên, ánh mắt có một chút âm trầm.
Sau đó nhìn về phía Hàn Sĩ Nguyên, hắn từ nãy đến giờ vẫn yên lặng.
"Thừa tướng có cao kiến gì?"
Hàn Sĩ Nguyên liền tằng hắng một cái.
"Bệ hạ, lời của Lý ngự sử không phải không có đạo lý.
Chỉ có điều việc binh không thể chậm trễ một ngày.
Vi thần thiết nghĩ, trước hết cử một người am hiểu tình hình Miêu cương, cũng có nhiều mối
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...