Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Nghe lời Triệu Hữu Điền nói, Triệu Hùng Cường xấu hổ gãi đầu: “Bố, con không làm gì cả, con chỉ đưa chị dâu đến hái nấm thông, sau đó bán lấy tiền giúp chị ấy bù đắp hoàn cảnh khó khăn do kết hôn với anh trai con trước đó gây ra.”

Vốn dĩ trong lòng Triệu Hữu Điền đang nghĩ đến nếu có thời gian sẽ đi lên trên đấy nhìn xem cô gái đó là ai, rồi chuẩn bị lo liệu những gì cần cho việc đính hôn và kết hôn của Triệu Hùng Cường, dù sao âm thanh vừa rồi lớn như thế không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Bây giờ nghe Triệu Hùng Cường nói là Tống Ngọc Thanh, Triệu Hữu Điền tức giận gần như mất bình tĩnh: “Vừa rồi con làm gì với chị dâu của con ở trên núi? Con có biết xấu hổ không hả? Con có xứng với anh trai con không? Đã dặn con bao nhiêu lần rồi đừng dây dưa với cô ta, sao con không nghe hả?”

Triệu Hữu Điền càng nói càng tức giận, cầm cây roi chăn dê trong tay quất về phía Triệu Hùng Cường.

Một roi này khiến Triệu Hùng Cường căn răng chịu đựng, nhưng Triệu Hùng Cường vẫn rất bướng bỉnh nói: “Bố, con và chị dâu vô tội, không phải như bố nghĩ đâu. Vừa rồi chị ấy bị rắn cần, con chỉ giúp chị ấy hút độc thôi. Chuyện này có gì sai ạ”


“Mày còn già mồm, lớn tiếng như vậy, ai sẽ tin mày, mày lừa ông ông tin mày mới lạ đó.”

Triệu Hữu Điền run rẩy nhìn Triệu Hùng Cường bướng bỉnh giơ roi lên, cuối cùng cũng không nỡ đánh.

“Bố, con không lừa bố, con thực sự không làm gì chị dâu cả. Bố tin hay không thì tùy, con không làm gì cả, hơn nữa con thích chị dâu, từ đầu con đã thích chị ấy rồi, tất nhiên là khi anh cả còn sống thì con sẽ không tranh với anh ấy, nhưng anh cả đã chết rồi, sao con lại không thể thích chị dâu, không được ở bên chị ấy chứ, hơn nữa, khi anh cả còn sống, anh ấy đã dặn con phải chăm sóc tốt cho chị dâu.”

“Mày còn nói, nói nữa có tin ông đánh chết mày không?”

Triệu Hữu Điền cũng bị Triệu Hùng Cường làm cho tức giận đến run cả người, chuyện thế này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả thôn Bổng Tử, ông ấy sống gần nửa đời người chưa bao giờ nghĩ tới con trai nhỏ của mình lại làm ra chuyện như vậy.

“Nếu mày còn muốn nhận người bố này thì từ hôm nay mày hãy cät đứt mọi liên lạc với cô ta, nếu mày vẫn muốn sống cùng cô ta, từ hôm nay trở đi mày tự mình quản lý cánh đồng trên núi và ao sen đi, mấy con dê rừng này mày cũng tự chăn đi, còn tiền sính lễ cưới vợ đừng mong ông cho đồng nào.

Triệu Hùng Cường không ngờ bố mình sẽ nói những lời như vậy, nhưng anh thực sự thích Tống Ngọc Thanh. Nếu hai người chưa xảy ra chuyện gì thì anh còn có thể nhãn tâm chia tay, nhưng từ khi anh lấy dưa chuột ra cho Tống Ngọc Thanh, thì anh toàn là nghĩ về cô. Nghĩ đến những câu nói quan tâm vừa rồi của Tống Ngọc Thanh khi ở trên núi, Triệu Hùng. Cường bướng bỉnh nói: “Một mình con tự quản lý, con sẽ không bao giờ từ bỏ chị dâu đâu.”

Nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Triệu Hùng Cường, roi trong tay Triệu Hữu Điền giơ lên mấy lần, cuối cùng cũng giận dữ bỏ đi. Nhìn bóng lưng Triệu Hữu Điền, Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, nhưng nếu bảo anh từ bỏ Tống Ngọc Thanh thì anh thực sự không thể làm được, ngay từ đầu anh đã thích người phụ nữ dịu dàng như nước đó, thời gian trôi qua, anh dần dần hiểu ra, anh ngày càng phát hiện ra nhiều điều tốt đẹp ở Tống Ngọc Thanh. Chị ấy dịu dàng, mạnh mẽ, không bao giờ gây chuyện mà không có lý do, hiểu rõ chuyện lớn, quan trọng nhất là Tống Ngọc Thanh còn là người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn Bổng Tử, chỉ cần đàn ông thôn Bổng Tử nhìn thấy Tống Ngọc Thanh đều không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.


Quay lại đỉnh núi, Triệu Hùng Cường phát hiện Tống Ngọc Thanh đã hái được nửa giỏ nấm thông, nhìn dáng vẻ Tống Ngọc Thanh chăm chú tìm nấm, Triệu Hùng Cường không khỏi nghĩ tới hình ảnh trước đó, lập tức lại dựng lều.

“Chị dâu, đừng tìm ở đây nữa, trước đó em đã hái hết rồi.”

“Tiểu Cương, em về sớm thế à, người chăn dê dưới chân núi là ai vậy?” Tống Ngọc Thanh Không ngờ Triệu Hùng Cường lại quay nhanh như vậy, cô vừa hỏi vừa nhìn Triệu Hùng Cường thì phát hiện đũng quần anh đã dựng lên cao, cô không khỏi đỏ mặt, đồng thời nhanh chóng quay mặt đi. Tuy đôi mắt cô chỉ đang âm thầm nhìn qua, nhưng dáng vẻ đó của cô cũng không thoát khỏi ánh mắt của Triệu Hùng Cường.

“Hì hì chị dâu, đó là dê của nhà em, là bố em chăn dê, nhưng ông ấy đã đi rồi. Chị cứ hái nấm ở cánh đồng trên núi này là được. Dù sao em cũng đã thuê hết mấy cánh đồng trên núi này rồi.”

“Em...em không cãi nhau với bố chứ?” Nói xong, Tống Ngọc Thanh hơi lo lằng nhìn Triệu Hùng Cường, đồng thời ánh mắt vô tình liếc nhìn đũng quần của anh, Triệu Hùng Cường nhìn thấy sự khao khát nhưng mang theo e thẹn trong mắt Tống Ngọc Thanh, không nhịn được mà bước tới, miệng khô khốc nuốt khan, hai tay nắm lấy bàn tay ngọc tỉnh xảo của Tống Ngọc Thanh nói: “Chị dâu, không sao đâu, cho dù bố con em cãi nhau cũng không liên quan gì đến chị, chị đừng lo lăng cho em”




“Tiểu Cường, em đừng như vậy, dù sao chị cũng là chị dâu của em, nếu bị người khác nhìn thấy thì danh tiếng của em ở trong thôn sẽ xấu đi đó.” Cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh nhanh chóng lách người ra, khoảnh khắc tránh ra, trong lòng cô hơi trống rỗng. Cảm giác trống rỗng này giống như đang nghe những tiếng kêu dâm đãng của Lý Thúy Hoa nhà bên trên giường trong đêm khuya.

“Chị dâu, trước đó không phải chị đã hứa với em rồi sao? Không phải chị đã nói sẽ mở lòng với em sao? Sao bây giờ chị đột nhiên thay đổi thế?” Nghe Triệu Hùng Cường nói như vậy, mặt Tống Ngọc Thanh lại đỏ bừng, trước đây cô nói mở lòng tưởng mình đang mở cửa cho Triệu Hùng Cường vào. Bây giờ nghe Triệu Hùng Cường nói lại lời này, cô biết mình đã hiểu lầm đối phương, nhưng cô cảm thấy không thể nào chấp nhận được Triệu Hùng Cường vào lúc này được.

Dù sao Triệu Hùng Cường nhỏ hơn cô bốn tuổi, hơn nữa cô cũng là chị dâu của anh, xét về tuổi tác hay đạo đức, cô đều không thể chấp nhận được, nhưng khi nghĩ đến Triệu Hùng Cường đã vì cô mà ngăn chặn nhiều tin đồn như vậy, đánh nhau với người khác vì cô, trong lòng Tống Ngọc Thanh cũng không nỡ làm tổn thương người con trai trước mặt, dù sao cô cũng là phụ nữ đã có gia đình, nhưng nghĩ đến cái đó của Triệu Hùng Cường cô lại không đành lòng.

“Tiểu Cường, không phải chị dâu không đồng ý với em, chỉ là quan hệ giữa chúng ta thật sự không thể chấp nhận được, chị là chị dâu của em, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì em và chị dâu sẽ không thể sống ở thôn Bổng Tử được nữa, sẽ có người chỉ trích sau lưng, chị dâu đã quen việc bị nói rồi, nhưng. em còn nhỏ, không thể chịu oan ức như vậy được” Nhìn thấy 'Tống Ngọc Thanh vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nghe những lời đối phương nói là đang suy nghĩ cho mình, Triệu Hùng Cường tiến lên ôm chặt cô trong vòng tay.

“Chị dâu, em không sợ, em không sợ gì hết, chỉ cần chị dâu đồng ý ở bên em, cho dù trời có sập, em cũng sẽ chắn cho chị” Tống Ngọc Thanh theo bản năng muốn vùng vẫy và thoát khỏi vòng tay của Triệu Hùng Cường, nhưng cô cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng mạnh mẽ và những lời nói như lời thề của Triệu Hùng Cường làm cho cơ thể Tống Ngọc Thanh hoàn toàn mềm nhữn: “Tiểu Cường, chị dâu hứa với em, hứa với em...” Tống Ngọc Thanh vừa nói vừa khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui