Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Màn đêm buông xuống, nhìn ánh đèn rực rỡ từ Giang than chiếu xuống giống
như xuyên qua lịch sử, như đặt mình trong một bức vẽ cổ xưa.

Không thể không thừa nhận, nơi này thật hoàn mỹ, nhà hàng xa xỉ nhất, mỹ vị
tuyệt hảo, với món gan ngỗng ngon nổi tiếng, bánh ngọt làm từ socola và
kem vali tan chảy.

Mọi việc đều cực hoàn mỹ, nhưng nội tâm Bối Bối lại thật cực đoan, hỗn
loạn. Nếu như cô vẫn là nữ sinh mới tốt nghiệp, hoặc không có một bằng
hữu “Nhà giàu mới nổi” như Long Điện. Hơn nữa, trước mặt là một cực phẩm tiểu soái ca, không chừng hôm nay có thể đem hắn đi đặt phòng.

Nhưng cô không phải nữ sinh mới tốt nghiệp, tuy rằng cô là người thích dùng
đồ dùng của chủ nghĩa tư bản, cô không hề để lộ ra những cử chỉ ngạc
nhiên, thích thú trên gương mặt.

Đưa tay cầm lấy ly rượu, cô uống xong một ngụm rượu, không nghĩ cứ im lặng như vậy, mở miệng nói chuyện.

“Đoàn Huy, điều kiện của cậu tốt vậy, sau khi tốt nghiệp hẳn phải có rất nhiều lựa chọn, sao lại vào Thánh Thế?”

Đoàn Huy buông dao nĩa, lấy khăn ăn xoa xoa miệng, thản nhiên cười nói: “Sao cô lại nghĩ vậy?”

Cô dựng thẳng mi: “Vô nghĩa, cậu có biết điều thứ 6 để đánh giá về Hean Georges là gì không?”

“Không biết, điều thứ 6 nào?” Cậu ta mờ mịt lắc đầu, với tay lấy ly rượu.

“Mẹ nó, mắc quá!” (Mẹ nó, đắt quá)

╮(﹀_﹀” )╭

Đoàn Huy thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, chăm chăm nhìn Bối Bối nửa ngày, một tay chống cằm, hai vai run run, cuối cùng không nhịn được
cười ra thành tiếng.

“Không được cười!” Bối Bối nổi giận: “Đừng cho là tôi không biết, phần ăn của
tôi là nga Foie gras nổi tiếng, cá hồi nấu chín, bánh ngọt sôcôla, phần

ăn của cậu là trứng cá muối, cá tuyết chiên, cà phê Brownie, đều là
những món ăn nổi tiếng của Hean Georges, không có nhiều người biết đến!
Mà tính tiền lương từ ngày làm việc của cậu đến nay, còn không bằng một
nửa bữa cơm này!”

Cô nhìn lướt qua hắn từ đầu đến cuối đều dùng hàng hiệu, sau đó dừng lại ở cổ tay bên trái: “Lại càng không muốn nói, vật trên tay cậu có giá trị
bằng một năm tiền lương của nhân viên bình thường trong Thánh Thế. Cậu
vì sao lại đến Thánh Thế làm việc?”

“Vì cô.”

=”=

Quả nhiên đã ngả bài!

Như có tín hiệu cảnh báo xoay quanh đầu, Bối Bối toàn thân tiến vào trạng
thái đề phòng, ánh mắt không chút lưu tình hướng về phía cậu ta.

Đoàn Huy gục đầu xuống, dùng ánh mắt trong sáng nhìn Bối Bối, lại vội vàng
tránh đi, trên mặt phiếm hồng, dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Sau lần đó,
tôi nằm mơ thấy cô, nhớ cô đến không ngủ được, khi biết cô làm việc ở
Thánh Thế, liền nhận lời mời vào làm việc ở đó.”

Kia, kia, lần đó chỉ là một lần!!! ( ̄口 ̄)!!

“Một lần thực sự không tính, cậu không cần để ở trong lòng, những tổn thất
kia tôi có thể bồi thường cho cậu.” Bối Bối giọng run run nói với cậu
ta, cô thực sự không thể tượng tượng ra tình hình của “lần đó”.

Không ngờ Đoàn Huy giận tím mặt: “Tổn thất của tôi có thể tính bằng tiền sao? Cô có biết khi ở Thánh Thế tôi lập tức nhận ra cô, nhưng cô căn bản
không nhớ rõ tôi, căn bản không nhớ rõ cô đã từng cường hôn tôi, chúng
ta đã từng thân mật như thế, tôi không phải có quá nhiều tổn thất sao?!”

Còn có… còn chính mình chủ động !!!

“Thật xin lỗi, là tôi uống rượu, thật không nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện
gì!” Bối Bối bị mấy tảng đá ập đến, không thể đứng thẳng được, đành cúi
đầu xám hối.

Ngọn đèn màu đen thay đổi, chiếc áo sườn xám làm nổi bật làn da tuyết trắng
của Bối Bối, một đóa hoa nhiễm ánh hồng vừa mới khai ở vùng ngực, làm
kiều mị lạ thường. Đoàn Huy dời ánh mắt, sắc mặt phiếm hồng, lông mi rơi xuống, buồn bã nói: “Cô không nhớ rõ, cô có thể không để trong lòng,
nhưng đó là lần đầu của tôi…”

Ách ách ách ách…… Chẳng lẽ là đêm đầu tiên?!( ̄口 ̄)!!

Cuối cùng Bối Bối cũng không nói được gì, âm thanh bị nuốt vào trong bụng.

Trong lòng Bối Bối nổi trận phong ba…

Cô không những chỉ có 419, lại còn do cô chủ động!

Cô không chỉ chủ động, mà còn cùng với một xử nam?!

TMD, còn gì là đạo đức nữa? (TMD: mẹ nó)

“Cái kia… tuy rằng đó là lần đầu của cậu… ách… nhưng là chúng ta đều là
những người đã trưởng thành, hẳn là cũng cần phải học hỏi.” Bối Bối nắm

chặt khăn trải bàn, gian nan nói.

“Kết hôn được không?”

=”=

“Sự ham thích về thân thể chỉ là tạm thời, có lẽ cậu chỉ mê luyến trong một thời gian nhất định, qua một thời gian, cậu sẽ phát hiện chuyện lần đó
không nghiêm trọng.” Bối Bối cơ hồ rơi nước mắt, gian nan nói.

“Đó là suy nghĩ nghiêm túc, chúng ta kết hôn được không?”

#-.-

“Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi, theo tuổi mà nói là không xứng đôi, ở chung sẽ có rất nhiều trở ngại. Hơn nữa, tôi đã nói rồi đây chỉ là do phản ứng thân thể, không phải chịu trách nhiệm gì. Cậu còn trẻ, không cần đem tuổi
xuân lãng phí, có lẽ cậu nên đi tìm một người trẻ tuổi phù hợp, từ từ
tìm hiểu rồi dẫn đến tình yêu.” Bối Bối bám riết, tiếp tục không tha.

“Tuổi không phải vấn đề, đó không phải là tiêu chuẩn kết hôn của tôi, nên mới đề nghị cùng cô kết hôn.”

(((‵□′)) ) giận dữ!

Cậu bé này sao lại không có hy vọng gì chứ, cô đã khuyên nhủ như vậy, cậu ta lại vẫn cố tình để ý đến buổi tối hôm đó!

Cô tuy rằng đã tấn công cậu ta, nhưng cô cũng là con gái a!

Chịu thiệt hẳn phải là cô, vì sao cậu ta lại coi đó là điểm yếu để lợi dụng, đề ra một yêu cầu rất quá đáng!

Lật bàn…

Bối Bối cao giọng, tức giận đứng lên:

“Kết hôn! Cậu có biết kết hôn nghĩa là gì không? Không phải chỉ là hai người đi đăng ký, ở cùng một nhà, ngủ chung một giường! Trước khi kết hôn
phải có tình yêu, sau kết hôn phải có trách nhiệm! Tiểu hài tử mới tốt
nghiệp như cậu thì biết gì về kết hôn? Sao lại có thể tùy tiện nói ra
hai chữ đó? Nói cho cậu biết, Biện Bối Bối tôi kết hôn chính là yêu cả
đời, không chỉ có cả đời mà có kiếp sau, kiếp sau nữa!”

Nhìn thấy Đoàn Huy bỗng dưng trừng mắt nhìn cô!

Hừ hừ… Nói đến cả đời sợ rồi sao!!!

Ngẫm lại một chút, cô hắng giọng tiếp tục nói:


“Còn có, muốn kết hôn với tôi không đơn giản như vậy. Mơ ước của tôi là tổ
chức hôn lễ bên bờ biển trên hòn đảo nhỏ, phỉa sử dụng loại rượu Louis Roederer Champagne để đãi khách, hoa bay đầy trời, còn có chiếc cúp ghi tên hai người.”

Hmm… Ngay cả có tiền cũng khó có thể làm được như vậy!

Bối Bối liên tưởng đến một người, đắc ý bổ sung: “Cho dù là Tỉ Hà Di cũng chưa chắc thỏa mãn được những yêu cầu của tôi.”

Vừa nói xong, cảm giác búi tóc trên đầu buông lỏng, tóc xoăn dài như thác nước rối tung xõa xuống.

Chuyện gì vậy? Ai cầm trâm cài tóc của cô đi, rất không phong độ, hơi quá đáng a!

Bối Bối nổi giận, đột ngột quay người lại.

Người phía sau cao hơn cô một cái đầu, bờ vai rộng, áo khoác kiểu tây, những
sợi tóc trên trán rủ xuống, phe phẩy trong gió, con ngươi đen như ngọc,
bàn tay tinh tế đoan trang đang cầm chiếc trâm trân châu đen.

Nửa ngày sau, con ngươi kia quét về phía Bối Bối, khí thế bá đạo lãnh liệt, khiến toàn bộ nhà ăn đều hướng mắt nhìn về phía bọn họ.

Thân thể Bối Bối đã cứng nhắc, lại bị ánh mắt đó lướt qua, nhất thời chân mềm nhũn!

Yêu nghiệt… Boss yêu nghiệt…

Phản ứng của cô thực trì độn mà.

Boss yêu nghiệt đại nhân không phải tên “Tỉ Hà Di” sao?





囧TL, để cho cô đi chết đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui