Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Phần thưởng của Hà Hoa đối với Trường Sinh bị nghẹn mấy tháng, có thể nói là nắng hạn lâu ngày gặp mưa. Còn đối với Hà Hoa chỉ giống như đục một khe nhỏ trên bờ đê vạn dặm, nhìn có vẻ chẳng đáng gì. Tuy nhiên, chỉ một khe hở này đã làm nước lũ tìm được cánh cửa để đột phá, khó lòng ngăn chặn được.
Từ đó, Trường Sinh bắt đầu dốc sức làm việc, sau đó liền chạy đến trước mặt Hà Hoa đòi thưởng. Hà Hoa làm bộ không hiểu cứ cho hắn đậu phộng, hắn lắc đầu, nói đậu phộng có bà nội thưởng cho rồi, hắn muốn phần thưởng của Hà Hoa.
Hà Hoa cảm thấy mình đã phạm sai lầm, không nên vì một lúc xúc động mà mở ra cho hắn tiền lệ này, bây giờ muốn dùng đứa con trong bụng để lấy cớ từ chối cũng không có tác dụng mấy nữa. Nhưng cũng không thể cứ theo ý hắn được, nhất là về chuyện này da mặt hắn dày một cách kỳ lạ. Sáng sớm gánh hai thùng nước, liền thản nhiên vác mặt đến trước mặt cô đòi thưởng. Hà Hoa cân nhắc một thời gian, nói với Trường Sinh rằng phần thưởng của cô không giống với bà nội, không thể dễ dàng cho hắn, góp đủ số lần thì mang đậu phộng đến đổi, hai mươi hạt đậu phộng đổi lấy một phần thưởng.”
Trường Sinh nghĩ nghĩ, rất vui mừng nói: “Được, đậu phộng của ta cho nàng hết, hai mươi hạt đậu phộng đổi một lần, ta có nhiều lắm, tối nay đổi ba lần trước.”
Mặt Hà Hoa đen thui: “Cái đó không tính, đậu phộng đó trước đây chàng đã cho ta rồi, là của ta rồi, nên không tính là của chàng nữa. Chàng muốn đổi thì phải mang đậu phộng khác đến.
Trường Sinh trừng mắt choáng váng, nhiều đậu phộng như vậy, thật là uổng phí…
Hà Hoa đắc ý ngẩng mặt: “Sao? Không vui à? Không vui thì quên đi, đúng lúc ta cũng không muốn thưởng cho chàng.”
Thấy Hà Hoa nhổm dậy, Trường Sinh luống cuống lo lắng kéo cô, buồn bực há miệng hồi lâu lại không chịu trả lời, khó xử nói: “Bà nội chưa trở về mà, làm sao có đậu phộng được.”
Hà Hoa cười gian xảo: “Ta mặc kệ, chàng chờ bà nội về đi.”
“A! Không được!” Trường Sinh đỏ mặt lên, thở phì phì.
Hà Hoa nhìn bộ dáng này của hắn cũng không đùa nữa, chẹp chẹp mở miệng: “Như vậy đi, chàng đưa hộp đậu phộng kia cho ta giữ, sau này chàng làm một chuyện tốt ta sẽ thưởng cho chàng một hạt đậu phộng, khi nào đủ chàng mang đến đổi.”
“A…” Trường Sinh há miệng định trả lời, híp mắt liếc Hà Hoa một cái, tủi thân than thở, “Cái này vốn là của ta… Tất cả là của ta…”
Hà Hoa quay đầu, nhìn hắn cười hì hì: ai bảo chàng cho ta, không tính.
Trường Sinh nhỏ giọng hừ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.
Hà Hoa gọi: “Chàng đi đâu đấy, phải ăn cơm rồi.”
Trường Sinh đáp: “Ta đi gánh nước.” Dứt lời, đã gánh thùng lên chuẩn bị đi.
Hà Hoa vội vàng cản hắn lại, trừng mắt tức giận: “Không được đi! Mấy ngày nay chàng gánh bao nhiêu là nước rồi, đừng nói là lu mà ngay cả nồi niêu chén bát của chúng ta cũng không còn chỗ chứa nữa rồi đó!”
Trường Sinh vẫn mang bộ dạng không vui, Hà Hoa lại nói: “Chàng không thể vì đậu phộng mà suốt ngày chui đầu đi làm một việc, giống như gánh nước thì chỉ gánh đủ dùng, nhiều nhất cũng chỉ hai thùng. Cho dù chàng có làm tốt đến mấy nhưng nếu gánh đến cả chén bát cũng phải đem ra đựng thì chuyện tốt cũng biến thành xấu…” Nói xong lại chỉ Trường Sinh cảnh cáo, “Ta nói cho chàng biết, thứ này trong tay ta, làm sai còn bị trừ đậu phộng kìa. Nếu chàng muốn thưởng chưa có đã mang nợ thì cứ đi đi, ta không cản…” Nói xong lại xem như chẳng sao cả xoay người về phòng.
Trường Sinh đứng ngơ ra tại chỗ, vô cùng buồn rầu, chán nản ném thùng nước xuống.
Hà Hoa quay đầu liếc hắn, vuốt bụng nửa cười nửa không: “Sao lại ồn ào vậy chứ? Làm con sợ rồi này, niệm tình chàng vi phạm lần đầu, tha cho một lần, lần sau mà tái phạm ta sẽ bắt đầu tính nợ nhé.”
Trường Sinh bị ăn hiếp lại liếc Hà Hoa vài cái, thở hổn hển một lát rồi ôm thùng nước về bếp.
Hà Hoa cảm thấy mình đã tính toán rất cẩn thận, tự nghĩ từ sau cô có thai, có rất nhiều việc trong nhà đã biến thành phần của Trường Sinh. Nếu Trường Sinh muốn làm việc để được đậu phộng cũng không có nhiều cơ hội. Huống chi lại bị trừ nữa, một tháng có thể đổi một lần khen thưởng của cô đã là giỏi lắm rồi.
Tuy nhiên, chỉ một ngày sau mọi chuyện đã được xác thực, Hà Hoa phát hiện cô đã thật sự xem nhẹ trí tuệ của Trường Sinh, hoặc là xem nhẹ khát khao của hắn đối với phần thưởng. Nhà mình không có việc gì làm, hắn liền chạy tới nhà cha mẹ Hà Hoa làm việc, khi về nhà sẽ báo từng chuyện một với cô. Chẻ củi, nấu nước, quét sân, cho gà ăn, một ngày có thể đổi được bốn năm hạt đậu phộng. Hơn nữa Trường Sinh lại nghe lời cô răm rắp, không cho cô có cơ hội trừ đậu phộng của hắn, hai mươi hạt đậu phộng nhanh chóng dồn đủ. Chỉ gần chưa tròn bốn ngày đã đủ, Trường Sinh đã dùng sức lao động của mình đổi lấy phần thưởng của cô.
Lúc này, Hà Hoa đã hiểu được cái gọi là thông minh bị thông minh hại. Cô vốn nghĩ lấy việc thưởng này để gây khó dễ cho Trường Sinh, nhưng bây giờ lại tự đẩy mình vào miệng hố. Luật chơi do chính bản thân mình đề ra nên không thể nói gì được nữa.
Hà Hoa nhớ tới khi cô vẫn là con gái, mặt dày nghe những người đã làm vợ nói chút ít chuyện phòng the vợ chồng, không lẽ bây giờ phải áp dụng sao … Chỉ có điều trong lòng cô không nắm bắt được phương pháp, chỉ vì chuyện đó đâu phải nói làm là làm được, ngay cả nghe cũng đã làm cho người ta đỏ mặt, cho dù bây giờ đã làm mẹ vẫn thấy chuyện đó thật sự rất xấu hổ. Nhưng sau khi bị Trường Sinh đổi lấy ba lần thưởng liên tiếp, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, thế là quyết tâm.
Hôm nay, Trường Sinh lại có đủ hai mươi hạt đậu phộng, thế là đêm đó hắn tắm rửa sạch sẽ, vui vẻ đến đổi thưởng với Hà Hoa. Hà Hoa vừa từ từ cởi vạt áo ra, vừa dụ dỗ: “Trường Sinh, ta còn có một phần thưởng khác lớn hơn nữa, chàng có muốn không?”
Trường Sinh lắc đầu: “Không, ta thích phần thưởng này.”
Hà Hoa: “Phần thưởng kia còn tốt hơn phần thưởng này nhiều!”
Trường Sinh vẫn không hứng thú lắc đầu, hai ba động tác đã lột sạch áo quần, quỳ gối bên cạnh Hà Hoa, hai tay không ngừng cọ trên đùi, lặng im thúc giục Hà Hoa nhanh nhanh lên.
Hà Hoa dụ dỗ không thành, trong lòng tự nhủ không cho hắn thứ ngon ngọt thì thực khó làm thay đổi khẩu vị của hắn, nghĩ xong liền cắn răng, quyết tâm thực hiện …
Nửa canh giờ sau, Trường Sinh nằm đơ trên giường, trừng mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà, ngực phập phồng kịch liệt, giống như vẫn chưa ra khỏi tiên cảnh.
Hà Hoa súc miệng xong, đến gần thủ thỉ: “Chỉ có vợ cực kỳ thương chồng mới đối với chồng như vậy, trong lòng ta cực kỳ thương chàng.” Trường Sinh kinh ngạc không trả lời, Hà Hoa lại nói, “Đây là phần thưởng lớn mà ta nói … Chàng nói xem, so với phần thưởng ngày thường có tính là thưởng lớn không?”
Lúc này Trường Sinh mới lấy lại tinh thần, nhìn Hà Hoa gật đầu lia lịa.
Trường Sinh rất thích phần thưởng lớn này, Hà Hoa nói vì là phần thưởng lớn nên không thể chỉ bằng hai mươi hạt đậu phộng, phải dùng tám mươi hạt đậu phộng mới đổi được một lần.
Tám mươi hạt đậu phộng không phải số nhỏ, Trường Sinh buồn rầu cân nhắc, Hà Hoa lại khuyến khích dụ dỗ: đây chính là phần thưởng của những người đàn ông được vợ cực kỳ thương yêu mới có.
Chỉ với một câu này, Trường Sinh liền gật đầu không chút do dự. Tuy nhiên, tám mươi hạt đậu phộng không thể dễ dàng có được, chưa nói đến số lượng tăng gấp nhiều lần, Hà Hoa lại còn ra sức tìm tòi bới móc, mỗi khi vi phạm lại trừ của hắn hai ba hạt. Trường Sinh cực khổ dồn gần một tháng cũng chỉ đổi được một lần.
Khổ sở nghẹn cả tháng, lúc Trường Sinh dồn đậu phộng cho lần thứ hai thì hơi do dự, ngày nào cũng tính toán cân nhắc đậu phộng của mình xem có nên đổi phần thưởng nhỏ trước không. Hà Hoa nhìn ra tâm tư của hắn, bên cạnh nhắc nhở: “Được bốn mươi hạt rồi, chỉ cần nấy đó nữa là đủ một phần thưởng lớn rồi đó, đâu khó gì mấy đúng không … Bây giờ mà dùng mất hai mươi hạt thì phải lâu lắm nữa mới đổi được phần thưởng lớn… Đáng tiếc lắm…”
Trường Sinh đảo đảo đậu phộng của mình, cố gắng nhịn.
Hơn nửa tháng trôi qua, Trường Sinh đã dồn đủ tám mươi hạt đậu phộng ôm đến trước mặt Hà Hoa, Hà Hoa tạm thời không tìm được cớ để trừ đậu phộng, đành phải chiều hắn. Không ngờ Trường Sinh cũng không vội cởi quần áo như thường lệ, mà ngồi chia tám mươi hạt đậu phộng trên giường ra thành bốn phần.
“Không cần phần thưởng lớn, ta muốn bốn phần thưởng nhỏ.” Trường Sinh nhìn Hà Hoa cười hì hì, trong ánh mắt mang theo chút gian xảo.
Hà Hoa ngây ra, choáng váng.
Trường Sinh chẳng quan tâm gì nhiều, chỉ bận rộn cởi quần áo của mình. Hà Hoa ngây ngốc nhìn bốn phần đậu phộng kia, cảm thấy mình bị Trường Sinh trêu chọc tính kế. Muốn trào nước mắt, cô hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Trường Sinh, mếu máo nhào vào lòng hắn, kéo dài giọng thê lương khổ sở làm nũng: “Trường Sinh…” Vì Hà Hoa chơi xấu làm nũng, Trường Sinh miễn cưỡng đồng ý đêm nay chỉ đổi một phần thưởng nhỏ.
Trường Sinh lại ngày càng thông minh ra, không dùng hết đậu phộng một lần nữa, mà giống như tồn trữ lương thực qua mùa đông, trong tay luôn có mấy chục hạt đậu phộng dự trữ. Hắn bắt đầu tính toán đậu phộng sống qua ngày, chỉ khác so với ngày trước là bây giờ mỗi lần tính xong rồi đều nhìn Hà Hoa cười hì hì, sau đó tự lẩm bẩm:
“Bây giờ ta có bốn mươi hạt đậu phộng, có thể đổi hai lần thưởng nhỏ.”
“Năm mươi hạt, ta muốn đổi một lần thưởng nhỏ trước.”
“Còn ba mươi hạt… Không sao, vẫn có thể đổi một lần…”
“Sáu mươi hạt, chỉ cần hai mươi hạt nữa là có thể đổi một lần thưởng lớn!”
“Tám mươi hạt… Đổi một lần thưởng lớn là hết sạch… Hay là đổi hai lần thưởng nhỏ trước tốt hơn …”
“Một trăm hạt, ta có một trăm hạt, có thể đổi một lần nhỏ một lần lớn!”
Có khi nổi hứng, nửa thật nửa đùa uy hiếp: “Hà Hoa, tối hôm nay ta muốn đổi ba lần thưởng nhỏ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...