45
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh bài vị vô danh trong Linh Hỷ Đường.
Tôi chợt hiểu ra mấu chốt vấn đề.
Hóa ra tên đó không bị xóa, mà là khi thần vượt qua kiếp nạn, mọi dấu vết ở nhân gian đều tự động biến mất.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chộp lấy điện thoại của Thượng Lục Lục, nhưng lại chộp vào khoảng không.
Trước mắt tôi lóe lên, tôi lại trở về Linh Hỷ Đường.
Câu cuối cùng tôi nghe được là Thượng Lục Lục ngắt điện thoại, tự lẩm bẩm: "Rõ ràng nhìn thấy Lý Đế mà sao lại biến mất? Chẳng lẽ mình bị nhốt ở đây lâu quá nên xuất hiện ảo giác?"
46
Còn 10 phút! Tôi không kịp hối tiếc, vội đổ nốt giọt m.á.u cuối cùng của Chúc Cửu Âm ra, thành tâm cầu nguyện.
Trước mắt lại lóe lên, tôi quay về ngày nhập học đầu tiên.
Trên bàn làm việc của giảng viên là một cuốn sổ tay dành cho tân sinh viên.
Không ngoài dự đoán, nó dành cho tôi.
Nội dung vẫn chưa hoàn thiện, chỉ mới viết đến điều thứ 5.
Tôi biết mình không thể ở đây lâu, nhanh chóng xóa điều thứ 4 và lấy bút sinh hi dùng để viết thông tin quan trọng: [4: Thời gian an toàn không bao gồm ngày thứ 4 lúc 4:44, đừng để hắn phát hiện ra bạn! Đừng thay đổi quá khứ!]
Rồi tôi tiếp tục ghi thêm vào điều thứ 5: [Nói thẳng ra là bạn chưa đủ trình, bỏ cuộc đi!]
Và thêm vài điều nữa:
[6: Đừng hỏi về quá khứ của ma, nó sẽ nổi giận và rất khó để xoa dịu.]
[7: Thần ba ma bốn, có thể thông âm dương.]
Suy nghĩ một lúc, tôi lại ghi thêm:
[Đốt sinh hi, để hương tỏa ra, chạm vào là có thể thông linh với ma.]
[8: Tháp Công Đức chỉ có 18 tầng, nếu có thêm thì đừng sợ, chiến hết đi!]
Như vậy tôi có thể chắc chắn rằng mình sẽ nhận được đủ gợi ý ban đầu mà không làm thay đổi quá trình gặp gỡ Mạc Hoang Niên.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là điều thứ 9.
Tôi chính là người chuyển sinh cuối cùng.
Vừa định viết, thì ngoài kia vang lên tiếng bước chân của giáo viên.
Xong rồi! Không kịp nữa! Trong lúc cấp bách, tôi nhìn vết sẹo đã đóng vảy trong lòng bàn tay, liền rạch nó ra, ấn mạnh vào cuốn sổ tay tân sinh viên.
Sau đó, tôi niệm chú, dùng phép che mắt làm mờ hết mọi chữ, chỉ chừa lại các số từ 1 đến 8.
Khi giáo viên bước vào, tôi đã kịp trốn đi.
Cô ấy nhìn cuốn sổ đã được đánh số, có vẻ hơi ngạc nhiên: "Tôi viết xong rồi sao?"
Chưa kịp dứt lời, có người chạy vào gọi cô, nói rằng sinh viên cuối cùng đã đến.
Cô ấy nhìn vào những số thứ tự đã được đánh dấu, hơi ngạc nhiên: "Tôi đã viết xong rồi sao?"
Chưa kịp dứt lời, đã có người đến gọi cô, nói rằng tân sinh viên cuối cùng đã đến.
Cô nhanh chóng cầm cuốn sổ tay và bước ra ngoài.
47
Nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, tôi chợt nhận ra: Dấu tay m.á.u trên sổ tay tân sinh viên không phải của Mạc Hoang Niên, mà là của chính tôi! Đó là gợi ý cuối cùng tôi để lại cho chính mình về người chuyển sinh cuối cùng.
Ai mà ngờ được chứ! Tôi thầm trách mình.
Trước mắt lại lóe lên ánh sáng trắng, và tôi lại quay về Linh Hỷ Đường.
Còn lại ba phút! Thượng Lục Lục và Hách Dao Thanh đã biến mất.
Tôi không kịp để ý đến họ, vội tìm ra cuốn "Sách Giải Thoát" của bà Hách Dao Thanh và chép lại một bản.
Sau đó, tôi cùng những cuốn khác đốt sạch.
Nhưng khi châm lửa, tôi nhận ra có một tờ giấy có vấn đề.
Chữ ký trên đó không phải là tên của người chuyển sinh thời xưa, mà là tên hiện tại.
Tờ này là vô dụng! Nhưng bây giờ quay lại tìm cô ấy thì đã hoàn toàn không kịp nữa! Phải làm sao đây? Phải làm sao?
Nhìn vào chiếc đồng hồ cát chỉ còn 30 giây, tôi hoảng loạn, lòng đầy căng thẳng, không thể giữ được bình tĩnh.
Chẳng lẽ sau tất cả những gì tôi đã làm, mọi thứ lại sụp đổ ngay trước mắt sao?!
Đột nhiên, "rắc" một tiếng, bài vị của Mạc Hoang Niên nứt ra và vỡ thành nhiều mảnh.
Bên trong, một tờ giấy vàng úa rơi ra.
Tôi gần như lao đến nhặt lấy nó, tay run rẩy mở ra.
Đó là "Sách Giải Thoát"! Là bản có chữ ký và dấu vân tay của tám bà mẹ chuyển sinh! Họ đã tính đến hậu sự từ trước, lo sợ rằng Mạc Hoang Niên g.i.ế.c người sẽ ảnh hưởng đến việc chuyển sinh, nên đã niêm phong cuốn sách này trong bài vị.
Nhưng bài vị làm bằng gỗ cứng quá, lại được đặt quá cao, nên không ai phát hiện ra.
Chỉ khi tôi khắc tên mình lên đó mới làm nó nứt ra.
Bây giờ chỉ cần đốt cuốn sách này, Mạc Hoang Niên có thể siêu thoát.
Tôi nhanh chóng châm lửa.
Vào giây cuối cùng, trong ánh lửa ấm áp, tôi nhìn thấy nụ cười đẫm nước mắt của Mạc Hoang Niên.
48
Đêm đó.
Trời đêm trăng sáng sao thưa, nhưng tối om như mực.
Tôi vừa chọn xong thời khóa biểu của chuyên ngành Mệnh Thuật, thì cảm thấy trong chăn có gì đó khẽ động đậy.
Nhìn xuống, tôi thấy một gương mặt đẹp trai đang từ từ thò ra, không nhịn được mà trách móc:
"Rõ ràng ai cũng biết rằng ma không được tấn công người đang trong chăn."
"Anh không tuân thủ quy tắc!"
Anh khẽ mỉm cười, môi cong lên đầy ý cười: "Quy tắc này vốn là do anh đặt ra, bây giờ anh đổi rồi."
"Anh không còn là đại diện của Minh Chủ nữa, gươm của triều đại trước không c.h.é.m được quan triều này, nên những quy tắc trước đây anh đặt ra không còn hiệu lực."
Tôi gấp gáp: "Như vậy không được!"
Anh cười: "Đế Đế, em biết dù quy tắc này vẫn có hiệu lực thì nó cũng không bao gồm em, đúng không? Vì em không phải là con người."
Tôi càng hoảng loạn: "Như vậy càng không được! Em sợ ma mà!"
Tôi hét lên:
"Đổi ngay! Nhất định phải đổi!"
"Ma không được tấn công bất kỳ sinh vật nào đang ở trong chăn!"
"Nhất là Phong Đô Đại Đế đang nằm trong chăn!"
-Kết truyện-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...