"Mệnh chia làm ba loại, mệnh ban ngày, mệnh đêm trắng và mệnhhung."
Biên tập: Lebt Wohl
Một đêm giữa hạ năm năm trước.
Tòa biệt thự đèn đuốc huy hoàng trôi nổi trên mặt nước, từ cửa chính đi qua hành lang dài ngoằn ngoèo gấp khúc, dưới chân cầu là những đóa thủy tiên xanh tím đan cài nở rộ.
Khách khứa bên trong uống rượu trò chuyện, phục vụ mặc quần áo màu trơn đi qua đi lại giữa bầu không khí náo nhiệt.
Quan hệ thông gia giữa quỷ tộc và trừ yêu thế gia đã thu hút sự quan tâm của cả hai giới, tiệc đính hôn lần này có ý nghĩa rất lớn, quy mô vô cùng long trọng.
Tuy là một trong hai nhân vật chính của bữa tiệc nhưng Từ Dĩ Niên lại ngủ gục mất.
Nghe Úc Hòe nói Từ Dĩ Niên đang ngủ trên sân thượng, ba Từ mẹ Từ đều tỏ vẻ ngại ngùng.
Mẹ Từ chỉ hận không thể đích thân lên sân thượng đánh thức con dậy, ngoài mặt còn phải bao biện cho cậu: "Hôm qua nó hăng hái lắm, cứ nghĩ đến chuyện đính hôn với con là cả đêm nó chẳng ngủ ngon cho được."
Ba Từ ho một tiếng, cảm thấy vợ mình nói thế nghe có vẻ như Từ Dĩ Niên không đáng tin lắm.
Vợ chồng hai người đều thấy rõ: từ khi tiệc đính hôn bắt đầu thì hầu như chỉ có mình Úc Hòe bận rộn tiếp đãi khách khứa, ban đầu Từ Dĩ Niên còn cố gắng làm một bình hoa, chưa được nửa tiếng liền tìm cớ chuồn ra sảnh.
May mà Úc Hòe không có ý kiến gì, ngược lại còn cười nói: "Vậy con dẫn em ấy lên lầu nghỉ ngơi trước."
Mẹ Từ vội vàng gật đầu.
Úc Hòe đi lên sân thượng.
Từ Dĩ Niên co người trên sô pha, bóng hoa cẩm tú cầu rợp trên mặt cậu.
Khuôn mặt chưa hoàn toàn nẩy nở của thiếu niên đã hấp dẫn ánh nhìn lắm rồi, đóa hoa rạng rỡ như ánh bình minh cũng phải lép vế trước mặt cậu.
Vất vả lắm hắn mới tranh thủ lên sân thượng tìm Từ Dĩ Niên được, chưa nói mấy câu thì đầu Từ Dĩ Niên liền gục xuống, cứ thế dựa vào hắn mà ngủ thiếp đi.
Nghĩ đến đây, Úc Hòe vừa buồn cười vừa mềm lòng, hắn cúi người, một tay đỡ lấy bả vai của Từ Dĩ Niên, tay kia vòng qua chân cậu, nhẹ nhàng bế cậu khỏi sô pha.
Dường như trong giấc mơ, thiếu niên cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên ỷ lại mà chui vào lòng hắn.
Thấy Úc Hòe bế Từ Dĩ Niên vào phòng, sảnh lớn vang lên những tiếng cười thiện ý.
Nguyên Mộ không khỏi bùi ngùi: "Hồi nhỏ Úc Hòe hoành hành ngang ngược lắm, bây giờ cũng đã biết thương người ta rồi."
Tuyên Đàn và Nguyên Mộ quen biết nhiều năm, hôm nay hai người tận mắt nhìn Úc Hòe đính hôn, tâm trạng đều vô cùng vui vẻ.
Tuyên Đàn đã sắp hai trăm tuổi nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ thiếu nữ như xưa.
"Hai đứa nó hơi cách biệt tuổi tác, tự nó muốn chăm sóc cho người ta, hơn nữa tính tình bù trừ cho nhau, rất tốt." Khoe cuộc hôn nhân của con mình xong, Tuyên Đàn chuyển sang đánh giá khuôn mặt anh tuấn của Nguyên Mộ: "Như cậu cứ đi tìm cô gái hai mươi mấy tuổi, cậu với họ cách nhau cả thế kỷ rồi, như vậy không ổn lắm đâu."
"..."
Úc Hòe đẩy cửa vào, trong phòng thoang thoảng hương hoa, hoa hồng trắng tươi đẹp ướt át nở rộ trên đầu giường.
Hắn cẩn thận đặt Từ Dĩ Niên lên giường, cảm giác mình bị đưa đi chỗ khác, thiếu niên lầm bầm nói mớ.
Úc Hòe ngồi bên giường nhìn cậu một lúc lâu, đưa tay cởi áo sơ mi của cậu ra.
Làn da của thiếu niên trắng như sứ, ký hiệu ở ngực càng tăng thêm vẻ xinh đẹp—— Đây là biểu tượng của hôn khế.
Trên ngực hắn cũng có một cái giống hệt, xứng đôi với ký hiệu kia.
Chắc chắn rằng người này đã hoàn toàn thuộc về mình, đôi mắt sẫm màu của yêu tộc tràn đầy vẻ dịu dàng.
Úc Hòe hôn một cái lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Hắn nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Đúng lúc này người trên giường động đậy chân, Từ Dĩ Niên mơ màng mở mắt ra: "...!Úc Hòe?"
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn mờ mờ, Từ Dĩ Niên choáng đầu, miễn cưỡng nhìn thấy rõ ai đang đứng bên giường: "Anh định đi đâu thế?"
"Em nói xem." Úc Hòe thấy bộ dạng ngủ đến ngu cả người của cậu, nhịn không được véo mặt cậu một cái: "Quên hôm nay là ngày gì rồi à?"
Lúc này Từ Dĩ Niên mới nhớ tới đông đảo khách khứa dưới lầu, nhưng cậu không muốn vừa mở mắt liền phải xa Úc Hòe.
Chẳng biết có phải do sự ảnh hưởng của hôn khế hay không mà cậu không tài nào kiềm nén được ham muốn gần gũi với Úc Hòe.
Từ Dĩ Niên chơi xấu kéo tay hắn lại, tuy không nói gì nhưng cậu đã tỏ rõ ý tứ lắm rồi.
Hiếm khi thấy cậu làm nũng, Úc Hòe suýt nữa đã ở lại đây cùng cậu.
Nhưng cả hai người đều vắng mặt thì không ổn lắm.
"Tất cả mọi người đều thấy tôi bế em lên đây, nếu không xuống..." Úc Hòe nói chậm lại, giọng điệu mập mờ: "Em đoán những người khác sẽ cảm thấy chúng ta ở trong phòng làm gì."
Động tác của Từ Dĩ Niên cứng đờ, cái tai trắng nõn dần dần ửng đỏ, cậu buông Úc Hòe ra: "Thế anh mau xuống lầu đi."
Yêu tộc trước mặt không đi ngay.
Úc Hòe làm như vô tình hỏi: "Hôm qua em ngủ không ngon giấc à?"
Nói đến đây, mặt Từ Dĩ Niên sụp đổ: "Anh nhìn thấy thành phố Nam Hải lúc ba giờ sáng chưa? Em thấy rồi đó."
"Đính hôn với tôi nên hớn hở cả đêm?" Đôi mắt Úc Hòe mang nét cười.
"..." Từ Dĩ Niên bất ngờ sập bẫy, Úc Hòe cúi người, vuốt ve vành tai của cậu: "Sao tai em càng lúc càng đỏ thế."
Từ Dĩ Niên thẹn quá hóa giận, tát lên cái tay làm loạn của hắn một cái: "Anh biết rồi còn hỏi, hiểu chuyện xíu đi được không?"
Mắt thấy đầu ngón tay của cậu sắp bắt đầu phóng điện, Úc Hòe biết mình làm cậu nóng nảy rồi.
"Không hỏi không hỏi, đừng giật tôi." Úc Hòe nén cười, cuối cùng khẽ xoa đầu cậu: "Tôi xuống lầu đây, em nghỉ ngơi đi."
Từ Dĩ Niên đang định về giường thì bỗng nhiên Úc Hòe quay đầu lại: "Tối nay ngủ cùng nhau nhé?"
Bàn tay dưới chăn không tự chủ được mà nắm chặt lại, Từ Dĩ Niên giả bộ bình tĩnh gật đầu: "Được thôi."
Đợi cho Úc Hòe đóng cửa đi xa rồi Từ Dĩ Niên mới sờ hôn khế trước ngực mình.
Nghĩ đến chuyện trên người Úc Hòe cũng có khế ước giống như cậu, khóe môi Từ Dĩ Niên bất giác cong lên.
Cậu tưởng rằng khế ước này sẽ vĩnh viễn tồn tại, chưa đến nửa năm, sự thật liền giáng một gậy vào đầu cậu.
Đó là một ngày mưa lớn, dường như mưa và tiếng sấm trút xuống vĩnh viễn không ngừng.
Từ Dĩ Niên nghỉ ở nhà, gần đây cậu ngủ không ngon giấc lắm, tối hôm đó chẳng hiểu sao vẫn cứ thấp thỏm không yên, mãi chẳng ngủ được.
Nửa đêm cậu dậy đi WC, đèn phòng khách dưới lầu đang sáng, cậu trông thấy Đường Phỉ đội mưa mà tới.
Ba Từ và mẹ Từ đều áo quần chỉnh tề ngồi trên sô pha, thấy cậu mặc đồ ngủ đi đến, khóe mắt của mẹ Từ phiếm hồng, miễn cưỡng cười: "Sao con còn chưa ngủ?"
"Con không ngủ được." Linh cảm trong lòng cậu càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa cậu phát hiện ánh mắt của mấy người lớn trong phòng nhìn cậu khác với ngày trước, Từ Dĩ Niên nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi ạ? Đêm hôm khuya khoắt, sao thầy lại tới đây?"
Ba Từ định trả lời nhưng mẹ Từ vỗ vào tay ông, tỏ ra tự nhiên: "Không có gì đâu, Đường tiên sinh có việc tìm ba mẹ thương lượng, con đi nghỉ ngơi trước đi."
Ba Từ muốn nói lại thôi, Đường Phỉ đột nhiên ra hiệu vị trí bên cạnh mình: "Tiểu Niên, con sang đây ngồi."
"Đường tiên sinh!" Mẹ Từ cao giọng, vẻ mặt bối rối, "Đêm nay để thằng bé đi ngủ đi."
Ba Từ lại nắm lấy tay vợ mình, trầm giọng bảo: "Tiểu Niên, tới chỗ thầy con đi."
Từ Dĩ Niên đến ngồi bên cạnh Đường Phỉ, cậu cảm nhận được có lẽ liên quan đến mình nên vội vã hỏi: "Cuối cùng là có chuyện gì vậy?"
"Quỷ tộc xảy ra chuyện rồi.
Trên đường làm nhiệm vụ, toàn tộc gặp chuyện ngoài ý muốn, trừ Úc Hòe thì không còn ai sống sót." Đôi mắt sâu và đen của Đường Phỉ giống như hồ nước lạnh, Từ Dĩ Niên nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của mình trong đó: "Úc Hòe bị kích thích, điên cuồng thái quá nên đã giết chết tất cả thầy trừ yêu tham gia chi viện."
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, ba Từ mẹ Từ ngồi đối diện lo lắng nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Từ Dĩ Niên nghe thấy giọng nói run bần bật của mình: "Thầy nói...!cái gì cơ?"
"Cục trừ yêu đã hạ lệnh truy nã rồi." Đường Phỉ nhắc nhở, "Nếu hắn liên lạc với con thì con phải báo cho cục trừ yêu trước."
"Không đâu, Úc Hòe sẽ không giết người!" Từ Dĩ Niên đột nhiên đứng bật dậy, hơi thở trở nên dồn dập, "Chắc chắn là hiểu lầm, sao anh ấy có thể vô duyên vô cớ giết nhiều người đến vậy?!...!Cô Tuyên đâu? Cô Tuyên đâu rồi...!!"
"Năm tiếng trước, tổng cục xác nhận Tuyên Đàn đã tử vong."
"Không phải...!nhất định không phải đâu!" Từ Dĩ Niên có bệnh thì vái tứ phương, cậu túm lấy tay Đường Phỉ: "Thầy ơi, chắc thầy biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thầy nói cho con biết được không? Sao bọn họ lại có thể kết luận rằng Úc Hòe giết những thầy trừ yêu đó...!Có ai nhìn thấy Úc Hòe không? Bây giờ anh ấy thế nào rồi?"
"Tiểu Niên!" Mẹ Từ thấy cậu túm tay Đường Phỉ sắp thành vết, lập tức lớn tiếng gọi.
Đường Phỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao, y vỗ vai Từ Dĩ Niên an ủi, thấy thiếu niên tràn đầy mong mỏi nhìn y, Đường Phỉ khẽ nói: "Không ai thấy Úc Hòe, sau khi giết chết hơn một trăm thầy trừ yêu thì hắn liền mất tích, tổng cục đang ra sức điều tra tung tích."
Ánh sáng trong mắt Từ Dĩ Niên vụt tắt.
Cậu không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ Đường Phỉ rời đi lúc nào.
Gió to gào thét ngoài cửa sổ, mưa đổ xuống như thác.
Từ Dĩ Niên về phòng, không hề do dự mà dùng hôn khế để liên lạc với Úc Hòe nhưng mãi không thấy ai đáp lại.
Nghĩ tới có lẽ bây giờ Úc Hòe đang vô cùng yếu ớt nên không thể trả lời mình, Từ Dĩ Niên đứng ngồi không yên, tiện tay lấy một cái áo khoác rồi ra khỏi phòng.
Vừa đến đầu cầu thang cậu liền trông thấy mẹ Từ đang chợp mắt trên sô pha.
Dưới mắt mẹ Từ có vết xanh đen, vẻ mặt mỏi mệt, rõ ràng là vẫn luôn ở chỗ này.
Bà dịu dàng hỏi: "Sắp sáng rồi, con muốn đi đâu?"
"Con..."
"Ba con tới tổng cục trong đêm, Đường tiên sinh cũng đồng ý dốc hết sức để giúp tìm hiểu tin tức." Bà đi lên lầu, hai tay ấm áp nắm lấy bả vai gầy gò của thiếu niên, "Con đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc trước đi.
Nếu khó chịu quá thì trò chuyện với mẹ."
Cuối cùng Từ Dĩ Niên không chịu nổi, ôm bà khóc nức nở.
Cậu không ngờ, khi ánh Mặt Trời ló rạng, tin tức mà cậu chờ đợi lại khiến cậu hoàn toàn sụp đổ.
Cục trừ yêu tìm được Úc Hòe, dưới sự truy đuổi gắt gao, Úc Hòe bị thương nặng trốn vào trong Mai Cốt tràng, cục trừ yêu chỉ có thể dừng lại.
Từ Dĩ Niên không quan tâm đến sự ngăn cản của mẹ Từ mà lao khỏi phòng, lúc sắp ra ngoài cửa nhà họ Từ thì thầy trừ yêu trước mặt túm vai cậu lại.
"Con muốn đi đâu?" Đường Phỉ lạnh lùng hỏi.
"Con muốn đi tìm Úc Hòe!"
"Hắn vào Mai Cốt tràng rồi! Con cũng muốn chết theo hay sao?"
"Đúng!" Từ Dĩ Niên kích động, trên người tức khắc phóng ra dòng điện lóa mắt, "Đừng cản con!"
Đường Phỉ không bị ảnh hưởng, tay y đè mạnh Từ Dĩ Niên lại, thấy đôi mắt tràn ngập tính công kích kịch liệt của thiếu niên, bỗng nhiên Đường Phỉ buông tay ra: "Thầy không cản con, nhưng con phải để Lam tính mệnh cho con một lần."
Từ Dĩ Niên sửng sốt: "Sao ạ?"
"Có lẽ mệnh của con khắc mệnh của Úc Hòe."
Lúc này thầy tướng số phía sau Đường Phỉ tiến lên, khuôn mặt thanh nhã tuấn tú hiếm khi lộ ra vẻ thương hại: "Từ thiếu chủ, tôi tính lại cho cậu lần nữa nhé."
Mệnh chia làm ba loại, mệnh ban ngày, mệnh đêm trắng và mệnh hung.
Mệnh ban ngày rực rỡ xán lạn, tiền đồ rộng mở; mệnh đêm trắng nửa sáng nửa tối, cũng là mệnh của đa số người; cuối cùng là mệnh hung vô cùng tà ác, tối tăm quái lạ.
Trong sách giáo khoa năm đầu tiên ở học viện Phong Kiều có một câu chuyện nhỏ vô cùng phổ biến và dễ hiểu về ba loại mệnh này: Tại một gia đình nọ, cha và mẹ đều là mệnh đêm trắng, hai vợ chồng vốn hòa thuận vui vẻ mãi đến khi bọn họ có con.
Đứa nhỏ mới sinh là mệnh hung, tuy vậy hai vợ chồng vẫn cưng chiều nó như trước, ngày nào người cha cũng dành rất nhiều thời gian để bầu bạn với con.
Đứa bé lớn lên, người cha cũng dần dần liên tiếp gặp phải những chuyện phiền lòng, ban đầu chỉ là trên đường bị ngã, bị vật từ trên trời rơi xuống đập trúng, về sau thì càng ngày càng nghiêm trọng, trong một lần đi đêm, người cha ngã từ trên đường núi xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
Đứa bé đã khắc chết người cha rồi, còn người mẹ thì không mảy may ảnh hưởng, bà bình an suốt đời, sống thọ và chết tại nhà.
Mệnh ban ngày và mệnh hung không bị bên ngoài tác động, chỉ có mệnh đêm trắng là thay đổi không ngừng tùy theo nhân tố bên ngoài.
Tỉ lệ tương khắc giữa các mệnh rất nhỏ, hai vợ chồng trong câu chuyện đều là mệnh đêm trắng nhưng đứa con chỉ khắc chết người cha.
Có người còn không thể làm cha con, đương nhiên cũng có người không thể làm anh em, làm bạn bè, làm người yêu.
"Mấy tháng trước, tôi đã tính mệnh cho Úc Hòe." Ngón tay của Lam và Từ Dĩ Niên giao nhau, đôi mắt thầy tướng số chuyển động như mây, "Hẳn là cậu đã biết, mệnh của hắn là đêm trắng."
Từ Dĩ Niên im lặng
Theo lý mà nói, rất có thể mệnh của cậu xung khắc với mệnh của Úc Hòe.
Nhưng không ai để ý đến khả năng này, bởi vì tỉ lệ mệnh khắc mệnh quá nhỏ, trong vòng một thế kỷ, cả thế giới cũng không chắc có thể tìm được một đôi quỷ xui xẻo khắc mệnh.
Thời gian lần này của thầy tướng số dài hơn mọi khi, trán Lam lấm tấm mồ hôi lạnh, y bắt lấy sức mạnh không ngừng tăng vọt của Từ Dĩ Niên, sau đó ngón tay của Lam cũng bắt đầu run lên.
Ánh mắt của y khiến lòng Từ Dĩ Niên bất an, lúc thầy tướng số kết thúc, cậu vội vàng hỏi: "Nói mau! Rốt cuộc là thế nào?"
"Cậu và Úc Hòe không thể yêu nhau." Sắc mặt Lam tái nhợt, vì tính ra sự thật này mà sợ hãi không thôi, "Các cậu có thể làm kẻ địch, làm bạn bè, chỉ là không thể làm người yêu, nếu yêu nhau, hắn sẽ phải trả giá thay cho tất cả sát nghiệt mà sau này cậu gây ra.
Chắc là cậu đã biết, trong mệnh của cậu..."
Từ Dĩ Niên không nghe lọt tất cả những lời sau đó mà Lam nói.
Sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có bao trùm lấy cậu, Từ Dĩ Niên hoa mắt, đầu gối rụng rời quỳ xuống mặt đất.
Trong mệnh của cậu có đầu người trải rộng như biển cả, có xương cốt chất cao thành núi liên miên không dứt.
Ác giả ác báo, Úc Hòe đã sớm trả giá cho núi xác biển máu mà sau này chính tay cậu gây nên rồi.
Lam không đành lòng muốn đỡ cậu đứng dậy, đột nhiên Từ Dĩ Niên nắm chặt cánh tay của Lam, khàn giọng: "Thế nên Úc Hòe biến thành như vậy...!đều là vì tôi sao?"
Lam chỉ có thể trả lời cặn kẽ: "Tuy rằng mệnh khắc mệnh rất hiếm thấy, nhưng một khi xảy ra thì không thể thay đổi."
Từ Dĩ Niên suy sụp buông thõng tay.
Cậu cúi đầu, cắn chặt răng, một lúc lâu sau cậu đứng dậy đi về phía trước.
Lam thấy tình hình không ổn: "Từ thiếu chủ!"
Đường Phỉ chắn trước mặt Từ Dĩ Niên: "Con muốn làm gì?"
"Con muốn tìm Úc Hòe!" Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ bừng, "Hôn khế vẫn chưa giải trừ, anh ấy còn sống, con muốn đi giúp anh ấy!"
Đường Phỉ kinh ngạc vô cùng, lớn tiếng quát lên: "Đến tột cùng con có nghe hiểu hay không? Con tới gần hắn chỉ hại hắn thôi! Mai Cốt tràng là nơi như thế nào, con định một mình đi vào hay sao?"
Lời chất vấn của Đường Phỉ đã phơi bày sự thật đầm đìa máu tươi trước mặt cậu, Từ Dĩ Niên bị ép tới đường cùng, trong lúc cấp bách tay cậu tràn ra dòng điện, thấy cậu mặc kệ tất cả để công kích Đường Phỉ, mẹ Từ đứng từ xa hoảng hốt: "Tiểu Niên!"
Ầm một tiếng, sấm sét nổ tung quanh thân Từ Dĩ Niên tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, sân vườn trải đầy hoa cỏ nháy mắt trở nên gồ ghề.
Từ Dĩ Niên và Đường Phỉ cùng nhảy lên, hai má thiếu niên bị cát đá quẹt thành vết máu còn Đường Phỉ thì chẳng hề gì.
Một nửa bản lĩnh của Từ Dĩ Niên là do Đường Phỉ dạy, đối mặt với Từ Dĩ Niên đã mất lý trí, thậm chí Đường Phỉ còn không ra tay, chỉ tránh khỏi công kích của cậu một lần nữa, toàn bộ công kích của Từ Dĩ Niên đều bị Đường Phỉ tiếp được.
Đường Phỉ không nhường cậu bước nào, mắt Từ Dĩ Niên muốn nứt ra, gào lên với y: "Tránh ra!"
Cậu vừa dứt lời thì bóng dáng Đường Phỉ bỗng nhiên biến mất.
Thậm chí Từ Dĩ Niên còn không kịp phản ứng thì gáy cậu bỗng đau nhói, sau đó cậu đột nhiên mất ý thức, ngã vào lòng Đường Phỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...