Edit : Kim NC
Beta : Vô Phương
Vừa mới vào tới phòng, Hà Hoa đã bị Trường Sinh đặt lên giường, vừa lôi chăn ra đẩy cô vào trong chăn, vừa nói: “Bị bệnh thì phải đắp chăn ngủ.”
Hà Hoa bắt đầu giãy dụa: “Ta không bệnh.”
Trường Sinh lại ấn cô trở lại: “Cô bị bệnh, thầy Chu bảo sẽ tới khám bệnh, thầy ấy
bảo cô bị bênh, người bệnh thì phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không
được lộn xộn.”
Hà Hoa bất đắc dĩ, đành phải dỗ dành Trường Sinh: “Bây giờ ta rất ổn mà.”
Trường Sinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không đứng dậy được.” Nói dứt lời lại dường như nghĩ tới gì đó, để Hà Hoa ở đó quay đầu đi ra ngoài.
Hà Hoa cũng không biết hắn muốn làm gì, cô xuống giường đứng dậy, mới đi ra tới
cửa, liền gặp ngay Trường Sinh đang cầm khăn mặt trở vào. Thấy cô đứng
dậy dường như rất sốt ruột, có vẻ không vui, lại bế cô đặt lên trên
giường lần nữa, mặc kệ cô nói gì cũng cứ cố chấp nhét cô vào trong chăn, lấy khăn mặt ướt gấp phẳng lại rồi đắp lên trán cô.
Hà Hoa không biết là nên buồn cười hay là tức giận, đành phải nói: “Ta không bị sốt, huynh đắp khăn thế này cho ta làm gì?”
Trường Sinh còn rất nghiêm túc nói : “Phải làm vậy, lúc trước ta bị bệnh bà nội đều làm thế này”. Hắn nói xong lại để ý thấy vết cào trên mặt Hà Hoa, lấy
khăn trên trán cô lau lau, xoa xoa vào đó, xong rồi lại đặt lên trán Hà
Hoa.
Hà Hoa cảm
thấy bản thân mình ngơ ngác nằm trong chăn đắp khăn mặt lên trán, nhìn
qua thấy ngốc cỡ nào cũng có. Nhìn Trường Sinh ngồi bên cạnh, hai mắt
chiếu thẳng nhìn chằm chằm vào cô không rời đi lấy một phút, ánh mắt
theo vẻ “Trông nom, chăm sóc” cho “Bệnh nhân” là cô, thế nên cô không
đành lòng gạt bỏ ý tốt của hắn, đành thở dài bảo: “Thôi được rồi, đành
thế vậy. Có điều giờ ta đang bị bệnh nên hôm nay chúng ta sẽ không đi
lên núi nữa, huynh cũng nghỉ ngơi một ngày đi.”
Trường Sinh gật đầu, nghĩ ngợi gì đó, lại nói: “Cô phải ăn trứng gà luộc nữa, lúc
ta bị bệnh bà nội thường cho ta ăn trứng gà luộc.” Nói xong không chờ Hà Hoa trả lời, hắn đã quay đầu đi ra ngoài.
Hà Hoa cũng không có tâm trí đâu mà lo mà quản hắn được, với tay lấy khăn mặt trên
trán xuống, xoay người ngồi dậy. Trong lòng cô rất buồn bực khó chịu.
Thứ nhất là hận bản thân mình sao không đánh chết mụ góa Trần kia đi,
lại bị mụ ta cào vào mặt, thứ hai là đã làm loạn một trận ầm ĩ như vậy
càng khiến người trong thôn thoải mái chê cười, không biết sẽ bị người
bàn tán tới khi nào. Thứ ba là không biết bà Tứ về nhà nếu biết chuyện
có mắng cô hay không.
Cô trong
phòng phiền muộn buồn bực, ngồi một lúc lâu cũng không thấy Trường Sinh
quay trở lại, ngó đầu ra sân nhìn xem sao, nhưng lại thấy khói dày đặc,
mù mịt bay từ trong bếp ra. Hà Hoa hoảng hốt, vội vàng chạy lao tới, vào tới bếp, thì thấy Trường Sinh đang ghé đầu vào bếp lò, vừa liên tục cho củi vào, vừa ra sức thổi phù phù, khói dày đặc không ngừng cuộn lên bốc ra bên ngoài, Trường Sinh bị sặc khói ho khan. Hà Hoa bịt chặt mũi, ho
khan vài tiếng, vội vàng kéo Trường Sinh ra ngoài, tức giận quát: “Huynh làm cái gì vậy hả, ai khiến huynh làm!”
Trên mặt Trường Sinh bị khói làm cho đen thui, vẻ mặt vô tội nhìn Hà Hoa, ỉu xìu bảo : “Ta luộc trứng gà cho cô ăn.”
Hà Hoa nghe thế đành bất đắc dĩ thở dài: “Thật may là không có chuyện gì xảy ra,
nếu không sẽ không dập được lửa mất.” Cô nói xong lại lo lắng chạy vội
vào trong bếp. Vào bếp, thấy bếp lò bị Trường Sinh nhét một đống củi
vào, cô bịt mũi, lấy que gẩy rơm với củi dùng để nhóm lửa sang một bên,
lại mở nồi ra xem, thấy bên trong có hai quả trứng gà bị đập vào trong
nước lạnh, Hà Hoa xót ruột, nhanh nhẹn đổ trứng gà ra bát.
Trường Sinh đứng ở cửa bếp một lát, lê bước chân chậm chạp vào bếp, lo sợ nơm nớp hỏi: “Ta gây rắc rối rồi sao…”
Hà Hoa thấy bộ dạng hắn bất an không yên, mủi lòng an ủi hắn: “Không sao đâu, chỉ
một bó củi thôi mà, không sao cả. Có điều ta bị bệnh này không cần phải
ăn trứng gà, đừng lãng phí… Còn chưa ăn trưa nữa, huynh đói bụng rồi hả, vậy để ta đi làm bánh trứng gà cho huynh ăn.”
Trường Sinh nghe Hà Hoa nói mình không gây ra chuyện gì, thở nhẹ nhõm một hơi :
“Không cần cô nấu, cô đang bị ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Hắn nói xong lại
bế Hà Hoa trở về phòng, nhét vào trong chăn.
Hà Hoa thấy hắn xoay người đi, sợ hắn lại đi vào bếp, vội vàng gọi: “Trường Sinh,
ta bị ốm, nếu như huynh không đói bụng, thì ngồi lên đây với ta đi, chờ
ta khỏe lại rồi chúng ta nấu cơm ăn.”
“Được!”
Trường Sinh ra sức gật đầu, dường như rất vui, lập tức cởi giày ra trèo
lên giường, xếp bằng gối ngồi bên cạnh cô. Hà Hoa không nói gì nữa, lập
tức nằm im nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi. Chờ tới khi cô tỉnh lại,
thấy Trường Sinh vẫn ngồi y nguyên bên cạnh cô như lúc cô chưa ngủ, ngay cả nét mặt cũng chưa từng thay đổi. Thấy cô tỉnh, hắn cũng không nói
lời nào, chỉ lắc lắc người dịch dịch về phía trước cọ cọ, biểu cảm mong
đợi nhìn cô, đại khái là chờ cô dặn dò phân công bưng cơm rót nước gì
đó.
Hà Hoa thấy trong lòng hơi chua xót nhưng vô cùng ấm áp, có chút cảm động, cô xốc
chăn lên ngồi dậy, chợt thấy từ trên mặt có cái gì đó rớt xuống. Cúi đầu nhìn thì thấy là một ít thảo dược được nghiền nát ra, cô đưa tay sờ sờ
mặt một chút, thấy trên mặt còn dính chút màu đen của thảo dược.
“Đây là huynh làm cho ta sao?” Hà Hoa hỏi.
Trường Sinh gật đầu, đáp: “Thầy Chu đưa cho ta bảo bôi cho cô.”
Hà Hoa nhớ
tới buổi sáng để cho thầy Chu thấy bản thân mình giống như những người
đàn bà chanh chua đánh nhau với người ta, lại còn bị mụ góa Trần kia
chèn ép, cô cảm thấy rất ngượng. Thầy Chu lại còn vội vàng mang thuốc
tới mà bản thân cô thì cứ nằm ngủ ì ở trên giường, càng nghĩ cô càng cảm thấy băn khoăn, áy náy, liền hỏi : “Thầy Chu tới lúc nào vậy? Có nói gì không?”
Trường Sinh bảo: “Tới được một lúc lâu rồi. Thầy Chu bảo bôi thuốc này lên bệnh của cô sẽ đỡ. Sao rồi? Bệnh của cô đã đỡ hơn chưa?”
Hà Hoa thản nhiên cười cười, nói: “May mà có huynh, bây giờ ta đã khỏe rồi.”
Buổi chiều
tối, Hà Hoa không đi theo Trường Sinh ra cổng thôn đón bà Tứ, đợi tới
khi hai người tiến vào sân, Hà Hoa thấy sắc mặt bà Tứ không tốt lắm. Cô
biết chuyện hôm nay không thể gạt được. Bà Tứ bình thường không nói
chuyện phiếm với người khác bao giờ, chỉ có điều đám đàn bà rảnh rỗi
nhiều chuyện túm năm tụm ba lại lớn tiếng bàn tán, e là bà Tứ vừa vào
thôn đã lập tức có người nhảy ra nói cho bà biết chuyện rồi ấy chứ.
Bà Tứ vừa
vào tới nơi, Hà Hoa đã ra chào đón, lấy lòng: “Cháu ninh cháo, còn làm
cả bánh trứng gà nữa, bà đi ra ngoài cả ngày, chắc là vừa mệt vừa đói
rồi, cháu vừa đun ấm nước, lát nữa cơm nước xong bà ngâm chân…” Cô còn
chưa kịp nói xong hết câu, bà Tứ đã lạnh mặt xoay người trở về phòng
mình.
Hà Hoa chột dạ, chỉ ở trong phòng yên lặng dọn đồ ăn lên, cùng Trường Sinh lẳng
lặng ngồi bên mâm chờ. Chỉ chốc lát sau bà Tứ từ phòng đi ra, sắc mặt
vẫn chưa khá hơn, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ ngồi xuống ghế cầm bát đũa ăn cơm. Bà không nói chuyện, đương nhiên Hà Hoa cũng không dám hé
răng nói nửa lời, ngồi ở mép ghế dựa, vừa ăn cơm vừa cẩn thận quan sát
sắc mặt bà Tứ.
“Hôm nay Hà Hoa bị bệnh, cháu khiêng cô ấy về.” Trường Sinh đột nhiên mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
Hà Hoa liếc mắt lườm Trường Sinh một cái, thầm nghĩ sao người này lại lắm lời thế
không biết! Nếu không phải biết rõ Trường Sinh là tên ngốc, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là hắn cố ý nói vòng vo để tố cáo cô ấy chứ.
Bà Tứ đến mi mắt cũng chẳng thèm động đây, giống chẳng chú ý gì cả ừ một tiếng.
Trường Sinh hơi kinh ngạc nhìn bà Tứ một lát, dường như đang chờ bà đáp lời, thấy
bà vẫn không có phản ứng gì tiếp, lại nói: “Cháu còn chăm sóc Hà Hoa,
lấy chăn đắp cho Hà Hoa, lấy khăn mặt đặt lên trán cho Hà Hoa, còn lấy
thuốc thầy Chu cho bôi thuốc cho Hà Hoa nữa đó.”
“Ừ.” Bà Tứ lại ừ một tiếng, làm như hoàn toàn không có tí hứng thú nào với lời nói của Trường Sinh cả.
Hà Hoa
trừng mắt lườm Trường Sinh, chỉ hận không thể ở dưới bàn dùng sức đạp
vào chân hắn một nhát. Trường Sinh căn bản lại không nhìn cô, chỉ
nghiêng đầu nhìn bà Tứ, vẻ mặt hắn rất chờ mong, nhưng dường như bà Tứ
lại không để ý tới hắn, chỉ cúi đầu chăm chú gắp rau ăn cơm.
Trường Sinh đợi một lúc lâu, cúi đầu thất vọng, hơi tức giận nói: “Cháu thương vợ,
mỗi lần thương vợ là được một hạt đậu phộng mà. Cháu đắp chăn cho cô ấy, lấy khăn mặt đặt lên trán, còn bôi thuốc nữa, hẳn là phải thưởng cho
cháu ba hạt đậu phộng chứ…”
Hà Hoa nghe xong suýt chút nữa cắn gãy đũa, cô nghiêng đầu vẻ mặt không hiểu trừng
mắt nhìn Trường Sinh. Chờ tới khi cô hiểu ra, trong lòng tức giận không
thôi, thầm nghĩ bản thân mình cảm động cả nửa ngày, hóa ra hắn đối xử
với cô như vậy, chỉ vì muốn mấy hạt đậu phộng?!
Chát! Bà Tứ đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi.
Hà Hoa bị
dọa tới run sợ, cũng quay đầu tức giận với Trường Sinh. Nhưng Trường
Sinh vẫn thờ ơ không để ý, cúi đầu xuống tức giận vì bản thân làm tốt mà không được thưởng.
Lúc này Hà
Hoa cũng không biết là nên đi tới chỗ bà Tứ nhận lỗi, hay là nên an ủi
Trường Sinh, dù sao cũng không ăn nổi bữa cơm này nữa. Xem bà cháu hai
người kia chắc hẳn là cũng không ăn nữa, cô do dự chốc lát bèn đứng dậy
thu dọn bát đũa.
Đột nhiên, rèm cửa bị vén lên, bà Tứ lại đi vào phòng, đi tới trước mặt Trường Sinh đặt ba hạt đậu phộng lên bàn.
Trường Sinh thấy vậy, nhếch miệng lên, bỏ đậu phộng vào trong lòng bản tay như bảo bối, rồi cẩn thận đếm như người ta đếm tiền.
Bà Tứ nói: “Cháu về phòng trước đi, bà có chuyện muốn nói với vợ cháu.”
“Vâng.”
Trường Sinh thấy được thưởng, cũng không hỏi han quan tâm xem vợ mình có phải sẽ bị mắng hay không, mà cầm đậu phộng sung sướng trở về phòng.
Tới đêm,
Trường Sinh trải chăn đệm của mình và Hà Hoa xong xuôi liền chui vào túi ngủ, nằm một lúc lâu vẫn không thấy Hà Hoa vào nhà, liền đứng dậy đẩy
cửa sổ ngó ra bên ngoài nhìn xem. Thấy đèn trong nhà bếp vẫn còn sáng,
hắn nghển cổ nhìn một lát, lại hạ cửa sổ xuống, đi giày vào, chạy tới
bếp tìm người.
Lúc này Hà
Hoa đang quỳ trên mặt đất tủi thân lau bệ bếp. Cô vừa mới nghĩ không có
chuyện gì thì bất ngờ bà Tứ tới và bị bà răn dạy một hồi. Cuối cùng bà
còn chỉ vào cô nói nếu rảnh rỗi không có việc gì mà chạy đi tranh chấp
với người trong thôn, thì chi bằng dọn dẹp sạch sẽ bếp một lần đi, sáng
sớm ngày mai bà muốn thấy bếp không có một chút bụi bẩn nào.
Nếu nói
trước khi bị phạt thì Hà Hoa còn hơi chột dạ, giờ bị phạt bị mắng như
thế, lại chỉ cảm thấy tủi thân. Đúng thế, hôm nay cô đúng là có hơi xúc
động, nhưng đâu phải cô cố ý gây sự, rõ ràng là cô đã bị nhục mạ, sao
còn không cho cô tự minh oan cho mình! Động thủ đánh nhau với người ta
là sai, nhưng cũng phải làm rõ nguyên do chứ, cùng lắm thì mắng cô mấy
câu là được rồi, sao lại phạt cô thế này. Hà Hoa khịt khịt mũi, trong
lòng trăm ngàn lần không phục.
Đúng lúc
này, Trường Sinh thò tay vén rèm nhìn vào trong bếp, thấy Hà Hoa quỳ rạp trên mặt đất lau chùi, vội vàng nói : “Khuya rồi, nên đi ngủ.”
Trong lòng
Hà Hoa còn đang tức giận tủi thân, giương mắt thấy Trường Sinh, lại nghĩ tới hắn đối tốt với cô hoàn toàn là vì chuyện trao đổi đậu phộng, tức
giận cuồn cuộn trào lên không có chỗ phát, trừng mắt lườm hắn một cái,
tức giận nói: “Biến đi chỗ khác chơi!”
Trường Sinh bị nghẹn lời, nghĩ ngợi, cũng không biết bản thân mình làm sai cái gì,
đứng ở cửa không nhúc nhích, mờ mịt hỏi: “Sao cô lại tức giận?”
Hà Hoa lấy
khăn lau một cái vung, ngẩng đầu quát: “Mắt huynh để đâu mà thấy ta tức
giận hả?! Ta có nói ta tức giận bao giờ?! Huynh chính là tên ngốc! Huynh thì biết cái gì mà bảo tức giận?! Trở về phòng của mình mà ngủ đi! Cẩn
thân ta đánh huynh!”
Trường Sinh mấp máy miệng, nhíu chặt mày, tức giận xoay người rời đi.
Hà Hoa tức
giận ném khăn lau vào trong chậu nước, nhưng lại bị nước bẩn bắn tung
tóe lên mặt, càng khiến cho cô tủi thân hơn, dứt khoát đẩy chậu nước
sang một bên, ngồi xuống bên cạnh hai bó củi. Ngồi chưa lâu, lại nghe
thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Trường Sinh đi vòng trở lại, vẫn là cái cánh tay trần thò vào vén rèm cửa ra trước, dường như đầy
một bụng tức giận quay trở lại, vừa bước vào cửa liền quay sang lớn
tiếng nói với Hà Hoa: “Ta không có làm sai chuyện gì, cũng không có gây
rắc rối, cô bệnh ta còn quan tâm cô, sao cô lại quát mắng ta?”
Hà Hoa cũng gào lên bật lại: “Ai cần ngươi quan tâm! Không phải ngươi được đậu
phộng hay sao? Còn chạy tới nhìn ta làm gì! Ta cũng không có đậu phộng
cho ngươi!”
Trường Sinh hơi sửng sốt: “Ta không phải muốn xin cô đậu phộng mà, ta tới gọi cô đi về ngủ.”
Hà Hoa lắc đầu: “Ta đây không muốn ngủ, không cần ngươi lo.”
Trường Sinh nói: “Nhưng mà cô mới khỏi bệnh, không ngủ thì sẽ lại bị bệnh nữa.”
Hà Hoa hừ
mũi: “Như vậy không phải huynh càng có cơ hội thương vợ hơn, lại được
thưởng đậu phộng à? Không phải như thế huynh càng hài lòng hơn sao?” Nói xong lại liếc hắn chất vấn tiếp: “Huynh nói đi, có phải chính huynh là
người nói chuyện tên Phùng thọt kia ra với bà nội để đổi đậu phộng đúng
không?”
Trường Sinh nói ngay: “Không phải, không hề nói, ta không có nói.”
Hà Hoa bĩu
môi bảo: “Ta không thèm tin, huynh giúp ta đánh tên khốn khiếp kia, lại
ngày nào cũng đưa đón ta lên núi xuống núi, còn không phải vì để đổi đậu phộng hay sao?”
Trường Sinh xua tay: “Không phải, tên đó là kẻ xấu, nó bắt nạt cô, không phải vì đậu phộng.”
Hà Hoa biết Trường Sinh ngốc nghếch ngây thơ sẽ không biết nói dối. Nhưng vừa nổi
cơn giận dỗi nên không muốn dễ dàng tin hắn như thường ngày, xòe tay ra
nói : “Được thôi, huynh đem ba hạt đậu phộng mới của huynh cho ta, ta sẽ tin huynh.”
Trường Sinh chớp mắt cúi đầu xuống, vẻ mặt không tình nguyện.
Hà Hoa thu
tay lại, tức giận nói: “Không cho thì đúng là bị ta nói trúng rồi, đừng ở chỗ này khiến ta chướng mắt, mau tránh ra chỗ khác đi!”
Trường Sinh bị bắt nạt dường như quay đầu đi thật, Hà Hoa thầm mắng nhỏ tên ngốc,
bưng chậu nước đi lau dọn, vừa mới vắt miếng giẻ lau xong, liền thấy
Trường Sinh lại đi vào trong bếp, xòe tay ra trước mặt cô.
Hà Hoa nhìn ba hạt đậu phộng trong tay hắn, lại nhìn vẻ mặt một mực tủi thân ấm ức
của hắn liền mềm lòng, nhưng cũng cố ý trêu hắn, cầm lấy đậu phộng, giả
bộ ném vào trong bếp.
“Á…á..”
Trường Sinh nhìn chằm chằm vào bếp cuống tới nỗi hét lên, đau lòng giống như bị cắt thịt trên người ra vậy, muốn nhảy vào tìm, nhưng sợ Hà Hoa
tức giận, hai tay không ngường chà lau vào quần.
Hà Hoa buồn cười, chỉ nói: “Xem ra cũng có chút tiền đồ đó.” Nói xong đem tất cả
đậu phộng trong tay đưa lại cho Trường Sinh : “Cho huynh, ai thèm mấy
hạt đậu cỏn con này.”
Trường Sinh vội vàng nhận lấy, để ở trong lòng bàn tay đếm đếm, một hạt, hai hạt , ba hạt, đủ rồi.
Hà Hoa nói: “Được rồi, đậu phộng cũng cho huynh rồi, nửa đêm còn chạy tới đây làm
chi, tự chuốc lấy phiền phức, mau trở về phòng ngủ đi.”
Trường Sinh bảo: “Cô cũng ngủ.”
Hà Hoa bĩu môi một cái: “Bây giờ ta không thể ngủ. Nhìn thấy chưa, bà nội bảo ta phải dọn dẹp bếp.”
Trường Sinh nghĩ ngợi, làm như đã hiểu rồi, kéo dài tiếng nói: “Ừ…Cô gặp rắc rối rồi.”
Hà Hoa nói: “Còn lâu mới…” Còn chưa kịp đợi cô nói xong, Trường Sinh đã xoay người
đi rồi. Ra tới cửa còn ấm ức than thở : “Tự mình gây rắc rối rồi còn
mắng ta…”
Hà Hoa giận dỗi lại mắng thêm mấy tiếng tên ngốc, chỉ hối hận khi nãy mềm lòng
không nghiền nát mấy hạt đậu phộng kia cho hắn đau lòng chết thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...