Chương 77: Ma Tộc
"Nửa đêm không ngủ được, đòi anh làm người tiếp chuyện với em hả?"
-
"Nhớ anh không?"
Hô hấp Từ Dĩ Niên khựng lại, nhịp tim bất giác tăng nhanh.
Bên má vừa bị hôn xuống như còn lưu lại xúc cảm ấm áp, Úc Hòe cách cậu quá gần, gương mặt đẹp trai anh tuấn mang theo ý cười, thong dong chờ cậu trả lời.
Từ Dĩ Niên nâng mắt, liếc nhìn qua cửa sổ rộng rãi thoáng mát: "...Sao không đi cửa lớn vào."
Ngón tay Úc Hòe miết qua vành tai nóng bừng của cậu, trước khi Từ Dĩ Niên thẹn quá hóa giận, anh thờ ơ nói: "Đi cửa sổ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, giống hẹn hò bí mật không?"
"...." Từ Dĩ Niên không nói nổi anh, thầm nghĩ hơn nửa đêm anh biểu diễn võ thuật cho em xem, cũng chỉ có anh mới cảm thấy giống hẹn hò bí mật.
Cậu đang định hỏi sao Úc Hòe lại đột nhiên tìm đến đây, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Niên?" Là giọng của mẹ Từ.
Trong mắt Từ Dĩ Niên toát lên vẻ bối rối, cả Úc Hòe cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, cố tình lúc Từ Dĩ Niên cuống quít đẩy anh ra đứng dậy, Úc Hòe còn sợ thiên hạ không đủ loạn nói: "Hay là anh trốn trong tủ quần áo nhé? Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hay làm thế mà."
"Anh ngậm miệng đi." Từ Dĩ Niên nghiến răng, kéo chăn qua che lại Úc Hòe, còn không quên nhỏ giọng uy hiếp: "Thành thật cho em."
Cậu nói xong đứng lên, chạy chậm ra mở cửa, mẹ Từ ngoài cửa để ý thấy tóc cậu hơi loạn, thắc mắc hỏi: "Con ở trong làm gì đấy? Gõ cửa nửa ngày mới nghe thấy.
Nếu không phải đèn vẫn đang mở, mẹ còn tưởng là con ngủ rồi."
"Con...Con đeo tai nghe." Từ Dĩ Niên gặp cái khó ló cái khôn, thấy mẹ Từ bưng cốc sữa, lập tức nói sang chuyện khác, "Ngạc nhiên ghê, mẹ thế mà còn tự mình đưa đến đây cho con cơ á."
Bình thường ở nhà, trái cây hay sữa thường là dì đưa tới.
Mẹ Từ trợn mắt liếc cậu, mới nói: "Hình như vừa nãy mẹ nghe thấy con nói chuyện với ai mà."
Bà vừa nói vừa nhìn vào phòng, Từ Dĩ Niên sợ bà nhìn ra cái gì không đúng, vội vàng bước lên đằng trước che khuất tầm mắt bà: "Dạ....? À đúng, nãy con đang trò chuyện bằng giọng nói với người khác."
Nhìn ra vẻ không tự nhiên trên mặt cậu, mẹ Từ nửa đùa nửa thật hỏi: "Với Úc Hòe phải không?"
Bất ngờ nghe thấy tên Úc Hòe, cả người Từ Dĩ Niên sững sờ tại chỗ, phản ứng lại nói: "Không phải đâu, sao có thể chứ, anh ấy đang bận tối mắt ở cục trừ yêu, sao còn thời gian nói chuyện với con được, với lại bây giờ trễ thế này rồi..."
Cậu càng giải thích, ánh mắt mẹ Từ càng sâu xa hơn, ngay lúc Từ Dĩ Niên sắp chịu không nổi, mẹ Từ cắt ngang cậu: "Được rồi, mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, con đi ngủ sớm đi."
Bà vừa nói vừa cười nhét sữa vào tay Từ Dĩ Niên, tâm trạng rất tốt xoay người rời đi.
Từ Dĩ Niên nhìn bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái của bà, nhất thời cạn lời không biết phải nói gì.
Cậu còn chưa lấy lại tinh thần, cái người trong phòng ấy tự mình vén chăn lên, bất thình lình hỏi: "Nói chuyện với anh thì xấu hổ lắm à?"
Lúc này Từ Dĩ Niên mới nhớ trong phòng còn mối tai họa, nhanh chóng đóng cửa lại, Úc Hòe thấy cậu luống cuống tay chân, dứt khoát chống thân ngồi dậy, trêu ghẹo: "Cẩn thận xíu, đừng làm nghiêng cốc.
Thì ra trước khi đi ngủ em còn có thói quen uống sữa cơ à."
Dựa vào hiểu biết với Úc Hòe, còn tiếp tục nói chuyện này nữa có khi sẽ bị cười nhạo là chưa cai sữa, Từ Dĩ Niên bày ra động tác ngừng lại: "Còn nói thêm một câu, anh phải uống giúp em."
Úc Hòe yên lặng lại, Từ Dĩ Niên uống một hơi cạn sạch sữa, tiện tay đặt cốc lên bàn.
Cậu đá rơi dép xuống giường, ngồi vào bên cạnh Úc Hòe, do dự một lát mới mở miệng hỏi: "Những chuyện đó...Các anh điều tra thế nào rồi?"
Úc Hòe kéo tay Từ Dĩ Niên, thản nhiên nắm tay cậu, trên mặt lại không còn vẻ bông đùa nào nữa.
Anh nhìn Từ Dĩ Niên, nhẹ giọng kể lại tiến triển mấy ngày nay: "Mấy năm nay Đường Phỉ làm ra không ít tội ác, có vài người cấp cao còn từng bị anh ta dùng khống chế tinh thần tác động.
Sau khi năng lực của Đường Phỉ tự động giải trừ, bọn họ mới nhận ra mình bị hạ cấm chế tinh thần."
Cho dù lúc trước đã nghe ba Từ nói sơ qua, Từ Dĩ Niên cũng không ngờ Đường Phỉ chẳng kiêng nể gì đến mức này, cậu nhịn không được nhíu mày.
Úc Hòe tiếp tục nói: "Anh ta bước đi rất thuận lợi, ngày trẻ trở thành gia chủ nhà họ Đường, ở giới trừ yêu cũng được công nhận là người đứng đầu.
Trước đây không ai nghi ngờ đến anh ta, chỉ khi điều tra mới phát hiện có rất nhiều vấn đề, chính là những trừ yêu sư xung quanh anh ta."
"Bởi vì dính dáng đến nhiều người, rất khó để lập tức tra rõ đầu đuôi sự việc, tạm thời sẽ chỉ công khai đổi tướng mệnh và tàn sát ma tộc ra ngoài."
Từ Dĩ Niên: "Hung thủ mà anh ta nói....?"
Úc Hòe lắc đầu: "Không điều tra được gì, sự việc liên quan đến tàn sát ma tộc đã bị anh ta xử lý sạch sẽ....Nhưng mà có tìm được một tấm da Khởi La dưới tầng hầm nhà Đường, có lẽ anh ta lột toàn bộ da của Khởi La đó xuống, trải qua một ít phương pháp xử lý đặc biệt, sau khi mặc vào có thể ngụy trang hoàn mỹ thành dáng vẻ Khởi La."
Từ Dĩ Niên từng nghe qua cấm thuật này, quá trình làm ra tấm da vô cùng tà ác đẫm máu.
Cậu đè xuống cảm giác buồn nôn, hỏi chuyện vẫn thấp thỏm mãi từ lúc xa nhau: "Rốt cuộc Máy Ước Nguyện nói gì với anh?"
Nhưng lúc này, Úc Hòe lại không trả lời ngay.
Anh nắm cổ tay Từ Dĩ Niên, ngón cái khẽ vuốt ve như đang lo lắng gì đó.
Từ Dĩ Niên nhạy bén nhận ra có lẽ Úc Hòe cũng biết rất ít về manh mối này, cho dù tới bây giờ, tin tức máy ước nguyện để lại vẫn khó mà tìm kiếm rõ ràng.
Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy Úc Hòe nói: "Lúc ước nguyện với Máy Ước Nguyện, cần chính miệng nói ra mong muốn của mình.
Khoảnh khắc nhận được nguyện vọng, Máy Ước Nguyện có thể đoán ra chủng tộc của kẻ đó."
"Máy Ước Nguyện nói cho anh biết, người ước nguyện với hắn ta là một ma tộc."
Từ Dĩ Niên chợt mở to mắt, cậu không thể tin nhìn Úc Hòe, đối diện với ánh mắt nặng nề của anh.
Gió đêm ngoài cửa sổ ùa vào trong phòng, rõ ràng là đêm mùa thu, Từ Dĩ Niên lại cảm thấy có hơi lạnh thấu xương bò lên sống lưng, cậu gian nan hỏi: "Anh chắc chắn là Máy Ước Nguyện....Không nói dối chứ?"
"Ừ." Anh nhẹ giọng nói, "Hắn ta không nói dối."
Ở trên núi Dao, anh ép hỏi Máy Ước Nguyện manh mối liên quan đến vụ tàn sát ma tộc, dùng lửa nóng thiêu đốt từng tấc da hắn, lại dùng Vụ yêu chữa lành vết thương, giữ tính mạng hắn chậm rãi tra tấn.
Máy Ước Nguyện khóc lóc thảm thiết, nửa người gần như cháy thành than, cuối cùng gào thét xin tha:
"...Là ma tộc! ! Kẻ ước nguyện tôi là một ma tộc, hắn ta muốn tôi trấn áp Tuyên Đàn ba giây, khiến cô ta không thể sử dụng năng lực gì!"
"Tôi không nhìn thấy mặt kẻ đó, từ đầu đến cuối hắn chỉ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, giọng hắn ta rất thấp, là đàn ông...Ngoại trừ những thứ này, tôi thật sự không biết thêm gì nữa....! !"
....
....
"Sau đó Máy Ước Nguyện cũng không nói thêm được manh mối nào, đây là tất cả những gì hắn biết."
Úc Hòe thuật lại tình cảnh khi đó, Từ Dĩ Niên đè xuống cảm xúc, suy nghĩ tình huống trước mắt: "Nếu ma tộc đó là hung thủ, kẻ này hợp tác với Đường Phỉ, lên kế hoạch tàn sát, mấy năm nay luôn giấu thân phận, chưa bao giờ lộ diện ở trường hợp công khai."
Ai cũng biết Úc Hòe là hậu duệ cuối cùng của ma tộc, ngoại trừ anh, trên đời vốn không còn ma tộc thứ hai.
Nhưng người trong miệng Máy Ước Nguyện và Đường Phỉ...
Từ Dĩ Niên ôm cánh tay Úc Hòe, nhiệt độ cơ thể ma tộc rất thấp, cậu cùng đan xen mười ngón tay với anh, mong rằng có thể truyền độ ấm sang cho Úc Hòe: "Hạ Nghiễn nói, hôm ấy ban hành nhiệm vụ đến tất cả ma tộc, tập trung bọn họ ở trấn nhỏ, rất có thể hung thủ cũng xen lẫn trong đó.
Anh cảm thấy ai là người có khả năng hợp tác với Đường Phỉ?
Là ai có thể vờ tham gia nhiệm vụ, lên kế hoạch sát hại chính đồng tộc của mình?
Úc Hòe im lặng chốc lát, hơi nhíu mày.
Từ Dĩ Niên chợt nhận ra câu hỏi của mình chạm tới vụ tàn sát năm năm trước, Úc Hòe từng tận mắt chứng kiến Tuyên Đàn và đồng tộc chết thảm.
Từ Dĩ Niên thầm mắng một tiếng, vội vàng nói: "Nếu là chủ mưu, có lẽ người đó đã giấu thân phận ngay từ đầu rồi, không trực tiếp xuất hiện ở trấn nhỏ."
"Lúc trốn thoát khỏi trấn, trạng thái của anh rất tệ, không kịp quan sát tình huống, nhưng xung quanh đã xếp chồng không ít thi thể." Úc Hòe nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, giọng dần trầm xuống, "Nếu còn một ma tộc sống sót trong vụ tàn sát đó, anh cũng không thể xác định được kẻ đó là ai."
Úc Hòe miêu tả rất nhẹ nhàng, nhưng Từ Dĩ Niên có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy thảm thiết thế nào.
Khi ở núi Dao, Úc Hòe biết chính đồng tộc của mình tham gia tàn sát từ miệng Máy Ước Nguyện, sau đó cũng không tỏ ra có gì khác thường, tính tự chủ mạnh như vậy....Nghĩ đến Úc Hòe làm sao trưởng thành đến ngày hôm nay, Từ Dĩ Niên càng thêm đau lòng, cùng càng thêm căm hận tên hung thủ đó: "Kẻ này không thể nào trốn cả đời được, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, khi đó___"
Từ Dĩ Niên bất giác cất cao giọng, ánh điện chói mắt chợt lóe rồi biến mất trên đầu ngón tay cậu, Úc Hòe than một tiếng, Từ Dĩ Niên vội vã buông tay anh ra: "Không sao chứ? Vừa nãy em hơi kích động, có đau không?"
Bị cậu cắt ngang như vậy, không khí trong phòng cũng dịu đi không ít.
Úc Hòe bỗng bật cười, xoa nhẹ đầu Từ Dĩ Niên: "Thói quen này của em khi nào mới sửa được đây."
Thấy Úc Hòe cười, tâm trạng Từ Dĩ Niên cũng tốt hơn một ít, khóe môi khẽ cong lên, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Từ Dĩ Niên chợt cứng lại: "Thôi xong, hình như chúng ta quên mất một chuyện, Hoa Hành Cảnh còn bị nhốt trong phòng làm việc."
"Yên tâm, Đường Phỉ vừa chết kết giới cũng tự động giải trừ.
Anh ta chạy còn nhanh hơn người khác nhiều."
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng điệu Úc Hòe nhắc tới Hoa Hành Cảnh cứ có vẻ vi diệu thế nào ấy.
Từ Dĩ Niên vừa thở phào nhẹ nhõm, Úc Hòe cong khóe môi, hừ cười nói: "Trên người không có vết thương gì, vậy mà còn nói tâm hồn mình bị tổn thương sâu sắc, đa cấp cũng đâu diễn đạt bằng anh ta."
Nghĩ đến cảnh tượng Hoa Hành Cảnh nghiêm túc làm bộ yếu đuối, Từ Dĩ Niên cũng không nhịn được cười: "Vậy sau đó thì sao?"
"Bàn chuyện làm ăn với anh ta, xem như bồi thường." ÚC Hòe thấy Từ Dĩ Niên cười đến không ngừng được, mắt hoa đào cũng cong cả lên, tay hơi ngứa, nhịn không được véo mặt Từ Dĩ Niên, "Buồn cười vậy hả?"
Bàn tay Úc Hòe rộng lớn, khớp xương thon dài, mặt Từ Dĩ Niên lại rất nhỏ, chỉ một bàn tay đã có thể nắm cả mặt cậu.
"Trước đây không ngờ anh ta là người vậy đó....Á." Từ Dĩ Niên bị anh nhéo má, nói không rõ chữ, "É, em còn tưởng Hoa Hành Cảnh cao lãnh lắm cơ."
Úc Hòe thấy cậu bị mình nhéo má cũng không phản kháng, ánh mắt rơi vào cánh môi hơi cong lên của cậu, ngón tay chậm rãi trượt xuống.
Anh nâng cằm Từ Dĩ Niên lên, ngón tay vuốt ve phần da cổ mịn màng, cắn lên môi cậu.
Từ Dĩ Niên hơi giật mình, cảm thấy lực trên cánh môi dần tăng thêm, hai má hơi nóng lên.
Rõ ràng không phải lần đầu hôn môi, nhưng hôn Úc Hòe trong căn phòng mình ở từ nhỏ đến lớn dường như lại kiều diễm ám muội lạ thường.
Từ Dĩ Niên vô tình nhìn thoáng qua ly sữa rỗng mẹ Từ đưa tới đặt trên bàn, cả người không khỏi cứng đờ chốc lát.
Như nhìn thấu cậu đang nghĩ gì, Úc Hòe vuốt ve gáy cậu, khẽ khàng dỗ dành: "Ngoan, hé miệng.
Chỉ hôn một lát thôi."
Giọng anh quá mức dịu dàng, Từ Dĩ Niên mơ màng nghe theo yêu cầu, cảm giác răng môi dây dưa vừa ấm áp vừa lưu luyến, Từ Dĩ Niên vô thức ôm chặt cổ anh.
Động tác của Úc Hòe càng không kiêng dè gì, ngón tay trượt từ lưng xuống, vén áo ngủ lên.
Bên eo truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Từ Dĩ Niên bỗng nhiên tỉnh táo lại, cậu nhích ra sau, đối diện với đôi mắt tím sẫm cuộn trào cảm xúc, hơi khàn giọng nói: "...Cái gì nhở, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi."
Vừa nói xong, Úc Hòe dần nheo mắt lại, Từ Dĩ Niên bị anh nhìn đến da đầu tê rần, chỉ cảm thấy mình như con mồi dưới móng vuốt sư tử.
Ngay lúc Úc Hòe ghé sát lại, thần kinh Từ Dĩ Niên căng chặt, suýt nữa thì rò điện.
Nhưng bất ngờ là, anh chỉ khắc chế cắn môi cậu một cái, duy chỉ sức lực hơi hung ác nói rằng thật ra anh cũng không bình tĩnh như vậy.
"Đúng là không còn sớm," Úc Hòe buông cậu ra, kéo áo ngủ cậu xuống, "Ngủ đi."
Từ Dĩ Niên gật đầu, còn chưa bình tĩnh lại từ bầu không khí vừa rồi, đỏ tai bước xuống giường: "Em đi tìm quần áo cho anh, chắc là có T shirt lớn.
Trên bệ rửa mặt có đồ dùng mới ấy."
"Được." So với cậu, Úc Hòe thích ứng nhanh hơn nhiều, thậm chí lúc Từ Dĩ Niên xuống giường còn vỗ vỗ mông cậu.
Từ Dĩ Niên không ngờ anh còn lòng dạ đùa giỡn lưu manh, cậu tức đến kéo gối qua, đập chuẩn không sai không lệch vào thẳng mặt Úc Hòe.
Sau khi rửa mặt xong, hai người lại nằm lên giường lần nữa.
Từ Dĩ Niên vốn đang vô cùng buồn ngủ, bị Úc Hòe quấy nhiễu như thế, cơn buồn ngủ vừa nãy ấp ủ cũng không còn sót lại chút nào.
Mọi tiếng động nhỏ bé sẽ phóng đại khi ở trong bóng đêm, tiếng gió ngoài ban công thi thoảng lại vang lên, nhịp thở của người bên cạnh dần nhẹ nhàng.
Có vẻ Úc Hòe đã ngủ rồi.
Nghĩ đến mấy ngày nay Úc Hòe ở cục trừ yêu cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, Từ Dĩ Niên không muốn làm phiền anh, cậu lặng lẽ trở mình.
Vừa định cử động chân, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gối sột soạt, ÚC Hòe nghiêng người qua, vươn tay, ôm lấy cả người cả chăn cậu.
Từ Dĩ Niên chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Anh không ngủ hả?"
Một lúc sau Úc Hòe mới trả lời, giọng nói trầm thấp: "Em sao thế, cứ nhích tới nhích lui mãi."
Bởi vì buồn ngủ, lúc anh nói chuyện mang theo giọng mũi.
Từ Dĩ Niên thành thật nói: "Em không ngủ được...Hay là chúng ta tâm sự đi?"
"Nửa đêm không ngủ được, đòi anh làm người tiếp chuyện với em hả?" Cánh tay Úc Hòe ôm chặt hơn, lười biếng hỏi: "Muốn nói chuyện gì đây, ông chủ."
"Em muốn...Ài, em chưa từng nghe chuyện của ba anh bao giờ, anh nói được không?"
"Ba anh? Anh cũng không nhớ ông ấy trông thế nào." Úc Hòe nhớ lại, chậm rãi nói, "Nghe mẹ anh nói, ông ấy với anh trông rất giống nhau.
Đúng rồi, ông ấy cũng là mệnh Bạch Trú giống em."
"Woa." Từ Dĩ Niên cực kì cổ động.
Úc Hòe bị cậu chọc cười, chọc chọc trán cậu: "Lúc đó yêu giới vẫn chưa yên ổn như bây giờ, yêu quái khác chủng tộc chém gϊếŧ lẫn nhau là chuyện thường tình, ông ấy vì cứu mẹ anh, rơi vào sông Tử Minh.
Khi đó anh chưa có ký ức, Nam Chi nói tinh thần của mẹ anh sa sút một thời gian rất dài mới dần ổn định lại."
Úc Hòe nhìn ánh mắt lấp lóe của Từ Dĩ Niên, tiếp tục nói: "Chắc là em không biết, chung sống hòa bình với nhân loại vốn là ý tưởng của ba anh, ông ấy đi rồi, mẹ anh trở thành gia chủ ma tộc, tiếp quản sự nghiệp ông ấy chưa hoàn thành, mới thúc đẩy điều lệ chung sống hòa bình sau này."
Từ Dĩ Niên nhớ mang máng, ban đầu vị trí gia chủ ma tộc cũng không thuộc về Tuyên Đàn, mà thuộc về ba của Úc Hòe.
Yêu tộc lấy thực lực làm địa vị, nói như thế, thực lực của ba Úc thậm chí còn cao hơn cả Tuyên Đàn.
Từ Dĩ Niên không nhịn được hỏi: "Ông ấy lợi hại như vậy, rơi vào con sông đó cũng không còn cách nào à?"
Giọng Úc Hòe rất nhẹ, lại vô cùng chắc chắn: "Đó là nơi của tử linh, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể sống sót."
Từ Dĩ Niên trầm thấp đáp một tiếng, chậm rãi tựa đầu vào vai Úc Hòe, Từ Dĩ Niên rầu rĩ hỏi: "Ngày mai anh còn đến tổng cục trừ yêu không?"
"Những chuyện liên quan đến ma tộc đã xong cả rồi, tiếp tục chờ ở cục trừ yêu cũng không có tác dụng gì." Úc Hòe dừng lại một lát, "Đúng dịp, ngày Cảng Tự Do mở cửa cũng sắp đến, anh phải về một thời gian."
Từ Dĩ Niên nhớ tới lúc ở Mai Cốt Tràng, Úc Hòe từng nhắc đến ngày này: Cứ mỗi năm Cảng Tự Do lại có một ngày xóa bỏ ngưỡng cửa, mở ra với thế giới bên ngoài, lúc này chỉ cần nắm giữ ngọc chú là có thể vào Cảng Tự Do.
Mặc dù ngọc chú truyền tống đáng giá ngàn vàng trên thị trường, nhưng so với ngày thường cần thực lực để ra vào, ngày mở cửa đã xem như là thời gian dễ tiến vào Cảng Tự Do nhất.
Không ít yêu tộc nghĩ đủ mọi cách tìm ngọc chú vào đây dạo chơi, hôm mở cửa ấy được gọi là ngày tết của yêu tộc.
Gần đây xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, không ngờ ngày mở cửa vậy mà sắp tới rồi.
"Vậy em cũng về với anh." Từ Dĩ Niên chủ động nói xong, nhớ tới ma tộc từ đầu đến cuối vẫn chưa lộ diện kia, vẫn luôn không yên lòng, "Không biết khi nào mới có manh mối của hung thủ này...."
"Kẻ này ẩn trốn nhiều năm như vậy, trong chốc lát không tra được cũng là bình thường." Ánh mắt Úc Hòe toát ra ý lạnh, duỗi tay nắm vai Từ Dĩ Niên, ôm người vào trong lòng.
"Theo như câu nói cuối cùng của Đường Phỉ, người đó trước sau gì cũng sẽ xuất hiện.
Chuyện này tạm thời không gấp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...