Chẳng Ngừng


Thẩm Tùy nhanh chóng đẩy cửa đi vào gọi tên Túc Tức, trên mặt mang theo nụ cười thích xem náo nhiệt: "Này, là tìm cậu đó."
Túc Tức vừa bước ra ngoài đã bị quản lý quở trách, sau đó mới nhận ra sự náo động ở tầng dưới.

Hai du học sinh da đen đứng bên cạnh bàn với gương mặt khó coi, miệng phun ra những câu dài bằng tiếng anh nghe có vẻ rất tức giận.
Cậu đi theo quản lý xuống lầu, tầm mắt rơi vào đồ ăn kèm lẩu đã bày sẵn trên bàn, vừa nhìn thoáng qua là có thể nhận ra có gì đó không ổn.

Hai du học sinh da đen vẫn kích động chất vấn: "Không biết đây có phải trò chơi khăm của các người hay không nhưng đó là sự sỉ nhục đối với tín ngưỡng của đất nước chúng tôi!"
Quản lý phải bày tỏ lời xin lỗi hết lần này đến lần khác, đồng thời hứa ngay tại chỗ rằng các nhân viên trong cửa hàng chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm thích đáng, kèm theo đó cũng đưa ra giải pháp và phương án bồi thường thích hợp.

Sau đó anh ta tiện đà quay đầu trừng mắt nhìn Túc Tức:
"Chuyện này là sao?"
Vẻ mặt Túc Tức vẫn bình tĩnh: "Tôi không gọi cho họ phần ăn này."
Giám đốc tỏ vẻ nghi ngờ, kế đó bèn đi vào sau bếp để gọi người phụ trách sắp xếp thực đơn.

Người bên kia lúc đầu không biết tại sao, nhưng sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, lúc đó anh ta nhớ lại mới nhận thức muộn màng rằng mình có rời đi giữa chừng trong một khoảng thời gian ngắn.

Nếu anh ta giải thích trung thực, không những không trốn tránh được trách nhiệm mà còn mất đi công việc này của mình.

Sau khi che giấu cảm xúc trong mắt xong anh ta lắc đầu nói nửa thật nửa giả: "Tôi chỉ đánh máy theo đơn đặt hàng thôi".
Nói rồi anh ta mở bản ghi thứ tự lịch sử trên máy tính trước mặt mọi người, bên trên nền trắng chữ đen viết rất rõ ràng, nội dung của set menu bên cạnh số bàn là một bữa ăn cho hai người với thịt lợn.

Quản lý quay sang nhìn Túc Tức, phiền chán nhăn mày: "Còn muốn nói gì nữa?"

Túc Tức nhướng mắt nhìn lướt qua Trần Tủng đang vui vẻ phía sau quản lý, giọng điệu không hề dao động:
"Tôi không có gì để nói."
Quản lý gật đầu tỏ vẻ lãnh đạm:
"Tốt lắm, trong cửa hàng có nội quy.

Nếu đặt sai đơn cho khách sẽ bị phạt và trừ hai tháng lương.

Cậu có gì muốn nói không?"
Trên mặt Túc Tức không có một chút kích động hay oán giận: "Có thể."
Quản lý sốt ruột xua tay: "Nếu có thể rồi thì đi xin lỗi hai vị khách đó cho đến khi họ tha thứ cho cậu mới thôi."
Túc Tức im lặng đi về.

Trên lối đi vắng, cuối tầm mắt xuất hiện hai cái chân.

Cách đó vài bước, Nhiếp Tĩnh Trạch đứng tại chỗ trầm giọng hỏi: "Tại sao không phản bác?"
Túc Tức dừng lại nhìn hắn: "Phản bác cái gì?"
"Cái gì cũng được." Người đàn ông ấy nhấc chân lên đi về phía cậu:
"Giải thích rằng cậu không có làm chuyện đó, hoặc đặt ra nghi vấn là khả năng có người giả mạo nội dung đơn đặt hàng ở phía sau." Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại trước mặt cậu, đồng tử sâu không lường được:
"Thậm chí cậu cũng có thể yêu cầu anh ta kiểm tra máy giám sát." Hắn nhả từng chữ từng chữ chất vấn:
"Năm đó trước mặt tôi lúc mồm mép lừa tôi lên giường cũng không thèm nói những lời này...!Vậy tại sao cậu không phản bác lại lời anh ta?"
Túc Tức không tỏ ý kiến: "Con người luôn thay đổi thôi."
Nhiếp Tĩnh Trạch cong khóe môi, lộ ra vẻ không đồng ý: "Cho nên, cậu đang muốn nói với tôi là chỉ trong hai năm mà cậu đã vô dụng đến mức cả ngày chỉ có thể sống ở một nơi không có tiền đồ, rồi bị mắng mỏ khinh bỉ sao?"
Túc Tức lùi lại một bước, nhìn về phía đối phương:

"Tôi vô dụng như thế nào cũng không liên quan đến Nhiếp tiên sinh."
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch trở nên lạnh lẽo, lửa giận không thể kiềm chế dâng lên trong lòng:
"Tại sao lại không có quan hệ?" Thay vì tức giận, hắn cười:
"Cậu bây giờ có ra sao không có bất kỳ quan hệ gì với tôi nhưng mối quan hệ giữa tôi và cậu cách đây vài năm sẽ tồn tại cho đến suốt đời, để lại dấu vết suốt cả đời tôi."
Hắn lạnh lùng giễu cợt:
"Để mọi người biết rằng bạn trai cũ của tôi thời đại học bây giờ thật nghèo túng và vô dụng, mặt mũi tôi còn biết để vào đâu."
"Anh tới đây ăn lẩu không phải chỉ muốn xem tôi có bao nhiêu nghèo mạt vô dụng sao?" Túc Tức hơi khựng lại:
"Bây giờ nhìn thấy rồi, không thấy vui sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch đột nhiên nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi tay buông xuống bên hông hắn nắm chặt rồi từ từ buông lỏng.
Túc Tức có thể nhìn rõ ràng, cậu hiểu rất rõ dáng vẻ khi bị chọc giận của đối phương.

"Nhưng trông anh cũng không vui cho lắm." Cậu thu hồi ánh mắt, không muốn tạo ra những ảo tưởng và phỏng đoán không cần thiết.
"Tại sao?"
Cậu đã đoán vô số lần lý do khiến Nhiếp Tĩnh Trạch tức giận trước mặt cậu.

Khi vẻ mặt của đối phương căng thẳng cùng với ánh mắt rực lửa ấy, ánh mắt của cậu dán vào từng tấc một trên khuôn mặt hắn, suy nghĩ của cậu phân tán, lần theo bất kỳ manh mối nào để thăm dò lý do tức giận của đối phương.

Chỉ là lần nào cũng đoán sai.

Cậu đã đoán ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng chẳng bao giờ đoán đúng cả.


Câu trả lời đơn giản như một câu hỏi bất cẩn bị in sai trên giấy thi.

Lý do khiến Nhiếp Tĩnh Trạch tức giận không phải vì cậu quên mang ô vào ngày mưa, cũng không phải vì bữa ăn trưa không ngon, Nhiếp Tĩnh Trạch tức giận chỉ vì cậu mà thôi.
Sau đó, Túc Tức thôi không đoán nữa.
Bị câu hỏi của cậu làm cho trở tay không kịp, Nhiếp Tĩnh Trạch không trả lời.
"Như vậy không tốt sao?" Túc Tức rủ mắt xuống, không đợi hắn trả lời: "Những người trước đây vốn kiêu ngạo, bất cần đời dựa vào gia cảnh, bây giờ đến lượt họ phải nếm mùi đau đớn và thống khổ của bản thân.

Bị người khác áp bức, đó cũng là cái giá phải trả cho hành vi xấu trước đây của mình thôi."
Sau một giây nghẹt thở cuối cùng cũng tìm được lỗ thông hơi ở giây phút này, Nhiếp Tĩnh Trạch tiến lên một bước, ép cậu dựa lưng vào tường:
"Tốt chỗ nào? Năm đó người chịu đau khổ uất ức trong tay cậu không phải bất kỳ một ai trong cái quán lẩu này, cho dù phải trả giá thì cũng không nên trả giá trong tay bọn họ."
Hắn nghe thấy bản thân mình nói: "Cậu muốn trả giá cho hành vi trước đây của mình, tại sao không đến tìm tôi để nếm thử mùi vị bị người ta bao nuôi đi?"
Lời vừa nói ra, cả hai người đều hơi sửng sốt.

Nhiếp Tĩnh Trạch là người đầu tiên phản ứng, hắn cau mày lùi lại một bước.

Dường như rất kinh ngạc trước những lời mình vừa thốt ra, hắn chưa kịp suy nghĩ thì người quản lý mơ hồ nghe tiếng cãi vã trên tường đã vác gương mặt tối sầm bước tới: "Sao cậu vẫn còn lề mề ở đây?"
Sau khi nói xong, anh ta thấy rõ Nhiếp Tĩnh Trạch cũng đang đứng ở lối đi thì giọng điệu lập tức dịu đi rất nhiều:
"Vị tiên sinh này..."
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc xéo anh ta rồi ngắt lời: "Kiểm tra máy giám sát đi."
Quản lý hơi trợn mắt, có vẻ nghe không rõ, "Cái gì?"
"Sự việc vừa rồi." Nhiếp Tĩnh Trạch nói:
"Hãy kiểm tra lại máy giám sát."
Cùng lúc đó, Thẩm Tùy đợi ở trong đại sảnh cũng bước đến: "Sao cậu còn ở đây? Đám Ninh Viễn vẫn đang đợi chúng ta đi về." Cuối cùng, anh ta còn quay qua nói thêm với quản lý: "Còn kiểm tra cái gì? Không cần kiểm tra, tôi đã nhìn thấy tất cả."
Túc Tức hơi sững sờ, cậu không ngờ rằng Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy sẽ giúp mình nói chuyện.
Thẩm Tùy đi theo người quản lý để làm chứng về những vấn đề liên quan, nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch không đi theo anh ta.


Hắn đứng yên tại chỗ, mặt không cảm xúc liếc nhìn Túc Tức rồi nói:
"Nếu để cho mọi người biết người bạn trai cũ mà tôi quen hồi đại học không chỉ nghèo khổ vô dụng mà còn vì không học tốt tiếng anh ở trường đại học nên bây giờ cậu ta mới gây ra rắc rối như thế này.

Nghe nực cười hết sức, khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu."
Túc Tức đứng tại chỗ, không nói lời phản bác nào.

Đối phương buông những lời này rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Cậu lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của Nhiếp Tĩnh Trạch, thất thần nghĩ đến lời chất vấn của đối phương.

Nhiếp Tĩnh Trạch hỏi cậu tại sao không giải thích hay không phản kháng, cậu trả lời nửa thật nửa giả rằng mình chấp nhận số phận của luật nhân quả.

Chung Tình cũng từng hỏi qua câu hỏi như vậy.
Chung Tình hỏi cậu: "Cậu cũng từng học đại học, tuy rằng bỏ học giữa chừng nhưng cậu ít nhất đọc được nhiều sách hơn tôi, hơn nữa còn biết nhiều chữ hơn tôi, hoàn toàn không đến mức phải lưu lạc như tôi ấy chứ."
Lúc đó Túc Tức không trả lời.

Những gì Chung Tình nói là đúng, sự chất vấn của Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không phải là không có đạo lý.

Chỉ là cậu không có suy nghĩ đó.

Cậu sống trong một căn nhà cho thuê nhỏ, làm dịch vụ ăn uống phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, dựa vào đồng lương ít ỏi để thỏa cơn đói, trong lòng cậu không có khát vọng cũng không có lý tưởng cao cả.

Cậu chỉ có một mình, hai năm qua mỗi ngày đều như một.

Túc Tức không biết mình có thể hy vọng điều gì trong cuộc sống tương lai của mình đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận