Có lẽ do cảm thấy áy náy, trên đường đi
Long Điện dừng lại ở trung tâm mua sắm để mua vài thứ này nọ, rồi đi
thẳng đến khách sạn Shangri-La.
Hơn nữa, Long Điện còn thuê một gian
phòng cực lớn, tiện cho ba người có thể tắm rửa thay quần áo, sau đó
xuống phòng ăn ở tầng dưới.
Đối với thành phố S (Hyan : Nếu không nhầm thì đây là viết tắt của Shanghai – aka thành phố Thượng Hải), khách sạn này là một khách sạn năm sao, một ngày ở đây tốn hơn một ngàn đại dương, Long Điện đưa cô đến đây, làm cho Bối Bối đem tất cả tiếc
nuối đều nuốt xuống bụng.
“Tiết kiệm cái gì cũng đừng nghĩ tiết
kiệm tiền! Long gia cái gì cũng không có, trừ tiền!” Khẩu khí của Long
Điện lộ ra căm hận cũng như chán ghét chính bản thân cô ấy.
Giờ phút này, Bối Bối ngồi ở trong phòng vệ sinh của một khách sạn xa hoa, trên tay cầm chiếc quần nhỏ, mặt trên có một dấu vết ướt át, màu đen của chiếc quần nhỏ càng làm nổi bật màu
trắng mờ nhạt ẩm ướt đó.
Xem ra tiên sinh 419 này đã không sử dụng “Áo mưa” (BCS) , Bối Bối trợn tròn mắt, điều này đối với người hiện đại cũng không phải một thói quen tốt!
Hắn còn không sợ cô có bệnh, cô tại sao lại phải sợ hắn có vấn đề đây. ( Bối Bối, ngươi hiểu lầm người ta!)
Phải biết rằng rất nhiều người chết vì
lây bệnh qua đường tình dục, ví như căn bệnh mà mọi người thường hay đề
cập đến HIV – AIDS, có khả năng lây lan qua đường tình dục!
Lại nói, trong ngôn tình tiểu thuyết còn có tình huống nữ chủ sau khi 419 mới phát hiện chính mình mang thai,
sau đó sống không bằng chết, Bối Bối đã từng cảm thấy thật khó tin.
Chẳng lẽ người trưởng thành đó không biết, có loại thuốc gọi là “Thuốc
tránh thai khẩn cấp” sao?!
Vừa rồi Long Điện đã giúp cô mua một hộp, Bối Bối đã bóc lớp đóng gói, lấy một viên nuốt vào bụng rồi.
Tốt lắm, tất cả đã trở nên thanh tĩnh, cô sẽ không trở thành nữ chủ vật vã mang thai như ở trong tiểu thuyết.
Lui về phía sau hai bước, nhìn vào trong gương, một gương mặt được trang điểm nhẹ và một thân hình nhỏ xinh.
Bối Bối quẹo trái nhìn xem, quẹo phải nhìn xem, sờ sờ cổ, sờ sờ bộ ngực, bóp bóp eo nhỏ, từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt.
Không có gì biến hóa nha, cô nhíu mày,
cảm giác thân thể vẫn là có chút không thích hợp, nhưng là không biết nó không thích hợp ở điểm nào.
Chỉnh lại gương ở bồn rửa tay, cô ngồi xuống bồn cầu, đem gương hướng đến phía đùi……
Ôi……
Tay Bối Bối có chút run rẩy…… Rốt cục phát hiện chỗ nào không thích hợp.
Nơi đó của cô ửng đỏ và sưng lên, hai
bên đùi đều có màu xanh tím, hình ảnh ở gương phản xạ ra nhìn có chút
thấy ghê người, có thể tưởng tượng lúc đó tình hình chiến đấu rất kịch
liệt, trình độ cũng rất đẳng cấp. (Hyan: Kịch liệt?! Đẳng cấp?! *tròn xoe mắt, giả bộ ngây thơ* Pa: *chớp chớp mắt*)
Một hình ảnh ở trước mắt Bối Bối chợt lóe lên rồi biến mất, làm cho cô muốn nắm bắt lấy nó mà không được.
Cô nhắm mắt lại cố gắng nhớ lại sự việc sau khi uống xong ly nước kia ( Quầy bar làm gì có nước, chỉ có rượu mà thôi -,- )
Nửa ngày, Bối Bối nhụt chí hoàn toàn xụi lơ ở bồn cầu.
Xem ra 419 tiên sinh thật không biết
thương hoa tiếc ngọc, làm cho cô trở thành như này, chẳng khác gì bị
bóng đập vào người. Cô, Biện Bối Bối chẳng qua là chỉ là một đối tượng
419 của hắn. Hắn, căn bản không cần quan tâm đến cô! ( Bối Bối, ngươi lại hiểu lầm người ta!)
Nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại đi
làm cùng một người không quen biết, Bối Bối trong lòng giống như có một
con sâu lông đang ngọ ngậy, có một chút kiệt quệ, lại có một chút đau
đớn.
Càng làm cho cô có chút không yên là, 419 tiên sinh kia là người như thế nào, dáng người ra sao?!
Cô không thể xác định……
Sự thật quả nhiên không thể lấy tiểu
thuyết đến để suy diễn, nữ chủ xinh đẹp trong tiểu thuyết sau khi trải
qua tình một đêm, sẽ gặp phải bạch mã hoàng tử, sau đó sẽ có một cuộc
sống hạnh phúc.
Chuyện xảy ra như vậy, đại khái chỉ có trên Tấn Giang cái kẻ bại não kêu Phong Lâm Nhi kia mới có thể viết ra như vậy.
( Lật bàn…… trên Tấn Giang đâu phải chỉ có một mình ta viết đề tài 419?!)
Lại nghĩ đến đống hỗn độn ở Thánh Điển trước khi chạy đi cô đã gây ra, có một số chai của “La village roots” (tên nhà máy rượu) tháng 4 năm 2007 đã tuyên bố ngừng sản xuất là “roots Yung La” (tên một loại rượu nho, tuyệt phẩm, một chai đại khái hàng ngàn đô la.).
Bối Bối tâm tình lập tức lại trở nên vui vẻ, cô mở vòi hoa sen, vừa nghe nhạc vừa tắm.
Đúng là khách sạn năm sao có khác, còn có thể vừa tắm rửa vừa nghe nhạc.
Chi phí xử nữ của cô cũng coi như rất cao rồi, một đêm liền lấy đi của người ta hai mươi mấy vạn.
( Bối Bối, không thể so sánh như vậy được! -,-)
Bối Bối vui mừng, trong lòng có một niềm vui trả thù, lại mang theo một chút cảm giác tội lỗi……
***
Dưới lầu ở phòng ăn đang diễn ra tiệc buffet cao cấp, ba người đã rất đói rồi.
Long Điện uống một ly rượu Gordon Gin,
Gordon King là một thương hiệu của rượu Gin, Gin là một loại rượu đã có
từ lâu đời, từng chỉ được lưu hành tại tầng lớp xã hội thượng lưu ở Luân Đôn.
Sắc Nha đang chăm chú ăn cua, lúc nào cô cũng có thể ăn, nhưng là, dù ăn nhiều thế nào, cô cũng không béo, nhiều nhất chỉ là lộ ra một loại phát phì đáng yêu của trẻ con, làm cho người ta rất muốn véo má cô ấy.
Bối Bối rất là tuân thủ quy củ, cô ăn
sashimi, cô nhờ nhân viên phục vụ lấy mù-tạt cho cô, sau đó điên cuồng
trộn mù-tạt với tương đậu nành, làm cho bát nước tương trở thành một màu xanh.
Nhân viên phục vụ sợ tới mức cứng lưỡi,
mù-tạt của Nhật Bản, một chút có thể làm cho người ta thấy choáng váng,
vị tiểu thư này lại lấy mù-tạt trộn lẫn với tương, mà so ra mù tạt còn
nhiều hơn cả tương.
Mà Long Điện cùng Sắc Nha hai người thấy nhưng không ngăn cản, Bối Bối thích một số thứ rất khác người, chỉ cần
nhìn thấy cũng khiến cô ấy sướng tới phát điên, giống như mù-tạt, giống
như lẩu nóng……
Bối Bối mặt không đổi sắc, đem một miếng cá sống chấm vào tương mù-tạt, sau đó đưa lên miệng, cũng không hề nuốt nhanh, mà là dùng đầu lưỡi đem miếng cá nhấm nháp, để thưởng thức khẩu
vị. (Hành động này rất nguy hiểm, không thích ứng, tốt nhất không cần tùy tiện bắt chước!!! Tự gánh lấy hậu quả!!!)
Một phần mù-tạc đặc biệt cay, theo xoang mũi thẳng hướng đến ót, ánh mắt không tự chủ được tràn đầy nước mắt,
trước mắt tất cả đều là bạch quang lóe ra.
Cô thỏa mãn nhấm nháp, làm cho cả đầu
lưỡi tràn ngập cay xè, sau đó chậm rãi nhai…… Rồi chậm rãi phun ra một
lời, cô nói: “Tình một đêm giống như cá sống thêm mù-tạt.”
Long Điện đang cắt miếng bò bít tết liền dừng lại, Sắc Nha đang cắn chân cua cũng ngẩng đầu lên, hai người nhất
tề nhìn về phía Bối Bối.
“Lúc trước khi ăn, cảm thấy thực đẹp mắt!”
Chỉa chỉa vào những miếng cá sống được xếp thành một bông hoa hồng ở trên bàn·……
“Sau khi ăn, quả thật còn rất kích thích!”
Nàng nhấm nháp đầu lưỡi……
“Ăn xong rồi, sẽ trở thành như vậy!”
Ngón tay chỉ vào hai má rơi đầy lệ……
Vốn đang lo lắng cho Bối Bối, sau khi
gặp phải tình huống này, hai người liếc mắt một cái, đồng thanh kêu:
“Biện Bối Bối, cậu đi chết đi!”
Sau khi ăn xong, ba người bọn họ đi đến
KTV. Gọi rất nhiều bia và trái cây, hát đến nỗi thiếu chút nữa sập cả
tường của người ta, dọa phục vụ sinh ở cửa chết ngất, nhưng họ vẫn chưa
cảm thấy đã.
Vì thế sau khi màn đêm buông xuống, ăn
cơm chiều qua loa, Long Điện lái xe, ngang qua thành phố S, đến phố
Giang Đông, rồi lại trở lại phố Giang Tây, đi đến một con phố toàn những quán bar.
Ba người phụ nữ với ba phong cách khác
nhau đi vào một quán bar, quả thật khiến cho rất nhiều con mắt mở to ra
chiêm ngưỡng, tất cả những ánh mắt đều tập trung về phía họ.
Ngồi ở ghế cao nhất ở quầy bar, bartender nhìn ba nữ nhân, hỏi: “Ba vị tiểu thư muốn cái gì?”
Ba người cùng cười, trăm miệng một lời nói: “Vẫn như cũ, cho ba ly ‘Three friend (Ba người bạn tốt)’!”
Bartender bộ dạng siêu tuấn lãng kia nghe vậy, khóe miệng mỉm cười, hiểu được công việc.
Hắn vươn tay, lấy ra ba cái ly nhỏ, với một tốc độ cực nhanh, đưa đến trước mặt ba người.
Rồi lấy một chai Tequila (rượu Tequila cao cấp), đem đổ đầy ba cái ly, tiêu sái đem một lọ muối cùng những lát chanh mỏng đặt ở trước mặt các cô.
Ba nữ nhân đồng thời vươn tay cầm lấy ly rượu, ngồi ở trung gian, Bối Bối đưa ngón tay cái chấm muối. Sau đó ba
người cùng một động tác, dùng đầu lưỡi liếm một ít muối, rồi lấy một
mảnh chanh để vào trong miệng ăn, tiếp theo giơ ly Tequila lên.
“Vì một tình bạn không có nam nhân! Cheers!” (cheers: Cụng ly, hoan hô, ủng hộ.)
Ba người cùng một tốc độ, ngửa đầu, đem ly rượu của chính mình uống vào.
Lúc này, vị mặn của muối, chua chua của
chanh, cảm giác nóng nóng của rượu, ở trong miệng hỗn hợp thành một
hương vị, giống như tình bạn không thể hiểu hết được của các cô.
Sau khi uống xong, các cô cùng cất tiếng cười, cũng không quản người khác xem các cô đang điên ra sao.
Long Điện lấy một điếu Saint Laurent,
rồi lấy ra Zippo, đang chuẩn bị bật, bartender vội vàng ngăn cản: “Tiểu
thư, nơi này là khu cấm hút thuốc, thực xin lỗi.”
Sắc Nha đứng dậy nhìn Long Điện nói: “Tớ vừa lúc muốn đi ‘ hái hoa’, không bằng chúng ta cùng nhau đi.” (Hái hoa: Có nam nhân chưa vợ ở trước mặt, nó được coi là tiếng lóng có vẻ văn nhã ám chỉ việc đi toliet.)
Long Điện liếc mắt nhìn bartender một
cái, Zippo gập xuống, yên lặng đứng lên, nhìn về phía Bối Bối đã muốn có chút ngã trái ngã phải: “A Biến, từ giờ đến lúc bọn tớ trở lại, cậu
nhiều nhất chỉ có thể uống thêm một chén rượu cốc tai!”
“Ân, ân, tớ sẽ không đi đâu!” Bối Bối
phất phất tay. “Có nghe hay không, tôi chỉ có thể uống thêm một chén
rượu cốc tai nga!” Bối Bối hướng về phía bartender đang nhìn cô chằm
chằm, la hét.
Bối Bối tà tà cười, trên tay cầm một ly Vodka (tên rượu) nhâm nhi, sau đó có một ly Screwdriver (tên một loại cốc tai) để tới trước mặt cô, một nam nhân đi tới gần: “Tiểu thư, cô thật đẹp, thật mê người!”
Bối Bối cười khanh khách, vị soái ca này đang tán tỉnh cô nha, ánh mắt mê ly nhìn anh ta: “Ồ, sao anh lại nhìn ra?”
“Hi, bảo bối, tôi là một nam nhân! Cô hiện tại rất cô đơn, cần tôi thuê một phòng cho cô không?!”
Bối Bối đứng lên, không rõ cho nên nhìn về phía hắn, nhìn thấy hắn đang nhếch môi cười.
Nàng cầm lấy Screwdriver, như thói quen
một ngụm uống cạn, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn đến một dáng
người cao gầy, nam nhân ngũ quan tuấn tú đang đi tới chỗ cô……
Lạnh……
Bối Bối hơi run run, trong đầu một mảnh
mơ hồ, mở mắt ra, một hình ảnh khiếp sợ hiện ra. Cô kinh ngạc phát hiện, nam nhân mời cô một ly Screwdriver kia đang tựa vào quầy bar, mà chính
cô lại đang tựa vào trên người hắn. Một bàn tay ôm lấy cổ hắn, một tay
thâm nhập vào áo sơ mi của hắn, đang muốn đến thân dưới của hắn..
Cô đẩy mạnh ra, lui về phía sau mấy bước.
Thế giới này thực thanh tịnh……
Bối Bối ngẩng đầu nhìn đến bartender
đang há mồm nhìn cô, nhìn những người ở chung quanh, rồi quay đầu nhìn
Long Điện đã cầm ly nước đá làm cho cô tỉnh lại.
“Ôi…… Hóa ra, sự kiện tập kích học đệ là có thật, tớ vẫn nghĩ các cậu nói vậy để làm tớ sợ, muốn trêu đùa tớ.”
Cô quay đầu nhìn nam nhân đang sửa sang
lại quần áo, rồi lại quay đầu nhìn Long Điện đang bốc hỏa, không sợ chết bỏ thêm một câu.
“Xem ra tối hôm qua là tớ ở bên trên 419 tiên sinh, mà không phải 419 tiên sinh ở trên tớ! Long Điện, xem ra tớ không mệt……”
Lửa giận ở Long Điện hoàn toàn bùng nổ,
cô quát: “Biện Bối Bối, tớ vừa đi ra ngoài hút thuốc, cậu đã làm cái
chuyện như vậy! Cậu cứ ở đây mà uống tiếp đi!!!” Nói xong, cô quay người bỏ ra ngoài cửa.
Sắc Nha đi đến, nghĩ nghĩ, quay đầu chạy đến chỗ nam nhân bị Bối Bối sau khi uống say tập kích, vẻ mặt rất đoan trang.
“Tiên sinh, anh bộ dạng không tồi, nhìn qua rất đẹp trai!”
Nam nhân ngẩng đầu, mâu quang chợt sáng lên, vừa định mở miệng……
“Anh có còn trong sạch không?!”
Hắn điểm điểm, lại muốn mở miệng……
“Vừa rồi cảm giác được không?!”
Hắn xoa xoa khóe miệng, trên mặt có điểm ửng hồng……
Sắc Nha nâng cổ tay lên, xem đồng hồ.
“Thực đáng tiếc, anh chỉ xứng làm “thụ” mà thôi, biết không?!”
Màn đêm hạ xuống, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối…...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...