Giữa trưa, rõ như ban ngày, Biện Bối Bối bị một cánh tay mạnh mẽ ôm vào phòng trà nước.
Trong phòng trà nước còn có một người đã đứng sẵn, Đoàn Huy ôm eo Bối Bối nhanh nhẹn đi vào một góc, quay đầu
nhìn thiếu niên đứng cạnh máy pha cà phê, biểu tình cả kinh nói: “Bốn
mắt, cậu ở ngoài trông chừng!”
‘Bốn mắt’ nâng kính, thấu kính tạo nên
một đạo hào quang dưới ánh đèn trắng. Hắn cầm cốc cà phê thong thả đi ra ngoài, đứng chắn dựa ở cửa nói vào: “Ryan, nơi này là phòng trà nước,
làm gì cũng nhanh gọn một chút!”
Bối Bối囧
Hai người này cho rằng mình đang đóng phim điện ảnh sao?!
Là thể loại một tên thổ phỉ mang dân nữ
nhà lành kéo vào một kho chứa cỏ làm xxoo, còn một tên thổ phỉ khác đừng ở ngoài canh chừng sao?!
#-.-
“Cô có biết ngày hôm qua tôi gọi cho cô
bao nhiêu cuộc điện thoại không?!” Gương mặt tuấn tú của Đoàn Huy lúc
này phủ kín mây đen, tròng mắt còn có vài tia máu, hai tay kìm chặt vòng eo của Bối Bối, vây kín cô ở trong góc tường.
Buổi tối thứ Bảy, di động sau khi bị
nhét vào túi xách cũng chưa từng dịch chuyển đi chỗ khác, đến chủ nhật,
tinh thần sa sút nằm ở nhà, sáng thứ hai lấy ra xem mới phát hiện máy đã hết pin.
Đứa nhỏ này vì thế mà lo lắng, cô có thể hiểu được.
Bối Bối an ủi nói: “Tôi không phải đã gửi tin nhắn nói cho cậu biết tôi sẽ tự mình về nhà hay sao?”
Đoàn Huy nhíu mày, gầm nhẹ: “Chuyện đó sao có thể?! Tôi là đàn ông, tôi không thể để cho phụ nữ trở về một mình được!”
Bối Bối lại lần nữa an ủi nói: “Yên tâm, tôi không phải về nhà một mình, là Vincent đưa tôi trở về.”
Đoàn Huy chấn động, sắc mặt tái nhợt, không tin hỏi: “Cô nói cái gì?! Tỉ Hà Di đưa cô về?”
Bối Bối gật đầu.
Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của cô, tâm tư của Đoàn Huy nhất thời trầm xuống tận đáy cốc…
Một màn đổi bánh kem tại Hean Georges,
hắn đã thấy được Tỉ Hà Di không phải là chỉ diễn cho người xem, ánh mắt
Tỉ Hà Di nhìn Bối Bối cũng giống như hắn nhìn cô, tâm tư giống nhau hắn
dễ dàng nhận ra.
Đối thủ này có phải hay không đã quá mức cường đại?!
Mà người phụ nữ đứng trước mặt hắn lại
thiếu tầm nhìn đến cực điểm. Hắn phải ra tay trước để chiếm được lợi
thế. Đoàn Huy cau mày, ôm chặt lấy eo của Bối Bối nói: “Đồng ý với tôi,
chúng ta hẹn hò! Ngay bây giờ, từ giờ phút này, chính thức bắt đầu!”
Bệnh thần kinh!
Sáng thứ hai đầu tuần đem cô kéo vào trong này là vì đề nghị muốn hẹn hò?!
Lại còn không để ý, phòng trà nước là nơi có nhiều người qua lại, cô lại không thích phô trương như vậy…..
Dao sắc chặt dây rối, Bối Bối đẩy tay
của hắn ra: “Tin nhắn của tôi, cậu đọc không hiểu sao? Không phải tôi đã nói sẽ không nhắc lại chuyện hẹn hò, tôi sẽ nhanh chóng đem tiền trả
lại cho cậu?”
(‘dao sắc chặt dây rối’: ý nói làm việc gì cũng phải dứt khoát, giải quyết một lần cho xong.)
Đoàn Huy không chút do dự, mở miệng trả
lời: “Tiền gì?! Tôi chỉ muốn cô làm bạn gái của tôi!” Lại dùng thân thể
chắn lấy đường đi.
Bốn tuổi là một khoảng cách xa, Bối Bối nhận định cô và đứa nhỏ này không thể cùng nhau nói chuyện.
Không phải ở nhà hàng đã nói rõ ràng rồi hay sao?! Vì sao lại còn muốn nhắc lại?!
Cô còn chưa đủ phiền phức sao….
╰(‵□′)╯
Bối Bối muốn lật bàn, ánh mắt sắc bén
ngẩng lên, lại cúi đầu giận dữ nói: “Đoàn Huy, đừng tưởng tôi cùng cậu
lên giường một lần là có thể bắt buộc tôi! Chẳng qua là tình một đêm,
cậu cho rằng cậu là ai?!”
Đoàn Huy ánh mắt trừng lớn, không tin nhìn nàng, cả người phát run….
Bối Bối nhìn thấy gân xanh trên cổ hắn đã nổi cả lên, sắc mặt trắng bệch, có chút mềm lòng.
Hắn vẫn còn nhỏ, nói như vậy có phải hay không đả kích quá lớn?!
“Tình một đêm?” Giọng nói của hắn run rẩy, âm cuối không tự chủ được ngân cao.
Bối Bối dịu dàng nhìn hắn: “Đúng, cậu
không thể vì một lần sai lầm như vậy mà muốn theo tôi. Có thể là lỗi của tôi, tôi không ở lại nói rõ ràng với cậu, cũng không phải bởi vì phá
hoại đồ đạc trong nhà xong rồi muốn trốn. Tôi biết những thứ đó đều rất
đáng giá, cho nên tôi cần một ít thời gian để nghĩ biện pháp trả lại hai mươi vạn cho cậu. Về chuyện đêm đó, coi như cậu tình nguyện chơi với
tôi một trò chơi, được không?”
Bối Bối nói hết câu, trên mặt Đoàn Huy mây đen lại bao phủ thêm một tầng, đến cuối cùng giống như là đen kịt.
Hắn trân chối nhìn cặp mắt to giấu đằng
sau lớp kính của Bối Bối, nhớ tới nhiều đều mất ngủ, cổ họng như bị
người ta bắt lấy, không thể hô hấp.
Một tay đặt ở trên tường chắn lấy cô,
một tay cởi khuy cổ áo sơ mi, cúi đầu nửa ngày mới hạ quyết định, nghẹn
ngào nói: “Dù cô đã quên, nhưng tôi cũng không có biện pháp đem ngày hôm đó trở thành một trò chơi!”
Lông mi dài của hắn hạ thấp, che đi nửa
đôi mắt: “Tôi không có biện pháp quên đi cảm giác ngày hôm đó…….. Cho
nên, mong cô quan tâm tới tôi một chút, được không?!”
>_
Bối Bối nhìn thấy hốc mắt hắn đã ửng hồng, ánh mắt thê lương, trong lòng trỗi dậy cảm giác đau lòng.
Nếu nói “Không thể”, chỉ sợ hắn có thể khóc….
orz
Xem tình huống này, cô đúng là đã chọc tới một con rắn nhỏ vừa mới lột xác.
Tuy hắn là xử nam, nhưng mà đêm đó cũng là lần đầu của cô a!
Để cho cô trở lại tinh cầu nhỏ đi, Địa cầu này thực hỗn loạn……
Bỏ đi, ai bảo cô lớn tuổi hơn cậu ta…
Bối Bối nhẹ nhàng vuốt gương mặt cậu ta, lại đặt tay lên vai cậu ta, sau đó nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi sẽ lo lắng một chút!”
Nhìn cậu ta mặt mày vui sướng, cô vội bổ sung: “Khoan đã….. Chính là trước cần thời gian tìm hiểu, nhưng mà
không được phép biểu hiện trong công ty.”
“A…… Không phải nói không được biểu hiện quá đà ở nơi làm việc sao?! Nếu tái phạm tôi với cậu chấm dứt!” Bối Bối đẩy ra ‘tiểu xanh miết’ đang ôm lấy nàng, xấu hổ đỏ mặt, tức giận đến
mức còn chưa rót chén nước đã rời đi.
Lưu lại Đoàn Huy một người đứng nhìn bàn tay vừa cầm tay Bối Bối, đấm mạnh lên vách tường, lại xoay lưng dựa vào tường từ từ trượt xuống.
Đợi lâu như vậy, bây giờ mới có thể tiến tới. Nhưng là kết quả cuối cùng, không ai có thể biết trước!
Cậu ta mở to hai mắt tỏa ra ánh sáng ngọc quang…..
Trong khi đó, Bối Bối vừa chạy khỏi phòng trà nước, miệng thở hổn hển, tận lực áp chế bình tĩnh trở lại văn phòng.
Một tổ ba người cấp dưới đang đợi trong văn phòng chờ báo cáo.
Tiểu Tôn thấy Bối Bối trở về với vẻ mặt kích động, hỏi: “Sếp Bối, chị làm sao vậy? Sắc mặt trông rất khó coi…”
Bối Bối lau nhanh mồ hôi trên trán: “Không có việc gì, các cô đợi lâu chưa?”
Tiền Trinh đưa văn kiện lên: “Hoàn hảo, chưa bao lâu. Sếp Bối, chị vừa đi đâu về vậy?”
“Đi rót nước….”
“Vậy sao cốc lại không có nước a?” Tiểu Đại nghi hoặc vò đầu.
Vì thế ánh mắt ba người lại dồn về cốc thủy tinh trong tay Bối Bối…
╮(﹀_﹀” )╭
Bối Bối囧
“Khụ! Khụ!” hai tiếng, lấy lại uy nghiêm của cấp trên, Bối Bối đem cốc đẩy đến trên tay Tiểu Đại giống như đuổi
gà nói: “Đi… Giúp ta pha một cốc cà phê!”
Tiểu Tôn & Tiền Trinh: >_
Tiểu Đại:( ̄口 ̄)!!
Tiểu Đại tay cầm cốc ủ dột đi pha cà
phê, trước khi đi không quên lưu lại một câu ‘thần chú’: “Vẽ một vòng
tròn nguyền rủa ngươi!”
Công ty trò chơi Thánh Du là một công ty có quy mô tương đối lớn, thời gian sau đó Bối Bối luôn luôn ngập đầu trong công tác.
Xây dựng cơ cấu công nhân viên của công
ty, phải cùng giám đốc kế hoạch và giám đốc quản lý lập trình gặp mặt,
bàn bạc về một số vấn đề cần thiết.
Cùng lúc kiêm nhiệm chức vị quản lí huấn luyện, Bối Bối không cách nào phân thân làm nhiều việc, chỉ có thể tìm
thêm giúp đỡ, xin tuyển dụng trợ lý nhân sự cho Công ty hành chính Thánh Du.
Ngay sau đó đã nhận được phê chuẩn từ tầng 38, quản lí thông báo tuyển dụng Trương Thu Cẩn liền tìm tới.
“Văn phòng mới rất được…” Trương Thu Cẩn đứng ở cửa sổ khẽ mỉm cười nói.
Ách… Có ý tứ gì? Bối Bối không muốn nghĩ nhiều, liền khiêm tốn đáp: “Hoàn hảo, hoàn hảo, nhưng có thể chỉ là tạm thời mà thôi.”
Trương Thu Cẩn xoay người ngồi vào trước bàn làm việc, đối diện với Bối Bối, thu hồi mỉm cười nói: “Đơn xin
tuyển dụng nhân sự cho Thánh Du tôi đã nhận được, lần này tới tìm cô là
vì chuyện này. Cô muốn đưa ra thông báo như thế nào?”
Bối Bối suy nghĩ, sau đó trả lời: “Giám
đốc kế hoạch, Giám đốc quản lý lập trình đã ổn định, Giám đốc thiết kế
cũng rất nhanh sẽ tới nhận chức, tôi được tiếp xúc đều là những người
mới, hơn nữa công ty đều là những người còn trẻ, tinh thần phấn chấn.
Lần này thông báo tuyển dụng vào vị trí trợ lý hy vọng có thể là người
nhiệt tình, có tinh thần nhưng cũng phải cẩn thận chu toàn nhưAlice. Tôi tin tưởng cô có biện pháp chọn lọc, thông qua hồ sơ đều là do cô chọn
lựa, mặt khác tôi sẽ phỏng vấn thêm một hồi để chọn lựa. Vincent cũng đã đồng ý quyết định này của tôi, dù sao cũng chỉ là nhân viên sơ cấp. Về
phần nhân viên chuyên nghiệp, phiền cô mang danh sách tuyển dụng cho ba
vị Giám đốc, để bọn họ tự mình lựa chọn, sau đó mới an bài phong vấn.
Như vậy tránh cho người khác nói bộ phận HR chúng ta không chuyên
nghiệp, chọn lựa qua loa, mặt khác cũng giảm bớt được khối lượng công
việc của hai người chúng ta.”
Trương Thu Cẩn nhìn chằm chằm Bối Bối,
trong lòng có chút sửng sốt, nửa ngày mới đáp lại: “Cô lo lắng thật chu
đáo, cứ như vậy mà làm đi. Về phần trợ lý, tôi sẽ trực tiếp nhượng cho
cô hai trợ lý mới của tôi, về phần tuyển dụng nhân viên chính thức, tôi
sẽ trực tiếp phân loại rồi chuyển tới chỗ cô.”
Mỗi một nhân viên đều phải thông qua cô?!
Đây không phải là Trương Thu Cẩn thừa nhận vị trí của cô là Giám đốc HR của Thánh Du hay sao?!
Cô còn nghĩ sau này kiêm nhiệm chức vụ
công tác, làm việc sẽ bị gây chút khó dễ , không nghĩ tới lại có thể dễ
dàng vượt qua như vậy.
Bối Bối tâm có chút kinh sợ, khiêm tốn hồi đáp: “Daisy, cảm ơn cô. Công tác có xảy ra vấn đề gì chúng ta sẽ liên hệ nhiều hơn.”
Trương Thu Cẩn gật gật đầu: “Không cần
khách khí, đây là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ là có chút kinh ngạc, đối với quy trình thông báo tuyển dụng cô có thể an bài hoàn hảo như vậy,
không hổ là người có bằng ‘quản lý nhân sự HR quốc tế’.Lynn, vì sao lúc
vào làm ở Thánh Thế cô lại giấu tôi việc này?”
囧
Cho nên nói làm người không thể lừa dối, Bối Bối rốt cuộc…
Bối Bối mím môi đỏ, vội vàng giải thích: “Daisy, tôi không phải cố ý giấu diếm. Chỉ là lúc ấy tôi xin tuyển vào
chức vụ ‘quản lý huấn luyện’, không nghĩ tới việc ‘nói như rồng leo, làm như mèo mửa’!”
(pup: ý Bối tỷ là không muốn phô ra bằng quản lý quốc tế, để rồi làm việc không đạt hiệu quả tốt.)
Trương Thu Cẩn nhìn qua Bối Bối một
lượt, nhìn thấy vẻ kiên định của cô hơi hơi nhíu mày, sau đó mới lại mở
miệng: “Ha ha, được rồi. Cô chính là thích hạ thấp chính mình… Nhưng mà
gần đây lại rất được coi trọng a!”
≡ ̄﹏ ̄≡
Cho nên nói làm người không thể kiêu ngạo, nhìn kết cục xem…
Bối Bối quẫn bách, cười ha ha: “Ha ha, làm sao có thể, làm sao có thể…”
Trương Thu Cẩn cầm lấy văn kiện, đứng lên: “Chuyện của Mardi, thật cảm ơn cô! Không ở đây nhiều chuyện nữa, tôi trở về tầng 28…”
Bối Bối tay cầm cốc cà phê, che dấu mặt đỏ hồng: “Không có gì, không có gì… Đi nhé…”
Bối Bối tiễn Trương Thu Cẩn tới cửa, đang định uống một ngụm cà phê, lại thấy cô ấy đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm cô.
Trương Thu Cẩn nhìn một hồi, khóe miệng khẽ nhếch, nói một câu: “Lynn, cô thực sự có 34C?”
Phốc!…
(@pup: tổng kết cuối chương, em muốn có 34c!!! @pachan: e uống nhiều sữa vào ‘ ’~)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...