"Phắc! Hàn Thiếu bị đoạt xá à?" Một cậu ấm quen biết với Hàn Chinh sửng sốt trợn trừng mắt.
"Mẹ nó, Úc Hòe chính là Hàn thiếu?" Hạ Tử Hoành còn ngạc nhiên hơn cả bọn họ, "Hồi nãy hắn mới bảo anh Tiểu Từ bảo vệ hắn mà...?" Diễn thật trân quá.
Thần Nhiên nhíu mày nhìn chăm chằm yêu tộc đang bảo vệ Từ Dĩ Niên.
Từ Dĩ Niên thấy con ngươi màu tím sẫm gần trong gang tấc, nhanh chóng nhận ra "Hàn Chinh" đã bị đánh tráo: "...!Anh gạt tôi?"
Úc Hòe cười khẽ, ngón tay thon dài áp lên gáy cậu, ấn cậu vào trong ngực mình.
Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hình như Úc Hòe vừa bế cậu vừa sử dụng năng lực di chuyển tức thời, đến lúc cậu mở mắt ra thì vị trí ban đầu đã bị nọc độc ăn mòn thành một cái hố sâu.
"Chà chà." Yêu quái nằm bò trên trần nhà ngó đầu xuống xem, "Phản ứng nhanh đấy."
Mắt thấy Úc Hòe bế người đi tới, đám cậu ấm co ro phía sau sô pha không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cái người lúc nãy nói là đoạt xá lui lại mấy bước theo bản năng, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Úc Hòe đặt người trong lòng xuống sô pha dài, Từ Dĩ Niên cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cậu vừa định đứng lên thì bả vai đã bị đè lại.
"Bị thương nặng như vậy, đừng giày vò bản thân nữa."
"Tôi..." Từ Dĩ Niên muốn nói mình không bị thương đến gân cốt nhưng lúc mở miệng lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên mặt bị đao gió cắt qua, cậu không khỏi rít lên một tiếng.
Úc Hòe nhìn những vết cắt rướm máu trên người cậu, lạnh lùng hỏi: "Đã thế này rồi còn muốn đánh nhau?"
"Hàn thiếu." Một cái đầu ló ra khỏi sô pha, đánh bạo hỏi: "Cậu...!uống thuốc xong nên trở nên mạnh mẽ à?"
Cả đám bọn họ trốn đằng sau sô pha thấp thỏm nghe hai người nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy không giống bị tà vật bám thân.
Nào có ai bị đoạt xá còn nhớ rõ chính mình là ai?
Từ Dĩ Niên nghĩ Úc Hòe sẽ chẳng thèm đoái hoài đến đám ngu đó, không ngờ hắn im lặng một lát rồi chậm rãi nở nụ cười: "Đúng vậy."
Những người trốn sau sô pha lần lượt xông ra, trong đó có một người đánh giá Úc Hòe hồi lâu, cực kỳ mê mẩn: "Ăn hỗn huyết xong có thể trở nên đẹp trai à? Là tại tôi ăn chưa đủ nhiều hay sao?"
"Bởi vì tôi ăn hết sạch phần của tôi rồi." Mặt Úc Hòe không đổi sắc nói hươu nói vượn, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, hắn nhéo nhéo bả vai của Từ Dĩ Niên, nói với bọn họ: "Giúp tôi chăm sóc em ấy cho tốt nhé."
Mắt thấy người anh em sắp trở lại chiến trường, đám cậu ấm được giao phó nhất thời có cảm giác sứ mệnh: "Không thành vấn đề, nhất định sẽ chăm sóc anh dâu cho tốt! Cậu yên tâm đi!"
Từ Dĩ Niên nghiến răng nghiến lợi: "Các người nói cái khỉ gì đấy...!"
Cậu đỏ mắt căm tức nhìn Úc Hòe, muốn hỏi anh làm quần què gì vậy.
Úc Hòe cứ như nghiện diễn kịch luôn rồi, ra vẻ nặng tình vỗ về cậu: "Chờ tôi chút nhé, trở về tôi chữa trị cho em."
Đợi hắn đi rồi, có người cảm khái: "Tuyệt vời, đây là giọng điệu người chồng chuẩn mực đó Hàn thiếu!"
Từ Dĩ Niên bị Úc Hòe làm cho sững sờ, không còn hơi sức đâu để quan tâm đám cậu ấm đó nói cái quỷ gì.
Cậu đang cố gắng bình tĩnh lại, nhưng đám cậu ấm bên cạnh thì vô cùng kích động: "Vậy mà Hàn thiếu có thể lấy một chọi hai, không đúng, một chọi bốn!"
"Mẹ nó ngầu vãi, hiệu ứng điện ảnh còn chẳng bằng cái này!"
"Cái tên buôn thuốc kia thật không gạt người, ăn bao nhiêu thuốc là có bấy nhiêu năng lực, nhìn xem, đã năm sáu năng lực rồi đấy!"
Bọn họ nói líu ríu không ngừng, những chùm sáng nổ tung như sao chổi vụt qua giữa căn phòng, vài người sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vật sáng ẩn chứa năng lượng to lớn đánh vào kết giới đang dâng lên.
Đám cậu ấm sợ bóng sợ gió một hồi quay đầu lại thấy bùa kết giới trong lòng bàn tay Từ Dĩ Niên liền hưng phấn hơn: "Anh dâu! Anh còn có thể vẽ kết giới à, anh và Hàn thiếu thật sự là trời sinh một đôi!"
"Đừng cúi đầu nữa, mau nhìn đi! Đây là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời Hàn thiếu đấy!"
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu vỗ một cái lên sô pha, đầu ngón tay phóng ra sấm sét đùng đùng, những nơi cậu chạm vào cháy đen một mảng.
Uy hiếp xong, cậu quơ quơ tay với bọn họ: "Đã hiểu chưa?"
Đám cậu ấm đồng loạt yên lặng, giây lát sau, có người dùng bả vai huých một người khác: "Haiz, nói ít thôi."
"Đúng đấy, không thấy mặt anh dâu đỏ hết cả lên rồi à, anh dâu kệ chúng nó nhé, chúng nó ăn nói linh tinh."
Từ Dĩ Niên: "..."
Cũng không thể trách bọn họ ồn ào, quỷ tộc chiến đấu nhìn rất hút mắt.
Động tác đuổi quỷ của Úc Hòe nhanh kinh người, các loại năng lực được hắn vận dụng vô cùng tự nhiên.
Hơn mười con yêu quái chật vật lui vào một góc, con nào chậm chạp chút thì đầu đã rơi xuống đất.
Từ Dĩ Niên ước chừng bây giờ Úc Hòe đã dùng bảy loại năng lực rồi.
Cậu còn nhớ năm năm trước Úc Hòe chỉ dùng được nhiều nhất là bốn linh thể trong một lần, so với bây giờ thì thực lực của hắn có thể nói là thay da đổi thịt.
Số lượng linh thể thậm chí còn đang tăng lên.
"Quái vật..." Phía sau cái bàn trà sứt mẻ, Hạ Tử Hoành nuốt nước miếng, Úc Hòe ra tay khiến y và Thần Nhiên có thời gian để thở, "Kinh khủng quá, tôi cực kỳ không muốn làm đối thủ của hắn."
"Tôi cũng không muốn." Thần Nhiên lau mồ hôi trên mặt, "Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng chênh lệch còn lớn hơn so với tôi tưởng."
Bịch——
Diệp Thiểu bị đánh bay ra ngoài, so với khi đối phó những yêu quái khác thì Úc Hòe đã khá nương tay rồi.
Diệp Thiểu ho khan đứng dậy, miễn cưỡng điều động năng lực, mặt tường được khảm trang sức chỉ bạc phía sau lưng Úc Hòe bắn ra vô số ngân châm, nhưng khi đến gần hắn thì đều hòa tan ra.
Một yêu quái trong góc khàn giọng nói: "Không thể tiếp tục nữa, đưa 199 đi đi!"
"Nhưng tiến sĩ ra lệnh phải giết chết mấy thầy trừ yêu kia..."
"Nếu muốn bỏ đi thì phải phóng ra một lượng lớn sương mù." Vụ yêu vừa nói vừa nhíu mày nhìn về phía Úc Hòe, "Tên kia không đơn giản, nói không chừng sẽ bị hắn phát hiện ra cái gì đó."
"Đừng quan tâm nhiều vậy, đây là tình huống ngoài dự kiến." Yêu quái nhìn chằm chằm một linh thể lơ lửng trên không trung, mắt hiện lên sự sợ hãi, "Nếu không đi thì chúng ta đều phải chết ở đây."
Sương mù dày đặc màu tro sẫm cuồn cuộn bao lấy sảnh lớn, tầm nhìn giảm xuống cực thấp.
Hạ Tử Hoành không kịp nhắm mắt nên bị kích thích đến chảy nước mắt.
Thần Nhiên cả giận nói: "Bọn họ muốn chạy!"
Úc Hòe nheo mắt lại, dùng trực giác để đánh về phía bên phải, một tiếng kêu rên vang lên giữa sương mù.
Tuy rằng kết giới không chịu ảnh hưởng của sương mù nhưng cũng không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, lo lắng cho đám cậu ấm này nên Từ Dĩ Niên không thể bỏ kết giới đi, may mà sương mù nhanh chóng tản mất, cậu lập tức giải trừ kết giới chạy ra ngài.
Đám yêu quái làm xằng làm bậy đã biến mất sạch theo sương mù.
Úc Hòe nhìn về phía phát ra tiếng kêu, nơi đó chỉ còn lại một bộ phận cơ thể bị chặt đứt ra.
Hạ Tử Hoành bị sương mù hun cho chảy nước mắt: "Không thấy nữa rồi!"
"Nói nhảm." Đôi mắt của Thần Nhiên cũng đau xót vô cùng, khó khăn lắm mới mở ra được.
Y tức giận nói, "Chuồn nhanh thật."
Hạ Tử Hoành lo lắng bảo: "Không phải nói bọn họ, người tôi nói là Diệp Thiểu!"
Thần Nhiên quay đầu, vị trí ban đầu của Diệp Thiểu đã trống trơn không một bóng người.
Căn phòng xanh vàng rực rỡ như một đống đổ nát, tháp ly vỡ vụn.
Đám cậu ấm đi ra khỏi kết giới cũng run sợ xem xét bốn phía, có người to gan thì đi ra cửa lớn, trông thấy mấy thi thể trên hành lang liền hít một hơi khí lạnh.
"Khó trách chẳng có bảo vệ nào tới..."
Không chỉ có xung quanh căn phòng nhỏ mà cả tầng lầu đều phảng phất mùi máu tươi gay mũi, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Vài cô hầu gái ôm nhau khóc nức nở, đám cậu ấm cô chiêu vốn cao hứng phấn khởi cũng dần dần lặng im không nói gì.
Đúng lúc này, phía cuối hành lang vang lên tiếng bước chân.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua.
Từ Dĩ Niên chăm chú nhìn cánh cửa lớn chạm trổ, đầu ngón tay chậm rãi tích tụ dị năng.
Hai bóng người một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt, thấy rõ bộ dạng của người phía trước, Hạ Tử Hoành thay đổi sắc mặt.
Hạ Nghiên ngơ ra nhìn y, vừa sợ vừa giận: "Mẹ nó sao em lại chạy đến chỗ này?"
"Em còn chưa hỏi anh đâu." Hạ Tử Hoành kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tự các em gọi cho cục trừ yêu mà, không nhớ à?" Hạ Nghiên vừa tức vừa buồn cười, "Phân cục Nam Hải gửi thông báo khẩn cấp, đúng lúc anh đang ở gần đây."
Hạ Tử Hoành nhìn về phía Từ Dĩ Niên, cậu còn lơ mơ hơn cả y, Thần Nhiên lên tiếng: "Trước lúc đánh nhau đã liên hệ rồi."
Hạ Tử Hành bừng tỉnh: "Quả nhiên cậu chính là người đáng tin cậy nhất."
Tình hình trong dinh thự còn toang hơn cả dự đoán, Hạ Nghiên dặn dò thầy trừ yêu phía sau: "Liên hệ tổng cục đi, để bọn họ phái người tới hiện trường, số người tử vong đã vượt ngoài dự tính rồi.
Thúc giục điểm chữa trị tăng nhân viên lên, những người sống sót phải nhanh chóng được cứu."
Thầy trừ yêu liên tục gật đầu đồng ý.
Hạ Nghiên sắp xếp đơn giản xong liền túm lấy Hạ Tử Hoành: "Qua đây cho anh!"
"...A a! Anh!"
Trong bốn gia tộc lớn, người cầm quyền của nhà họ Từ và nhà họ Thần đều là thế hệ trước, còn chủ nhân nhà họ Đường và nhà họ Hoành mới hơn ba mươi.
Ngoại trừ Đường Phỉ có thủ đoạn thiên phú mà người thường không bì nổi ra thì Hạ Nghiên được coi như là thầy trừ yêu trẻ tuổi có danh vọng cao nhất.
Hồi nhỏ Từ Dĩ Niên đã không ít lần nhìn thấy Hạ Nghiên dạy dỗ Hạ Tử Hoành.
Sau này càng lớn thì Hạ Nghiên càng bận cho nên cậu không hay gặp người anh trai này của Hạ Tử Hoành nữa.
Hạ Nghiên kéo Hạ Tử Hoành đến một góc răn dạy y, Từ Dĩ Niên hào hứng nhìn cảnh tượng đã lâu không thấy này.
Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu quay đầu, Úc Hòe thuận thế kéo lấy vai của cậu, ôm cậu vào lòng.
Từ Dĩ Niên va vào bờ ngực rắn chắc, cậu vội vàng ngẩng đầu, hô hấp của Úc Hòe trở nên rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Cảm nhận được hơi thở mang tính xâm lược của yêu tộc, Từ Dĩ Niên đờ người ra: "Làm gì vậy——"
"Lúc nãy tôi bảo rồi." Ngón tay Úc Hòe vuốt ve khuôn mặt cậu, "Chữa trị cho em."
Năng lực chữa trị thường rất ấm áp, vết thương trên mặt cậu giống như được ngâm trong nước ấm.
Ngón tay cái của Úc Hòe đè lên khóe môi rướm máu của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa như đang sửa chữa bảo bối của riêng mình: "Mặt cũng bị trầy rồi..."
Dương như Từ Dĩ Niên có thể cảm nhận được sự thương tiếc từ trong giọng nói của hắn, sự tiếp xúc hoang đường này khiến toàn thân Từ Dĩ Niên nổi da gà, giãy dụa muốn đứng dậy.
Có lẽ đã nhận ra ý đồ của cậu nên cánh tay thon dài mạnh mẽ của Úc Hòe đè chặt lấy bờ vai của cậu, Từ Dĩ Niên căn bản không thoát ra được.
Nếu mở miệng bảo Úc Hòe buông tay thì còn kì cục hơn.
"Anh..." Hai má Từ Dĩ Niên đỏ bừng, nghẹn khuất nói: "Sao anh cứ phải dùng năng lực chữa trị này? Đổi cái khác đi." Mau đổi cái nào mà không cần tiếp xúc tứ chi ấy.
Yêu quái đang ôm lấy cậu cười cười, trợn mắt nói dối: "Tôi chỉ biết mỗi cái này thôi."
Thấy Từ Dĩ Niên sắp xù lông, Úc Hòe không giữ cậu nữa.
Bàn tay của hắn di chuyển xuống dưới, nhéo cái eo nhỏ gầy của cậu một phát không nhẹ không nặng.
Công bằng mà nói, nơi đó lại trùng hợp là nơi bị đao cắt.
"Á!" Từ Dĩ Niên đau đến mức run rẩy cả lên, lòng bàn tay phóng ra dòng điện theo bản năng.
"Bây giờ biết đau rồi à? Lúc nãy xông lên chẳng phải không biết sợ là gì hay sao?" Úc Hòe vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào chỗ bị thương của cậu.
Miệng vết thương trên lưng nhanh chóng được hơi thở ấm áp bao trùm, cuối cùng không cảm thấy đau nữa.
Từ Dĩ Niên chịu ơn của người ta, muốn giật điện hắn nhưng không ra tay được, chỉ có thể nói: "Lúc đó ai mà quan tâm xem có đau hay không."
"Thật vậy, cái mà em không thiếu nhất chính là lá gan." Từ Dĩ Niên còn chưa phân biệt nổi đây là khen cậu hay trêu tức cậu thì Úc Hòe đã lảng sang chuyện khác: "Trong đám yêu quái vừa rồi có một người là tù nhân trong Hắc Tháp."
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"
"Sương mù mà bọn họ phóng ra lúc chạy trốn là năng lực đặc biệt của vụ yêu.
Nhưng mười năm trước bộ tộc vụ yêu đã làm trái với luật lệ nên bị xét xử, người chết người đi tù, ngoại trừ Hắc Tháp thì thế gian này không còn tung tích của bọn họ nữa." Úc Hòe thấy ánh mắt kinh ngạc của Từ Dĩ Niên, bảo: "Chuyện này liên quan đến Hắc Tháp, nếu em tiếp tục tham dự thì cẩn thận một chút."
Từ Dĩ Niên còn muốn hỏi lại thì ngón tay của Úc Hòe đã sượt qua cái cổ trắng nõn của cậu.
Cậu chẳng biết Úc Hòe đang làm cái gì, nơi này rõ ràng không có vết thương, ngón tay lạnh lẽo của yêu tộc cọ vào một mảng da thịt nhẵn nhụi, giọng điệu lộ ra vẻ sung sướng: "Nhìn kỹ thì khôi phục chậm quá nhỉ."
Từ Dĩ Niên ngẩn người, lúc này cậu mới hiểu được ý đối phương là vết cắn còn chưa hoàn toàn biến mất trên cổ cậu.
Cái đêm say rượu ở cảng Tự Do đó, Úc Hòe cắn cậu thật sự rất sâu, dù rằng miệng vết thương đã kết vảy nhưng trên cổ cậu vẫn lưu lại một vệt màu đỏ chói mắt giống như ký hiệu không thể xóa đi.
Từ Dĩ Niên không ngờ hắn lại chọc vào nỗi đau của cậu, cố gắng kiềm nén cảm xúc: "Tại ai."
Úc Hòe ung dung nhìn vào mắt cậu cho đến lúc sắp không khống chế nổi biểu cảm của mình nữa thì bỗng nhiên hắn cúi người dí sát vào tai Từ Dĩ Niên.
"Nói thật với em một chuyện." Giọng của Úc Hòe hơi trầm xuống giống như không hề chấp nhất rồi sau đó ác liệt xé mở sự bình tĩnh được che giấu kín kẽ ấy ra.
"So với cắn em, lúc ấy tôi càng muốn làm chuyện khác hơn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...