Edit : Rabbitlyn
Beta : Như Bình
Lại nói về mẹ Hà Hoa sau khi tiễn Hà Hoa, bà liền trở về nhà, lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu, lòng bà cũng lo lắng không yên, lại không dám nói cho cha Hà Hoa, cho đến khi đã qua buổi trưa vẫn chưa thấy người nào trở về, lúc này bà không thể giấu được nữa đành phải nói ra sự thật. Cha Hà Hoa tức tốc chạy ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu ‘bà còn không hiểu tính tình của con trai con gái nhà mình sao, chúng nó đi mà giải quyết được việc gì chứ? Sao mấy đứa này tự dưng lại vượt đường xa chạy đến thôn người ta để chờ đánh chứ!’ Mẹ Hà Hoa nói đã kêu con gái lớn đi ngăn cản. Cha Hà Hoa lại càng tức giận mắng bà, ông nói Hà Hoa chỉ là một đứa con gái có thể giúp được gì chứ, ba đứa đi cùng nhau đến lúc đó bà có ân hận cũng chả kịp! Mẹ Hà Hoa vốn đã lo lắng, nghe xong lời này sợ tới mức chân nhũn cả ra, nhưng cũng không biết nên làm thế nào, chỉ biết bưng mặt khóc. Cha Hà Hoa cũng không nghĩ nhiều, vội vàng gọi hai mươi người đàn ông trong thôn cùng chạy đến Vương gia trang.
Bọn họ chưa đi xa, đã thấy mấy người Hà Hoa ngồi xe ngựa trở về. Nhìn bọn Hà Hoa không sao, mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ vai cha Hà Hoa, nói vài câu trấn an rồi nhà ai nấy về.
Bọn Hà Hoa đều mệt mỏi cả buổi, cả cơm sáng lẫn cơm trưa đều chưa ăn, lúc này bụng sôi ùng ục, tất cả mọi người đều không có tinh thần, theo cha cô cùng trở về nhà.
Xuống xe, Hà Hoa cố ý lôi Trường Sinh đi ở phía sau, đợi những người khác bước vào nhà, cô mới dừng lại, nói với Trường Sinh: “Huynh có đói bụng không?”
Trường Sinh cúi đầu ừ một tiếng.
Hà Hoa đưa chìa khóa cửa cho Trường Sinh, nói: “Huynh cố chịu thêm chút nữa, về nhà chờ ta, tối ta sẽ về nấu một bữa thật ngon cho huynh nhé.” Cô không biết lát nữa cha cô sẽ xử lý bọn cô thế nào, cô càng không muốn Trường Sinh đi theo chịu mắng lây, cũng sợ Trường Sinh tức giận sẽ dùng sức mạnh với cha cô.
Trên đường đi Trường Sinh đều cúi đầu không nói lời nào, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hà Hoa, uể oải nói: “Ta biết ta đã khiến cô gặp rắc rối, cô giận ta sao.”
Hà Hoa khuyên giải cười nói: “Hôm nay huynh đã che chở cho ta, ta vui mừng còn không kịp, làm sao có thể giận huynh được chứ.”
Trường Sinh nói: “Vậy sao lại không theo ta trở về.”
Hà Hoa nói: “Ta còn chút chuyện ở nhà cha mẹ.”
“Ta đi theo cô.”
“Không cần đâu, chẳng phải huynh cũng không muốn đến đây sao, về nhà chờ ta là được, ta sẽ nhanh chóng trở về”
Trường Sinh không tình nguyện nhìn Hà Hoa, chờ cô suy nghĩ lại.
“Về đi.” Hà Hoa dặn dò thêm một câu.
Trường Sinh thở dài quay đầu rời đi, nhưng mới đi được hai bước lại lo lắng quay đầu nhìn lại.
Hà Hoa phất tay với hắn, xoay người vào nhà.
Vì Xuân Lai là con rể, nên cha Hà Hoa cũng không tiện làm khó dễ y, chỉ kêu ba chị em Hà Hoa vào trong nhà nói chuyện, ông cũng không lập tức nổi nóng với bọn họ, ngồi xếp bằng trên giường lò, nhíu mày hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Hà Hoa vội giấu chuyện đánh nhau, cũng như chuyện Trường Sinh đấm người khiến cô phải quỳ lạy trước mặt người ta, chỉ kể lúc cô đuổi tới bọn Đào Hoa cũng chưa làm gì quá đáng, chỉ đang tranh luận với người nhà họ Vương mà thôi, giằng co một lúc cả hai bên cũng bắt đầu nóng nảy, vừa định xông vào đánh nhau thì một vị lão gia có địa vị cao đến, cô đem nguyên nhân bọn họ tới đó kể hết ra, lão gia kia cũng không bao che, giáo huấn hai bên một phen, chuyện này coi như được giải quyết.
Cha Hà Hoa nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, lại hỏi Đào Hoa và Đại Bảo, hai người đương nhiên cũng nói giống hệt Hà Hoa. Lúc này cha Hà Hoa mới không còn hoài nghi nữa, liền mắng Đào Hoa và Đại Bảo một chút, nói Vương gia trang kia là nơi mấy đứa trẻ ranh như chúng bây có thể tùy tiện đến kiếm chuyện hay sao, Vương nhị gia trong thôn kia trước đây từng chinh chiến sa trường, cũng đã từng giết người, nếu thật sự ông ta muốn bao che người trong nhà, thì nửa cái mạng của chúng bây cũng không còn. Hà Hoa nghe xong mà cảm thấy sợ, còn Đại bảo lại bày ra bộ dạng không vui, lẩm bẩm không phục, vẫn ôm khư khư một bụng bất bình thay Hạnh Hoa. Cha Hà Hoa đi lên cho một đá, mắng tiểu tử mày sớm muộn gì cũng gây họa cho tao, mạng già này của tao còn phải gánh vác thêm mày nữa. Hà Hoa và Đào Hoa cũng ở bên cạnh khuyên giải vài câu, mới tạm thời kìm nén được cơn giận của cha cô.
Lúc ba người từ trong phòng đi ra, bên ngoài đã có vài bông tuyết lác đác rơi. Mắt mẹ Hà Hoa sưng đỏ tiến lên đón mấy chị em, kéo bọn họ đến nhà bếp ăn cơm. Đào Hoa luôn nhung nhớ con nên vội vàng chạy đi cho bé bú. Hà Hoa cũng ăn không vô, trong lòng nghĩ đến Trường Sinh ở nhà chịu đói, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc người trong nhà, trước tiên cô an ủi mẹ vài câu, rồi sau đó vào buồng trong nói chuyện với Hạnh Hoa, an ủi Hạnh Hoa xong, trời cũng đã tối rồi.
Hà Hoa ra khỏi phòng, muốn đến nhà bếp nói với mẹ cô một tiếng rồi mới về nhà, lúc đi tới cửa, lại nghe thấy mẹ cô nói chuyện với Đào Hoa, nghe mẹ cô tức giận: “Nghe Đại Bảo nói, chị con phải quỳ xuống trước mặt người ta?”
Đào Hoa cả giận: “Sao thằng kia còn lắm chuyện hơn đàn bà thế!”
Mẹ Hà Hoa nói: “Không nói cho cha con đã đành, ngay cả mẹ mà cũng định giấu nữa sao.”
Đào Hoa nói: “Chị của con là người biết thời biết thế, nếu không làm vậy, hôm nay mấy đứa chúng con cũng chẳng thể trở về.”
Mẹ Hà Hoa nói: “xem con đó, sao mẹ lại không biết cho được, còn Đại Bảo nữa.”
Đào Hoa nói tiếp: “Nói đi cũng phải suy lại, cũng may chị con giỏi nhẫn nhịn, nếu đổi lại là con, có đánh chết con cũng không quỳ.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Chị con là chị cả, suy nghĩ sâu sắc hơn con nhiều, cũng may mà có chị con đi theo, hôm nay nghe cha con nói, mẹ sợ tới mức đến giờ tim vẫn còn đập thình thịch đấy, cũng may mấy đứa đều bình an, ngày mai Phúc Căn đến, cha con sẽ dạy lại nó, nhưng dù thế nào đi nữa… vẫn đã khiến chị con chịu ấm ức rồi…”
Đào Hoa cũng thở dài: “Chị con cũng là tự tìm khổ sở mà, lúc đó cứ nhất quyết bảo Trường Sinh là một kẻ ngốc, thì ai còn tính toán với hắn chứ? Kẻ ngốc dù có đánh chết người quan phủ cũng không hỏi tội đâu.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Con bé này, uổng công chị con thương con như vậy, là em gái mà không biết thương chị mình, những lời như thế con bảo nó phải nói ra miệng thế nào đây, chẳng khác nào đâm kim vào ngực chị con.”
Đào Hoa nói: “Có đâm cũng chả phải con đâm, là cha gả tỷ ấy cho tên ngốc kia, có muốn tính sổ thì cũng phải tìm cha chứ.”
Mẹ Hà Hoa mắng: “Con bé này, càng nói càng hồ đồ.”
Đào Hoa hì hì cười, làm nũng: “Con cũng đã nói gì đâu, chẳng qua con chỉ cảm thấy không đáng cho tỷ ấy thôi… Còn nữa, con cũng không nói Trường Sinh không tốt mà, mặc dù ngốc, nhưng vào lúc mấu chốt cũng biết bảo vệ cho chị con, đây cũng là điều đáng mừng, hơn nữa Trường Sinh còn cao hơn Vương Phúc Căn một cái đầu.”
Mẹ Hà Hoa thở dài: “Hai chị gái của con… không có đứa nào khiến mẹ yên lòng cả… Tạm thời không nói đến chị hai con, mà nói chị cả con, vốn tưởng rằng Trường Sinh là một đứa trẻ thật thà, không ngờ lại có lúc dọa người như thế, sau này chẳng lẽ cứ gặp chuyện là nó lại đánh người hay sao, chị con e rằng còn phải quỳ lạy người ta cả đời… Mẹ lại càng sợ nó ngày nào đó khinh suất như Phúc Căn, lại động tay động chân với chị con… Chị con làm sao đánh thắng được nó…”
Đào Hoa nói: “Xem mẹ kìa, Trường Sinh là đồ ngốc, chứ không phải kẻ điên, làm sao lại tự nhiên đánh người được chứ? Mẹ cũng đã chứng kiến huynh ấy lớn lên mẹ đã từng thấy anh rể đánh người chưa? Hôm nay giở nắm đấm với người cũng là vì chị con… Người ta thương vợ đó, nên mới hành động như vậy.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Nói thì nói như vậy… nhưng đầu óc của nó… Aiii…”
Trong nhà bếp đột nhiên trở nên im lặng, Hà Hoa biết nửa câu sau mẹ cô không nói ra là gì. Cho dù thường ngày mẹ vẫn an ủi cô, nhưng mẹ vẫn coi Trường Sinh là một kẻ ngốc.
Trong lòng cô khó chịu, rõ ràng tất cả những lời mẹ và em gái nói đều là vì đau lòng, xót xa cho cô, và cũng chẳng nói sai chút nào về Trường Sinh, nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy tủi thân, không phải cho mình là cho Trường Sinh, Trường Sinh có điểm nào không tốt chứ, dựa vào cái gì mà bị người ta nói lén sau lưng là kẻ ngốc.
Cô dừng ở cửa một lúc, cố kìm nén những giọt nước mắt muốn rơi ra, nghe trong phòng không còn tiếng nói chuyện nữa, mới gõ cửa, vén rèm đi vào, nói: “Mẹ, con về đây.”
Mẹ Hà Hoa đứng lên nói: “Mau trở về đi, Trường Sinh ở nhà chắc đang đói lắm đấy, con đợi một lát, mẹ lấy thức ăn cho con.”
Hà Hoa nói: “Không cần đâu, con trở về nấu cũng được.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Trở về đó nấu thì bao giờ mới ăn chứ, một ngày chưa ăn cơm, thằng bé cũng đói lắm rồi, mang chút đồ ăn về đi.” Vừa nói vừa cầm rổ bỏ thức ăn vào cho Hà Hoa.
“Không cần đâu, mẹ giữ lại đi, con về nấu là được rồi.” Hà Hoa nói xong liền xoay người rời đi. Trong lòng cô có chút cáu kỉnh, thấy mẹ và em gái đều bảo chồng cô là kẻ ngốc, cô sao lại thèm ăn đồ của nhà họ. Cô biết mẹ thương cô, nhưng nếu cô ở chỗ này trút giận thì cũng không ra gì, nên cô đành phải nín nhịn.
Hà Hoa vội vã ra ngoài, vừa mở cửa cô liền sửng sốt.
Trên thềm đá ngoài cửa lớn xuất hiện một bóng người cô độc, cả người dường như tê cứng vì lạnh, cuộn tròn không nhúc nhích, trên đầu trên vai đã phủ một lớp tuyết.
Trong phút chốc Hà Hoa ngây người ra, cất tiếng gọi: “Trường Sinh…”
Trường Sinh từ từ quay đầu lại, thấy Hà Hoa, hắn lập tức đứng lên.
Hà Hoa vội vàng tiến lên phủi tuyết trên người xuống giúp hắn, mặt hắn đỏ bừng lên vì lạnh, môi cũng có chút tím tái, cô sờ vào người hắn, thật lạnh đến đáng sợ.
“Không phải ta đã bảo huynh ở nhà chờ ta sao? Huynh đã tới đây bao lâu rồi? Sao không gõ cửa vào nhà?!” Hà Hoa vừa đau lòng vừa hơi tức giận .
Trường Sinh không đáp, cúi đầu nhìn chân Hà Hoa, rồi yên lặng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô, rồi ngồi xổm xuống.
Hà Hoa lập tức hiểu được ý của Trường Sinh, trong lòng như được vỗ về, nước mắt cũng thi nhau tuôn rơi, cô không nhúc nhích, nhìn Trường Sinh nói: “Huynh vẫn không đi đúng không? Vẫn luôn ở đây chờ ta?”
Trường Sinh quay đầu nhìn cô, nói: “Ta chờ cô đi cùng, ta cõng cô về.”
Trong lòng Hà Hoa căng thẳng, nghẹn ngào mắng: “Đồ ngốc nhà huynh, ta bảo huynh về nhà! Sao huynh không nghe! Lại còn ngồi ở đây không vào nhà! Tay dài thì có ích gì chứ! Không biết gõ cửa sao, hay bị đông lạnh đến hỏng luôn rồi!” Vừa nói xong nước mắt cũng tuôn rơi.
Trường Sinh im lặng, lại tiếp tục ngồi xuống.
“Sao lại thế, được chồng yêu thương mà còn mắng người ta sao.” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói. Hà Hoa vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại, thấy mẹ cô và Đào Hoa mang rổ thức ăn đi ra, không biết đã đứng trong sân từ khi nào, Đào Hoa đang đứng với vẻ mặt trêu ghẹo.
Mẹ Hà Hoa vội nói: “Nhìn này, lạnh cóng cả rồi, mau vào nhà cho ấm.”
Đào Hoa cười nói: “Mẹ, mẹ không cần quan tâm, người ta vội vã muốn cõng vợ về nhà kìa.”
Hà Hoa nghe xong lời này trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có chua xót có ấm áp có ngượng ngùng, lại còn có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Mẹ Hà Hoa nói: “Nhưng cũng không thể cứ thế này mà trở về được, chờ chút mẹ vào nhà lấy chiếc mũ len.” Nói xong liền đi vào trong nhà.
Đào Hoa đẩy Hà Hoa một cái nói: “Chị còn đứng ngẩn ra làm gì thế, anh rể em còn đang chờ chị đấy, đã là vợ chồng rồi ngượng ngùng gì chứ.”
Hà Hoa trừng mắt nhìn Đào Hoa, rồi quay đầu nhìn Trường Sinh, hắn vẫn ngồi xổm chờ cô leo lên. Cô vừa muốn khóc vừa muốn cười, cong khóe miệng, thoải mái ghé vào người Trường Sinh.
Trường Sinh đứng lên thật vững vàng, rồi cõng Hà Hoa rời khỏi.
Một lúc sau mẹ Hà Hoa từ trong nhà cầm mũ đi ra, không thấy người, bà nói với Đào Hoa: “Sao con lại để cho tụi nó đi như thế, mũ cũng không đội, thức ăn cũng không lấy, con mau đem qua đó đi.”
“Aiii, được rồi, chị của con có thể để chồng chết đói sao.” Đào Hoa kéo cánh tay mẹ, cười nói: “Giờ thì mẹ có thể yên tâm rồi nhé, sợi dây ngốc của Trường Sinh không hề mục chút nào, toàn là dùng để xót vợ đấy.”
Mẹ Hà Hoa cười, nghển cổ nhìn về phía Hà Hoa và Trường Sinh rời đi, thở phào một cái, nói: “Chị con đã chịu nhiều uất ức, nên giờ là lúc con bé được hưởng phúc…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...