"Giữ lại cũng tốt, để em ấy nhớ lâu hơn một chút."
Biên tập: Lebt Wohl
"Ưm..." Đồng tử của Từ Dĩ Niên co lại.
Bên gáy cậu đau nhói, mùi máu tươi lan ra.
Bản năng khiến cậu không ngừng giãy dụa nhưng tất cả sự chống cự của cậu đều dễ dàng bị kiềm lại.
Cổ tay cậu bị đè mạnh, mắt cũng không nhìn thấy được.
Bởi vì cậu càng phản kháng thì hắn cắn cổ cậu càng mạnh hơn.
Đau đớn ngắn ngủi mà kịch liệt khiến hai tròng mắt cậu thất thần.
Từ Dĩ Niên phát ra những tiếng ưm ưm từ trong cổ họng, ngón tay cậu quắp lại, đầu óc trống rỗng, dần dần không giãy dụa nữa.
Cũng vào lúc này, yêu tộc đang cắn cậu lại thả lỏng răng nanh ra, biến động tác này thành một sự đụng chạm thân thiết từ tốn.
Không biết là liếm hay là hôn.
Cuối cùng Úc Hòe mút lấy cổ cậu, chậm rãi buông cánh tay đang che mắt cậu ra.
Làn da của Từ Dĩ Niên rất trắng, cơ địa dễ lưu lại dấu vết.
Bị cắn một phát không thương tiếc như vậy, dấu răng trên cổ cậu còn đang chảy máu, màu da chỗ ấy nhìn trông rất ghê người.
Viền mắt cậu hơi hơi phiếm hồng trông như một nhánh cây nở đầy hoa đào.
Hai cổ tay còn đang bị giơ lên cao đặt trên đỉnh đầu, dáng vẻ tủi thân đến nói chẳng nên lời.
Úc Hòe buông cậu ra.
Đối với Từ Dĩ Niên mà nói, cái tay đè lấy cậu kia là giam cầm cũng là chống đỡ, sau khi Úc Hòe buông tay, cậu mất đi điểm tựa, ngay cả đứng cũng thấy khó khăn.
Mơ mơ màng màng, cậu cảm giác có người như đang quan sát phản ứng của mình.
Từ Dĩ Niên liếc mắt về phía chủ nhân của ánh mắt đối diện.
Một lúc lâu sau, cậu nhắm mắt lại, mệt mỏi gục đầu xuống tựa lên vai yêu tộc.
Hành động giống như làm nũng này khiến Úc Hòe sững sờ.
Sức nặng cả người Từ Dĩ Niên dồn lại đây, sợi tóc cọ qua bên gáy hắn có cảm giác ngứa ngứa.
Ầm ĩ lâu như vậy, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng không ngăn được sự mỏi mệt do rượu mang lại, mê man tựa vào người hắn.
Đầu lưỡi của Úc Hòe liếm qua máu tươi còn sót lại trong khoang miệng, yết hầu chuyển động, nuốt toàn bộ máu vào bụng.
Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, mặt mày yêu tộc thả lỏng ra rồi yên lặng.
Hắn vòng qua eo của Từ Dĩ Niên, khẽ khàng bế cậu vào phòng ngủ.
Từ Dĩ Niên ngủ rất sâu, giống như không còn chút sức lực dư thừa nào, đến tận khi bị ôm lên giường rồi mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cậu được mọi người xung quanh cưng chiều mà lớn lên, cho dù trải qua sóng gió nhưng trong lòng vẫn còn là một bé con dính người.
Lúc Úc Hòe dém chăn cho cậu, Từ Dĩ Niên vô thức cọ vào mu bàn tay của hắn, Úc Hòe dừng tay, sau đó đắp chăn lại thật cẩn thận.
Làm xong những cái này, hắn ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Từ Dĩ Niên.
Tướng ngủ của cậu không tốt lắm, đầu vẹo sang một bên, vết cắn ở cổ hoàn toàn lộ ra.
Máu đã ngừng chảy nhưng nhìn độ sâu của miệng vết thương thì chắc không thể khỏi nhanh được.
Linh thể tròn vo lặng lẽ xuất hiện bên giường, đầu ngón tay Úc Hòe được bao bọc bởi một làn sương trắng tượng trưng cho sự chữa lành.
Khó khăn lắm hắn mới thả Từ Dĩ Niên đi, nhưng Từ Dĩ Niên lại ngồi xổm trước cửa, đôi mắt ngóng trông nói với hắn những lời đó.
Hắn sắp bị sự thay đổi thất thường này làm cho phát điên rồi.
Lúc cắn lên cổ cậu, hắn quả thực đã có suy nghĩ trút cơn giận.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Úc Hòe sắp chạm lên vết cắn trên cổ thì đột nhiên ngừng lại.
Linh thể biết mất hút vào không khí, Úc Hòe yên lặng nhìn cậu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt quanh miệng vết thương.
Thôi bỏ đi.
Giữ lại cũng tốt, để em ấy nhớ lâu hơn một chút.
Say rượu cộng thêm sự giày vò tối qua khiến Từ Dĩ Niên ngủ mê man không biết trời đâu đất đâu.
Sau khi tỉnh lại cậu như rơi vào giữa sương mù, nhất thời mất khả năng nhận biết mình đang ở chỗ nào.
Cậu đi xuống giường như một du hồn, mãi đến khi hai chân chạm đất cậu mới cảm nhận được tấm thảm mềm mại dưới chân đắt tiền đến chừng nào.
Loại xa xỉ cỡ này hiển nhiên là không phải của ký túc xá học sinh, cũng không thể xuất hiện trong cái ổ chó của cậu được—— Phòng cậu không trải thảm.
Từ Dĩ Niên sửng sốt mấy giây, ký ức tối qua ùn ùn kéo về.
Từ lúc cậu và Tạ Kỳ Hàn uống rượu nói chuyện phiếm cho tới lúc cậu được Úc Hòe đưa về, ngay cả váy của u linh đi ngang qua là màu gì cậu cũng nhớ...!Nhưng chuyện này không phải trọng điểm mà trọng điểm là sau khi Úc Hòe đưa cậu về, những hình ảnh đó quả thật là cực kỳ 'quá mức'.
Cậu nhớ rõ ràng Úc Hòe đút cậu uống nước uống thuốc ra sao, dỗ dành cậu đừng say rượu quậy phá như thế nào, kết quả cậu lại có tà tâm ngồi chồm hỗm trước cửa nhà người ta, cuối cùng bị người ta phát hiện, thậm chí Úc Hòe còn cắn cổ cậu.
Cắn cậu...???
Trời ạ!
Từ Dĩ Niên sụp đổ vọt vào phòng tắm, soi gương nhìn vết cắn vô cùng thê thảm trên cổ mình.
Cậu tự biết da dẻ mình dễ để lại dấu vết, ngày trước bị muỗi cắn thôi mà cũng phải đỏ vài ngày.
Hình ảnh trong gương dường như đã kích thích tới dây thần kinh não của cậu, một loạt hình ảnh ập tới ào ào.
Mặt Từ Dĩ Niên đỏ tới tận mang tai, chỉ hận không thể đâm đầu vào cái lỗ nẻ.
Lúc dưỡng thương cậu đã từng ở lại chỗ này, biết đây là phòng của Úc Hòe.
Từ Dĩ Niên không rõ khi nào hắn sẽ trở về nên đành dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời để đi tắm, tẩy rửa sạch sẽ cơ thể sặc sụa mùi rượu của mình xong liền mặc liền quần áo chạy ra cửa.
Đầu óc cậu hỗn loạn muốn chết, không chỉ bởi vì vết cắn mà còn bởi vì sau khi say rượu cậu đã phơi bày rất nhiều điều.
Úc Hòe không phải đứa ngốc, hôm qua cậu thất lễ như vậy, hẳn là đối phương đã nhận ra tâm ý mà cậu che giấu, càng kinh khủng hơn nữa là...!
Úc Hòe đối với cậu...!hình như không quá giống những điều mà cậu tưởng.
Trái tim đập bịch bịch.
Từ Dĩ Niên không kìm lòng được mà che kín mặt.
Cậu thấp thỏm mở cửa, dáng vẻ thướt tha của nữ yêu đập vào mắt.
Hiển nhiên là Nam Chi chờ ở ngoài cửa đã lâu.
Ánh mắt của Từ Dĩ Niên lướt qua lớp trang điểm trên mặt cô, từ bộ quần áo không có chỗ nào chê đến giày cao gót tinh tế trên cặp chân kia, nghĩ đến có lẽ tối qua cô cũng không ngủ nhiều hơn mình là mấy, cậu nhất thời rất tán thưởng cô.
Nam Chi mỉm cười hỏi: "Ngài muốn dùng cơm chưa? Đã qua thời gian cơm trưa rồi nhưng phòng bếp vẫn đang ninh cháo, ngài có thể lót dạ trước, nếu muốn ăn cái khác thì để tôi bảo bọn họ làm ngay."
"Không cần, tôi không đói." Từ Dĩ Niên do dự đôi chút, "Tôi muốn về."
"Ngài dùng cơm xong tôi sẽ đưa ngài về.
Ngủ một mạch đến bây giờ, không ăn chút gì thì không tốt cho sức khỏe."
Nam Chi vẫn giữ nụ cười, nói năng nhỏ nhẹ khuyên nhủ cậu, thái độ cực kỳ kiên định.
Cô có chuẩn bị từ sớm mà xuất hiện ở nơi này, vừa nhìn đã biết là yêu cầu của ai.
"Được." Cậu không từ chối nữa, "Đi thôi."
Ngày xuân ánh nắng tươi sáng, Nam Chi chọn địa điểm dùng cơm trên sân thượng, phóng tầm mắt nhìn ra đó là vịnh biển Trạm Lam mênh mông vô bờ của cảng Tự Do.
Khi Từ Dĩ Niên ăn cơm thì Nam Chi ở bên cạnh khoan thai uống trà chiều, lúc bị hỏi tối qua tại sao cô lại xuất hiện trên thuyền u linh, nữ yêu cười dịu dàng.
Từ Dĩ Niên có dự cảm không lành.
Nam Chi: "Tôi xem kịch nói ở trên tầng ba."
Từ Dĩ Niên: "Hả, kịch nói gì?"
Nam Chi: "Chuyện tình giữa ông chủ và thiếu niên mặt nạ, nghe nói là chuyển thể từ chuyện thật."
Từ Dĩ Niên: "Khụ...!khụ khụ."
Từ Dĩ Niên ho sặc sụa, Nam Chi đưa cho cậu ly nước rồi nói thêm: "Xem hay lắm, ngành công nghiệp văn hóa trên cảng Tự Do vẫn chưa được coi trọng, mọi người quen đánh đánh giết giết rồi, kịch nói ngày xưa giống như kiểu phục dựng cuộc chiến vậy.
Dạo gần đây, tất cả mọi người đều hứng thú với chuyện này, có nhiều thêm mấy thứ thú vị, kịch tình yêu cũng có."
Từ Dĩ Niên nghe vậy thì nghẹt cả thở, nghĩ thầm rằng các người như này rồi mà còn bảo là văn hóa không được coi trọng, tôi chưa thấy văn hóa của cái chỗ nào có sức sáng tạo hơn chỗ mấy người đâu, quả nhiên con mẹ nó rất tự do mà.
Từ Dĩ Niên khốn khổ hỏi: "Úc Hòe hắn...!mặc kệ à? Bị người ta tha hồ sắp xếp, hắn cũng không hề gì?"
"Lời đồn về ông chủ nhiều lắm, có lẽ là nghe đã thành quen nên hắn không để ý." Nam Chi thấy khóe miệng run rẩy của cậu, đột nhiên hỏi, "Ngài có hứng thú với kịch nói không? Nếu chưa về vội thì tôi có thể dẫn ngài đi xem, đúng lúc tôi có rất nhiều vé còn dư."
Từ Dĩ Niên điên cuồng lắc đầu.
Cơm nước xong, Nam Chi đưa cậu về.
Gần như là cậu vừa bước chân ra khỏi cảng Tự Do thì liền nhận được tin nhắn trong nhóm.
Từ sau khi kiểm tra tốt nghiệp kết thúc, đám học sinh thuận lợi thông qua của khóa này đều hết sức nhàn rỗi.
Hạ Tử Hoành ở nhà chán gần chết, ngày nào cũng bị bố mẹ nhắc nhở, niềm vui sống lớn nhất trước mắt của y là chờ cả nhóm liên hoan, vì thế y lên kế hoạch từ chỗ ăn cơm đến chỗ uống rượu, ngay cả quá nửa đêm đi ăn khuya ở đâu cũng đã được y cân nhắc kỹ càng.
[Tôi đọc hết mấy APP lớn rồi, ăn nhậu chơi bời của cả cái thành phố Nam Hải này đều nằm trong lòng bàn tay tôi.] Hạ Tử Hoành ba hoa trong nhóm, [Tôi nhắm mắt cũng có thể viết cho các cậu một quyển Nam Hải công lược.]
Từ Dĩ Niên đáp cho có lệ: [Không tồi, chuẩn bị bao giờ đổi nghề làm truyền thông cá nhân đấy?]
Cuối cùng địa điểm liên hoan được chọn tại một tiệm cá nướng trong khu phố trung tâm.
Cá nướng vàng ươm ngoài giòn trong mềm, hương ớt tươi đỏ rực xông đầy khoang mũi, trên khay nướng chồng chất đậu hũ và mì sợi đã được tẩm ướp gia vị.
Đồ ăn ngon và tiếng người nô nức khiến bốn phía tràn đầy mùi khói lửa nhân gian.
Học viện Phong Kiều nằm trong dãy núi ở ngoại ô thành phố Nam Hải, học viện quản lí theo kiểu nửa khép kín.
Từ sau khi nhập học Diệp Thiểu rất ít khi xuống núi, thấy y nhìn người máy bưng đồ ăn tận mấy lần, Từ Dĩ Niên khua khua tay trước mặt y, "Có cảm giác ở trong núi không biết tháng ngày dài không?"
Diệp Thiểu gật đầu: "Thay đổi rất nhiều."
Từ Dĩ Niên bật cười: "Cậu đi học thôi mà sao giống như tu tiên vậy, càng ngày càng thoát tục."
Thấy người đã đến đủ, Hạ Tử Hoành vội vã nâng ly rượu lên: "Nào, chúc mừng toàn bộ thành viên của nhóm chúng ta đã thông qua kiểm tra tốt nghiệp, cũng chúc mừng tôi chết đi sống lại.
Nói thật, giờ nhớ tới chuyện huyết tế đó tôi vẫn thấy hơi sợ, riết rồi tôi chẳng dám buột miệng cầu nguyện gì nữa luôn."
Tiếng ly thủy tinh va vào nhau khiến bầu không khí nào nhiệt hơn hẳn, Từ Dĩ Niên gắp một đũa thịt bò: "Chờ vào cục trừ yêu rồi, cậu có thể khoe khoang với đám đàn em là mình từng tham gia xử lý một sự kiện quan trọng xảy ra đột ngột có liên quan tới an toàn của cộng đồng.
Dù sao thì người bị hại cũng coi như có tham dự mà."
"..." Hạ Tử Hoành không phản bác nổi, chỉ có thể nói: "Anh Tiểu Từ, đồ ăn cũng không lấp kín được cái miệng của anh."
Thần Nhiên ra vẻ công bằng mà đánh giá: "Lúc ấy cậu đột nhiên ngất xỉu, thật ra đã khiến chúng tôi tranh thủ được không ít thời gian."
Từ Dĩ Niên bổ sung: "Đồng hồ báo giờ huyết tế."
Hạ Tử Hoành định buông đũa lý luận với bọn họ nhưng quay đầu phát hiện Diệp Thiểu vốn luôn ít lời cũng đang lén nhếch miệng cười, chẳng có ai bênh vực y cả.
Hạ Tử Hoành không nhịn được mà cười theo: "Ba người các cậu có ý gì đây? Xa lánh tôi à?"
Thần Nhiên cụng ly trấn an y, nhanh trí đổi đề tài: "Nói đến chuyện này, nghe đâu các cậu là những người đầu tiên bị ký hiệu rồi mà còn có thể sống lại đấy, cũng bởi vì Hoa Hoành Cảnh đã trả giá bằng tuổi thọ vài thập niên của hắn."
Từ Dĩ Niên thu lại vẻ mặt cười đùa: "Năm mươi năm.
May mà hắn là yêu quái, nếu hắn là người bình thường thì cái cách chuộc tội như vậy khác nào đi chết đâu."
"Haiz, hắn cũng chẳng dễ dàng gì." Nhớ tới chuyện của Hoa Hoành Cảnh, Hạ Tử Hoành thổn thức.
Y nhìn về phía những người đã cùng mình trải qua kiểm tra tốt nghiệp, "Tốt nghiệp xong các cậu đều muốn vào cục trừ yêu à?"
Thần Nhiên lấy làm lạ hỏi: "Cậu không muốn vào à?"
"Thật ra tôi khá là muốn làm một người tự do hơn." Hạ Tử Hoành nói chi tiết, "Anh tôi đã làm ở cục trừ yêu gần mười năm rồi, chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái.
Huống hồ tuy rằng tiền lương của thầy trừ yêu cao, nhưng tiền này là dùng mạng để đổi.
Các cậu đều biết mà đúng chứ? Những bộ khác đỡ hơn chút, riêng những người vào bộ chấp hành thì thường chỉ còn lại một nửa, bọn họ không chết thì cũng từ chức, mà đại đa số đều đến từ học viện..."
Bộ chấp hành trong miệng Hạ Tử Hoành là bộ phận quan trọng nhất của cục trừ yêu, bộ chấp hành phụ trách thanh lý những yêu quái làm trái với luật lệ, cả bộ phận toàn là thầy trừ yêu.
Những bộ còn lại như bộ chữa trị, tài vụ, hậu cần đều phụ trợ cho bộ chấp hành.
Các bộ đó có thầy trừ yêu, cũng có người bình thường được mời về, khi bộ chấp hành thiếu người thì sẽ tạm thời điều động thầy trừ yêu ở bộ phụ trợ.
Có một câu nói đùa được lưu truyền trong cục trừ yêu đó là ba mươi năm trước kiếm bộn tiền trong bộ chấp hành, hơn năm mươi tuổi thì tốt nhất là nên đến bộ khác dưỡng lão, bởi lẽ từ trước đến nay có không ít thầy trừ yêu chết trong khi làm nhiệm vụ do tuổi tác đã cao nên năng lực cơ thể giảm sút.
Đề tài này có hơi nghiêm túc, bầu không khí trên bàn lộ ra vẻ trầm lặng.
Hạ Tử Hoành thấy thế lại tung ra một câu hỏi khác: "Các cậu điền gì trên bảng nguyện vọng tốt nghiệp?"
Diệp Thiểu: "Bộ chấp hành."
Hạ Tử Hoành: "Không hổ là cậu, ba Diệp, cao thủ toàn là kiểu thấy nguy hiểm ở đâu thì tới đó."
Hạ Tử Hoành còn định nịnh nọt thêm vài câu như kiểu nơi nguy hiểm mới là nơi có cơ hội thì Diệp Thiểu đã ngắt lời: "Bộ chấp hành nhiều tiền."
Hạ Tử Hoành: "..."
Thần Nhiên: "Lời của tôi mà ——"
Từ Dĩ Niên: "Thích hợp về sau dưỡng lão."
Thần Nhiên: "?"
Thần Nhiên: "Vậy thôi, cậu đến bộ tài vụ ở cách vách đợi đi."
Từ Dĩ Niên mặc kệ: "Tôi nghĩ rồi, bộ chấp hành cùng lúc mất đi hai người đại tướng thì tiếc lắm.
Thôi chúng ta vẫn nên đi cùng Diệp Thiểu đi."
Hạ Tử Hoành hả một tiếng: "Xem ra chỉ có mình tôi là là chưa tốt nghiệp mà đã về hưu thôi, ngồi cùng với ba vị áp lực quá."
Từ Dĩ Niên đang định cười lý tưởng mười năm như một của y thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Rầm!
Tiếng nổ vang lên không nhẹ không mạnh, nhanh chóng bị tiếng cười đùa của khách khứa trong cửa hàng át đi.
Từ Dĩ Niên nghiêng đầu, ly thủy tinh trong tay không cầm chắc nên rơi xuống bàn, rượu đổ lênh láng.
Vị trí của cậu dùng bình phong để trang trí, Diệp Thiểu ngồi cùng bên với cậu, gần hành lang hơn.
Giờ phút này mắt trái của y da thịt tung tóe giống như bị cái gì đó xuyên thẳng qua.
Thậm chí Diệp Thiểu còn chưa kịp phản ứng gì thì mắt đã chảy máu rồi hôn mê, máu của y rơi xuống sô pha, nhanh chóng đọng lại thành một vũng đỏ tươi.
Nữ phục vụ đi ngang qua thấy cảnh tượng này, khay đồ ăn trong tay đổ hết xuống đất, hét lên chói tai.
Từ Dĩ Niên bị tiếng hét của cô làm cho sực tỉnh, Thần Nhiên nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra điều gì khác thường.
"Đi xem máy giám sát đi." Y khẽ dặn dò Từ Dĩ Niên, sau đó đẩy Hạ Tử Hoành còn đang run sợ: "Chúng ta đưa cậu ấy tới bệnh viện, mau lên!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...