Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Tỉ Hà Di đi ra từ sau chòi nhỉ mát, ánh mắt lạnh lẽo, không nói câu gì, khiến cho không khí đều bị đông lạnh.

Hầu Ngôn Thanh thấy phản ứng mãnh liệt của hắn không tránh khỏi suy nghĩ…

Vincent sinh ra trong gia đình giàu có,
từ nhỏ đã thừa nhận nền giáo dục yêu cầu lễ nghi trầm ổn, cẩn trọng,
không được phép vội vàng, dễ bị xao động mà làm hỏng việc.., cho nên bọn họ luôn phải tự mình khắc chế. Mặc dù, hoàn cảnh ở nước Mỹ tương đối tự do, thoải mái, nhưng cũng chưa từng thấy hắn bộc lộ cảm xúc như vậy.

Tuy rằng cuộc nói chuyện của Lynn và
Ryan có vẻ khác thường, nhưng đây là chuyện riêng, nhất là người tiếp
nhận nền giáo dục Mỹ tôn trọng tự do cá nhân như bọn họ lại càng không
thích xen vào những chuyện thế này.

Lại nói, hắn mới là người theo đuổi Bối Bối còn chưa có tức giận, Vincent vì sao lại có phản ứng như vậy?

Một chút cũng không thể hiểu được…

Thượng đế nói, dục vọng khiến cho vạn vật diệt vong. Đầu tiên chính là làm cho con người trở nên điên cuồng!

Chỉ là một vị ‘quản lý huấn luyện’ nho
nhỏ, nhưng mỗi lần gặp chuyện đều bị lãnh đạo trực tiếp bắt được. Chuyện này thực không hề bình thường, rất không hay ho.

Chưa kể đang trong thời gian mở rộng huấn luyện, lại đi bàn về việc ‘vận động’ riêng tư.

Hiện tại Bối Bối tin tưởng, xã hội rất tàn khốc, nhân sinh tràn ngập ưu thương…

Bối Bối lâm vào trạng thái hỗn độn,
nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nhìn yêu nghiệt đại nhân lắp bắp nói:
“Xin… xin cho tôi một… một cơ hội giải thích…”

“Lynn, em không cần phải giải thích…” Hầu Ngôn Thanh nhìn Bối Bối cả người phát run, có chút không đành lòng.

“Em đi theo tôi!” Tỉ Hà Di đánh gãy lời hắn, bước nhanh về phía biệt thự.

Xem ra còn có cơ hội, cô thở phào một
hơi, quay người lạnh lùng nhìn Đoàn Huy: “Cậu, hiện tại, lập tức trở về
phòng ngủ cho tôi…”

Đoàn Huy vội vàng giữ tay áo nàng: “Tôi…”

Cô không nói, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén dọa cậu ta phải buông tay.

Bối Bối hướng Hầu Ngôn Thanh khẽ gật đầu, rồi đuổi theo bước chân của Tỉ Hà Di, gió nhẹ thổi bay váy dài của cô.

Hầu Ngôn Thanh nhìn người thanh niên bên cạnh mở miệng: “Những lời cậu nói là thật?”

“Không phải chuyện của anh!” Đoàn Huy căm giận rời đi.

Hầu Ngôn Thanh nhìn biểu tình ngây ngô
của hắn, mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống, xem rõ hắn là người
không có kinh nghiệm hẹn hò với phụ nữ.

Toản Đô là khu biệt thự sa hoa bậc nhất
thành phốS. Nhưvậy chẳng phải nói đối thủ của hắn cũng là một kẻ không
tầm thường hay sao?

Hầu Ngôn Thanh thâm trầm nhìn về phía
biệt thự số 1, căn phòng có tấn rèm màu đen đèn lóe sáng, ánh mắt lóe ra một đạo hào quang.

Yêu nghiệt đại nhân trực tiếp đi vào
phòng trên tầng cao nhất của biệt thư, Bối Bối cũng đi theo phía sau.
Hiện tại nàng không lo lắng cái gọi là ‘cô nam quả nữ ở chung một
phòng’, quan trọng nhất chính là bảo toàn tính mạng của bản thân.

Hắn mở bình nước khoáng, uống vài ngụm,
áp chế cảm xúc bình tĩnh, ánh mắt đen như ngọc khẽ đảo qua cô đang đứng
run run cạnh cửa.

“Lưỡi bị mèo cắn sao?! Mau giải thích!”


Bối Bối cảm thấy đây là lỗi của mình,
hiện tại là người phụ trách chương trình mở rộng huấn luyện nhưng lại
công tư bất phân, dây dưa không rõ với nhân viên công ty. Vô luận thế
nào, cô cũng phải ngăn cản Đoàn Huy, ít nhất không thể giải quyết vấn đề giữa hai người họ tại nơi này.

“Vincent, thực xin lỗi! Tôi cũng không
ngờ Ryan có thể xúc động như vậy. Đáng lẽ tôi nên xử lí việc tư ở thời
gian sở hữu cá nhân, mà không nên đang trong thời gian mở rộng huấn
luyện lấy ra thảo luận. Tất cả đều là lỗi của tôi. Sau này tuyệt đối sẽ
không phát sinh chuyện như vậy nữa!” Bối Bối cúi đầu nhận lỗi.

Tốt lắm! Cô chẳng những không phủ nhận, mà còn nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, cố ý bao che cho tên tiểu tử kia!

Sát khí đã tiêu tán lại một lần nữa
ngưng tụ, hắn nhíu mày: “Một người ngay cả đối tượng tình một đêm của
mình là ai cũng không nhớ rõ, như vậy tôi có thể tin tưởng lời nói này
đó hay sao?!”

Cái gì kêu ‘lời nói có thể giết người’, Bối Bối giờ đã biết…

Chỉ một câu ngắn đã có thể khiến cho
toàn thân cô rét run. Tạm thời không nói đến giọng điệu châm chọc, nhưng qua việc tư mà muốn phán đoán năng lực làm việc của cô, nghi ngờ lời
hứa của cô, đây tuyệt đối là loại vũ nhục không thể bỏ qua!

Bối Bối sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn
ngẩng cao đầu nhìn người đối diện, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có
nhớ rõ đối tượng tình một đêm của mình hay không cũng không ảnh hưởng
tới lời hứa của tôi, cũng như hiệu quả làm việc. Tôi cảm thấy tình một
đêm là không quan trọng, là chuyện cười, là sai lầm của tôi cũng tốt,
tất cả đều là việc riêng của tôi! Tôi chỉ muốn nói, chỉ cần ở công ty,
trong thời gian làm việc, Ryan đối với tôi chỉ là một nhân viên bình
thường của Thánh Thế!”

Tỉ Hà Di tay cầm bình nước khoáng, thong thả đi tới trước mặt nàng, dùng ánh mắt từ trên cao trông xuống chăm
chú nhìn cô: “Ý của em là, tình một đêm với em mà nói không hề có ý
nghĩa gì hết?”

orz… Vì sao muốn hỏi vấn đề này?!

Bối Bối chân như nhũn ra, cảm giác mặt
nóng dần lên, tám chín phần là vì yêu nghiệt đại nhân ngày càng tới gần, hơi thở của hắn nồng đậm bao lấy cô: “Đúng vậy, có lẽ ngài sẽ cảm thấy
buồn cười, nhưng là không có một đoạn… ách, tình cảm… Tôi cũng không cảm thấy chuyện đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi! Còn có, tôi… tôi không muốn thảo luận với ngài vấn đề này!”

Hô…

Rốt cuộc nói ra, chính là tại sao cô lại cùng yêu nghiệt đại nhân thảo luận chuyện tình một đêm? Rất kì quái!…

***

Tiểu Đại mặc áo ngủ Teddy ngồi trên
giường chải đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bối Bối từ ngoài cửa đi vào: “Sếp
Bối, cô vừa đi đâu về? Lúc tôi đang tắm nghe thấy tiếng người gõ cửa có
phải hay không?”

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt a! Sau
khi cùng cô nói chuyện tình một đêm xong lại dùng ánh mắt đăm chiêu suy
nghĩ nhìn cô, khiến cho toàn thân cô muốn biến thành hơi nước, rồi mới
thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút!”

Cô, thực sự không đoán được tâm tư của hắn…

Bối Bối thân mở hình chữ ‘đại’ (大) ngã
xuống giường, vô lực nhìn Tiểu Đại nói: “Sân bãi để ngày mai vận động đã chuẩn bị tốt rồi chứ?!”

Tiểu Đại vung lược: “Buổi chiều vừa xác nhận lại một lần nữa, đều đã tốt cả rồi!”

Bối Bối nghĩ nghĩ, khẽ thở dài nói: “Phụ trách sân vận động đó là người rất qua loa, hy vọng ngày mai không xảy

ra chuyện gì ngoài ý muốn!”

“Đúng, đúng…” Tiểu Đại hưng chí bừng bừng nói: “Xảy ra chuyện gì tôi sẽ vẽ mấy cái vòng tròn nguyền rủa cả nhà bọn họ!”

“……..”

Bối Bối囧tl, bên người cô còn có người bình thường sao?!

‘Tường tốt nghiệp’ là hạng mục vận động
khó khăn nhất trong chương trình mở rộng huấn luyện, nguyên bản chính là bài huấn luyện hợp lực vượt qua bức tường cao 4m để chạy trốn trong
chiến tranh Thế giới thứ hai.

Hạng mục này chủ yếu lấy đoàn kết là
quan trọng nhất, yêu cầu tất cả các thành viên trong vòng một khoảng
thời gian ngắn vượt qua bức tường cao 4m mà không dùng bất cứ vật dụng
gì.

Công ty chuyên tổ chức mở rộng huấn luyện thường đẩy hạng mục này xuống cuối cùng, nên mới gọi là ‘tường tốt nghiệp’.

Một số hạng mục huấn luyện nguy hiểm đã
bị Bối Bối cắt bỏ, nhưng mà hạng mục ‘tường tốt nghiệp’ kinh điển này
không thể loại bỏ. Cho nên hiện tại đã gây ảnh hưởng rất lớn, dưới chân
tường là ba vị giám đốc tối cao của những nhân viên ở đây.

Mới đầu tất cả mọi người đều không dám
tiến lên. Vương Hựu Lập tức giận chửi to: “Tiểu tử các cậu bình thường
không phải vẫn la hét muốn trèo đầu cưỡi cổ lên đầu tôi hay sao?! Hiện
tại cho các cậu cơ hội, các cậu lại không dám! Đều là một lũ đàn bà…”

Mọi người >_

Hầu Ngôn Thanh mỉm cười: “Tới trên tường ngắm cảnh quả là tuyệt nha…”

Mọi người >_

Hác Đức Tiền chân đá đá tường cao, quay đầu thản nhiên cười: “Quý khách mau tới thôi, đừng để cho ta chờ đợi…”

Mọi người rét lạnh…

Lúc này ngoài tưởng tượng, Tỉ Hà Di lại
đi về phía ba người họ cùng gia nhập đội ngũ, tiện đà dẫm lên Hầu Ngôn
Thanh bám vào tường, xoay người mỉm cười: “Đến đây, chúng ta bốn người
đưa các ngươi lên trên.”

Mọi người cảm động rơi nước mắt, nhất
thời không khí sôi trào, không hẹn mà cùng tiến lên, nhanh chóng đạp bốn người xuống dưới chân.

Đoàn Huy là người đầu tiên vượt lên
tường, khiến cho đám người vui mừng hoan hô, sau đó vài nam thanh niên
cường tráng cũng theo sau, bắt đầu từ trên đưa tay xuống kéo người khác
lên.

Mấy nữ sinh cũng không thua kém, đều được đàn ông bọn họ che chở mà trèo lên tường.

Bối Bối nước mặt chảy thành thác…

Cô không phải cảm động tới khóc, mà nhìn thấy yêu nghiệt đại nhân và Hầu Ngôn Thanh ở phía dưới, bả vai đều bị
người khác dẫm nát, mấy người vừa rồi nhìn qua trọng lực không nhẹ, đều
là đàn ông trưởng thành cao lớn, thô kệch.

Cô chạy tới bên bọn hắn, nhìn Tỉ Hà Di
trán đã đẫm mồ hôi, quần áo thể thao cũng ướt bám dính vào người, trên
vai còn có rất nhiều dấu chân.

Thảm! Phải biết rằng tầng 38 tuyệt đối không tha cho cô!!


“Anh không sao chứ?! Còn chịu đựng được không?” Bối Bối lo lắng hỏi.

Tỉ Hà Di nhìn cô khẩn trương tới mức muốn khóc, ánh mắt ánh tia cười, thở hổn hển nói nhỏ bên tai: “* bối, đi lên!”

Cô không nghe rõ hắn nói gì, đại khái là gọi tên cô – Bối Bối đi, ánh mắt của hắn mang ý tứ chính là bảo cô trèo lên vai hay sao?

Cô… cô không dám a…

 ̄﹏ ̄

“Sếp Bối, mau lên a…”

“Sếp Bối, nhìn thời gian…”

“Sếp Bối…”

Mấy cô gái ở trên đã kích động đến mức
quên hoàn cảnh xung quanh, không ngừng hô to một câu ‘Sếp Bối’, hai câu
‘Sếp Bối’ gọi Bối Bối.

Đoàn Huy nửa thân trên đu xuống, vươn tay cho cô, gọi: “Bối Bối, trèo lên, tôi kéo cô!”

Nhìn những người khác đều đã vượt lên
trên tường, Bối Bối biết mình là con gái không thể là người lên cuối
cùng, chỉ có thể nhìn Tỉ Hà Di và Hầu Ngôn Thanh nói: “Đắc tội.”

Dưới sự trợ giúp của một thanh niên
khác, cô dẫm lên đùi Hầu Ngôn Thanh, nửa người trên được Tỉ Hà Di đỡ
trên vai, khoảng cách gương mặt cơ hồ chạm đến hắn, mùi hương nam tính
của hắn lấp đầy trong mũi cả cô.

Tỉ Hà Di ánh mắt đen ánh lên tia trêu chọc, thở hổn hển chế nhạo: “Em cũng không nhẹ.”

>_

Bối Bối hai tay bám chặt, từ người của
hắn thoát ra, dẫm vào tầng tiếp theo của cầu thang người, ngay sau đó đu mình, đưa tay cho Đoàn Huy kéo lên. Hắn chặt chẽ nắm tay cô, dùng lực
kéo cô đứng vững ở bên cạnh.

Mấy cô gái kiềm không được xúc động bật khóc, đều xông lên ôm lấy Bối Bối, vừa khóc vừa la vui mừng…

Đang lúc Bối Bối cũng vui mừng hốc mắt
đỏ ứng, dưới chân tường lại nghe một tiếng kinh hô, cô khẩn trương nhìn
xuống, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.

Tầng cầu thang người thứ hai vì không
trụ được lung lay, có người sắp ngã xuống mà ngay bên dưới là Tỉ Hà Di,
những người vươn tay ra muốn đỡ tay đầy mồ hôi trơn trượt, muốn kéo lại
cũng không kịp.

Hắn không kịp thời phản ứng, rơi xuống
thật mạnh, vai phải chạm đất rồi lại nhanh chóng đứng lên, lại một lần
nữa bước đến tường, được mọi người kéo lên.

Sau đó mọi người không nhịn được hò reo.

Thời điểm tất cả mọi người đã đứng trên
tường đá, những tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, vì có CEO cùng ba bị
giám đốc của Thánh Du làm bàn đạp, vì có những người bạn đồng tâm hiệp
lực hai tay giơ cao ủng hộ lẫn nhau, vì có như vậy thành công mà cảm
động rơi nước mắt.

Có lẽ đây chính là bài học ‘tường tốt
nghiệp’, khiến cho toàn bộ mọi người phát huy hết khả năng của mình,
hiểu rõ lẫn nhau mà phân công công việc hợp lí, không ngừng đổi mới, rõ
ràng cảm nhận được lòng kính nể của mỗi người cùng sự hy sinh của bản
thân.

Tất cả mọi người đều rơi nước mắt…

Bởi vì ở thời khắc này, mỗi người đều
thấy được ở đồng nghiệp của mình đức tính riêng: thiện lương, ương
ngạnh, cầu tiến, cầu thắng, uy dũng, nhiệt huyết…

Hầu Ngôn Thanh nhận lấy những cái ôm đầy ấm áp của nhân viên, ánh mắt không quên theo dõi Tỉ Hà Di, trên mặt hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.

Chẳng lẽ thanh âm “Bảo bối” vừa rồi chính hắn đã nghe lầm?!




Yêu nghiệt đại nhân vì sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?

Bối Bối bây giờ tràn ngập căng thẳng, cô nhẹ nhàng tiến tới liền bị Tỉ Hà Di dùng tay trái ôm gọn eo nhỏ, hơi
thở ấm áp phả vào trên tai: “Chút nữa tuyên bố nghỉ ngơi, hai người
chúng ta trở về biệt thự!”

( ̄口 ̄)

Hai người trở về làm gì chứ?!

Khóe miệng của hắn nhếch lên, giống như
nghĩ đến cái gì, áp chế tươi cười nói: “Trong đầu nghĩ cái gì vậy?! Gọi
đội y tế tới, vai phải của tôi đau muốn chết…”

( ̄口 ̄)!!

Cô kinh hãi nhìn gương mặt tuấn mĩ hiện tại dính đầy mồ hôi của hắn, nước mắt nhất thời dâng lên muốn rơi thẳng xuống…

Đội y tế tưởng có người sắp chết, chạy
thục mạng tới biệt thự, vừa thấy người bị thương mới biết chẳng qua chỉ
là bị bầm tím một chút.

“Bác sĩ Đinh, có nghiêm trọng hay không?! Có cần phải đi bệnh viện hay không?” Bối Bối nước mắt lưng tròng, khẩn trương hỏi.

“Không cần, không cần, chỉ là thương nhẹ thôi. Chỉ là bầm tím một chút, tạm thời không vận động mạnh là được
rồi.” Bác sĩ Đinh an ủi Bối Bối đã bị dọa không nhỏ, bả vai tím bầm mà
thôi, không cần khóc tới mức có người sắp chết như vậy đi?!

Bối Bối vẫn không khỏi khẩn trương, nhìn bác sĩ Đinh lo lắng hỏi: “Thật sự không cần?! Nhưng mà nhìn qua thực
nghiêm trọng, hơn nữa trán còn bị trầy xước, có thể hay không để lại
sẹo?!”

Bác sĩ Đinh: orz

Hắn giúp Tỉ Hà Di cởi áo thể thao vì vận động mà ướt át bám chặt lên người, lấy ra tuýp thuốc sát trùng đưa cho
Bối Bối: “Chỉ là vết xước bên ngoài thôi, sát trùng một chút, sẽ không
có vấn đề gì. Cô giúp anh ta bôi lên vết thương, tôi đi lấy bông băng để xử lí vết thương trên vai của anh ta. Không được nhúc nhích a…”

Bối Bối lau khóe mắt, ngồi xuống bên cạnh sô pha, dùng thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương của hắn.

“Ách…” Hắn cúi đầu khẽ rên, có chút hương vị trêu chọc.

>_

Không thể nào?! Vừa rồi bác sĩ Đinh lấy
tay ấn lên vết thương cũng không có nghe thấy hắn kêu một tiếng, vừa rồi cô đã rất rất nhẹ nhàng a.

“Xin lỗi, tôi…” Vừa mở miệng định nói,
mắt lại chạm tới một đôi con ngươi đen láy, tựa như ẩn chứa cả một vũ
trụ bên trong khiến cho cô bị hút đi vào.

Bối Bối lúc này mới phát hiện, hắn nằm trên sô pha, hai tay của cô tì tại trên người hắn, tư thế cực kì ái muội.

Chưa kể lúc này yêu nghiệt đại nhân đang trong trạng thái bán khỏa thân, trừ bỏ vết sưng ở vai phải, mỗi một
phần trên cơ thể hắn đều vô cùng hoàn mĩ, không phải là rất phô trương
hoàn hảo, mà là vô cùng tuấn mỹ thâm trầm.

Hắn tựa hồ hài lòng nhìn thẳng vào mắt cô, tay trái vuốt nhẹ hai má chưa khô nước: “Khóc?! Sao vậy?”

○( ̄﹏ ̄)○

Cô có thể không khóc hay sao? Nếu như hắn không may xảy ra chuyện gì, cả đời cô đều không thể sống yên ổn!!

Nghĩ đến đây, Bối Bối tức giận, cầm bông ấn lại trên trán hắn, phát hỏa nói: “Anh không thể lộn xộn! Bác sĩ đã nói phải nằm im.”

Tỉ Hà Di mắt đen hiện lên tia sáng, cô
bé này lá gan ngày càng lớn! Hắn nghiêng mặt lộ ra đường cong hoàn mĩ,
mắt khép hờ, môi khẽ nhấc, thở hổn hển nói từng chữ:

“Được, tôi bất động, em động!”

> ﹏

Trong tình trạng này cũng có thể đùa giỡn?!

Bối Bối囧 ngây người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui