Chàng Nhập Bạch Trú


Úc Hòe dang tay ôm cậu vào lòng.

Cân nặng và vóc dáng của Từ Dĩ Niên không cân xứng, rõ ràng là cơ thể cao một mét tám mấy đổ ập vào hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy quá nặng.

Hắn khẽ gọi tên Từ Dĩ Niên, xác định cậu hôn mê thật rồi, Úc Hòe cong lưng khiến cậu từ từ dựa vào cánh tay hắn.

Một tay hắn đỡ lấy thắt lưng Từ Dĩ Niên, một tay vòng qua chân, nhẹ nhàng bế bổng cậu lên.

Đối với yêu tộc mà nói, bế một con người giống như bế búp bê bằng vải, chẳng phí tí sức nào.

Từ lúc Từ Dĩ Niên bước xuống đài, nữ giám đốc của đấu trường thể thao Tượng Sơn liền đứng một bên, dựa theo lệ thường, cô cần phải nêu rõ giải thưởng của đấu trường giành cho người chiến thắng, ngoại trừ tiền mặt ra thì đấu trường còn tổ chức một bữa tiệc mừng nữa.

Thấy Úc Hòe bế Từ Dĩ Niên có vẻ như chuẩn bị rời đi, nữ giám đốc đánh bạo hỏi: "Ngài muốn đưa cậu ấy đến nơi chữa trị sao? Bên kia có rất nhiều người cá bằng lòng chữa thương miễn phí cho cậu ấy."
Yêu tộc sùng bái sức mạnh, người chiến thắng sẽ nhận được ưu ái từ vô số nữ yêu, họ thường chủ động tìm đến người đó để điên cuồng một đêm.

Trừ tiền tài ra thì nữ yêu xinh đẹp quyến rũ cũng là một nguyên nhân thúc đẩy yêu quái bước lên đài thi đấu.

Huống hồ Từ Dĩ Niên là một con người.

Người thắng ở đấu trường đa phần là yêu tộc, rất hiếm con người có thể trụ được ở đây đến cuối, người cá trước nay vẫn luôn ngạo mạn lại vô cùng tò mò đối với người chiến thắng đêm nay, họ muốn nhìn tận mắt một lần, muốn lại gần nói với cậu mấy câu.

Ngay cả bản thân nữ giám đốc cũng hứng thú với cái người chằng chịt vết thương này.

Cậu cuộn mình trong lòng ông chủ, thoạt nhìn gầy yếu đến lạ, tương phản mãnh liệt với dáng vẻ sát phạt quyết đoán trên đài.

"Không cần." Úc Hòe nói, "Tôi chữa trị cho em ấy"
"Vậy tiệc mừng đêm nay..."
Hắn trực tiếp quyết định thay cho Từ Dĩ Niên, "Cậu ấy không tham gia được."
Nói vài ba câu, thái độ của Úc Hòe đã đủ rõ ràng.

Lúc nãy đại đa số yêu quái ồn ào nói đùa cho náo nhiệt, nữ giám đốc không cho là thật, bây giờ mới nhận ra mình đã phạm sai lầm.

"Thật có lỗi." Cô vội vàng xin lỗi.

Bất kể quan hệ của bọn họ đến tột cùng là như thế nào, ông chủ hiển nhiên là đã để ý cậu, nghĩ tới vậy mà mình lại ám chỉ rằng có không ít nữ yêu muốn thân thiết với cậu, nữ giám đốc chỉ hận không thể đâm đầu vào đài thi đấu.

"Thế không quấy rầy ngài nữa." Cô cúi người, vội vàng rời đi.


Trong không khí vang lên những tiếng rắc rắc vỡ vụn, không gian trước mặt Úc Hòe như tấm thủy tinh bị đánh nát, phân tách mở ra.

Trong khán phòng cách đó không xa, yêu quái nhìn thấy cảnh này tỏ vẻ hâm mộ "Nghe nói ông chủ Úc có thể tùy ý ra vào các nơi ở cảng Tự Do, trăm nghe không bằng một thấy, quả thực là còn tiện hơn dịch chuyển tức thời."
"Đây là quyền hạn của ngài ấy, cái thành phố này nhận chủ, cách ngài ấy vào cảng Tự Do cũng khác chúng ta."
"Cảng Tự Do là tài sản Tuyên phu nhân để lại cho ngài ấy, nếu không xảy ra cái chuyện kia, chắc chắn bây giờ ngài ấy còn vẻ vang hơn nhiều." Yêu quái lớn tuổi một chút nói, "Lợi hại nhất là năm đó ngay cả cục trừ yêu cũng phải nhìn mặt mũi nhà ngài ấy, tôi nghe đâu nhà họ Từ ban đầu vốn chẳng muốn kết thân với quỷ tộc, cuối cùng thì sao? Còn không phải chỉ cần một câu, người liền biến thành của ngài ấy rồi."
"Cũng coi như thằng nhóc nhà họ Từ kia may mắn, nếu ông chủ còn hứng thú với cậu ta, bây giờ vẫn có thể dễ dàng chiếm được."
"Nói cứ như là ngài ấy lưu luyến tình cũ lắm vậy, đã qua bao nhiêu lâu rồi, bên cạnh ngài ấy thiếu người sao? Nhìn cái cảnh huy hoàng của cảng Tự Do, có cả đống người muốn làm đối tượng của ngài ấy."
...!
Lúc đám yêu quái nói chuyện vô tình nói hơi lớn tiếng, Úc Hòe nghe được rành mạch nghị luận của bọn họ.

Hắn bế Từ Dĩ Niên đi vào trong không gian vỡ ra kia, bỏ lại đấu trường ồn ào phía sau.

Vết nứt hợp lại, chút náo nhiệt cuối cùng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Một căn phòng lớn giống như cung điện trống trải, trần nhà hình vòm liền với mặt tường, chỗ nối tiếp không nhìn thấy khe hở nào.

Ở cảng Tự Do tấc đất tấc vàng, không gian xa hoa như vậy có thể mua được vô số châu báu.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là bóng đêm huy hoàng rực rỡ, nhìn cả thành phố như đang cúi đầu xưng thần.

Nam Chi mới tới đổi hoa trong phòng, không khí vẫn thoang thoảng mùi hoa huệ.

Úc Hòe khẽ đặt cậu xuống giường, sau khi giải trừ ảo thuật, bộ dạng thật sự của Từ Dĩ Niên lộ ra.

Hắn ngồi bên người, một tay cởi cúc áo của Từ Dĩ Niên.

Cởi quần áo xong, vết thương hơi khiến người ta sợ hãi.

Tạ Kỳ Hàn ra tay trước nay vẫn luôn thô bạo, còn rất ưa thích công kích phạm vi rộng, có không ít mảng da trên người Từ Dĩ Niên bị sượt qua.

Vết thương trên cổ cậu còn đang rướm máu, nếu thanh đao đâm sâu thêm một chút, nói không chừng cậu đã mất mạng trên đài.

Đôi chân bị thương nặng nhất lại càng nặng hơn do lần trốn chạy thứ hai, đã gần như có thể thấy xương bên trong.

Úc Hòe khẽ chạm tay vào, người đang hôn mê bởi vì đau đớn mà hơi run rẩy.

Dường như bắt đầu từ rất lâu trước kia, Từ Dĩ Niên đã thích dùng cách liều mạng để đánh nhau.

Học sinh học viện Phong Kiều thường được dạy chém giết yêu quái, có một lần hắn gặp được Từ Dĩ Niên vừa làm nhiệm vụ trở về.


Cậu trai tóc đen mắt đen được bạn học dìu đi, người đầy máu.

Khi ấy hắn và Từ Dĩ Niên đã giả làm người yêu được hơn nửa năm, quan hệ của hai người cả trường đều biết.

Bạn học đang giúp đỡ Từ Dĩ Niên vừa nhìn thấy hắn liền phấn chấn gọi: "Đàn anh!"
Úc Hòe trông thấy Từ Dĩ Niên bị thương khắp người, vết thương nghiêm trọng nhất là chân trái bị quấn một vòng băng vải, đi đường không thuận tiện.

Bạn học kia có vẻ rất hưng phấn, chỉ vào Từ Dĩ Niên nói liến thoắng: "Anh không biết đâu, cậu ấy giỏi lắm! Nhiệm vụ của tụi em lần này gặp phải hơn mười con dạ hành mị, bọn em định từ bỏ rồi cơ, nhờ cậu ấy mới cứu vãn được đấy."
Từ Dĩ Niên nhìn con ngươi xinh đẹp sáng ngời của Úc Hòe, che giấu vẻ đắc ý: "Tàm tạm thôi, cũng không nguy hiểm lắm."
Bạn học ngạc nhiên: "Vậy mà còn không nguy hiểm lắm? Đỉnh, cậu chịu được kích thích nhỉ."
Mặt Úc Hòe sa sầm xuống, đưa tay đỡ lấy bả vai Từ Dĩ Niên, nói với bạn học giúp đỡ cậu: "Làm phiền rồi, tôi đưa em ấy về."
Bạn học đồng ý liên mồm, giao Từ Dĩ Niên vào tay Úc Hòe.

Cơ thể nam sinh sát lại gần, do không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, Từ Dĩ Niên bất giác xuýt xoa.

Biểu cảm của Úc Hòe rất tệ, nhưng Từ Dĩ Niên không hề chú ý tới.

Nói đúng ra thì, lúc đó cậu rất hiếm khi để ý tới tâm trạng của Úc Hòe, cậu một mình quen rồi.

Từ Dĩ Niên cười hỏi: "Úc Hòe, anh từng giết dạ hành mị chưa? Hẳn là rồi nhỉ, em tốn không ít thời gian mới biết phải phá vỡ hoàn toàn bóng của chúng nó, nếu không thì cho dù có giết thế nào cũng sẽ phục hồi lại như cũ...!Suýt nữa em bị móng vuốt đâm xuyên rồi, may mà em phản ứng nhanh, chỉ bị thương ở chân thôi."
"Những người khác trong nhóm em muốn rút lui, nhưng em đang chiếm thế thượng phong mà bọn họ lại muốn về."
Cậu ghé vào tai hắn nói khônng ngừng, mang theo chút khoe khoang của thiếu niên.

Cơn tức bị đè nén của Úc Hòe lại càng lúc càng lớn, nghe tới đây liền ngắt lời cậu: "Em cảm thấy em làm đúng phải không? Mọi người đều biết rút lui, chỉ còn mình em ở lại."
Từ Dĩ Niên sửng sốt, hỏi ngược lại: "Em có thể giết bọn chúng, tại sao lại phải trốn?"
Giọng điệu Úc Hòe không tốt lắm: "Em thích liều mạng đến thế à? Nhiệm vụ hằng ngày chỉ là cho các em rèn luyện, không cần các em trả một cái giá đắt để hoàn thành."
Từ Dĩ Niên ủ rũ: "Em được việc mà, sao anh lại nói em."
Từ lúc quen nhau tới nay, Từ Dĩ Niên chưa từng dùng giọng điệu xa cách như vậy để nói chuyện với hắn, Úc Hòe ngừng một lát, nhịn không được nắm chặt tay cậu, hắn vẫn chưa nguôi giận, cổ tay Từ Dĩ Niên bị niết đau.

Hắn nhìn chằm chằm Từ Dĩ Niên: "Em hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi đúng không?"
Từ Dĩ Niên bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, hất tay ra, hùng hổ quát lên: "Em quan tâm anh làm gì? Anh là ai? Anh coi mình thành bạn trai của em thật đấy à?"
Thấy cậu khập khiễng bỏ đi, Úc Hòe ép mình phải nhịn lắm mới không bắt con sói con nuôi chưa quen hơi này về.

Nhưng sau này...!
Nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó không lâu, mặt mày Úc Hòe lại dịu đi vài phần.


Linh thể người cá xuất hiện, lắc lư cái đuôi nhỏ trong không trung.

Trên tay Úc Hòe hiện lên một tấm màng trong suốt, đây coi như là đuổi quỷ.

Hắn ôm lấy Từ Dĩ Niên, gấp cánh tay lại để cậu tựa vào ngực mình, cái tay còn lại thì xoa vết thương.

Bên ngoài tứ chi của nhân ngư có một lớp màng trong suốt, thông qua tiếp xúc với lớp màng này, đại đa số vết thương đều có thể được chữa khỏi.

Trong lúc chữa trị, ngón tay hắn không thể tránh khỏi mà dính máu Từ Dĩ Niên, giọt máu ấm áp chảy xuôi bên ngoài tấm màng.

Thật ra hắn không thích năng lực của người cá, trơn trơn trắng trắng phát ghét.

Tuy rằng hệ chữa trị rất hiếm, nhưng hắn đã từng giết nhiều yêu quái có khả năng này, sở dĩ hắn muốn dùng năng lực của người cá là để...!
Ngón tay Úc Hòe dọc theo cái cổ trắng ngần hướng xuống dưới, ngón cái khẽ chạm vào hầu kết, chạm tới vết đao suýt nữa có thể giết chết cậu.

Dường như cảm nhận được điểm yếu của mình bị người khác nắm trong tay, lông mi Từ Dĩ Niên run rẩy, nuốt ruồi nhỏ cũng theo đó mà rung lên khiến người ta không thể dời mắt.

Cho dù đã xa cách nhiều năm, nhưng Úc Hòe vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cậu.

Ánh mắt của cậu hướng về phía đám người, thoạt nhìn vẻ mặt rất ngầu, tính trẻ con chưa rũ bỏ hết vô tình biểu lộ sự hâm mộ.

Đứa nhóc này đang hâm mộ cái gì vậy?
Không lâu sau Úc Hòe đã biết cậu là ai, cũng biết mệnh của cậu.

Hắn không tự giác được mà nhìn cậu, tựa như dùng ánh mắt để truy đuổi một con bướm.

Hắn nhìn thấy Từ Dĩ Niên một mình đi qua sân thể dục lúc hoàng hôn, trên vai đeo cặp sách tỏ vẻ biếng nhác; cách ngày, chủ nhiệm Tần của cấp năm lại quát mắng cậu, nói ông dạy học vài thập niên rồi mà vẫn chưa gặp đứa dở hơi nào vì đối phó giáo viên mà đeo cái cặp rỗng đi học, nếu có một buổi tối cậu học thuộc bài tập về nhà thì không thể nào thi lý thuyết nát bét như thế được.

...!
Nếu cậu bằng lòng đến bên cạnh hắn, hắn sẽ chăm sóc cậu thật tốt.

Lúc Từ Dĩ Niên bị chủ nhiệm Tần mắng lên bờ xuống ruộng, cuối cùng chịu phạt đến thư viện chép nội quy trường, Úc Hòe đột nhiên bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ.

Đúng lúc này người trong ngực đột nhiên động đậy, con ngươi vất vả lắm mở mới ra được.

Từ Dĩ Niên mơ màng nhìn chăm chú đằng trước mặt, hoảng hốt cảm thấy như có ai đang ôm cậu, cậu ra sức mở to mắt, muốn nhìn rõ rốt cuộc mình đang ở chỗ nào.

Cậu vẫn còn rất mệt, tính cảnh giác được tạo thành theo năm tháng buộc cậu phải tỉnh táo.

Nhưng cậu mệt lắm, ngay cả suy xét kỹ lưỡng cậu cũng không làm được, chỉ có thể quan sát đại khái hình dáng người đang ôm cậu.

Mờ mờ ảo ảo, cậu thấy một đôi mắt quen thuộc.

Từ Dĩ Niên gần như nghĩ rằng mình đang nằm mơ, cậu không biết đến tột cùng là mình đang tỉnh hay chưa tỉnh nữa.


Đầu cậu thật sự choáng kinh khủng nên dứt khoát cam chịu, thuận theo việc mà giờ khắc này mình muốn làm nhất.

Cậu khẽ gọi: "Úc Hòe..."
Do giọng cậu quá nhỏ, cậu gọi tên hắn nghe như đang cầu cứu, lại giống như cầu xin tha thứ.

Yêu quái bị cậu chạm trúng điểm mềm yếu nhất, động tác trên tay tạm dừng.

Nửa ngày không nhận được sự đáp lại, Từ Dĩ Niên chẳng cam lòng, cậu động đậy ngón tay bủn rủn, miễn cưỡng túm lấy cái cơ thể gần trong gang tấc.

Đầu ngón tay cậu run lẩy bẩy, lại gần cậu giống như lại gần một con thú non bị lạnh run.

Động đậy như vậy mấy cái, Từ Dĩ Niên hôn mê lần thứ hai.

Úc Hòe nhìn bộ dạng không hề đề phòng của cậu, ánh mắt dần dần mềm mại, cuối cùng nắm lấy bàn tay buông xuống của cậu.

Hắn lồng tay mình vào tay cậu, sau đó năm ngón đan cài, mười ngón nắm chặt, thân mật giống như tuy hai mà một.

Hắn vẫn duy trì tư thế này chầm chậm buông cánh tay đang ôm lấy Từ Dĩ Niên ra, chuyển sang đỡ sau lưng cậu để cậu có thể yên ổn nằm trên giường.

Vì chữa trị nên hắn cần liên tục duy trì tiếp xúc với Từ Dĩ Niên.

Úc Hòe đặc biệt chú ý đến vị trí vết thương, xác định rằng không đụng đến miệng vết thương liền thuận thế nằm xuống bên cạnh.

Nhận ra từng động tác của mình bất giác mang theo sự cẩn thận, hắn không khỏi cười cười, lẩm bẩm: "Đã bao lâu không như thế này rồi..."
Hắn đưa tay giữ lấy bả vai của người bên giường, cánh tay dài ôm cậu vào lòng mình.

Hai má và cổ cậu trắng như mỡ cừu, đôi môi tái nhạt, bộ dạng ốm yếu này không ảnh hướng đến vẻ bề ngoài chút nào.

Cậu trưởng thành, diện mạo cũng càng ngày càng diễm lệ.

Nếu có người cá ôm cậu, thay hắn chữa thương cho cậu...!
Ngón tay đang nắm lấy tay cậu bất giác siết chặt, Úc Hòe khép mắt lại.

—— Có lẽ hắn sẽ bẻ gãy cái tay đó.

Giữa đêm lạnh lẽo tại cảng Tự Do, độ ấm trên người Từ Dĩ Niên có một sức hấp hẫn khó từ chối.

Rõ ràng lúc bùng nổ thì mạnh mẽ đến vậy, nhưng lúc thả lỏng thì tứ chi lại rất mềm mại, ôm cậu cảm giác như đang ôm một đám mây.

Úc Hòe ôm cậu chặt hơn nữa, đầu cũng vùi vào trong gáy cậu.

Tựa như rơi vào bên trong một tầm mây ấm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui