Buổi chiều, Tô Niệm Khâm gọi điện thoại về nhà nói, không cần đợi cơm chiều anh có chút chuyện.
“Anh không được uống rượu.” Tang Vô Yên cường điệu.
“Nếu đùn đẩy được anh sẽ cố gắng?” Tô Niệm Khâm cười khổ.
“Dù sao anh trở về em sẽ kiểm tra.” Cô uy hiếp.
Tô Niệm Khâm vào cửa, dì giúp việc mới rời đi. Tô Niệm Khâm phân phó qua, nhìn thấy anh về, bà ấy mới có thể tan ca, không thể để Tang Vô Yên ở một mình.
Nghe tiếng dì Hứa đóng cửa, anh mới nhẹ nhàng hôn lên môi Tang Vô Yên một cái. Mà Tang Vô Yên thấy anh chuyện đầu tiên là đưa mũi ra ngửi ngửi.
“Không mùi rượu, nhưng có mùi thuốc là.”
“Người khác hút rồi dính lên.”
“Thật?”
“Em có thể tự mình kiểm tra một chút.” Vừa dứt lời, Tô Niệm Khâm hôn sâu, cướp đi hô hấp của Tang Vô Yên.
Sau một lúc lâu, anh buông cô ra, nâng mày hỏi: “Kết quả như thế nào?”
“Hoàn hảo.” Tang Vô Yên gật gật đầu.
“Có cơm chưa?”
“Có a, hơn nữa hôm nay em có học làm món ăn.”
“Vậy àh” Tô Niệm Khâm nghe thấy, biểu tình cổ quái gật gật đầu.
Tang Vô Yên hạ quyết tâm phải chiếu cố Tô Niệm Khâm thật tốt, từng chút một bỏ đi những tật xấu. Mỗi một vật có thể di chuyển trong nhà, Tang Vô Yên đều dùng bút màu nước vẽ một vòng tròn ở phía trên, viết chữ vào vòng tròn: “Cái chén của anh” “khung ảnh” “radio của anh” “hộp xà phòng” “bình hoa”……
Để sau khi cô dùng qua lại quên mất nó để đâu.
Giày dép cũng dọn dẹp cẩn thận. Có đôi khi cô mang vật nặng về nhà, đem giày bỏ trước cửa. Qua một lúc lâu mới nhớ tới, liền vội vội vàng vàng bỏ lại giày vào kệ.
Tất cả màn cửa đều đem giặt hết.
Đồ ăn cũng học nấu.
Tô Niệm Khâm cầm chiếc đũa ăn một ít, thần sắc có điểm không thích hợp: “Món này khẳng định không phải dì nấu.”
“Không dễ ăn àh?” cô hỏi.
“Các món khác đâu?”
“Chỉ có sườn xào chua ngọt là tác phẩm của em.” Tang Vô Yên đắc chí.
“Vậy àh” Tô Niệm Khâm thở phào nhẹ nhõm, chiếc đũa không bao giờ hướng tới món kia nữa.
Một lát sau, Tang Vô Yên nhìn ra manh mối, tức giận buông bát đũa: “Tô Niệm Khâm, anh có ý gì? Có bản lĩnh anh nấu cho em ăn!”
Tang Vô Yên tuyên bố bãi công.
Cả đêm, Tang Vô Yên bĩu môi không nói lời nào. Tô Niệm Khâm vốn cảm thấy thật khó khăn mới có phút giây thanh tịnh, nhưng lại sợ trong lòng cô hờn dỗi đến khó chịu.
“Vô Yên.” Anh trước tiên gọi cô, tỏ ra mình đầu hàng.
Tang Vô Yên không đáp.
“Vô Yên!” anh đã đầu hàng chuẩn bị xin lỗi, cô còn muốn như thế nào.
Thế mà, Tang Vô Yên không thèm nhìn anh, ngược lại mở Tv.
“Tang Vô Yên!” Tô Niệm Khâm lên giọng.
Cô cũng mở TV lớn tiếng hơn.
Tô Niệm Khâm giận thật, một phen đi tắt tivi, giận dữ: “Tang Vô Yên, em nghe thấy anh gọi em không!”
Tang Vô Yên buông điều khiển, nhảy dựng lên: “Em cũng không phải vật nuôi của anh! Anh mới kêu là em phải chạy tới àh!”
Cô vì tránh sự chênh lệch về chiều cao, đứng trên sô pha căm tức nhìn Tô Niệm Khâm, nghĩ là làm như vậy lời nói sẽ có khí thế hơn, không nghĩ tới Tô Niệm Khâm lúc này lại nở nụ cười.
“Anh sao có thể đem em làm sủng vật.” anh dở khóc dở cười.
“Anh chính là vậy.”
“Tốt lắm. Ngoan, lại đây.” Tô Niệm Khâm dang tay.
Tang Vô Yên chỉ do dự một chút, liền chạy qua.
“Anh vốn muốn xin lỗi, mới gọi em.”
“Ngữ khí của anh lại giống như muốn ăn thịt người.” Hoàn toàn là phong cách xin lỗi của Tô Niệm Khâm.
Tô Niệm Khâm cười.
“Về sau chúng ta làm bản cam kết gồm 3 điều, không được đối xử dữ dằn với em, anh không được uống rượu, hút thuốc.”
“Uh.”
“Phạm quy, sẽ bị phạt.”
“Phạt cái gì?”
“Anh nói thử xem phạt gì?” Tang Vô Yên nhất thời chưa nghĩ ra.
“Phạt anh ba ngày không được nói lời nào.”
“Uh.” Tang Vô Yên gật đầu, một lát sau lại cảm thấy không đúng, vội vàng phủ định, “ Không được, không được.” Nếu anh ta ba ngày không nói lời nào, người khổ là cô, mà đối với anh mà nói đây chính là phần thưởng.
“Vậy phạt anh mỗi đêm cùng em vận động đến……”
“Vận động?” Tang Vô Yên bắt đầu khó hiểu, thấy vẻ mặt Tô Niệm Khâm cười gian, mặt đỏ một chút, “ Em không đồng ý!”
Lúc này Tang Vô Yên cuối cùng hiểu được: “Tô Niệm Khâm, em thấy anh không hề có chút hối cải nào.”
Tay Tô Niệm Khâm đùa giỡn tóc cô, cười cười nói sang chuyện khác: “Vô Yên, em hôm nay quên làm một việc.”
“Chuyện gì?”
“Em cẩn thận ngẫm lại, mỗi ngày ăn cơm xong đều phải làm.” anh nhắc nhở cô.
“Súc miệng?”
Tô Niệm Khâm lắc đầu.
“Xem tivi?”
“Rửa chén.”
“Ahh!” Tang Vô Yên vỗ ót, nhanh như chớp chạy tới phòng bếp, hoàn toàn quên vừa rồi mình đang tuyên bố bãi công.
Tô Niệm Khâm như trút được gánh nặng nhíu mày: Sủng vật? Làm sao có sủng vật đáng yêu như em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...