Lần này hẹn ở quán cà phê bên cạnh khách sạn, Tang Vô Yên tới trễ, đối phương nói là ngồi cạnh cửa sổ thứ chín chờ Tang Vô Yên tới. Phục vụ đưa cô tới chỗ ngồi, cô vừa muốn ngồi xuống liền nghe có người kêu “ Ông Tô.” Mỗi khi nghe đến cách xưng hô này, tim cô vẫn vẫn lập rất nhanh, lập tức đem mắt dời qua, sau đó lại một lần nữa cảm thấy mất mát. Sau lại thế, tột cùng cô đang mong chờ hay đang sợ hãi.
Cô đưa mắt nhìn theo tiếng người gọi, đó là một người đàn ông trung niên ngồi ở khu VIP, ông ấy thấy người bước vào cửa liền nhiệt tình đi qua nghênh đón.
Sau đó, trong đám người vừa bước vào có Tô Niệm Khâm.
Nếu không phải hai chữ ông Tô khiến cô chú ý thì chắc cô cũng không nhận ra anh.
Âu phục màu xám, caravat nhìn rất tinh tế, có vẻ cao ngất xuất chúng. Làn da so với trước kia đen chút, khuôn mặt vẫn như vậy thanh tú thoát tục, vẫn vẻ mặt hờ hững như trước. Giống như độc dược hấp dẫn ánh mắt phụ nữ, khiến cho người khác không cưỡng lại được như thiêu thân nhảy vào lửa vậy. Sự xuất hiện của anh làm cho mọi người trong quầy bar phải ngẩng đầu nhìn. Người bên cạnh đang nâng tay khủy tay anh, dẫn đường anh không phải là Dư Tiểu Lộ mà là một cô gái trang điểm rất đậm. Cử chỉ của hai người cũng không thân mật lắm, có thể nhận ra người đó là thư ký.
Màu sắc của âu phục, áo sơ mi, caravat được phối hợp rất tốt , có thể thấy được cô gái này so với Dư Tiểu Lộ cẩn thận hơn nhiều, chắc cũng làm qua quản gia.
Tang Vô Yên giật mình tại chỗ, sau đó thấy Tô Niệm Khâm nghe được giọng đàn ông trung niên, khóe miệng mỉm cười, bước từng bước một đi tới bên cạnh cô.
Sau đó, anh lướt qua người cô.
Một khắc ấy, Tang Vô Yên hơi xuất thần, tay chân đều bắt đầu khẽ run.
Quá bất ngờ, cô chưa chuẩn bị tâm lý để gặp anh. Vài năm không gặp, anh không còn là Tô Niệm Khâm cô quen biết, càng ngày càng cao, mà cô với thế nào cũng không tới nữa.
Lúc trước, anh chỉ là một giáo viên dạy thay, cô là giáo viên thực tập.
Nay, anh là người thừa kế tài phiệt, mà cô vẫn là một sinh viên bình thường.
Sau khi chia tay, cô rất ít nhắc tới anh trước mặt người khác, bắt mình phải quên anh đi. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy tên anh, tin tức anh, hình anh trên tạp chí đều nhịn không được cắt xuống, kẹp vào nhật kí, như một báu vật trân quý.
Trước khi đi xem mắt cô đều nghĩ, nếu gặp được một người thích hợp, liền lập gia đình, quá khứ vĩnh viễn ở chỗ của nó là tốt rồi.
Tang Vô Yên vẫn nghĩ mình thật sự đã làm được, nhưng mãi đến hôm nay, vừa nhìn thấy anh xuất hiện ở đó, vẻ mặt tươi cười bước qua. Tô Niệm Khâm thật sự không còn là của cô nữa. Vẻ mặt ấy trước kia chỉ có mình cô thấy được. Mối tình đầu ngọt ngào, lãng mạn lại có chua xót, mỗi khi nhớ lại trong lòng lạo nâng lên mọi tư vị khó tả.
Anh không nhìn thấy cô, cho nên anh không hề biết cảm giác thoáng gặp của cô.
Trong nháy mắt kia, cô cảm thấy thời gian như đang dừng lại. Anh lướt qua người cô, khoảng cách gần như vậy, Tang Vô Yên cơ hồ nghe thấy tiếng ma sát của quần áo.
Anh không có phát hiện cô, cũng không hề dừng lại.
Tang Vô Yên nở nụ cười như tự giễu.
“Cô Tang , cô không sao chứ?” Từ lúc ngồi xuống, thấy sắc mặt cô vẫn trắng bệch, liền thân thiết hỏi.
“Không có việc chuyện gì, tôi chỉ hơi nhức đầu thôi.”
Bởi vì là ban ngày, quán cà phê cũng không nhiều người lắm, tiếng piano nhẹ nhàng vang khắp quán. Vài vị khách nói chuyện nhưng đều cố ý đè thấp giọng.
Giọng cô và đối phương nói chuyện cũng không lớn, nhưng vẫn khiến cho Tô Niệm Khâm cách đó không xa bị đơ lại.
Tang Vô Yên hơi kinh ngạc, không biết qua nhiều năm như vậy anh vẫn còn nhạy cảm với âm thanh mình như vậy.
“Cô Tang?” Người kia còn không thức thời lớn tiếng kêu của họ cô.
Cô Tang ? Tô Niệm Khâm nâng mi. Anh xoay người, chậm rãi bước tới, đứng trước bàn Tang Vô Yên.
“Cô Tang?” đây là Tô Niệm Khâm hỏi,“ Họ này ít khi gặp.”
Người đàn ông bên cạnh xuất phát từ lễ tiết, đứng lên, “ Vị này không biết phải xưng hô với anh như thế nào?”
“Tôi họ Tô, vị này là có phải cô Tang mà trước kia tôi quen ở thành A không. Đương nhiên……” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu cô Tang là người hay quên, sợ cũng không nhớ rõ.” anh cười như không cười, châm chọc.
Sắc mặt Tang Vô Yên trắng bệch.
“Lần đầu gặp mặt.” Anh ta khách khí bắt tay anh.
Thư ký bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở anh,“ Ông Tô ……” Sau đó đưa tay anh bắt tay người đàn ông kia.
Tang Vô Yên phát hiện, sau ba năm, cách đối nhân xử thế của anh cũng có thay đổi, ít nhất là không quản tâm tình tốt xấu đều bắt tay với người khác.
Không giống với người mù bình thường, Tô Niệm Khâm ít mang kính râm, bởi vì vậy sẽ cảm trở ánh sáng duy nhất của anh. Cho nên lúc này người kia mới biết Tô Niệm Khâm bị khiếm thị.
“Tôi và Tang tiểu thư là bạn cũ, khó gặp. Nhưng … không biết vị này là?” Tô Niệm Khâm cười khanh khách hỏi.
“Cô Tang và tôi……” Anh ta nói.
“Anh ta là bạn trai tôi!” Tang Vô Yên vội vàng trả lời.
Mắt Tô Niệm Khâm hơi hơi nhíu lại, đây được xem là tính hiệu trước khi anh tức giận, vậy mà bây giờ có thể thản nhiên hỏi: “Như vậy mời cô Tang giới thiệu một chút về bạn trai của cô.”
“Anh ta họ……” Tang Vô Yên dừng lại, nhìn nhìn người kia. Trước khi ra cửa bà Tang còn cố tình tụng cho cô nghe, bao gồm gia cảnh, nào là thích cô gái như thế nào, còn có của cải đối phương. Trên đường đi cô mặc niệm trong lòng hai lần, cũng không ngờ tới sau khi gặp Tô Niệm Khâm, trí nhớ bay tới chín tầng mây.
“Tôi họ Ngô, Ngô Vu.” Anh ta cười thay Tang Vô Yên bổ sung.
Tang Vô Yên quẫn bách, Tô Niệm Khâm vẫn gian xảo như vậy, câu đầu tiên là có thể làm cho cô để lộ nội tình.
Sau đó Tô Niệm Khâm trở về chỗ ngồi của mình bàn công việc.
Người đó cùng Tang Vô Yên gặp mặt, luôn tìm kiếm đề tài nói chuyện, lâu lâu Tang Vô Yên chen vào một câu, kỳ thật hoàn toàn không nghe thấy gì.
Cô như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, cuối cùng hận không thể lập tức cầm túi xách bỏ chạy. ý niệm mới xuất hiện trong đầu, đã thấy thư ký kia đi tới, mỉm cười với Ngô Vu nói: “Ông Ngô, ông chủ tôi muốn mượn bạn gái của ngài nói mấy câu, không biết có được không?” vô cùng khách khí.
Ngô Vu không biết bọn họ có quan hệ gì, chỉ nói: “Đương nhiên đương nhiên.” Đi tới một bàn khác.
Thư ký nhìn anh cười cười cảm kích, sau đó đi về.
Tô Niệm Khâm cùng vị trung niên kia bàn xong việc, sau khi tiễn khách, nghe thư ký nói xong, đứng dậy đi tới.
Tang Vô Yên đứng ngồi không yên nhìn anh vừa cởi nút âu phục vừa ngồi xuống, sau đó trầm mặc nửa ngày.
Những người khác vừa ly khai, Tô Niệm Khâm liền biến mất tươi cười, lãnh khốc mím môi. Mà Tang Vô Yên lại thấy khóe môi để như vậy rất gợi cảm. Khụ khụ, gợi cảm? Hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này. Cô tự nhắc nhở mình.
Tang Vô Yên thấy cứ trầm mặc như vậy rất bất lợi cho mình, vì cố tỏ ra thoải mái nói: “Đã lâu gặp, Tô Niệm Khâm.”
Tô Niệm Khâm sắc mặt lo lắng, không nói gì.
Cô thấy nói như vậy cũng không dung lắm, vì thế nói lại: “Vài năm không gặp, nhìn rất khác, thoạt nhìn không tệ.”
Câu này nghe càng tệ hơn.
Tô Niệm Khâm từ túi quần lấy một hộp thuốc lá ra, rút một điếu. ngâm ở miệng lại thuần thục lấy ra một hộp quẹt châm thuốc. Anh hít sâu một ngụm, phun ra một trận khói nhẹ.
Nếu nói trước kia anh còn mang theo chút bốc đồng của trẻ con, thì bây giờ Tô Niệm Khâm này đã là một người đàn ông thành thục, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn là như thế này.
Tang Vô Yên xuyên qua màn khói thấy rõ vẻ mặt lo lắng của Tô Niệm Khâm.
“Anh tới công tác hay là đến du lịch?”
Vô nghĩa, có ai đi du lịch còn mang thư ký sao? Càng nói càng thấy cô đúng là ngốc, vì vậy cô im miệng luôn.
Đầu ngón tay anh kẹp đầu mẩu thuốc lá gõ gõ gạt tàn rất tự nhiên, sau đó đặt bật lửa lên bàn.
“Tang Vô Yên,” Giọng Tô Niệm Khâm lạnh như băng, “Cô yên tâm, tôi không phải tới tìm cô. Hơn nữa không có cô, tôi vẫn sống rất tốt.” Nói xong câu đó, Tô Niệm Khâm đem mẩu thuốc dụi vào gạt tàn, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Thư ký thấy thế liền chạy theo,“ Ông Tô……”
Lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của Tang Vô Yên. Nhiều năm như vậy, anh gặp cô, cũng chỉ muốn nói cho với cô hai câu này thôi sao.
Tôi không phải tới tìm cô.
Không có cô, tôi vẫn sống rất tốt.
Sau khi chạy ra ngoài hít vào khí lạnh, sự căng thẳng của Tô Niệm Khâm mới chậm rãi buông ra. Anh Tô Niệm Khâm cũng có ngày yếu đuối đến nổi không dám đối mặt với người phụ nữ kia, nói thêm một câu nữa.
Cô về lại phòng trọ, lập tức nhận được điện thoại bà Tang.
“Vô Yên a. Thế nào? Nhân phẩm và tướng mạo cũng không tệ đi.”
Tang Vô Yên mới phát hiện, cô bỏ quên họ Ngô ở quán cà phê.
Đã gần đến cuối thu, học kì mới qua một nửa, thành phố phía nam cũng bắt đầu trở lạnh. Cô và Lí Lộ Lộ đang tiếp nhận một ca đặc biệt. Là trung tâm nghiên cứu nhi đồng mới nhận một bé tên là Tiểu Kiệt.
Trước hai tuổi, Tiểu Kiệt bởi vì không nhận biết được âm thanh khiến cho việc học ngôn ngữ rất chậm, vì thế bị cha mẹ lầm là bị khiếm thính hoặc là nhược trí. Lần đầu tiên Tang Vô Yên gặp Tiểu Kiệt, cha mẹ bé đang lén thảo luận có nên bỏ bé không.
“Bé không phải ngốc.”
“Không có khả năng.” Đôi cha mẹ không có trách nhiệm kiên quyết phủ nhận.
“Chẳng những bé không ngốc hơn nữa nói không chừng còn có thiên phú khác.”
“Cô Tang,” cố gắng tỏ ra mình là cha mẹ có hiểu biết,“ ngay cả hoạt động cơ bản của một đứa bé bình thường cũng không biết, không phải ngốc thì là cái gì. Hơn nữa chúng tôi đều là nông dân, không tiền có trả phí trị liệu cho cô.”
Tang Vô Yên chán nản.
Vì thế trước khi cùng người giám hộ ký kết hiệp nghị, Tang Vô Yên đưa Tiểu Kiệt đến trung tâm nghiên cứu, hơn nữa trả luôn tiền trị liệu cho bé.
Ý là nói, cô giống như thu dưỡng đứa bé này, chỉ là không được pháp luật bảo hộ thôi.
Trình Nhân nói: “Gia đình của đứa nhỏ này cũng không ngốc, chỉ có cậu ngốc.”
Vừa mới bắt đầu, Tiểu Kiệt bệnh tình rất tệ. Ít khi phát ra âm thanh rõ ràng, giống như vẹt chỉ có thể lặp lại một hai từ. Trị liệu quá trễ, thiếu chút nữa làm cho thần kinh thính giác bé mất luôn. Mất đi khả năng tự chủ, cự tuyệt những người muốn tiếp cận một cách thô bạo, gặp chuyện không vừa ý sẽ nổi điên như muốn thét chói tai.
May mắn, giáo viên trị liệu ở đó rất nhẫn nại.
Một năm sau, Tiểu Kiệt bắt đầu im lặng học xếp gạch gỗ trong phòng. Tuy rằng trong phòng chỉ là hình thức như cũng là thay đổi lớn.
Lí Lộ Lộ xem phiếu bệnh gần nhất của Tiểu Kiệt, hỏi: “Buổi sáng cậu đi xem mắt như thế nào?”
“Đừng nói nữa.”
“Cư xử không tốt?”
“Dường như cũng không tệ lắm.”
“Không đủ đẹp?”
“Tớ cũng không nhớ anh ta hình dạng như thế nào.”
Lí Lộ Lộ huýt sáo.
“Này cũng không phải là phong cách Tang Vô Yên. Mấy lần trước, cậu không phải ngại đối phương thấp, cũng là mắt nhỏ. Lần này làm sao có thể diện mạo đối phương cũng chưa thấy rõ?”
“Tớ gặp anh ấy.”
“Ai?”
“Tô Niệm Khâm.” Tang Vô Yên nói.
“Tớ nói đâu, tô thiếu gia vừa ra, ai cùng tranh phong.”
Lí Lộ Lộ ở lễ tốt nghiệp gặp qua Tô Niệm Khâm, sau hai năm học cùng với nhau, nói bóng nói gió cũng biết chút ý chuyện tình yêu của hai người.
“Không phải tháng trước đưa tin Tô lão gia đã cổ phần công ty sang lại cho anh ta, hiện nay Tô thiếu gia là hàng thật giá thật kim cương vương lão ngũ cao cao tại thượng. Cậu không tranh thủ, không phải tình cũ không rủ cũng tới sao?”
“Không có tình cũ sao rủ tới?” Tang Vô Yên tự giễu, “ Hơn nữa anh ta xem tớ như ôn dịch, phi thường chán ghét.”
Đúng vậy, sao lại không ghét chứ? anh từng nói với cô, nếu cô rời đi trước, sẽ hận cô cả đời. Nhưng rõ ràng vấn đề là chỗ anh, còn đổ tội cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...