Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Trong đầu Bối Bối lúc này hiện ra hình ảnh lúc mới gặp Tiểu Đại, rưng rưng nước mắt làm dung động lòng người, chỉ có điều khi đó cô ấy mang
theo kính sát tròng, cho nên đôi mắt không phải là màu lam như bây giờ.

Nhớ tới kính sát tròng, Bối Bối đột nhiên nhớ lại đợt đi phát triển ở thành phố H, cô và Tiểu Đại ở cùng một phòng, nhưng cũng không phát
hiện điểm này.

Lại nối liền với sự kiện “Ta là Keroro” lúc trước, cộng thêm ánh mắt
hồn nhiên như nai Bambi của Tiểu Đại, mọi người không hề phòng bị, lột
một tầng lại một tầng da của Tiểu Đại, cũng không thể dự đoán được
“Keroro” này có uy lực cường đại đến thế!

Làm cho cô hồn phi phách tán. . .

Khó trách toàn bộ tư liệu đều bị đối phương nắm giữ trong tay, khó trách cô phải trải qua bao gian khổ cực nhọc như vậy!

Bối Bối khóc không ra nước mắt, đau khổ ở trong lòng kêu to lần nữa:
Địa Cầu thật sự quá nguy hiểm! Người ngoài hành tinh cũng không muốn
tiếp tục tới nơi này sinh sống!

Tiểu Đại nịnh nọt bổ nhào vào người Bối Bối: “Sếp Bối. . .”

Bối Bối nhìn khinh bỉ: “Trong mắt cô có sếp Bối này ư? Có thể tìm phóng viên báo lá cải đến phá hủy kế hoạch của tôi!”

Tiểu Đại càng nịnh nọt hơn, vịn lấy hai vai của cô: “Sếp Bối, xin
ngài bớt giận. Người ta cũng là vì giúp ngài thôi mà! Không làm như vậy, ngài và anh Hà Di sao có thể kết hôn nhanh như vậy được? ! Ha ha. . .”

“Làm sao cô biết chúng tôi nhất định sẽ kết hôn? !” Bối Bối giận dữ trừng cô ấy: “Căn bản là cô sợ rằng thiên hạ bất loạn!”

“A. . . Sếp Bối! Không nói như vậy được, người ta thật lòng với ngài
mà! Ngay cả anh Hà Di, ngài cũng có thể thu phục, người ta đối với ngài
sùng bái không thôi, liên miên không dứt; lại như. . .”

Tiểu Đại còn chưa nói xong, bị Bối Bối vỗ vào đầu.

Cô khóc nói: “Sếp Bối, ngài đánh người ta!”

Bối Bối bĩu môi, nâng tay nhéo hai má của nàng: “Đánh cô là đúng! Trở về tôi sẽ nói cho Alice và Elian, để cho các cô ấy trừng phạt nội
gián!”

Tiểu Đại ┬┬_┬┬, ngồi xổm ở góc tường trồng nấm: “Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngài!”

“Ha ha.” Ông nội ở bên cạnh uống trà, vui vẻ vô cùng.

Xem như ông là người chiến thắng cuối cùng, có được cháu dâu, lại còn được chơi đùa vui vẻ.

Lão Hồ Ly không hổ là Lão Hồ Ly!

Đúng lúc cánh cửa được mở ra, Văn Thư Hinh đứng ở cửa: “Jack, ông đi

chuẩn bị bữa tối đi. Vừa rồi Hà Di gọi điện thoại cho tôi, nói một lát
nữa sẽ trở về. Còn ba nữa, ba cũng đi nghỉ ngơi một lát đi, đều chơi cả
ngày rồi! Mật Mật, cháu ở lại ăn cơm chiều đi!”

“Hả? ! Anh Hà Di sẽ trở về? !” Tiểu Đại hoảng hốt lo sợ: “Vậy cháu đi trước, mẹ và anh trai cháu đang chờ cháu về nhà ăn cơm chiều! Ông nội,
dì, chị dâu, hẹn gặp lại!”

Nói xong, cô cũng không che dấu, nhanh như chớp bỏ chạy, chạy so với con thỏ còn nhanh hơn!

Ông Jack dạ một tiếng, giúp đỡ ông nội rời đi.

Bối Bối oán hận nghĩ: dù sao cũng không thể chỉnh ông nội được, Mardi cô trốn cũng không được a, về công ty xem tôi trừng trị cô như thế nào! Tuyệt đối sẽ không để cho cô khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên!

()^))= 凸

Tiểu Đại đi đến phòng khách hắt xì một cái thật to, gãi gãi đầu, vẫn chưa biết có một tình cảnh đau khổ đang chờ đợi cô!

“Bối Bối.” Văn Thư Hinh gọi Bối Bối đang thất thần.

Từ trong ảo tưởng tra tấn Tiểu Đại, cô ngẩng đầu lên, lễ phép gọi: “Mẹ.”

Văn Thư Hinh cười một tiếng, hỏi: “Con có muốn tham quan phòng khi còn nhỏ Ha Di đã từng ở không? !”

Hai mắt Bối Bối sáng ngời, gật đầu không ngừng: “Muốn ạ!”

“Vậy đi theo mẹ, phòng ở tầng hai.” Văn Thư Hinh tao nhã xoay người, dẫn đường đi về phía cầu thang.

Bối Bối lặng lẽ đi theo phía sau, trong lòng nhảy nhót không ngừng.

Yêu nghiệt lúc còn nhỏ có hình dáng như thế nào? !

Có phải là một tiểu yêu nghiệt hay không? !

Lúc còn bé anh thích những vật gì? !

Phòng ở của anh được trang trí như thế nào? !

. . .

“Đến rồi!” Văn Thư Hinh đứng ở trước một cánh cửa, xoay người nói với Bối Bối: “Nơi này chúng ta chỉ ở đây có một tháng, sau đó liền theo ông nội đến nước Mĩ. Nhưng trước lúc đi, Hà Di yêu cầu ông nội không được
tùy tiện nhúc nhích bất cứ đồ vật gì ở trong phòng. Cho nên, đồ vật và
trang trí trong phòng vẫn giữ nguyên như cũ.”

Dường như bà nhớ ra điều gì đó, cầm lấy tay Bối Bối: “Bối Bối, lần
trước mẹ quên không hỏi con, ba mẹ con được chôn cất ở nơi nào?”

Bối Bối sửng sốt một chút, đáp lời: “Ở trong vườn Tề Thọ ạ.”


“Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đến thăm bọn họ!”

“Cái này. . . Con và Hà Di mới đi thăm viếng chưa lâu, mẹ không cần phải vất vả đi xa như vậy!”

Văn Thư Hinh chớp mắt, vuốt ve đôi tay của cô: “Không phải đi thăm
viếng, chính là, đi thăm bạn cũ. Hai mươi năm không gặp, không nghĩ đến
lúc gặp nhau lại là âm dương cách xa.”

Bạn cũ ư? !

Hình như Tỷ Hà Di cũng từng nói như vậy, trong lòng Bối Bối bối rối suy đoán.

Cô lặng lẽ lau nước mắt ngước lên nhìn Văn Thư Hinh, muốn nói lại thôi: “Mẹ,. . .”

Trước kia mẹ quen ba mẹ con sao? Mẹ chính là mẹ của tiểu ca ca sao?

Những lời này ngăn ở trong cổ của cô không chịu thốt ra, làm cô bị dằn vặt.

Muốn xác nhận với mẹ? Hay là xác nhận với Hà Di đây? !

Văn Thư Hinh ngẩng đầu, vẻ mặt ấm áp: “Bối Bối, ông nội đem tổ trạch
làm quà gặp mặt tặng con. Nhất định con cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mẹ
không có quà gặp mặt tặng cho con? ! Một người mẹ chồng như ta thật là
thiếu lễ độ phải không? !”

“Dạ, không có chuyện đó đâu ạ!” Bối Bối vội trả lời, làm sao cô dám có ý nghĩ như vậy!

Văn Thư Hinh cười điềm đạm: “Thật ra, từ rất lâu trước kia, Hà Di đã
đem quà mẹ chuẩn bị tặng con dâu, tặng đi rồi. Trâm cài tóc ngọc trai
đen rất hợp với con, lần đầu tiên gặp mặt con, thấy nó được cài ở trên
đầu con, mẹ thấy con rất xinh đẹp. Bối Bối, gặp lại con, làm cho mẹ
không nhịn được nhớ tới mẹ của con.”

Nói xong, bà rưng rưng nước mắt. . .

Bối Bối tuy rằng không lanh lợi, nhưng cũng không ngu ngốc, Văn Thư Hinh vừa nói như vậy, cô đã hiểu rõ mọi chuyện.

Chủ nhân của chiếc trâm cài tóc mà tiểu ca ca tặng cho cô, chính là mẹ chồng đại nhân đang đứng ở trước mặt cô.

Nếu nói như vậy, sẽ có một đẳng thức được lập ra:

Tỷ yêu nghiệt = tiểu ca ca!

= =


Trong nháy mắt Bối Bối không biết nên nói cái gì mới tốt!

Cô thì thào không thể đáp lại, chỉ có thể mặc cho chính mình chìm đắm trong đống suy nghĩ hỗn độn.

Văn Thư Hinh dừng lại, cũng không giải thích, mà là đưa tay đẩy cửa ra, bật đèn đẩy cô đi vào.

Trước khi đi còn nói: “Một lát nữa Hà Di đến đây, mẹ sẽ bảo nó lên gọi con xuống ăn cơm chiều.”

Trong phòng, đồ đạc và cách trang trí có vẻ cổ xưa, cũ kỹ.

Rất đơn giản, một cái giường, hai cái tủ ở đầu giường, bên cạnh là
một chiếc bàn học, màu tối, nơi nơi đều một vẻ lạnh lùng, vừa nhìn cũng
biết là phòng của nam giới.

Mùa đông nên màn đêm buông xuống sớm, ngọn đèn chiếu vào mặt Bối Bối.

Cô nhìn thấy trên tủ ở đầu giường có để một chiếc cốc —— một chiếc cốc mà ngày xưa bọn trẻ con dùng để uống sữa!

Vào một ngày đầu mùa đông năm nào, mẹ của cô nằm trên giường bệnh
nhìn thấy chiếc cốc trong tay cô và nói: “Bối Bối, sau này nhất định con sẽ hạnh phúc! Mẹ đã thay con hẹn ước với một bạch mã hoàng tử, cậu ta
sẽ chăm sóc con suốt đời!”

Lúc đó cô chỉ trả lời: “Mẹ, mẹ đừng trêu con nữa! Sao con phải tìm bạch mã hoàng tử? Con tìm hắc mã không được sao?”

“Ha ha, bạch mã hoàng tử của con có lẽ cũng mặc áo đen! Con là niềm
kiêu ngạo lớn nhất trong cuộc đời này của mẹ, con xứng đôi với hoàng
tử!”, Gương mặt của mẹ phù thũng xanh sao nhưng chứa ý cười, làm mờ đi
sự đau ốm.

Bối Bối cầm chiếc cốc trong tay, nước mắt chảy xuống chậm rãi. . .

Đang im lặng khóc, cô ngẩng đầu nhìn thấy Hà Di đi đến, anh thấy cô cầm chiếc cốc, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt để lộ ý cười.

Anh đứng ở cạnh cửa, cô đứng ở trong phòng.

Hai người nhìn nhau. . .

Một lúc sau, anh khẽ mím môi đi về phía cô, đưa tay phải ra rồi nói: “Đưa chiếc cốc cho anh, xuống ăn cơm thôi!”

Đưa chiếc cốc cho anh. . .

Đưa chiếc cốc cho anh. . .

Giọng nói trầm ấm vang lên, trong nháy mắt, cô như nhớ lại tất cả quá khứ.

Bên tai cô vang lên câu nói anh từng nói trước kia:

“Bối Bối, tặng anh chiếc cốc này được không?”

“Được, Bối Bối tặng tiểu ca ca.” Bối Bối không tự chủ được thì thào trả lời.

Hai mươi năm trước, cô tặng anh một chiếc cốc, tương đương tặng anh lời hứa hẹn cả đời!

Hai mươi năm sau, cô trộm của anh một chiếc cốc, tương đương trộm cả đời của anh!


“Hà Di. . .” Cô nhào vào trong lòng ngực của anh, vùi đầu vào áo len ấm áp.

“Sao anh không trực tiếp nói cho em biết, anh chính là tiểu ca ca? !” Bối Bối ngẩng lên, ánh mắt sưng đỏ nhưng sáng lấp lánh.

Tỷ Hà Di đưa ngón tay lau đi những giọt nước mắt: “Anh đã nói rồi mà? ! Có những bí mật chỉ có chính mình phát hiện mới ngạc nhiên, vui
mừng!”

Bối Bối chu môi, không thuận theo, đập vào vai anh hai cái.

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt!

╮(╯_╰)╭

“Nói, có phải ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã lập mưu tính kế em phải không?” Bối Bối vờ giận.

Yêu nghiệt từ trên cao nhìn xuống: “Lúc ở nước Mỹ anh đã nhờ Hàn
Triệt điều tra tư liệu về em, nhưng sau đó mới về nước, làm sao có thể
nhanh như vậy đã tìm đến em! Ryamand mang anh đi tham gia party, thật
không ngờ em cũng ở đó, nhưng lại uống đến bất tỉnh nhân sự!”

Bối Bối = = : “Kỳ lạ, vậy làm sao anh có thể nhận ra em?”

Anh cúi đầu, hơn ở bên trái cổ của cô: “Ở đây có một nốt ruồi nhỏ,
hơn nữa em cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho anh biết, ‘Tôi tên là Biện Bối Bối, hắc mã hoàng tử, có muốn cùng tôi uống rượu không?’ “

Phốc. . .

Thể diện đã bị quăng hết rồi, Bối Bối ORZ.

Mỗ yêu giống như vẫn chưa thỏa mãn, ôm lấy eo nhỏ của cô, cười nói:
“Em còn dựa vào anh rất chặt, liều mạng hất tóc khiêu khích anh, bằng
không, sao anh có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở cổ? ! Nhớ không? ! Nếu
lúc đó, người em gặp không phải là anh? ! Làm sao đây? !”

Phải dùng cách này để nhắc nhở cô ư? !

Bối Bối phát giận. . .

“Vậy anh ở nước Mĩ hơn hai mươi năm, có vì em mà thủ thân như ngọc không? ! Hả? !”

“Đi xuống ăn cơm, ông nội và mẹ đang chờ chúng ta!”

“Ê. . . Đừng chạy! Nói mau, đêm đó anh có phải là xử nam hay không? ! Hả? !”

“. . .”

“Ê. . . Không được giở trò vô liêm sỉ. . . A, đừng. . .”

Được rồi, về việc Tỷ yêu nghiệt có phải là xử nam hay không, chờ bọn họ kết hôn xong chúng ta lại quay lại thảo luận.

Chúng ta chỉ cần biết rằng cặp đôi này sẽ sống hạnh phúc cả đời là được rồi!

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui