Editor: Đờ
Năm Nguyên Trinh thứ tám không phải là một năm thái bình, sóng ngầm trong triều cuộn trào, phe thái giám cùng phe họ ngoại của Hoàng đế hình thành thế chân vạc.
Mùa xuân, thái giám chưởng ấn của Ngự mã giám ngã ngựa, chưa xử đã chết.
Dương Hạ của Nội quan giám phụng mệnh tra án ngã ngựa này.
Dương Hạ thừa cơ cướp quyền, quyền thế lại càng cao.
Thỉnh thoảng hắn lại hoảng hốt.
Cho tới nay, đã có nhiều chuyện xảy ra lệch khỏi quỹ tích của kiếp trước.
Dương Hạ biết rằng chuyện xảy ra lệch so với đời trước từ lâu, chỉ là hắn không dám chắc phương hướng của nó sẽ như thế nào.
Ít nhất Dương Hạ cũng sẽ không để mình giống đời trước, thất bại thảm hại.
Cuối xuân đầu hạ, hứng thú của Hoàng đế dâng cao, nói muốn đi bãi săn.
Bãi săn ở núi Bắc Già, là bãi săn Hoàng gia, con cháu Hoàng thất thích tới đây săn bắn, cưỡi ngựa, bắn cung, thi tài với nhau.
Quý Hoàn dẫn theo vài trọng thần trong triều, Quý Nghiêu, Dương Hạ và cả tiểu quý nhân hắn ta mới sủng ái gần đây.
Đoàn người thong thả lên đường.
Vốn là Quý Nghiêu một mình một xe ngựa, Hoàng đế và tiểu quý nhân đi cùng nhau, Dương Hạ ở bên cạnh tùy thời hầu hạ nhưng Quý Nghiêu không biết xấu hổ, cứ anh ơi, hoàng huynh à, khiến Quý Hoàn vui vẻ cho y ở lại xe ngự.
Quý Nghiêu như trông như thiếu niên ngây ngô, lại khéo miệng khiến không khí trong chuyến đi vô cùng hài hòa.
Dương Hạ không khỏi có thêm vài phần kính trọng đối với y.
Có lẽ là ở lâu trong lãnh cũng, người này gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, trình độ nhuần nhuyễn vô cùng, tiện miệng nói một câu khiến người ta chẳng phân biệt được thật giả.
Nói đến kỹ năng cưỡi ngựa, Quý Nghiêu thở dài, buồn rầu nói: "Thần đệ không biết cưỡi ngựa, chắc là chỉ có thể nhìn từ xa thôi."
Quý Hoàn nói: "Chuyện có gì đâu, Hoàng huynh dạy em là được."
Quý Nghiêu chớp mắt, nói: "Hoàng huynh nói thật ư?"
Quý Hoàn cười, "hừ" một tiếng, nói: "Trẫm đùa làm chi."
Dương Hạ pha trà, qùy xuống, cầm hai tay dâng cho Hoàng đế, cười yếu ớt: "Bệ hạ cưỡi ngựa, bắn cung có thể nói là thiện xạ, cả Tiên đế cũng khen không dứt miệng."
Quý Hoàn nói: "Giờ không thạo rồi.
Từ sau khi đăng cơ Trẫm chưa đụng tới cung tiễn.
Nếu Mẫu hậu còn tại thế..." Hắn ta ngừng một chút, buồn bã cười: "Hẳn là sẽ tức giận."
Thái hậu nghiêm khắc vô cùng, muốn Quý Hoàn phải đứng đầu ở mọi lĩnh vực.
Quý Hoàn nói: "Thật ra kỹ thuật bắn cũng của Lục đệ mới là tốt nhất.
Phụ hoàng có cây cung Huyền Thiết yêu quý, nặng lắm, Trẫm kéo thôi cũng run tay mà Lục đệ năm ấy mới mười hai đã có thể tự nhiên mà giương cung cài tên.
Phụ hoàng cũng khen hắn có thần lực trời sinh."
Thái hậu thấy Quý Hoàn quá mất mặt thế là giữa mùa đông khắc nghiệt, ngày nào cũng bắt hắn ta giơ cây cung nặng nề lên trên đỉnh đầu, đứng một canh giờ, mãi đến khi hắn ta có thể làm được, thậm chí làm rất tốt mới bỏ qua.
Quý Hoàn nhớ tới chuyện cũ, thất thần.
Tiểu quý nhân dựa vào người Quý Hoàn, buồn ngủ, má dựa vào bờ vai hắn, xe ngựa xóc một cái, Quý Hoàn ôm lấy cô, giơ tay đỡ lấy đầu cô, cong khóe môi.
Quý Nghiêu cười khẽ, nói: "Hoàng huynh đối xử với chị dâu tốt thật đó."
Quý Hoàn thích cách gọi "chị dâu" của Quý Nghiêu, cười: "Nàng sinh ra, lớn lên ở ngoài cung, vì Trẫm mới ở lại cung cấm, từ lâu đã không chịu được rồi, làm khổ nàng."
Dương Hạ bưng trà cho Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu nhìn mấy ngón tay thon thả, trắng trẻo kia, không đón lấy, mãi đến khi Dương Hạ ngước nhìn lên mới vươn tay ra.
Tay áo rộng thùng thình che cho Quý Nghiêu khều khều ngón tay Dương Hạ, y chậm chạp nói: "Phải thần đệ thì, dù sau Hậu vị cũng trống, Hoàng huynh thích chị dâu thì cân nhắc nàng làm Hoàng hậu đi, lớn nhất hậu cung, muốn làm gì thì làm."
Dương Hạ nhìn Quý Hoàn.
Quý Hoàn đang cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, không để ý tới bên này.
Hắn cảnh cáo liếc Quý Nghiêu một cái, Quý Nghiêu cười đáp lại.
.
Ngôn Tình Hài
Lời này y nói là không đúng mực, lộ vẻ trẻ con, chọc cho Quý Hoàn nở nụ cười: "Em đó, về đọc nhiều sách hơn với Thái phó đi, học hỏi thêm.
Lập Hậu là việc trọng đại, sao có thể tùy tiện như em nói được."
"Nhưng mà...!Ôi chao, cảm ơn Dương công công." Quý Nghiêu cười khanh khách mà véo nhẹ đầu ngón tay hắn rồi mới buông ra, bưng chén trà dựa vào vách xe, nhìn Quý Hoàn, vẻ mặt cà lơ phất phơ, nói thầm: "Từ lúc Hoàng huynh cho Thái phó dạy em đọc sách, chỉ cần nghĩ đến Thái phó là em đau đầu."
Quý Hoàn cười lớn tiếng hơn: "Thái phó dạy em, em lại cứ lộn xộn khiến ông ta tức giận đến mức ngất đi mà em còn oán nữa."
Quý Nghiêu nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ vô tội: "Hoàng huynh à, mấy cái tứ thư ngũ kinh(1) khó hiểu quá."
(1) Tứ Thư (四書 Sì shū) là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn, bao gồm: Đại Học (大學 Dà Xué), Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng), Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ),Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ)
Ngũ Kinh gồm 5 tác phẩm Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu.
Y thở dài: "Em lại không thi Trạng Nguyên, đọc làm gì."
Ngón tay Dương Hạ như phải bỏng, dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Quý Nghiêu.
Hắn nhìn y giả vờ ngoan ngoãn mà quay đi chỗ khác.
Quý Hoàn cười, mắng: "Bậy nào, con cháu Hoàng thất không thể văn dốt võ dát như thế được."
Quý Nghiêu nói: "Dù sao cũng có Hoàng huynh rồi đấy thôi."
Ánh mắt Quý Hoàn ôn hòa, nói: "A Nghiêu, em cũng biết họ ngoại hung hăng ngang ngược đã nhiều năm, bây giờ mọi việc Trẫm còn cần em quan sát hay mình."
"Em là em trai của Trẫm, người mà Trẫm có thể tin được, trừ Hạ Chi ra thì chỉ có em."
Quý Nghiêu từ từ chớp mắt, nói: "Lỡ em làm không tốt..."
Quý Hoàn cười, đáp: "Anh trai sẽ che chở em."
***
Về lý do 1 tuần nay mình không hề ra chương mới là một người bạn của mình đột ngột qua đời và gần một tuần nay mình chẳng thể nào bắt nhịp lại được với cuộc sống thường ngày, cảm xúc cũng lên xuống thất thường, bỏ dở việc học hành và công việc ở công ty.
Rất xin lỗi mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...