Bối Bối hoàn hồn trở lại, vẫn là sàn gỗ
màu tối, tấm phù điêu cao trên trần nhà, ngọn đèn u ám chiếu rọi bên
chiếc gương lớn, đây chính là nhà hàng nổi tiếng nhất của thành phố S –
Hean Georges.
Nhưng người ở trước mắt là Boss yêu
nghiệt không có biến mất a, bên cạnh còn có một người nước ngoài, vẻ mặt dường như rất vui vẻ, hưng phấn vì sắp được xem một vở kịch hay, Đoàn
Huy cũng đã đứng dậy.
Ách… lại là trường hợp ba nam một nữ kinh điển, ánh mắt mọi người đang theo dõi chợt ánh lên tia thích thú…
Nếu hiện tại cô đào một cái hố để chôn chính mình, có phải là đã không còn kịp?
Tỉ Hà Di cầm chiếc trâm trân châu đen, gọi Bối Bối: “Đến đây.”
Cô vẫn còn đang đứng trong địa ngục sâu
thẳm, trong mắt lóe lên những giọt nước mắt, thân thể run nhè nhẹ, hai
chân không tự chủ bước về phía đó.
Hai tay Tỉ Hà Di ôm chầm lấy cổ Bối Bối, tay trái vấn mái tóc dài, tay phải cầm chiếc trâm cài quanh, cuối cùng
chiếc trâm đã được gài trên mái tóc đen, ở sau đầu thành một búi tóc.
Bối Bối nhìn ngang thắt lưng hắn, trên
thắt lưng khắc những đường viền tinh xảo, mùi nước hoa đàn ông tràn
ngập, một dòng nước ấm lại tuần hoàn một vòng, chậm rãi chảy xuống phía
dưới.
Lúc này Bối Bối mới chợt nhớ đến một việc, “lão bằng hữu” của cô từ tối thứ sáu đã đi rồi mà. -_- (Lão bằng hữu: kinh nguyệt)
(Mỗ lâm: Vậy hiện tại ngươi đang chảy cái gì vậy?! = =)
Người nước ngoài kia nói chuyện với Tỉ
Hà Di, sau đó hắn quay lại giải thích với Bối Bối: “Đây là nhà thiết kế trang sức của Ý – Antonio, cậu ta nói trâm gài tóc của cô có từ rất
lâu, hiện tại rất khó thấy.”
Bối Bối 囧.
Người kia lại nhìn Bối Bối, rồi quay
sang nói chuyện với Tỉ Hà Di, hắn lại lần nữa phiên dịch: “Cậu ta còn
nói trâm được cài lên tóc của một phụ nữ xinh đẹp lại càng tăng thêm vẻ
đẹp, liệu có vinh hạnh được ngồi cùng bàn không?”
Bối Bối càng 囧.
Lúc này, người ngoại quốc đứng một bên
không nhịn được phải dùng đến cử chỉ, lúc chuẩn bị mở miệng thì thấy Tỉ
Hà Di nhìn Đoàn Huy nói: “Antonio ở tại Westin, hôm nay tôi dẫn cậu ta
đến ăn ở Hean Georges, nhưng không hẹn trước, cậu có để ý việc chúng ta
ngồi cùng bàn không?”
Để ý có hữu dụng sao?
Antonio dùng vốn tiếng Anh ít ỏi chào
hỏi Bối Bối, còn mang theo khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh, cuộc hẹn êm đẹp bị phá hỏng, Đoàn Huy không khỏi nhíu mày.
Nhìn theo động tác của người ngoại quốc, mọi người trong nhà ăn bỗng trở thành hoá thạch, trăm người cũng chỉ
nghĩ một câu: “Nhà hàng nào bắt Mr X phải hẹn trước?!” Qủa thật không
nghĩ tới…
***
“A Biến, cậu ở ngoài sao? Anh trai tớ đã về, cho nên tớ muốn đến nhà cậu xem DVD!”
“Sao cũng được, chìa khóa ở chỗ cũ, tự lấy đi…”
“Được được, không làm phiền cuộc hẹn của cậu! A, cậu cứ mang nam nhân về nhà, tớ cam đoan sẽ biến mất trước khi cậu trở về!”
“Cái rắm, mang nam nhân cái gì! Sắc Nha, cậu cút xa tớ một chút!”
Bối Bối tìm cách trốn thoát bằng cách
nghe điện thoại di động trong toilet nữ của nhà hàng Hean Georges, cô
không phải muốn cùng Đoàn Huy ngã bài 419 sao? Vì sao lại xuất hiện tình trạng này a?!
Nghĩ đến việc đợi lát nữa phải đối mặt với tình trạng rối rắm ngoài kia, Bối Bối liền tê liệt ngồi ở gian buồng vệ sinh.
Hình như có những người phụ nữ đi đến bồn rửa tay, tiếp theo có tiếng nước và tiếng nói chuyện truyền đến.
Nhờ những sở thích xấu xa mờ ám không
thể nói cho ai biết của Sắc Nha, cô và Long Điện, hai người đều học qua
tiếng Nhật. Cô ngồi ở bồn cầu yên lặng phiên dịch.
“お姉さん、あなたは见ましたか?” (“Chị à, chị thấy sao?”)
“え、见て、あの绅士は本当に立派すぎます!” (“Ừ,chị nhìn thấy rồi, thấy hai nam nhân kia thật tuyệt vời!”)
Được rồi, dù là toilet trang trọng thì vẫn là toilet.
Bối Bối đối với toilet có kết luận chính là: Chỉ cần là toilet nhất định có bát quái!
Bát quái em: Chị, chị nói xem chuyện vừa rồi là sao?
Bát quái chị: Đại khái là bà xã dẫn theo tiểu tình nhân đi ăn, bị ông xã chính tay bắt được ngay tại chỗ…
Tiếng lòng của Bối Bối: A?! Là người phụ nữ nào thế? Sao lại không biết suy nghĩ thế, đem tiểu tình nhân đến
Hean Georges, còn bị bắt gian tại trận nữa.
Bát quái em: A… Nữ nhân này thật quá đáng, bộ dạng thật khó coi, lại có thể chiếm lấy hai soái ca!
Bát quái chị: Người đàn ông mặc áo sơ mi tím thật sự rất dịu dàng, lại còn thay người phụ nữ kia bới tóc, thật
muốn tát cho cô ta hai tát!
Tiếng lòng của Bối Bối: Đúng! Nữ nhân kia nên bị một cái tát! Ách… Người mặc áo sơ mi tím?! Ách… Bới tóc?!
Nghĩ nghĩ , toàn bộ nhà ăn trông giống
như chỉ mình yêu nghiệp mặc áo sơ mi tím, giúp nữ nhân bới tóc, người
mang tiểu tình nhân đi ăn cơm, nữ nhân kia chẳng phải đang nói chính
mình sao?!
Bối Bối ⊙_⊙
Bát quái em: Nhưng mà tiểu tình nhân kia cũng không thường a, bộ dạng thật đẹp trai, trên người toàn dùng hàng hiệu nha.
Bát quái chị: Nhưng là vẫn không thể so với ông xã kia, trên người anh ta đều là hàng cao cấp số lượng có hạn.
Bát quái em: Nha… Vẫn là chị có ánh mắt sắc bén…
Bát quái chị: Ha ha, em còn có nhiều điều phải học…
Hai chị em cười nói đi ra khỏi toilet, nửa ngày sau, Bối Bối đi đến bồn rửa tay, nhìn chính mình ở trong gương ngẫm nghĩ:
Chẳng lẽ bộ dạng của cô rất khó coi, dẫn tiểu tình nhân ra ngoài ăn cơm còn bị ông xã bắt gặp?!
Bối Bối hận không thể đứng ở Hean
Georges hét to: “Biện Bối Bối, ngươi thật ngu ngốc!”, chỉ có thể đứng
trước gương rơi nước mắt…
Lynn, cô đi lâu vậy, chúng tôi đều tưởng có chuyện gì xảy ra, đang
định đến toilet cứu người!” Antonio là người Ý nên rất nhiệt tình, thích nói đùa, để chiếu cố ngôn ngữ không thông thạo của anh ta, mọi người
đều nói tiếng Anh.”
Ngồi cạnh Antonio, đối diện với Bối Bối, Đoàn Huy quan tâm hỏi: “Bối
Bối, cô không sao chứ?” Xưng hô vô cùng thân thiết, giọng nói trầm ấm.
Tỉ Hà Di mắt ngọc đảo qua hắn cùng Bối Bối, con dao trên tay nhẹ nhàng cắt miếng bít tết, chậm dãi đưa tới miệng nuốt xuống.
Động tác kia rất chậm dãi, tao nhã dị thường, nhưng Bối Bối chính là cảm thấy mình giống như miếng bít tết kia…
Thật đáng sợ, vì sao Boss yêu nghiệp lại ngồi cạnh cô?!
Quay đầu yên lặng chảy một giọt nước mắt, sau khi các món tráng miệng được đưa đến, Bối Bối rốt cuộc không chịu được không khí quỷ dị, quyết
định đánh vỡ cục diện bế tắc, cố gắng tự cứu!
“Antonio, anh có biết câu chuyện cũ ở Hean Georges không?”
Antonio đột nhiên hưng phấn, liên tục truy vấn: “Chuyện cũ nào? Tôi thích nhất nghe chuyện cũ.’
“Câu chuyện kể về một phụ nữ trẻ tuổi lần đầu đến Hean Georges ăn
cơm, uống một chút rượu nho rồi vào nhầm toilet nam, lại kinh ngạc phát
hiện một Vương Lão Ngũ đẹp trai của tạp chí bát quái ở đó, nhất thời
phát ra tiếng hét chói tai thu hút toàn bộ sự chú ý của nhà ăn.”
“Oa, sau đó thì sao?”
“Sau đó không có gì…”
Antonio -_-
Gió lạnh đột ngột thổi qua bàn ăn, Bối Bối bổ sung: “Bất quá, vừa rồi tôi ở trong toilet thật ra có nghe thêm một đoạn của câu chuyện đó.”
“Nói là, nữ nhân hét chói tai đó…” Bối Bối chỉ chính mình.
“Mang theo tiểu tình nhân của mình vào Hean Georges ăn cơm.” Chỉ chỉ Đoàn Huy mặt xanh mét.
“Sau đó trước khi gặp được Vương Lão Ngũ, đã gặp phải ông xã!” Chỉ chỉ Tỉ Hà Di bên cạnh.
Đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Vì thế, từ chuyện cũ
lại bắt đầu một chuyện mới, ngay tại đây một bàn – trình diễn!”
“Meraviglioso, Meraviglioso!!”
Antonio phấn khích cười to hét to hai chữ tuyệt vời bằng tiếng Ý,
thật là một cô gái thông minh, biết kết hợp kể câu chuyện cũ của nhà ăn
và tình trạng hiện giờ, cũng giải thích luôn vì sao cô lại thất lễ ở
trong toilet lâu thế.
Không giống sự hưng phấn của Antonio, Đoàn Huy vẻ mặt kinh ngạc, còn Tỉ Hà Di trên khuôn mặt tuấn tú còn hiện lên ý cười mơ hồ.
Bối Bối khoa trương nhún vai, xấu hổ cười, dĩa ăn trên tay đã muốn nghiền nát chiếc bánh kem sô cô la.
Bỗng dưng, một cánh tay thon dài đem bánh ngọt của Bối Bối đổi sang
cho mình, ngón tay thật dài, móng tay mượt mà, động tác nhẹ nhàng tự
nhiên.
Đoàn Huy thấy Tỉ Hà Di đem chiếc bánh sô cô la của chính mình đổi
sang cho Bối Bối, vốn đã có lửa giận trong mắt nay nhịn không được: “Tỉ
tiên sinh, hy vọng anh không quên Bối Bối là bạn gái tôi!”
“A…” Tỉ Hà Di ăn một miếng bánh ngọt đã bị người nào đó làm thê thảm, dùng giọng điệu kịch vui nói: “Cậu không phải tiểu tình nhân sao?! Mà
tôi mới là ông xã của cô ấy!”
“Meraviglioso, Meraviglioso!!”
Antonio liều mạng vỗ tay, lớn tiếng nói: ‘Vincent, cậu thật có tài
diễn kịch thiên phú, không đi làm diễn viên thật phí cho gương mặt này.”
Bối Bối囧TL, nguyên lai đang diễn lại chuyện cũ, làm hại tim cô đập thật nhanh …
Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, không thể cùng một cấp bậc với người khác a…
Bữa cơm này, Bối Bối nuốt không trôi, không khí kì lạ, đại khái chỉ
có mỗi Antonio là cao hứng phấn chấn, thỉnh thoảng lấy cái chuyện cũ kia đem ra trêu đùa ba người, còn dùng tiếng Ý biểu diễn ca kịch.
***
Tại cửa thang máy ở tòa nhà Giang Than Tam Hào, Đoàn Huy ghé vào tai Bối Bối nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe.”
Tỉ Hà Di cười nhẹ, lấy di động ấn nút…
Đoàn Huy đi lấy xe, Antonio lại bắt lấy một chiếc taxi, còn dùng
giọng điệu ca kịch nói: “Vincent, khách sạn Weiss rất gần đây, không cần đưa tôi về, hãy đưa người trong mộng của cậu về đi. Nha, buổi tối rất
lãng mạn, đàn ông phải biết bảo vệ tình yêu của chính mình.”
 ̄﹏ ̄ Giống như anh ta vẫn chìm trong câu chuyện cũ kia…
Chỉ còn lại hai người… Thật xấu hổ…
Khóe miệng Bối Bối có chút run run, lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh, cố gắng hết mức cách xa yêu nghiệt một chút.
Một chiếc xe màu đen đỗ trước mặt hai người, đèn xe sáng rực rỡ, lái xe bước xuống mở cửa sau xe.
Tỉ Hà Di như trước cười nhẹ, đứng cạnh cửa xe, nhìn Bối Bối hé ra mờ ám:
“Đưa Antonio đi xem triển lãm châu báu, nên mới đi chiếc này. Lên đi, tôi đưa em về!”
A a a a a…
Maybach, là Maybach, tiền lương 50 năm đi làm của cô cũng không mua được Maybach!
Hai mắt đen nhánh của Bối Bối mở to hết cỡ, trong lòng điên cuồng hét chói tai…
Dụ hoặc!
Rất dụ hoặc!
Vô cùng dụ hoặc!
Hiện tại có mười con trâu đến kéo cô, cũng tuyệt đối không thể ngăn cảng cô đi lên chiếc xe trong mộng này!
Bối Bối tự kiềm chế tâm tình kích động, thẳng lưng gật gật đầu với Tỉ Hà Di: “Làm phiền anh.”
Sau đó ngồi vào trong xe, lấy điện thoại nhắn cho Đoàn Huy: “Tôi tự
mình đi về, chuyện hẹn hò không cần nhắc lại. Tôi sẽ nhanh chóng trả lời cậu!”
Maybach a, chuyện 419 về sau thảo luận đi!
Ném điện thoại vào túi xách, không để ý đến lúc yêu nghiệt vào, trên môi có một nụ cười lướt qua.
Không hổ là xe hơi cao cấp nhất, một mình một khoang, không chỉ rộng
rãi thoải mái, còn có bộ đàm điều khiển có thể tùy lúc nói chuyện với
lái xe, hệ thống nước hoa tự xịt làm không gian tỏa ra loại hương mê
người.
Tỉ Hà Di lấy từ chiếc tủ nhỏ cầm ra hai chiếc ly đặt trên chiếc bàn
giữa chỗ ngồi, lại mở ra tủ lạnh hỏi: “Buổi tối ăn chủ yếu là cá đúng
không?”
Bối Bối gật đầu, hắn mang ra một chai rượu xinh đẹp màu lam rót ra hai ly, đưa một ly cho cô.
Bối Bối nhận lấy và nói cảm ơn, nhấp một ngụm, vị rượu thật ngon, mùi hoa quả nhè nhẹ, để lạnh lại càng dậy mùi, mới đầu uống vào thật mềm
mại, để lâu lại có mùi hương ngọt ngào.
Hai chiếc ly cao đặt trên bàn, nếu phía trên có thêm sáp hoa, tuyệt
đối có thể làm thành đồ trang sức, lại còn có một sự phục vụ rất dễ
chịu.
Vị ngọt của rượu nho trắng của giới Qúy tộc Đức, được gọi với một cái tên “Thay lời yêu em.”
Tuy rằng cô biết Yêu Nghiệt là Boss, có lẽ vừa lúc trong tủ rượu chỉ
còn một chai, cô vận số đen đủi mới chọn đúng lúc, nhưng là Bối Bối vẫn
không tránh khỏi bị hủ hóa, sau đó buồn một cách nhanh chóng.
Cô quay đầu sang bên cửa kính sáng ngời, lặng lẽ rơi lệ: Biện Bối Bối, ngươi thật không có khí phách!
Maybach một đường mạnh mẽ đi đến nhà của Bối Bối, đội cảnh sát cúi người chào đón xe tiến vào.
Vừa rồi quá đắm chìm trong chủ nghĩa tư bản, quên nói địa chỉ nhà mình, nhưng sao đại thúc lái xe lại biết nhỉ?
Đang lúc Bối Bối có chút buồn bực, xe đã dừng dưới nhà Bối Bối, Yêu
nghiệt dọc đường đi rất kiệm lời bỗng nhiên lên tiếng: “Không mời tôi
lên nhà sao?”
╭(─?─)╮
Mười giờ tối?! Cô nam quả nữ cùng một chỗ?! Vẫn là cùng với Boss yêu nghiệt?!
Oh, no!
Bối Bối cố gắng khống chế biểu tình trên mặt, nghiêm trang nói: “Cảm
ơn anh đã chiếu cố, thời gian đã muộn, giờ cũng không còn gì để nói
chuyện. Dù sao anh cũng là Boss của tôi… Ha ha…”
Ngây ngô cười hai tiếng, mong làm không khí dịu đi một chút.
Đôi mắt đen như ngọc dường như lướt qua miệng của cô, đôi môi quyến
rũ buông một câu: “Chúng ta có thể tâm sự, em ở sau lưng tôi hẹn hò cùng tiểu tình nhân?”
orz
Yêu nghiệt đại nhân, nhập diễn quá sâu đi…
Bối Bối khuôn mặt vặn vẹo, lại lần nữa cười nói: “Ha ha, anh thật
biết nói đùa, không làm diễn viên thật sự lãng phí a! Nhưng là anh xem,
thật sự đã khuya…”
Tỉ Hà Di giống như không nghe đến lời cô nói, dùng sức ôm cô xuống
xe, còn ôm lấy vòng eo thon của cô, đi vào bấm mật mã trước cửa.
Ngòn tay thon dài ấn mật mã, vừa ấn vừa nói:
“Hôn lễ tổ chức trên bờ biển của đảo nhỏ?”
Số đầu tiên: 3
“Toàn hội trường muốn dùng ly rượu Thủy Tinh Hương Tân màu phấn hồng của Louis Vương Phi?”
Số thứ hai: 7
“Hoa bay đầy trời?”
Số thứ ba: 0
“Trên trời xuất hiện cúp tình yêu có ghi tên?”
Số thứ tư: 1
Két két két… tiếng cửa sắt kêu…
“Như thế nào lại không có chuyện để nói?!” Hắn đem cô đã hóa thạch từ lâu, mùi nước hoa nam giới phảng phất bên tai:
“Chúng ta có thể tâm sự, tôi có thể thỏa mãn được em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...