Editor: shorthair4eye
Ban đêm, bầu trời thoáng đãng. Ở Nguyệt Trấn, khi đi trên đường chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh sao, nhưng đêm nay thì khác, những đốm sáng nhỏ trên bầu trời đều bị đèn đuốc lòe lòe nhấp nháy khắp phố làm mơ hồ.
Cứ như thể mọi người trong Nguyệt Trấn đều chen chúc trên một con đường. Những người bán hàng rong trong chợ đêm cất tiếng rao to, tiếng xe lửa đồ chơi chạy xình xịch, tiếng trẻ con hi hi ha ha cười giỡn cùng với mùi hương của đủ loại món ăn lề đường bốc khói nghi ngút. Tất cả hợp lại thành một khung cảnh hân hoan vui mừng như ngày mừng năm mới.
Nhưng ngay cả một người vốn nhiệt tình yêu thích chợ đêm như Tang Ý Ước lại một chút cao hứng cũng không có.
Bởi vì không khí quả thật rất lạnh lẽo. Tại sao có thể như vậy? Dựa theo nội dung và cách nói chuyện của mỹ nữ áo trắng, ba người bọn họ là thanh mai trúc mã, đã quen biết nhau ít nhất hai mươi năm.
Nhưng vì sao không khí lại lạnh lẽo như thế? Cô không hiểu. Hơn nữa nếu thật sự không tình nguyện đi chơi, vì sao còn không cho người ta về nhà, sao cứ như đang giận lẫy, quyết phải đi hết cái chợ đêm này cho bằng được?
Cô cố tình bước chậm lại, lòng mang ai oán đi dạo bừa xung quanh. Cô hy vọng có thể mau chóng thoát ly cái đội ngũ khiến người ta uể oải này. Đáng tiếc, không biết vì sao, mặc kệ cô luồn lách thế nào, cuối cùng thì Viên Cách Tiêu hoặc Cốc Kinh cũng “đuổi kịp” cô.
Mua xong món gà chiên lăn bột, Tang Ý Ước thấy bên cạnh có một nhân viên tiếp thị đang dọn ra một cái bàn nhỏ ở ven đường, quảng cáo máy xay sinh tố đa năng vừa ép được trái cây, vừa làm được sữa đậu nành, vừa xây được nước đá… Nói chung là làm được đủ thứ thực phẩm dinh dưỡng. Cô vừa xem vừa bắt chước những khán giả xung quanh, nhiệt tình vỗ tay trầm trồ khen ngợi, âm thầm hy vọng cử chỉ của mình rất mất mặt, sẽ khiến ba người kia vứt bỏ mình lại.
Nhưng giây tiếp theo, Viên Cách Tiêu và Cốc Kinh lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, gia nhập hàng ngũ xem náo nhiệt.
Vốn là người không mấy để ý đến hình tượng, Cốc Kinh trở nên rất nhập tâm, cùng cô ra sức hô hào khen ngợi. Còn Viên Cách Tiêu thì mặt mày xanh mét, tuy rằng vỗ tay, nhưng biểu tình lại giống như muốn nhét gã nhân viên tiếp thị và đống nước đá kia vào máy xay sinh tố, nhấn một phát xay nhuyễn luôn.
Thiệt chịu không nổi!
Tang Ý Ước trừng mắt nhìn hai gã đàn ông, tự dưng rất muốn đánh người. Trong khi đó Kha Tâm Tuyết bị làm ngơ đứng ở một bên đột nhiên chen vào giữa cô và Viên Cách Tiêu, nhưng anh lại phi thường không nể mặt quay đầu bước đi.
“A Tiêu thật đáng ghét, lại phát cáu.”
Rõ ràng là cảnh tượng thực xấu hổ nhưng bị Kha Tâm Tuyết dùng thanh âm nũng nịu oán giận một câu, nhất thời trở nên buồn cười ái muội.
Cô còn hơi xin lỗi, cười ngọt ngào một cái với Tang Ý Ước, cười đến mức Tang Ý Ước không còn lời nào để nói, chỉ còn biết nhe răng cười đáp lễ.
“Cô đang ở nhà A Tiêu à?” Tiếng người ồn ào, Kha Tâm Tuyết để sát vào tai cô mới mở miệng hỏi.
“Tạm thời thôi.” Tang Ý Ước vội vàng giải thích, sợ cô gái này hiểu lầm, hấp tấp giải thích tình hình cụ thể: “Tuần trước, nhà trọ của tôi bị cháy, cho nên tạm thời ở nhờ Viên gia. Tôi đang tìm nhà trọ, rất nhanh sẽ chuyển đi.”
“Vậy sao? Tôi cũng không có để ý gì đâu.” Kha Tâm Tuyết ra vẻ đương nhiên, gật gật đầu.
Tôi cũng đâu có quan tâm cô để ý hay không? Tang Ý Ước mặt mày ngẩn ngơ, Kha Tâm Tuyết lại tiếp tục trách móc.
“A Tiêu đó mà. Từ nhỏ đã thích giúp đỡ người khác, đừng thấy anh ấy nói chuyện lớn tiếng, nhưng làm người thật sự tốt lắm, người khác có gì khó khăn, anh ấy nhất định sẽ hỗ trợ.”
“Kỳ thật –”
Kỳ thật hết thảy đâu liên quan đến anh ta, má Viên mới là người thích giúp đỡ người khác! Tang Ý Ước định giải thích như vậy, nhưng mới nói được hai chữ, lại bị ngắt lời.
“Anh ấy từ nhỏ cũng rất chiều tôi.” Kha Tâm Tuyết tiếp tục nói. “Kỳ thật không chỉ anh ấy, mấy người con trai nhà bọn họ đều rất chiều tôi, luôn giành nhau đưa tôi đến trường.”
Hiện tại hẳn là nên nói chúc mừng sao? Tang Ý Ước vạn phần không thể lý giải kiểu chuyển hướng đề tài của cô.
“Tôi nói nhiều như vậy, hy vọng cô đừng cảm thấy là tôi đang khoe khoang.” Cô ta ngọt ngào cười. “Tôi nghe người trên trấn nói, A Tiêu ở phòng khám luôn khi dễ cô, bất quá, cô không cần lo lắng, A Tiêu nghe lời tôi nhất, chỉ cần tôi tìm cơ hội nói với anh ấy một tiếng là được.”
“Thật vậy sao?” Tang Ý Ước nghe đến có một loại phúc lợi như vậy tồn tại, nhịn không được lên tiếng, đang định mở miệng bày tỏ lòng biết ơn. Không ngờ cô gái kia đã vô cùng cao hứng quay đầu đuổi theo Viên Cách Tiêu hiện đang cố đứng lẫn vào giữa đám người.
“A Tiêu, tụi mình đi ăn cái kia được không?”
Bị bỏ qua nhanh chóng như thế làm cho Tang Ý Ước có chút há hốc mồm. Cốc Kinh đứng bên cạnh xem không sót một chút, phi thường có nghĩa khí vỗ vỗ vai cô, an ủi.
“Thực khiến người ta chịu không nổi đúng không? Cô ta nói chuyện đều là tự mình nói tự mình nghe, bọn tôi đã quen rồi.”
“Ồ.” Cô nhún nhún vai, kinh ngạc còn chưa qua đi. Cô cũng không phải thực để ý, mắt đảo qua đám người vây xem, định thừa dịp Kha Tâm Tuyết bám lấy Viên Cách Tiêu mà lặng lẽ tìm cách chuồn êm.
Chẳng qua cắt được hai cái đuôi Viên Cách Tiêu và Kha Tâm Tuyết, lại không đá được Cốc Kinh, anh chàng bám rất chặt, vừa đi theo sau, miệng còn không ngừng lảm nhảm.
“Nhà Tâm Tuyết và nhà bọn tôi đều rất quen thuộc, từ nhỏ bọn tôi coi như cùng nhau lớn lên, cô ấy còn học chung với anh họ út của tôi từ tiểu học đến trung học. Mới trước kia, quan hệ giữa mọi người đều thực tốt, thường đi chơi chung với nhau, cha mẹ hai bên thậm chí từng có ý định kết làm thông gia, nhưng sau này lại xảy ra một chuyện –”
Cốc Kinh nói chuyện rất hăng say, phảng phất như sắp kể luôn chuyện mười mấy năm trước. Tang Ý Ước lại không thấy hứng thú, cũng không tình nguyện đi thám thính việc tư của người khác, quay đầu ngăn lại đề tài, “Đúng rồi, Cốc Kinh, nha sĩ Viên có đăng quảng cáo tìm người không?”
“Cái gì? Quảng cáo tìm người?” Cốc Kinh đột nhiên bị ngắt lời, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cực kì ngạc nhiên. “Cô muốn từ chức? Cô không làm nữa? Thật sự không muốn ở lại?”
“Đương nhiên, ngay từ đầu tôi chỉ là làm việc tạm thời thôi.” Cô trả lời chắc nịch, không rõ vì sao biểu tình của anh ta lại kinh ngạc như vậy.
“Nhưng... nhưng tôi cứ nghĩ cô đã quen, hơn nữa anh họ tôi, anh ấy…” Cốc Kinh còn chưa nói dứt, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi kiều kiều cao vút thu hút lực chú ý của hai người.
“Viên Cách Tiêu –”
Hai người đồng thời quay đầu lại, chợt phát hiện ra Viên Cách Tiêu và Kha Tâm Tuyết không biết từ khi nào đã đi theo sau bọn họ, mà Kha Tâm Tuyết thì mặt mày giận dữ, nhìn chằm chằm bộ mặt không biểu tình của Viên Cách Tiêu.
“Em chán ghét anh!” Cô nàng phụng phịu tuyên bố.
“Phải không?” Viên Cách Tiêu nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên, chậm rãi trả lời. “Nhưng tuyệt đối không bằng tôi chán ghét cô.”
Anh nói một cách lạnh lùng dứt khoát mà không thèm để ý đến vẻ mặt trắng bệch vì tức giận của mỹ nhân sau đó hết sức tầm mắt bình thản quét về phía hai người đang trợn mắt há hốc mồm.
“Làm gì nữa? Ngày mai không cần đi làm đi học sao? Còn không mau về nhà?”
“Nhưng mà…” Tang Ý Ước bị kéo đi, liên tiếp mấy lần quay đầu lại, rất không đành lòng với tình cảnh của mỹ nhân.
“Chắc không phải là cô ta vì xin xỏ cho mình nên mới bị Viên Cách Tiêu mắng chứ?” Ý Ước nghĩ thầm trong bụng.
“Nhưng cái gì?” Viên Cách Tiêu giơ bàn tay to cầm chặt lấy tay Tang Ý Ước, chân bước nhanh không ngừng, mặt mày lạnh lùng mở miệng cảnh cáo:“Hai người không cần xen vào việc của người khác.”
Cái gì mà gọi là không cần xen vào việc của người khác? Tang Ý Ước mãi cho đến lúc về nhà vẫn còn thấy tức giận.
Loại tình huống này thì ai mà chẳng quan tâm? Huống chi Kha Tâm Tuyết nhìn có vẻ giống như bị ức hiếp vậy, nước mắt tuôn rơi lại bị vứt lại ven đường còn ra thể thống gì nữa?
Viên gia
Phiền muộn đến miệng đắng lưỡi khô, sau khi nghe bài “Gió đêm hè” đến lần thứ mười, Tang Ý Ước quyết định xuống lầu, vào phòng bếp uống nước đá cho hạ hỏa, nhưng sau khi uống xong, chuẩn bị trở về phòng, lại gặp phải ngọn nguồn khiến người khác bực bội —
Viên Cách Tiêu nhàn nhã tựa vào cửa phòng của cô, bộ pajama màu đen khiến dáng người vốn đã cao ngất của anh ta càng thêm có vẻ cao lớn, trên người anh còn tản ra mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm.
Tất cả thoạt nhìn thật hoàn mỹ, thật mê người. Anh ta giống như một diễn viên nam gợi cảm trong quảng cáo trên tivi.
Đáng tiếc, biểu tình nghiêm túc quá mức trên khuôn mặt tuấn tú kia đã làm sứt mẻ vẻ đẹp hoàn hảo đó nhất là khi anh còn nhíu đôi mày rậm lại, thật sự khiến anh thoạt nhìn không giống người lương thiện.
“Có việc gì?” Thấy anh cứ trừng mắt nhìn mình một hồi lại không chịu mở miệng, Tang Ý Ước tức giận hỏi.
“Cốc Kinh nói cô hỏi nó, tôi có tìm người chưa?” Anh lạnh nhạt hỏi, đôi mắt đen tinh anh khẽ nheo lại, biểu tình thực nguy hiểm.
“Ừ.”
Vốn đang đầy ngập tức giận, tự dưng bị anh hỏi như lên án, cơn giận trong Tang ý Ước bỗng bốc hơi biến mất, đã vậy còn chột dạ một cách khó hiểu. Cô mất tự nhiên, quay mặt sang một bên, cảm thấy chính mình thật quá vô dụng.
“Sao cô không tự đi hỏi tôi?” Viên Cách Tiêu mất hứng nhướn mày lên.
Hỏi thì hỏi, ai sợ ai! Ánh mắt cô loạn đảo một vòng.
“Vậy anh bắt đầu tìm người chưa?”
“Cô không thích công việc này?” Anh không đáp, hỏi lại.
Lúc nãy nghe Cốc Kinh gọi điện thoại đến đâm chọc, trong lòng anh không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy rất không thoải mái.
Đã qua nhiều năm như vậy, số lượng trợ lý đến rồi đi ở phòng khám còn ít sao? Lần trước Tang Huệ Mẫn chịu đựng được một năm đã xem như phá kỉ lục. Những trợ lý trước của anh, bình thường chỉ trụ được một, hai tháng là phải đổi người mới, anh đã sớm quen với loại tỉ suất thay đổi khủng bố này.
Nhưng vì sao khi nghe nói cô muốn bỏ chạy, cảm giác tựa hồ có một chút bất đồng?
Hay là anh đã bắt đầu chán ghét những gương mặt mới cứ đến rồi đi sao? Hay là…
“Tôi chỉ là tới làm việc tạm thời thôi.” Đối diện câu hỏi của anh, Tang Ý Ước chỉ có thể trả lời như vậy.
Đáp án này cũng quá có lệ. Viên Cách Tiêu khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi hỏi ra miệng: “Cô không thích công việc này sao?”
“Chuyện này không quan trọng!” Anh ta sao lại nghiêm túc như vậy? Cô ra vẻ thoải mái. “Dù sao anh sớm hay muộn cũng phải tìm người, tôi lại làm không được tốt, anh sớm tìm người một chút cũng thuận tiện cho anh hơn.”
“Ai nói cô làm không tốt?”
Anh hiển nhiên hoàn toàn không biết có một câu gọi là “Tự mình hiểu lấy”. Cách Tiêu nheo mắt lại, tựa hồ đang nghĩ đến cảnh mình làm thịt tên chết tiệt nào đó đã dám phê bình cô.
“Chẳng lẽ anh một ngày rống tôi năm mươi lần chính là một loại ca ngợi sao?” Cô mở to hai mắt, không dám tin nhìn anh.
Bộ dạng vô tội của anh cơ hồ có thể làm ảnh đế!
“Tôi khi nào thì…” Anh theo bản năng định phản bác, nhưng rất mau nhớ ra lam cho lời nói nghẹn ở cổ họng, biểu tình càng trở nên cổ quái.
“Cho nên, so với việc mọi người đều phải thống khổ như vậy, không bằng hảo tụ hảo tán*.” Thấy anh không còn lời nào để nói, cô rất nhanh ra kết luận. “Cũng miễn cho anh luôn rống tôi vất vả như vậy.”
*hảo tụ hảo tán: gặp gỡ trong vui vẻ thì cũng chia tay trong vui vẻ
Viên Cách Tiêu nhìn cô, muốn nói lại thôi. Đôi mắt đen sắc lẻm lóe lên một vẻ cô đơn và mỏi mệt hiếm thấy.
Anh nhìn cô hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Cô lầm rồi, tính tình tôi không tốt, không phải nhằm vào cô.”
Không phải nhằm vào mình? Thật vậy chăng? Tang Ý Ước kỳ thật rất hoài nghi, nhưng trải qua đêm “Thảo luận” lần đó, cô phát giác Viên Cách Tiêu thay đổi.
Anh ta trở nên biết kiềm chế rất nhiều.
Ở phòng khám, tuy rằng vẫn hô to gọi nhỏ như trước, nhưng dần dần, cô phát hiện anh có thêm một phần nhẫn nại.
Thường thường, mắt thấy anh sắp chửi ầm lên nhưng giây tiếp theo lại chỉ thấy anh nghiến răng nghiến lợi đến mức quai hàm đều run rẩy; gân xanh giữa trán cũng nhảy lên nhưng vẫn cố gắng hết sức nhịn xuống.
Giỏi lắm! Có đôi khi cô thực muốn vỗ tay cổ vũ anh, nhưng lại lo mình sẽ bị trúng họa vô đơn chí nên đành từ bỏ.
Bất quá, cho dù ngôn hành (lời nói và hành động) của anh rất có chuyển biến nhưng cô vẫn cứ canh cánh câu “Không phải nhằm vào cô” và vẻ mặt cô đơn của anh đêm đó.
Khi đó anh thoạt nhìn thật yếu ớt…
Haizz… Tuy rằng cảm xúc của anh căn bản không liên quan đến cô, nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn cứ nhớ mãi biểu tình đó.
Cô không biết chuyện gì có thể khiến một người đàn ông kiên cường như vậy lộ ra vẻ mặt ảm đạm đến thế?
“Cốc Kinh, tôi hỏi anh một vấn đề nha.” Suy nghĩ mãi cũng không thể tìm được lời giải, thừa dịp giữa trưa ra ngoài mua cơm hộp, Cốc Kinh cứng rắn đòi đi theo, Tang Ý Ước rốt cục hỏi ra miệng.
“Nha sĩ Viên lúc nào cũng rất hung dữ với trợ lý phải không? Ý tôi là, cho dù làm tốt lắm cũng thực hung dữ?”
“Đúng vậy.” Nóng quá. Bị anh họ gọi tới phụ giúp, Cốc Kinh vừa áp nước đá vào mặt, vừa trả lời. “Hễ anh ấy đến phòng khám, đối xử với ai đều giống nhau.”
“Ồ.” Nghĩa là đối với người nào cũng đều xấu tính như nhau! Cô yên lòng.
“Thế nào?” Hơi nóng dần dần bị xua tan, Cốc Kinh chú ý tới vẻ mặt nghiêm túc của cô, cảm thấy thú vị, nhích lại hỏi. “Cô quan tâm anh ấy?”
“Không có à! Ai thèm quan tâm anh ta.” Cô phản bác rất nhanh, chỉ là hai má bị nóng lên một cách kỳ quái.
“Kỳ thật anh ấy có mắng cô cái gì, cô cũng đừng để ở trong lòng.”
Kích động như vậy! Rõ ràng là rất để ý.
Nhìn phản ứng của cô, Cốc Kinh cười trộm trong lòng, chẳng qua tránh không được có chút mất mát nho nhỏ, nói thế nào thì mình cũng từng có ý định muốn theo đuổi cô gái này mà Nhưng mà làm quân tử thì phải giúp đỡ người khác, Cốc Kinh quyết định đào tim móc phổi, đi tuyên truyền giúp anh họ nhà mình.
“Anh họ tôi chỉ là không thích làm nha sĩ trong phòng khám thôi.”
“Làm gì có người nào không thích còn đi làm nha sĩ?” Quả nhiên! Cô vẫn luôn cảm thấy tính tình Viên Cách Tiêu có chút khác giữa trong và ngoài phòng khám, nguyên lai không phải ảo giác.
“Rất phức tạp, chuyện xưa này rất phức tạp.” Khuôn mặt tuấn tú của Cốc Kinh lộ ra ý cười bát quái. “Cô muốn nghe không?”
“Tôi…” Định nói là không muốn, nhưng thực tình rất hiếu kỳ. Tang Ý Ước đành phải ngừng nói giữa chừng, hai mắt vô tội lóe sáng nhìn Cốc Kinh.
“Được rồi, nếu cô muốn nghe đến thế. Dù sao chúng ta cũng có duyên với nhau, tôi đành đem bí mật này nói cho cô nghe.” Tuy rằng cô không trả lời, nhưng chính mình lại rất muốn kể, vì thế liền hào hứng nói tiếp.
“Ba của anh họ tôi chết là vì nhổ răng.” Cốc Kinh hết sức vừa lòng đối với biểu tình kinh ngạc của cô. “Năm anh họ tôi năm tuổi, một lần anh ấy bị đau răng, ba anh ấy dẫn anh ấy đi khám nha sĩ. Lần đó, ba anh ấy cũng thuận tiện kiểm tra luôn Nha sĩ cho rằng bác ấy nên nhổ một cái răng đi. Sau khi nhổ răng, vì không để ý chăm sóc miệng vết thương nên bị nhiễm khuẩn dẫn đến nhiễm trùng nghiêm trọng. Nửa đêm đưa đến bệnh viện cấp cứu lại bị nha sĩ thực tập chẩn đoán lầm là cảm mạo. Đến khi phát hiện nhiễm trùng chuyển thành viêm màng não thì đã không kịp, qua đời không lâu sau đó.”
Tang Ý Ước ngây ngốc nhìn Cốc Kinh, kinh ngạc đến nói không nên lời.
Cô cứ nghĩ Viên Cách Tiêu có thể là từng bị bạn gái vứt bỏ ở phòng khám, hoặc là có một ít kinh nghiệm ngây thơ không thoải mái nào đó, lại không nghĩ rằng sẽ là…
“Khi đó tôi còn chưa ra đời, bất quá tôi có nghe mẹ tôi kể lại. Anh họ khi đó chắc là sợ hãi quá mà suốt hai năm trời đều không mở miệng nói chuyện nhiều. Kể từ khi đó, anh ấy không còn ăn kẹo nữa, thậm chí chỉ cần là món gì hơi ngọt một chút đều dị ứng.”
Chậc chậc, càng nói càng thấy anh họ nhà mình thật là thảm! Cốc Kinh vừa kể, trong lòng không khỏi nảy sinh đồng tình.
“Anh ấy sau này chọn làm nha sĩ, lý do chủ yếu cũng là có liên quan đến chuyện này, chán ghét phòng khám cũng là đương nhiên. Về phần bệnh yêu sạch sẽ, tôi nghĩ có thể là do nguyên nhân lần đó là nhiễm khuẩn, nên anh ấy cảm thấy phòng khám mà bẩn thì không thể chịu được!”
Tang Ý Ước hồi lâu không nói được một câu, vẫn còn bị kẹt giữa kinh ngạc, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cảm giác tội lỗi từng giọt từng giọt nảy lên trong lòng.
Anh ta, anh ta đã thực đáng thương vậy mà cô còn xát muối lên miệng vết thương của anh ta, cố ý lấy vị ngọt khi dễ anh ta…
Trong khoảng khắc, cô cảm thấy bản thân quả thật là tội ác tày trời, áy náy đến nỗi không mặt mũi gặp người.
“Kỳ thật tôi đã gặp qua rất nhiều trợ lý, tôi thấy anh họ tôi đối xử với cô đặc biệt nhất.” Nhìn ra cô bị dao động, Cốc Kinh thừa thắng xông lên. “Thật đó! Cô có thể thử hỏi chị cô, đừng nói là mang về nhà, cô hỏi chị cô xem lúc ra khỏi phòng khám anh họ tôi có chủ động nói chuyện gì với chị cô không?”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Tang Ý Ước còn đang mải lo tự trách bản thân nên không hề có khái niệm gì về đoạn “thừa thắng xông lên” kia của Cốc Kinh, hoàn toàn không bắt được trọng điểm. Cô hoang mang nhìn Cốc Kinh, hỏi ra một câu thiếu chút nữa làm anh chàng té ngã.
“Vậy thì sao?”
Tang Ý Ước không phải đứa ngốc, sở dĩ nhất thời không rõ trọng điểm của Cốc Kinh, chính là vì trong lòng cô còn nghĩ đến chuyện cũ của Viên Cách Tiêu.
Cái loại cảm giác này thật kì lạ… Trừ bỏ áy náy, trong lòng cô còn có cảm giác rầu rĩ, đau đớn, không phải là thương hại, mà gần như là… Đau lòng.
Suốt cả buổi chiều còn lại, mỗi khi cô thấy Viên Cách Tiêu cau mày, lên giọng lớn tiếng khi khám răng cho bệnh nhân, cô lại cảm thấy bứt rứt một cách khó hiểu.
Con người sao lại phức tạp như vậy?
Đã có kí ức không vui như vậy, vì sao còn muốn làm nha sĩ? Chẳng lẽ anh không biết chuyện chọn nghề là chuyện quan trọng cả đời sao?
Cô không cách nào tưởng tượng nổi, khi một người mỗi ngày thức dậy rời giường, nghĩ đến bản thân sắp lại phải đi làm một chuyện khiến mình thực sợ hãi, đến một chỗ làm thực không thoải mái, sẽ có cảm giác thế nào?
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm, anh là đang trừng phạt bản thân sao?
Cô biết người như vậy, sở dĩ có thể duy trì đến tận bây giờ mà không hỏng mất, nhất định là có một nghị lực phi thường mạnh mẽ hơn cả sắt thép.
Có lẽ là vì cảm giác áy náy lúc trước, cũng có lẽ là vì chút chua xót trong lòng, phần còn lại của buổi chiều, Tang Ý Ước trở nên cực kì nghe lời, mặc kệ Viên Cách Tiêu gọi cô làm cái gì, cô đều không lề mề dây dưa, bộ dạng như nàng dâu nhỏ sốt sắng hoàn thành mọi chuyện. Thế này ngược lại khiến Viên Cách Tiêu chẳng hiểu ra sao, bất giác nhíu mày.
Mấy ngày nay, điện thoại của anh luôn bị Tâm Tuyết nhồi vào đủ kiểu tin nhắn tình yêu quái gở, thực đã đủ khiến anh phiền lòng, cô còn biểu hiện không bình thường như vậy, rốt cuộc là đang bày trò quỷ gì?
“Cô hôm nay làm sao vậy? Có phải có bệnh gì không?” Sau khi đóng cửa phòng khám, trên đường về nhà, anh rốt cuộc cảm thấy hành vi kỳ quái của cô rất đáng ngờ.
“Không có gì.” Tang Ý Ước rầu rĩ trả lời, chân bước chầm chậm đi bên cạnh anh.
Mặc dù sự việc đã qua một ngày, lòng của cô vẫn không tốt lên chút nào. Cô không làm cách nào có thể quên đi những gì Cốc Kinh đã nói với mình.
Ánh trăng dịu dàng trộn lẫn với ánh sáng mờ nhạt của đèn đường hắt hai cái bóng của hai người thật dài ra phía sau. Gió đêm hè nhẹ nhàng lành lạnh phất qua, giữa trời đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng dế kêu vang.
“Thực xin lỗi.” Cô rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng, trong giọng nói tràn đầy xin lỗi.
“Cái gì?” Viên Cách Tiêu nghe chẳng hiểu đầu đuôi, hoang mang nhướn mày lên.
“Tôi nói thực xin lỗi, tôi lần trước không nên đùa anh dai như vậy. Biết rõ anh sợ vị ngọt vị còn cố ý dùng dầu gội đầu, sữa tắm hương trái cây.” Tang Ý Ước nói một hơi, gục đầu không dám nhìn anh.
“Ừm.” Đối mặt với lời xin lỗi của cô, anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Đôi mắt đen sáng ngời khẽ miết đến hai tay buông thỏng xuống của Tang Ý Ước. Tuy rằng không rõ cô vì sao đột nhiên xin lỗi một chuyện đã lâu như vậy, nhưng thấy bộ dạng cô vừa áy náy lại cực kì ủy khuất, anh tự dưng cảm thấy buồn cười, trong lòng lặng lẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Cô gái này hình như luôn có thể làm ra vài chuyện khiến anh bất ngờ.
Tính tình cô cũng rất kỳ quái, có đôi khi trừng mắt nhìn anh như thể anh là kẻ thù giết cha, có đôi khi lại đột nhiên làm ra những chuyện khiến anh… Thực mềm lòng.
Giống như chuyện “thưởng thức” lần trước, giống như lời giải thích ban nãy.
“Cô có bạn trai không?” Anh chậm rãi đốt điếu thuốc, bước chân thả chậm lại.
“Hả? Cái gì? Không có!” Tang Ý Ước sửng sốt vài giây, rất nhanh hỏi lại: “Hỏi cái này làm chi?”
“Không có gì.” Nghe cô phủ nhận, trong lòng anh không biết vì sao rất sảng khoái. Anh cầm điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô:“Nếu cô mà có bạn trai, hẳn là người đó sẽ hết cách với cô.”
Đôi mắt đen dưới bầu trời đêm có vẻ đặc biệt sáng lóa, khiến trái tim Tang Ý Ước bỗng dưng đập rối loạn, không thể không tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh.
“Vì sao?” Cô cúi đầu rầu rĩ hỏi.
“Chẳng phải các cô gái các cô, bộ dạng đáng yêu một chút, chỉ cần làm nũng một cái, bạn trai sẽ hết cách sao!”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu ở ban đêm phá lệ nhẹ nhàng, nghe qua lại có cảm giác rất dịu dàng, cô cảm thấy hai má mình nóng lên.
Anh... anh là đang nói cô đáng yêu sao?
“Vậy… Anh có thường bị làm nũng như vậy sao?” Cô xấu hổ tùy tiện nói một câu, nhưng vừa hỏi xong, liền lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Hỏi cái gì kì vậy trời?
“Đại khái không có.” Viên Cách Tiêu nhún nhún vai, định đến cửa nhà, anh dừng chân lại, đáp, “Tôi vẫn chưa cảm thấy mình không có cách với một cô gái nào.”
“Phải! Phải rồi!” Thấy anh như vậy, cô phụng phịu, tức giận trả lời, lấy chìa khóa ra mở cửa. “Anh chắc là rất có cách với các cô gái chứ gì?”
Nhìn bộ dạng cáu kỉnh của cô, anh nhịn không được phì cười, dập điếu thuốc đi theo vào trong. Trong nhà yên tĩnh dị thường, không có một chút tiếng động má Viên bình thường giờ này thường ngồi xem phim trong phòng khách cư nhiên không thấy.
Anh bỗng có một dự cảm không được tốt cho lắm.
“Má Viên, tụi con đã về –”
Tang Ý Ước không thấy má Viên trong phòng khách. Cô vừa đi vào bếp vừa lên tiếng kêu, thò đầu vào phòng bếp nhìn quanh quất một lúc, rốt cuộc phát hiện có một tờ giấy trên bàn cơm, mặt trên có ghi tên của cô, cô liền thuận tay cầm lên đọc.
“Ôi? A… Sao có thể như vậy?” Cô vừa đọc vừa la ỏm tỏi lên.
Còn chưa kêu rên xong, Viên Cách Tiêu đã bước lại đây, đưa tay giật lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết:
Gởi Ý Ước đáng yêu,
Má Viên tự dưng muốn đi Nhật Bản và Hàn Quốc một chuyến, khả năng một tháng sau mới trở về.
Trong khoảng thời gian này, hy vọng con có thể giúp má Viên chăm sóc A Tiêu, đứa nhỏ này tuy miệng có hơi xấu, nhưng nó không phải người xấu.
Tóm lại, hy vọng con có thể nể mặt má Viên, giúp má chăm sóc nó, nếu nó không nghe lời, cứ lấy chổi đánh nó.
Khi nào trở về, má sẽ đem đồ ăn ngon và quà về cho con. Bye.
Kí tên: Má Viên.
“Chết tiệt!” Đối với kế hoạch du lịch bất ngờ của mẹ, Viên Cách Tiêu tức giận đến nói không nên lời.
Cái gì mà “Tự dưng muốn đi Nhật Bản và Hàn Quốc”?! Cái loại địa phương đó mà không làm hộ chiếu trước thì có thể tự dưng đi được sao? Sao mẹ không tự dưng muốn đi Sao Hỏa luôn đi!
Hơn nữa, hơn nữa mẹ cư nhiên lại dặn… Đôi mắt đen lạnh lẽo quét sang vẻ mặt vô tội của Tang Ý Ước, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng mang theo khôn cùng sát khí.
“Tôi không cần cô chăm sóc.” Anh lạnh như băng tuyên bố.
“Tôi có thể nhìn ra được.” Tang Ý Ước thập phần đồng ý gật gật đầu.
Chỉ là miệng thì nói như vậy, trong đầu lại vụng trộm toát ra một ý niệm vừa kỳ quái vừa thực hấp dẫn…
“Cho nên xem như cô không đọc qua tờ giấy này.” Anh lấy tay vò tờ giấy thành một cục, định ném vào thùng rác, nhưng còn chưa ném đi, cánh tay đã bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.
“Đợi chút! Giờ chưa thể ném.” Cô quả thực không muốn buông tha cơ hội lấy chổi đánh anh đâu.
Cô xông lên định đưa tay cướp lấy tờ giấy, không ngờ Viên Cách Tiêu đột nhiên thay đổi thái độ.
“Được, vậy thì không ném.” Trên mặt anh đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị, làm cho da đầu cô run lên, bắt đầu hối hận bản thân lỗ mãng.
Nhưng anh không cho cô có cơ hội đổi ý, âm trầm mở miệng.
“Tôi sẽ để cho cô chăm sóc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...