Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Edit : Như Bình

Beta : Vô Phương

Lúc ba người Hà Hoa về tới nhà trời đã tối mịt, bà Tứ gặp được Trường Sinh rốt cuộc cũng có thể khóc ra nước mắt, bà vừa khóc vừa mắng, nếu không phải có mẹ Hà Hoa và thầy Chu ở bên cạnh cản lại, chắc chắn bà đã ra tay đánh người. Trường Sinh quỳ gối trước mặt bà Tứ, cố ôm chặt chân bà, chịu đánh, chịu mắng không dám nói lời nào. Vì chuyện của Trường Sinh, người trong thôn đã dốc sức giúp đỡ nhiều, giờ hắn đã về, hàng xóm kéo đến xem không ít, tình hình này kéo dài hết cả buổi tối, đến tận khuya sân nhà họ Hoắc mới yên tĩnh trở lại.

Trong nhà bếp, Hà Hoa đun một nồi nước lớn, đốt lửa cháy hừng hực, biến cả nhà bếp thành ngập tràn hơi nước, vô cùng ấm áp.

Trường Sinh cởi gần hết quần áo, ngồi trên một chiếc ghế gỗ bên bếp lò, đặt trước mặt hắn là một chậu nước ấm.

Hà Hoa ngồi bên cạnh, đưa tay vào chậu thử độ ấm của nước, rồi cô lại cho thêm một ít nước nóng, giống như lẩm bẩm một mình: “Ta thấy như thế là được rồi, không nên dùng nước quá nóng, vết thương trên người chàng nên dùng nước ấm lau nhẹ tốt hơn.” Dứt lời cô xoay người lấy chiếc khăn đã nhúng nước ấm, phủ lên cánh tay Trường Sinh, cẩn thận hỏi: “Đã được chưa?”

Trường Sinh không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Hà Hoa đến ngẩn người.

Hà Hoa cũng không chú ý đến hắn, dịu dàng giúp hắn lau vết thương đã liền miệng, cô do dự rất lâu muốn hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành thế này, mấy ngày vừa qua rốt cuộc hắn đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì … nhưng cuối cùng cô lại không dám, chỉ sợ rằng mình nghe xong sẽ không chịu nổi. Bây giờ trong căn phòng ấm áp, hắn yên ổn, bình an ngồi trước mặt cô, làm cô cảm thấy thật an bình, thư thái, cô vừa lau, vừa đau lòng hỏi: “Mấy ngày nay chàng đi đâu vậy? Sao lại có nhiều vết thương thế này?”

Hà Hoa chờ mãi mà chẳng thấy Trường Sinh đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn vẫn đang ngơ ngẩn nhìn cô, không chớp mắt lấy một cái. Ánh mắt chăm chú kia khiến tim cô đập loạn, cô bất giác dừng tay lại. Trường Sinh nhìn Hà Hoa trong chốc lát, rồi chậm chạp giơ tay lên, đưa đến bên mặt cô, do dự ngừng ở trước mặt cô, giống như đó là báu vật, phải cẩn thận vuốt ve từng chút từng chút một, nhưng hắn lại không biết nên chạm vào chỗ nào mới tốt. Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ mất một lúc lâu, rồi giống như đang thử thăm dò, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào đuôi lông mày của cô.

Trái tim Hà Hoa run lên, vẫn không nhúc nhích, ngưng thở nhìn hắn.

Hắn giống như một đứa bé bắt được thứ gì hay ho, khẽ cong khóe miệng, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, trượt tới khóe mắt cô, rồi thật cẩn thận chạm vào lông mi của cô, tức thì hắn rụt tay lại như sợ chạm mạnh quá sẽ hỏng mất.

Hà Hoa đưa tay lên, cầm tay hắn, đem tay hắn áp lên mặt mình, nước mắt bất giác tuôn xuống, rơi trên bàn tay hắn. Trường Sinh khẽ nhích ngón tay cái, giúp cô lau vệt nước mắt. Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt thi nhau lăn ra nhuộm ướt đôi bờ mi. Cô đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay hắn, mở mắt ra, nở nụ cười với hắn. Trường Sinh cũng nhếch miệng cười đáp lại cô.

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười ngây ngô trong chốc lát, Hà Hoa tát một vốc nước trong chậu lên người Trường Sinh, hỏi: “Cười ngốc nghếch gì đó? Nếu không tắm để nước lạnh rồi ta chẳng nấu lại cho chàng đâu đó.”

Trường Sinh nhếch miệng cười, xoay người bưng chậu nước lên, không nói tiếng nào tức khắc đổ ào hết lên người mình.

Nước bắn tung tóe, Hà Hoa hét lên nhảy vội ra, giận dữ: “Chết rồi, cái vũng nước này, chút nữa ta phải dọn dẹp đó.”


Trường Sinh toét miệng cười ha ha thật ngây ngô, rồi hắn cầm chiếc khăn vừa chà lau người mình vừa nói: “Ta giúp nàng dọn dẹp, nàng là vợ ta, ta phải thương nàng.”

Hà Hoa nghe xong trong lòng rất ngọt ngào, cười rồi đưa mắt trừng hắn một cái, kéo cái ghế gỗ nhỏ ngồi ở đằng sau giúp hắn chà lưng, dịu dàng trách mắng: “Ta cũng không dám làm phiền ngài, chỉ cần sau này ngài đừng đi lung tung, ta đã A Di Đà Phật, cảm ơn trời đất lắm rồi.”

“Ta không đi lung tung.” Trường Sinh lên tiếng phản đối: “Ta đi tìm nàng.”

Hà Hoa hỏi: “Chàng đến chỗ nào tìm ta? Không phải mẹ ta đã nói với chàng ta đến nhà Hạnh Hoa rồi ư?”

Trường Sinh không có phản ứng gì, xoay người nhìn cô, nét mặt vô cùng hoang mang.

Hà Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đáng lẽ ta phải đoán được những lời mẹ ta nói chẳng lọt được vào tai chàng chứ. Chàng đúng là đồ ngốc, chuyện đàng hoàng nghiêm chỉnh không nghe, chỉ nghe những lời người ta nói trong lúc tức giận thế à.”

Trường Sinh bĩu môi, có chút không vui, cúi đầu than thở: “Ta không phải đồ ngốc.”

Hà Hoa ngẩn người ra, buông mi xuống, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Ta thích đồ ngốc mà.”

Trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, Hà Hoa giả vờ không chú ý đến Trường Sinh, giúp hắn chà vai. Trường Sinh xoay người lặng lẽ ngắm nhìn Hà Hoa, một lúc rất lâu sau hắn xoay người lại, có chút cô đơn cúi thấp đầu, nhỏ giọng: “Ta là đồ ngốc.”

Hà Hoa ngừng động tác, trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh Trường Sinh rất nhiều lần tức đến đỏ cả mặt gân cổ hét với cô ‘Ta không phải đồ ngốc’, trái tim cô giống như được người ta đặt vào lòng bàn tay khẽ vỗ về, không thể nói rõ đó là chua, là chát, là đắng hay là ngọt, cô chỉ cảm thấy những lời thế này thốt ra từ miệng Trường Sinh, làm cô cảm động hơn cả khi hắn nói một vạn câu hắn thích cô.

Hà Hoa hít hít mũi, đấm Trường Sinh một cái, giả vờ giận dữ: “Không cho chàng nói vậy, chàng không phải là đồ ngốc.”

Trường Sinh ngẩng đầu lên, nét mặt từ cô đơn chuyển sang bất an, vội vàng la lên: “Nàng thích đồ ngốc, thì ta chính là đồ ngốc.”

Hà Hoa cất lời: “Không phải, chàng không phải.”

Trường Sinh cuống quýt đến độ muốn mở miệng, Hà Hoa đã cướp lời: “Chàng có phải là kẻ ngốc hay không ta đều thích.”

Trường Sinh chợt ngẩn ra, vui mừng, dài giọng đáp: “Ừ…” Trong nụ cười ẩn chứa sự thỏa mãn, hiểu thấu, và vài phần ngượng ngùng. Hắn an tâm quay đầu đi, cúi đầu kiên định lẩm bẩm: “Ta không phải là kẻ ngốc, không phải.”


Lòng Hà Hoa chua xót, nghiêng người tựa vào Trường Sinh, áp mặt lên lưng hắn, vòng tay ôm hắn từ phía sau, siết chặt: “Sau này ta sẽ không bao giờ rời xa chàng, chàng cũng đừng bỗng nhiên biến mất như mấy ngày qua …. nhé?”

Trường Sinh vỗ vỗ cánh tay Hà Hoa, đáp: “Được, nàng không đi, ta cũng không đi, Trường Sinh và Hà Hoa mãi mãi ở bên nhau, không được nuốt lời.”

***

Trường Sinh tắm rửa mất một lúc lâu, đến lúc lau khô người mặc quần áo vào trời đã rất khuya. Hà Hoa nghĩ hắn vất vả ở bên ngoài rất nhiều ngày chắc chắn mệt mỏi lắm rồi, cô không yêu cầu hắn phụ dọn dẹp, giục hắn mau về phòng ngủ. Trường Sinh không chịu, dường như e sợ Hà Hoa sẽ lén chạy đi mất, cứ một mực đòi ở nhà bếp nhìn cô.

Hà Hoa cũng không biết phải làm sao, đành nói: “Lúc nãy chúng ta đã hứa rồi, ta sẽ không đi đâu cả, sẽ ở bên chàng suốt đời này, chàng không tin ta đúng không?” Cô thấy vẻ không cam lòng vẫn hiện trên mặt Trường Sinh, cô bèn bảo: “Được rồi, nếu chàng nhất quyết muốn giúp, vậy về phòng dọn giường đi, sau đó chui vào trong chăn giúp ta làm ấm túi ngủ, lúc ta đến ngủ nó phải thật ấm áp đó.”

“Ừm!” Trường Sinh nghe lời cô dặn dò, vội chạy về phòng làm ấm túi ngủ cho Hà Hoa. Cô lắc đầu cười cười, rồi nhanh chóng thu dọn nhà bếp. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô thấy Trường Sinh quay trở lại. Cô vẫn chưa kịp nói gì với hắn, thì thấy hắn cười vui vẻ bước tới đưa cái hộp đậu phộng báu vật cho cô, cười hì hì như dâng vật quý: “Cho nàng, cho nàng hết.”

Hà Hoa ngẩn ra, muốn đưa tay đón lấy, giơ tay lên được nửa chừng rồi lại hạ xuống, xoay người lại, làm việc tiếp, vừa làm vừa nói với hắn: “Ta không cần thứ chàng dành dụm, cất giữ cho người khác, bao giờ chàng thật lòng gom góp chúng lại cho ta, ta mới lấy.”

Trường Sinh căng thẳng trả lời: “Không phải ta để dành cho người khác, nó là của ta, là phần thưởng của ta! Ta cho nàng hết!”

Bộ dáng Hà Hoa như một cô vợ đang nổi cơn ghen, cất tiếng hỏi: “Sao lại không phải là gom góp cho người khác chứ? Lần trước chàng đã thừa nhận rồi, nói cái gì là “Đâu có … giữ cho cô ấy hết”, ta còn nhớ rõ, chàng đừng có chối.”

“A … Ơ …” Trường Sinh lẩm bẩm không biết nên giải thích thế nào, nét mặt vô cùng bối rối.

Hà Hoa thấy dáng vẻ kia của hắn thật rất muốn cười, nhưng cố nén, nhếch miệng nói: “Chàng ngẩn ra làm gì? Còn không nhanh về làm ấm túi ngủ đi.”

Trường Sinh cúi đầu miết miết cái hộp nhỏ của mình, không cam lòng bỏ đi.

Đợi đến lúc hắn đi rồi Hà Hoa nhịn không nổi nữa bật cười, tiếp tục dọn dẹp nhà bếp, mất cả buổi cuối cùng cũng dọn dẹp ngăn nắp mọi thứ, cô phủi phủi tay quay trở về phòng.

Cô đoán chắc Trường Sinh sẽ nghe lời cô chui vào nằm trong túi ngủ của cô, nhưng cô bước vào phòng liền nhìn thấy túi ngủ của cô trống không, còn Trường Sinh đang nằm trong túi ngủ của hắn, còn dùng chăn che kín cả người không chừa một khe hở nào.


Hà Hoa cười, cô biết lúc Trường Sinh giận hắn sẽ kéo kín mít. Dáng vẻ lúc này của hắn, chắc là vì cô không chịu nhận quà của hắn mà bực bội đây.

Cô bất đắc dĩ cười cười không nói lời nào, cởi áo trèo lên giường ngủ, vừa lật chăn ra cô choáng váng.

Trên tấm đệm của cô trải đầy một đống đậu phộng, có lớn, có nhỏ, tròn tròn, dẹp dẹp, còn có nhiều hạt vừa nhìn qua đã biết hắn cất giữ từ rất lâu, chúng đã khô queo lại, nếu nhìn kỹ, thậm chí trên đó còn có hạt đã bị mục ra phấn hơn nửa hạt. Cô đoán chắc hắn đã đem tất cả đậu phộng mình cất giữ rãi hết vào trong túi ngủ của cô.

Hà Hoa vừa tức giận vừa buồn cười, quay đầu nhìn Trường Sinh, nhưng thấy ở dưới chăn của hắn lộ ra một cái khe nhỏ, cô vừa nhìn qua, cái khe hở kia tức thì bị đóng lại, sau đó cô thấy hắn xoay xoay người trong chăn, che kín tất cả các khe hở từ mọi phía, giống như sợ cô đem tất cả đậu phộng trả lại hết cho hắn.

Hà Hoa buồn cười, giả vờ giận dữ: “Bảo chàng làm ấm túi ngủ cho ta, chàng làm ấm cho ta bằng cách này sao?”

Trường Sinh rúc người trong tấm chăn kín mít, đáp lại một câu: “Ta làm ấm rồi, làm ấm xong rồi mới bỏ đậu phộng vào mà.”

Hà Hoa hỏi: “Ấm rồi thì sao, chàng rãi một đống đậu phộng lên đây bảo ta ngủ thế nào?”

Trường Sinh đáp: “Nàng dọn hết là được, rồi cất chúng trong tủ của nàng …” Dừng lại một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Chi bằng nàng vào trong túi ngủ của ta đi, hai chúng ta ngủ cùng nhau.”

Hà Hoa che miệng cố không cười ra tiếng, tỏ vẻ nghiêm trang: “Chàng nghĩ hay thật, chàng làm túi ngủ của ta trở nên lộn xộn, ta phạt chàng tối nay không được nằm gần ta.” Dứt lời, cô chăm chú gom hết đậu phộng bỏ vào trong hộp gỗ, thậm chí cả những hạt đã mục thành bột cô cũng không bỏ đi. Chờ thu dọn hết, rồi đặt chiếc hộp vào trong cái tủ ở đầu giường, cô lại xốc chăn Trường Sinh đã trải lên giường lật sang mặt kia, trải xa xa Trường Sinh, thổi đèn rồi nằm xuống.

Sau khi tắt đèn, Trường Sinh chui ra khỏi túi ngủ bò tới, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm gáy Hà Hoa, rõ rành rành là bộ dáng bị bỏ rơi. Ngẩn người, rồi xốc chăn lên, kéo tấm chăn của mình về phía Hà Hoa. Nhưng hắn chỉ vừa nhúc nhích, chợt nghe tiếng Hà Hoa xoay lưng lại: “Làm gì đó? Chàng kéo chăn đúng không?”

“Đâu có” Trường Sinh vô thức nói dối, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ta … Ta đi đi tiểu …” Vừa dứt lời hắn giả vờ mang dép xuống giường ra khỏi phòng, bước ra cửa đứng một lát mới quay trở về, ngóng cổ nhìn Hà Hoa báo cáo: “Ta tiểu xong rồi.”

Hà Hoa nằm xoay lưng lại với hắn, cố sức nín nhịn mới không bật cười thành tiếng, bảo: “Tiểu rồi thì đi ngủ, báo với ta làm gì.”

“Ừ.” Trường Sinh đáp, vừa cẩn thận nhìn Hà Hoa, vừa lén lút kéo kéo chăn đệm đến chỗ cô, sau đó leo lên giường chui vào túi ngủ.

Hà Hoa mở to mắt lẳng lặng nằm, chưa được bao lâu, cô lại nghe thấy Trường Sinh vén chăn ngồi dậy, vờ lẩm bẩm “Lại mắc tiểu rồi …” Nói xong, hắn lại xỏ dép, tiếng bước chân đi đến cửa phòng thì dừng lại, đứng yên lặng trong chốc lát, lại bước vào phòng, tự mình lặng lẽ dịch chăn tới thêm một chút.

Hà Hoa ra sức bấu chặt tay mình. Nằm được một lát, lần thứ ba cô nghe thấy Trường Sinh đứng dậy, vờ lẩm bẩm một mình muốn đi đến nhà vệ sinh, nhưng hắn đi tới cửa đứng yên lặng một lát rồi nhanh chóng quay lại, sau đó lén lén lút lút kéo chăn qua…

Trường Sinh cứ làm thế mấy lần, rốt cuộc ‘thần không biết quỷ không hay’ đã kéo chăn đệm đến bên cạnh Hà Hoa, sau đó dường như thấy âm mưu đã được thực hiện liền cười cười, hắn cảm thấy thật thỏa mãn chui vào trong.

Hắn nghiêng người nhìn Hà Hoa một lát, nhích từng tí một về phía trước, bàn tay bất an cào cào trong túi ngủ của mình, làm liều thò tay ra khỏi chăn, giống như kẻ trộm sờ vào chăn Hà Hoa. Đầu tiên là khẽ chạm ngón tay vào, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ thắt lưng của cô, thấy cô không có phản ứng, nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, hắn vội vàng chui tọt vào trong túi ngủ của cô, gối đầu lên gối của cô, từ phía sau ôm cô vào lòng.


Hà Hoa cố nhịn không lên tiếng, giả vờ đang ngủ, muốn xem xem hắn định làm gì. Đợi một lát cũng không thấy hắn nhúc nhích nữa, nhưng thấy hắn áp sát cả thân mình lên người cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, vô cùng ngứa ngáy. Cô sắp chịu không nổi đang định đưa tay lên gãi, thì bàn tay lại bị hắn nắm lấy, tay hắn phủ lên tay cô, ngựa quen đường cũ kéo xuống đũng quần hắn.

Hà Hoa rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận: “Lưu manh, ta hỏi chàng đang làm gì vậy, uổng công ta lo lắng cho chàng!” Dứt lời, cô lập tức rụt tay lại.

Trường Sinh cố sức giữ chặt tay cô, vùi đầu cọ cọ vào gáy cô, lẩm bẩm: “Để nàng sờ đũng quần ta. Chẳng phải nàng bảo chỉ có vợ mới được sờ đũng quần sao. Nàng là vợ ta nên phải sờ đũng quần ta, vĩnh viễn không được nuốt lời …”

Hà Hoa giật mình, cong cong khóe miệng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tựa vào người hắn không giãy dụa nữa.

Trường Sinh nắm tay Hà Hoa, nhẹ nhàng đặt lên đũng quần, tuy mục đích không mang chút ái dục nào, nhưng cũng không bất ngờ, nơi nào đó rốt cuộc cũng có phản ứng.

Hà Hoa: “Làm gì vậy, thôi đi chưa? Ta nói cho chàng biết, ta sẽ không ‘sờ’ giúp chàng đâu.”

Hà Hoa vốn tưởng Trường Sinh sẽ bảo ‘nàng chơi xấu’, không ngờ hắn lại đáp: “Ừ, không cần nàng sờ.”

Hà Hoa lại thấy hơi kỳ lạ, ngẫm nghĩ, phì cười một cái, nói: “Đi được mấy ngày, bản lĩnh của chàng lớn rồi nhỉ, không cần đến ta, vậy chàng tự làm đi, sau này đừng gọi ta là được.”

Trường Sinh trả lời: “Không sờ, ta cũng không sờ.”

Hà Hoa ngẩn ra: “Vậy phải làm sao, cứ để như thế không khó chịu ư?”

Trường Sinh buông tay Hà Hoa ra, vòng hai tay ôm cô lên, đem vật cứng phía dưới cọ lên người cô, nhỏ giọng: “Cho vào đi …”

“Hở?” Hà Hoa nghe mà không thể hiểu.

“Giống như lần trước, vào chỗ bên dưới nàng đó.”

“…” Hà Hoa sửng sốt một lát mới kịp phản ứng lại, tim đập mãnh liệt, mặt tức khắc đỏ bừng.

Trường Sinh lại thì thầm: “Ta hiểu ra rồi, phải đi vào mới đúng.”

Hà Hoa xấu hổ cả người nóng lên như phát sốt, cũng không kịp nghĩ tại sao bỗng nhiên hắn lại ‘hiểu ra’.

Trường Sinh càng ôm chặt lấy Hà Hoa hơn, cọ cọ trên người cô, giống hệt như gã quản gia bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, vô cùng đáng thương xin xỏ: “Cho ta vào đi mà, nhé?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui