"Úc Hòe...!Úc Hòe ơi!"
Từ Dĩ Niên bật dậy khỏi giường, lưng đổ mồ hôi lạnh, cơn đau sau gáy đã kích thích não cậu, mắt cậu tối sầm xuống, vịn vào bên giường không ngừng nôn khan.
Trong căn phòng u ám, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng ngoài cửa sổ.
Từ Dĩ Niên bình tĩnh một lúc, sau khi cảm giác buồn nôn biến mất thì trí nhớ trước lúc hôn mê chậm rãi ùa về, cậu nhớ mình kiên quyết muốn đi tìm Úc Hòe rồi bị Đường Phỉ đánh bất tỉnh.
Từ Dĩ Niên vội vàng nhìn hôn khế trước ngực, chắc chắn rằng khế ước còn đó, Úc Hòe vẫn đang sống thì cậu mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc.
Những tin xấu liên tiếp làm cho đầu Từ Dĩ Niên đau như búa bổ, tuy vậy vẫn có một việc hiện lên vô cùng rõ ràng: Nhất định phải tìm được Úc Hòe, không thể để đối phương ở Mai Cốt tràng một mình.
Cậu ép bản thân không được nghĩ đến cảnh tượng thảm thiết ấy nữa, lúc xoay người xuống giường cậu vô tình liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt sững lại.
Kết giới màu lam nhạt bao trùm xung quanh, Từ Dĩ Niên nhận ra điều gì đó, cậu phóng nhanh xuống lầu.
Khoảng sân gồ ghề bị cậu phá hỏng lúc sáng đã khôi phục như ban đầu, điểm khác biệt duy nhất là cả ngôi nhà đều bị kết giới nửa trong suốt phủ lên giống như đặt mình trong một quả cầu thủy tinh thật lớn.
Cậu đưa tay đụng vào, kết giới nhìn có vẻ đơn sơ lại chắc chắn lạ thường, đầu ngón tay tạo thành một vòng gợn sóng lăn tăn rồi sau đó từ từ hiện lên một pháp ấn mà cậu đã quá quen thuộc.
Là Đường Phỉ.
Sợ sau khi cậu tỉnh lại sẽ liều lĩnh tới Mai Cốt tràng nên đã dứt khoát dùng kết giới để giam cậu.
Lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực, lòng bàn tay Từ Dĩ Niên tụ điện, đấm một phát lên kết giới.
Lá chắn nửa trong suốt vững chãi sừng sững.
Mắt Từ Dĩ Niên đỏ ngầu, điều động dị năng toàn thân để phá hỏng một chỗ, ánh chớp màu lam tím chói mắt khiến bốn phía sáng như ban ngày.
Nắm đấm của cậu bị trầy chảy máu nhưng cậu hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ máy móc lặp đi lặp lại một động tác.
Dị năng nhanh chóng bị tiêu hao mà kết giới vẫn không hề mảy may gì như cũ.
Từ Dĩ Niên vô cùng bất lực và tuyệt vọng, cậu đâm mạnh đầu vào kết giới.
Mẹ Từ nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tới, trông thấy bộ dạng máu me be bét của Từ Dĩ Niên.
"Tiểu Niên!" Mẹ Từ đau lòng không thôi, "Con đừng kích động! Kết giới do Đường tiên sinh để lại, khoảng thời gian này không an toàn, tốt nhất là con bớt ra ngoài——"
"Bảo thầy xóa nó đi!" Ngón tay đổ máu của Từ Dĩ Niên vỗ lên kết giới, "Dựa vào cái gì mà thầy làm như thế?"
"..." Mẹ Từ yên lặng không nói, Từ Dĩ Niên khó tin: "Là mẹ bảo thầy hạ kết giới sao?"
Mẹ Từ hít một hơi thật sâu, dịu giọng: "Con bình tĩnh nào, đi xử lý vết thương với mẹ đã."
Từ Dĩ Niên nhìn bà một cái rồi lại bắt đầu thử phá hỏng kết giới.
Ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trong không khí, cuối cùng mẹ Từ không giữ nổi bình tĩnh: "Đừng tự tổn thương chính mình nữa! Trừ khi Đường tiên sinh ở đây, nếu không thì chẳng có cách nào phá giải kết giới này đâu!"
Từ Dĩ Niên làm như không nghe thấy, hai tay đổ máu đấm đá liên tục.
Lòng mẹ Từ như lửa đốt, bà không phải là một thầy trừ yêu mạnh mẽ, giờ phút này thậm chí còn chẳng thể đánh ngất cậu, trong lúc hoảng hốt bà nắm chặt lấy tay Từ Dĩ Niên: "Con muốn đánh thì đánh đi, đánh tay mẹ đây này."
Từ Dĩ Niên không vùng vẫy được, chỉ có thể hất tay bà ra.
Hai mắt cậu đỏ bừng, máu trên trán chảy xuống mí mắt: "Xin mẹ đừng ngăn con nữa!"
Thấy cậu lại sắp bắt đầu phá hỏng kết giới, mẹ Từ chợt lớn giọng nói: "Từ Dĩ Niên! Tóm lại con muốn làm gì?! Chẳng lẽ con muốn trói buộc Úc Hòe cả đời?"
Từ trước đến nay mẹ Từ luôn dịu dàng săn sóc, rất ít khi nóng giận.
Câu chất vấn của bà khiến Từ Dĩ Niên không biết phải làm sao, cậu lẩm bẩm nói: "Chỉ là con không muốn để anh ấy một mình..."
"Rốt cuộc là con không muốn để nó một mình hay tự con không dám đối diện sự thật?" Lời mẹ Từ sắc bén, bà quát lên: "Con đã chẳng thể ỷ lại vào Úc Hòe nữa rồi! Nếu không yêu được nhau, dựa vào cái gì mà con tiếp tục dây dưa với nó?"
Một lúc lâu sau, Từ Dĩ Niên đau khổ bưng kín mặt.
"Ít nhất con...!ít nhất con muốn gặp anh ấy một lần, nói cho anh ấy biết chuyện xung khắc." Hơi thở của cậu hỗn loạn, nói năng lộn xộn: "Là con làm hại...!đều tại con."
Cơ thể gầy yếu của thiếu niên dường như sắp đứng không vững nữa, ngón tay da thịt lẫn lộn chảy máu đầm đìa, mẹ Từ đau lòng vô cùng nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng như trước: "Con tới Mai Cốt tràng có thể tìm được nó sao? Có thể cứu nó à?! Cứ coi như con còn sống tìm được nó thì con nói cho nó có tác dụng gì không? Nhỡ nó biết được chân tướng rồi vẫn không muốn chia tay với con thì thế nào? So với việc cả hai đều chịu đau khổ thì thà rằng một mình con gánh chịu, đây là việc duy nhất con có thể làm cho nó!"
Lời chất vấn của mẹ Từ đã ép cậu đối diện trực tiếp với sự thật tàn khốc, tia hi vọng cuối cùng vụt tắt, hai đầu gối của Từ Dĩ Niên mềm nhũn, cậu ngã quỵ xuống đất.
Cậu không phóng ra sấm sét nữa, khoảng sân lại trở về sự yên tĩnh vốn có, bóng đêm đen như mực, chỉ còn những đốm sáng thưa thớt trong bụi cỏ.
Ba Từ xuyên qua kết giới trở về trong đêm trông thấy cảnh tượng như vậy liền sững người sau đó nâng Từ Dĩ Niên dậy.
Mặt thiếu niên trắng bệch, đôi mắt đào hoa phấn chấn ngày xưa đã mất sức sống, ba Từ vỗ lưng cậu: "Có chuyện gì thì vào nhà nói sau."
Từ Dĩ Niên chết lặng, trên trán đầy những vệt máu đen ứ đọng, hai tay chằng chịt vết thương, tùy ý để ba Từ đỡ vào phòng khách.
Ba Từ cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cậu, mẹ Từ ngồi một bên không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, bà chẳng nói lời nào liền xoay người rời đi.
Thấy Từ Dĩ Niên mất hồn mất vía, ba Từ thở dài, lúc bôi thuốc mỡ cho cậu, ông cố tỏ ra thoải mái mà mở miệng nói: "Đã lâu rồi mẹ con không khóc, đêm nay con dọa mẹ con một trận không nhẹ rồi đấy."
Từ Dĩ Niên không nói gì.
Ba Từ nhìn cậu hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Không phải tiến vào Mai Cốt tràng là mãi mãi chẳng thể ra ngoài, tuy số lượng ít ỏi nhưng bốn khu đều có ngọc dịch chuyển, nếu Úc Hòe tìm được liền có thể thoát khỏi.
Đối với quỷ tộc mà nói thì đây là một cơ hội để sống sót."
Mí mắt Từ Dĩ Niên khẽ run lên, vừa định mở miệng thì ba Từ lại nói: "Mau chóng giải trừ hôn khế với nó đi.
Con phải quyết đoán, không chỉ vì con mà còn là vì nó nữa."
Sau khi xử lý toàn bộ vết thương, ba Từ đưa cậu về phòng.
Vừa đóng cửa phòng, Từ Dĩ Niên tựa như bị rút mất một chút sức lực còn sót lại, cậu tựa lên cánh cửa không ngừng trượt xuống, cuối cùng cuộn mình trên mặt đất.
Lúc mới biết được mệnh của mình và Úc Hòe tương khắc, Từ Dĩ Niên không tin.
Cậu tin Úc Hòe, cũng tin chính mình, nhưng sau khi cậu tỉnh lại thì ý nghĩ kiên định lúc đầu đã dần dần sụp đổ, cậu tựa như mất đi sự tự tin, cũng nhịn không được mà nghĩ rằng cuộc đời hai mươi năm qua của Úc Hòe đều thuận buồm xuôi gió, vì sao kết hôn khế với cậu chưa được nửa năm thì lại gặp phải biến cố đáng sợ đến vậy...
Bàn tay thiếu niên áp lên khế ước trước ngực mình.
Ba mẹ, Đường Phỉ và cả Lam nữa, lời nói của mọi người không ngừng vang vọng trong đầu cậu, từng lời khuyên bảo và sự thật liên tục chồng chéo lên nhau.
Đầu Từ Dĩ Niên đau nhói giống như giãy dụa trong đau khổ để qua một vòng luân hồi, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật.
Cậu ép chính mình không được do dự, thử dùng hôn khế để liên lạc với Úc Hòe.
Những ngày dài đợi chờ lời đáp còn gian nan hơn so với tưởng tượng.
Mẹ Từ thấy trạng thái tinh thần của cậu thật sự không ổn nên xin cho cậu nghỉ dài hạn ở nhà.
Càng lâu không nhận được câu trả lời thì càng chứng tỏ là tình cảnh của Úc Hòe rất gian nan.
Gần như mỗi ngày Từ Dĩ Niên đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại đó là xem xét hôn khế, thế nhưng bên kia vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Một đêm nào đó, Từ Dĩ Niên trằn trọc khó ngủ, vừa nhắm mắt lại là trong đầu không khống chế nổi mà hiện lên những cảnh tượng liên quan tới Úc Hòe, nhớ đến tình cảnh bây giờ của Úc Hòe, dường như Từ Dĩ Niên cũng đặt mình trong bước đường cùng.
Đúng lúc này, hôn khế lặng yên trên ngực đã lâu chợt có động tĩnh.
Từ Dĩ Niên ngây người vài giây: "...!Úc Hòe?"
Một bên khác của hôn khế vang lên tiếng động nặng nề, Từ Dĩ Niên đè lại khế ước trước ngực theo bản năng, liên tục hỏi: "Úc Hòe ơi! Là anh đó sao?"
"Là tôi." Hình như dây thanh của Úc Hòe bị thương, giọng hắn khàn khàn: "Tình trạng lúc trước quá khó khăn nên thật sự không thể nào trả lời em."
Mũi Từ Dĩ Niên chua xót, nước mắt giàn dụa: "Anh sao rồi?"
Có lẽ là tiếng nức nở của cậu quá rõ ràng, Úc Hòe an ủi: "Tôi vẫn ổn, em đừng lo."
Nghĩ đến tình cảnh gian nan bây giờ của Úc Hòe đều do mình gây ra, thế mà Úc Hòe còn an ủi ngược lại cậu...
Sự áy náy bao trùm lấy cậu, Từ Dĩ Niên ra sức lau nước mắt, cố gắng kiềm chế không khiến giọng mình run lên để Úc Hòe có thể nghe rõ lời cậu: "Anh nghe em nói nhé, Mai Cốt tràng không phải không thể ra, chỉ cần lấy được ngọc dịch chuyển thì anh có thể thoát khỏi đó rồi."
"Được." Dù đã sớm biết chuyện này nhưng sự quan tâm của cậu vẫn khiến mặt mày Úc Hòe thoải mái hẳn: "Em chờ tôi ra nhé."
Nghĩ đến việc phải làm tiếp theo, lòng Từ Dĩ Niên như bị dao cắt, cậu nghẹn lời.
"Còn một chuyện nữa...!Úc Hòe." Từ Dĩ Niên cắn chặt răng, cố gắng ổn định hơi thở: "Chúng ta giải trừ hôn khế, chia tay đi."
Sự dịu dàng ngắn ngủi không còn sót lại chút gì, trong phòng bỗng nhiên rơi vào yên lặng.
Cảm xúc của Úc Hòe dường như đã kiềm nén tới cực hạn, trái lại giọng điệu trở nên nhẹ và chậm: "Em nói cái gì?"
"...!Em xin lỗi."
Úc Hòe im lặng một lát, hỏi lại: "Xin lỗi là ý gì?"
Từ Dĩ Niên cố gắng nén tiếng khóc, cả người cậu run lên, ngạt thở, khó có thể lập tức nói thành lời.
Sự yên lặng của cậu đã khiến Úc Hòe hoàn toàn nổi giận: "Thế nào, em cũng hiểu được bây giờ tôi đã trở thành quái vật trong lời bàn tán của giới trừ yêu các em, cho nên em vội vã phân rõ giới hạn với tôi?"
Mãi không nhận được câu trả lời, Úc Hòe dần dần lạnh lòng, âm trầm hỏi: "Từ Dĩ Niên, mẹ nó em coi tôi là cái gì?"
Ngón tay Từ Dĩ Niên bấu chặt vào da thịt, mùi máu tươi bay khắp nơi.
Tim cậu như bị dao cắt, mỗi một câu nói của Úc Hòe đều như cây kim thép đâm vào tim cậu, cậu gắng gượng trả lời: "Em phải giải trừ hôn khế với anh."
Chẳng đợi Úc Hòe đáp lại, Từ Dĩ Niên gằn từng tiếng: "Sau khi giải trừ, anh nhất định phải sống sót đấy nhé."
Lời vừa nói ra, cậu không hề do dự liền cắt đứt liên lạc.
Hết thảy trần ai lạc định, cuối cùng bộ dạng giả vờ kiên cường của Từ Dĩ Niên sụp đổ, cậu khóc nức nở, ôm đầu co rúm người lại.
Đừng chết.
Nhất định phải sống đấy!
...
Hai năm sau.
Trận tuyết như lông ngỗng đổ xuống, cây cối bị tuyết trắng bao phủ, dòng suối giữa núi rừng đã kết băng từ lúc nào.
Từ Dĩ Niên đạp tuyết đi tới, sắc trời dần tối, đèn pin dùng để chiếu sáng của cậu bị phủ bởi một lớp sương mỏng, tốc độ tiêu hao dị năng còn nhanh hơn so với tưởng tượng, Từ Dĩ Niên dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Cậu đã đi vào một khu không người chưa được khai phá, xung quanh rất ít dấu chân, chỉ có lác đác vài ánh lửa—— Đó là ánh sáng mà đám yêu quái sử dụng.
Thỉnh thoảng mấy yêu quái đó lại liếc nhìn cậu một cái, dường như họ rất ngạc nhiên vì một thầy trừ yêu như cậu lại không nề hà mà đi vào nơi gian khổ này.
Trước khi trời tối, Từ Dĩ Niên tìm một cái khe nứt để tránh gió tuyết, cậu dùng bùa lửa để đun sôi nước, lấy lương khô trong balo ra, lúc cậu đang ăn từng miếng từng miếng thì ngoài cái khe vang lên tiếng động, một yêu quái lông mi đã kết băng chật vật dò hỏi:
"Có thể vào không?"
Từ Dĩ Niên đồng ý.
Yêu quái kia lộ vẻ vui mừng: "Rất cảm ơn cậu! Đá đánh lửa của tôi đột nhiên không dùng được, tôi đang lo đêm nay chẳng biết tôi nên làm cái gì?"
Yêu quái vội vã ngồi vào bên đống lửa, lấy đồ ăn ra để ăn, lấp đầy bụng xong liền sực nhớ đến người bên cạnh, y ngượng ngùng hỏi: "Cậu ăn không?"
"Không cần đâu." Từ Dĩ Niên ngáp ngủ, lười biếng nói: "Ăn của cậu đi."
Yêu quái thấy cậu nhỏ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thiếu niên, không khỏi tò mò: "Cậu cũng đến tìm cây thế giới sao?"
Từ Dĩ Niên gật đầu, yêu quái làm như gặp được tri âm, nói liến thoắng: "Tôi biết ngay mà! Không thì chẳng có ai thèm tới cái chỗ quỷ quái này đâu.
Lão thụ yêu đã nhiều năm không hiện thân, kết quả vừa xuất hiện lại ở ngay cái chỗ núi tuyết chim không thèm ị này...!Cậu biết không, hôm nay bọn tôi vượt qua một con sông, trong đó có mấy yêu quái nhỏ cũng tới tìm cây thế giới để ước nguyện, đáng tiếc đã chết trên đường."
Cây thế giới mà yêu quái nói chính là yêu quái lớn tuổi nhất lúc bấy giờ, đã sống cả mấy vạn năm.
Là "cây ước nguyện" nổi tiếng nhất hai giới, nó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở mọi xó xỉnh của thế giới, có lúc là trên biển, có lúc là đất liền, nghe nói nếu treo nguyện vọng của mình dưới chiếc chuông vàng, một khi thụ yêu nhận lấy chuông vàng thì nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.
Từ khi biến cố thê thảm kia xảy ra đến nay, Từ Dĩ Niên vẫn luôn để ý tới cây thế giới, đợi ròng rã hai năm cuối cùng cũng xuất hiện.
Từ Dĩ Niên không nói gì, yêu quái liền kể tình hình của mình: "Ngày mai còn phải trèo núi nữa, cả hành trình nguy hiểm như vậy, thật hy vọng lão thụ yêu có thể cho tôi năng lực mạnh mẽ—— Tôi chưa kể phải không? Nguyện vọng của tôi là trở nên mạnh hơn.
Ông ta không cho cũng chẳng sao, đến chuyến này coi như trải nghiệm."
Nói xong lời cuối, yêu quái cười hì hì.
Từ Dĩ Niên nghĩ thầm rằng nguyện vọng này của y thật đúng là nguyện vọng chung của yêu tộc, yêu quái đột nhiên hỏi: "Thế còn cậu, cậu có nguyện vọng không thể thực hiện nào không?"
Dường như bị lời nói của y làm cho xúc động, đôi mắt nam sinh long lanh, cuối cùng nhẹ giọng bảo: "Cầu bình an cho người tôi thích."
Yêu quái sửng sốt, chúc phúc từ tận đáy lòng: "Vậy chúc cho nguyện vọng của chúng ta đều trở thành sự thật!"
Lần này cây thế giới xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi tuyết dốc đứng.
Càng lên cao thì không khí càng loãng, khắp núi đồi đều là màu trắng, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một vài cây cối chịu rét.
Sự lạnh lẽo và khô hanh ở độ cao so với mực nước biển khiến Từ Dĩ Niên không thể không thở chậm lại.
Mấy yêu quái leo núi xung quanh đều lần lượt biến mất, chẳng biết là đã đi trước cậu rồi hay là biết khó mà lui.
Lúc lương khô mà cậu mang theo vơi đi hơn một nửa thì cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng thấy được cái bóng của cây thế giới.
Hôm qua vì để chạy thật nhanh mà cậu không còn sức, buổi tối vội vã lấp đầy bụng rồi đi ngủ.
Khi Mặt Trời vừa ló rạng thì cậu đã đi ra khỏi khe núi, lúc này mới nhận ra mình đã bất giác đi tới đỉnh núi tuyết từ lúc nào.
Cậu ngẩng đầu lên.
Bóng cây thế giới xanh mướt khổng lồ cách đó không xa trông như một cái ô, tán cây che trời lẫn vào mây, thân cây to lớn tựa như tháp sắt chọc trời.
Tại một nơi cao và lạnh gần như không có thực vật nào sinh sống, loài cây khổng lồ đến khó tin tựa như một kỳ tích.
Lòng bàn chân Từ Dĩ Niên tăng thêm sấm sét, tăng tốc chạy về hướng cây thế giới, điều động dị năng diện rộng trên núi tuyết vô cùng tốn sức, vất vả lắm mới đến được dưới thân cây thế giới, Từ Dĩ Niên thở hổn hển, nhưng đôi mắt lại sáng ngời muôn phần.
Thậm chí cậu còn không muốn nghỉ ngơi đã vội vã lấy chuông vàng trong balo ra.
Dưới chuông vàng có một mảnh vải đỏ dài và nhỏ, nam sinh quỳ gối dưới tàng cây, nghiêm túc viết từng nét một lên mảnh vải.
Vì chắn gió tuyết nên cậu cố tình tạo kết giới.
Viết xong nét cuối cùng, hai tay bị thương bởi sự giá rét cầm lấy chuông vàng, cẩn thận chạm lên thân cây.
Không có phản ứng.
Tuy rằng không ai không biết danh tiếng của cây thế giới nhưng số người bằng lòng trèo đèo lội suối đến ước nguyện thì chẳng có nhiều, một là vì mỗi lần cây thế giới xuất hiện đều ở những chỗ hẻo lánh nguy hiểm, hai là lão thụ yêu rất ít khi đáp lại lời cầu nguyện, lần cuối cùng ông nhận lấy chuông vàng là vào mấy trăm năm trước.
Từ Dĩ Niên không nhúc nhích, cố chấp cầm chuông vàng đứng tại chỗ.
Chẳng biết qua bao lâu, Mặt Trời nhô lên khỏi đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ nghìn trượng xuyên qua kẽ lá.
Từ Dĩ Niên cử động cánh tay đau xót của mình một chút, cậu ngồi xuống đất, gặm từng miếng lương khô nho nhỏ.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cậu lại tiếp tục cầm chuông vàng đứng dưới tàng cây nhưng thụ yêu vẫn cứ không có động tĩnh gì, Mặt Trời lặn về hướng Tây, sắc trời càng ngày càng tối, Từ Dĩ Niên không thể không chấp nhận sự thật.
Cậu nắm chặt chuông vàng lạnh lẽo, cuối cùng mất mát nhìn thoáng qua cây thế giới thẳng về phía chân trời, xoay người đặt chuông vàng xuống đống tuyết dưới tàng cây.
Nếu còn không xuống núi thì đồ ăn cậu mang theo sẽ chẳng đủ nữa.
Từ Dĩ Niên ủ rũ bước lên con đường cũ.
Xuống núi còn phiền phức hơn cả lên núi, lúc tới một thị trấn nhỏ dưới chân núi tuyết, cả người cậu đều mỏi mệt không chịu nổi.
Bởi vì sự xuất hiện của cây thế giới mà thị trấn nhỏ hàng năm quạnh quẽ lại có rất nhiều du khách nghe tiếng mà tới, yêu quái bán hàng rong đang đẩy xe thẻ gỗ lim nhiệt tình chào hàng: "Những thẻ gỗ này đều làm từ cành trên cây thế giới, chỉ cần ngài viết nguyện vọng của mình vào đó rồi treo lên cây đa cách đây mấy mét thì bao nhiêu nguyện vọng của ngài cũng trở thành sự thật!...!Ngài hỏi là vì sao à? Hai cây này chính là cây anh em, treo lên cây đa thì cây thế giới trên đỉnh núi cũng có thể nghe được."
Một đám người vây thành vòng tròn, trong đó có một cặp người yêu bị thuyết phục, mắt thấy sẽ bỏ tiền.
"Gã đang bịa đấy." Từ Dĩ Niên ủ rũ nói, "Cành của cây thế giới cứng hơn sắp thép, gã hoàn toàn không thể lấy được.
Mở app mua sắm ra, giá sỉ của cái thứ này còn chưa tới một trăm."
"Ha!" Yêu quái bán rong thẹn quá hóa giận, "Không mua thì thôi, đừng có ở đây nói nhảm."
Từ Dĩ Niên mặc kệ gã, lê lết hai chân sắp gãy về khách sạn.
Sau khi sạc cho cái điện thoại tự động tắt máy thì một tin tức mới hiện lên, Từ Dĩ Niên vô tình nhìn lướt qua, nháy mắt liền ngây người.
—— Nửa tiếng trước, tổng cục kiểm tra được một lượng yêu lực lớn bùng nổ ở khu vực bên cạnh Mai Cốt tràng.
Căn cứ vào số liệu phản hồi sau đó, có yêu tộc sau khi rời khỏi Mai Cốt tràng liền phá hủy hệ thống kiểm tra mà tổng cục bố trí xung quanh, sức phá hoại khủng bố như vậy là hiệu quả của rất nhiều loại năng lực chồng lên nhau, đã xác nhận, đều do một người gây nên.
Hành vi của yêu tộc kia huênh hoang quá mức, gần như trực tiếp biểu lộ thân phận của mình.
Từ Dĩ Niên đọc đi đọc lại tin tức của học viện, sợ mình hiểu sai ý, mấy hàng chữ ngắn ngủi bị cậu nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác, thậm chí cậu còn ra sức véo tay mình để chắc chắn rằng mình không nằm mơ.
Hai năm trước, tất cả mọi người đều cho rằng Úc Hòe vào Mai Cốt tràng thì không còn cơ hội sống sót nữa, tổng cục trừ yêu hủy bỏ lệnh truy nã với hắn.
Bất ngờ nghe được tin tức này, những thầy trừ yêu năm đó tham dự vào sự kiện liên quan đều thấy bất an.
Úc Hòe thật sự ra ngoài rồi.
Trong đầu hình thành một nhận thức rõ ràng, Từ Dĩ Niên bất giác nở nụ cười.
Cậu rất vui, thậm chí còn gào thét lung tung trong phòng, sau đó giọng của cậu dần dần trở nên nghẹn ngào khó mà phát hiện.
Dường như tất cả sức lực và gánh nặng của cậu đều tan biến, cậu ngã xuống giường khóc nức nở.
Điện thoại của cậu kêu không ngừng, tin nhắn của ba mẹ, thầy và bạn bè ùn ùn kéo tới, diễn đàn kết nối cũng đã nổ tung từ lâu:
[Mẹ nó, tất cả quỳ xuống gọi ba đi! Hai mươi ba tuổi thoát khỏi Mai Cốt tràng, người đầu tiên xưa nay chưa từng có!]
[Thủ lĩnh bốn khu đều ít nhất hơn trăm tuổi rồi, có người anh em thạo nghề nào thông não cho tôi với, đến tột cùng là hắn giết thủ lĩnh khu nào để lấy ngọc dịch chuyển vậy?]
[Úc Hòe đi chuyến này chẳng biết đã đạt được bao nhiêu năng lực rồi, về sau chẳng phải sẽ cực kỳ kiêu ngạo hay sao?]
[Hắn thế nào chẳng được! Bây giờ chắc chắn cục trừ yêu điên rồi, cứ tưởng năm đó đuổi người ta vào Mai Cốt tràng tương đương với vào chỗ chết, kết quả người ta lại max cấp đi ra!]
[Hai năm, vỏn vẹn hai năm.
Mẹ nó Úc Hòe thật sự khủng bố, nếu tôi là mấy thầy trừ yêu kia chắc là giờ tôi đang ở nhà run cầm cập.]
[Cả Từ Dĩ Niên nữa, đừng bị dọa khóc đấy.]
...
...
"Ngu ngốc, ông đây vui muốn chết." Từ Dĩ Niên lau khô nước mắt lầm bầm nói, một lúc lâu sau, cậu nhịn không được ôm điện thoại nở nụ cười, cậu mở cửa sổ ra, nhìn về phía cây thế giới.
Ánh trăng màu bạc như nước chảy, cảnh tượng khác biệt với đỉnh núi tuyết bay tán loạn, trong thị trấn chỉ có tuyết mịn từ từ rơi xuống, bốn phía lặng yên không một tiếng động.
Dường như có dự cảm gì đó, cậu nhắm hai mắt lại.
"Nếu ngài đã nhận nguyện vọng của con rồi..." Từ Dĩ Niên nói khẽ, "Cảm ơn ngài, xin ngài vĩnh viễn phù hộ cho anh ấy."
Trên đỉnh núi tuyết nguy nga hiểm trở, cây thế giới đứng đón gió, tán cây chằng chịt như tầng mây văng vẳng tiếng chuông vàng kêu đinh đang.
Mấy tiếng trước, khi Từ Dĩ Niên đi càng lúc càng xa, chuông vàng được cậu đặt dưới gốc cây thế giới bỗng nhiên không gió mà bay, nó bị sức mạnh của thụ yêu lôi về phía trước, cuối cùng biến mất vào sâu trong những cành lá sum suê.
Dưới chuông vàng treo lời chúc phúc mà có lẽ cả đời này Từ Dĩ Niên chẳng thể nói thành lời.
Gửi Úc Hòe:
Mong anh bình an, không bệnh tật, không bao giờ gặp phải bất hạnh.
Cho dù có phiền não thì cũng chỉ là việc nhỏ giây tiếp theo liền quên đi, anh vẫn sẽ là ngôi sao lấp lánh như xưa, là ánh trăng xa chẳng thể với tới, một đường hướng về phía trước, thực hiện tất cả những nguyện vọng không thể thực hiện, chưa từng rơi xuống nhân gian hỗn độn.
Hy vọng anh vĩnh viễn tự do, không phải cô đơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...