Giọng điệu của Khương Vũ rất cương quyết, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ.
Trương Cảnh Minh là người như thế nào kia chứ, Hạ Mạt Hàn đánh gã ta, việc này có thể dễ dàng bỏ qua được hay sao. Mấy người nhà họ Hoàng đều đang tìm kiếm Hạ Mạt Hàn, Trương Cảnh Minh cũng thề thốt nhất định phải bắt bằng được cô. Vì thế gã ta đã liên lạc với rất nhiều bạn bè ở Giang Châu nhờ giúp đỡ, nhiều thế lực ở khắp thành phố này đều đang tìm kiếm Hạ Mạt Hàn.
Khương Vũ cũng là một trong số đó.
Hôm nay, Hạ Mạt Hàn công khai xuất hiện ở trung tâm thương mại, chỉ một lát sau đã có người theo dõi. Khương Vũ nhận được tin thì lập tức dẫn người chạy tới đây.
Hạ Mạt Hàn vừa nghe Khương Vũ nói, sắc mặt cô bị dọa cho trắng bệch, chuyện cô đánh Trương Cảnh Minh thì đúng là chuyện lớn, cô vẫn lo gã ta sẽ trả thù, nhưng cô không ngờ đối phương lại nhanh chóng tìm tới đến như thế này!
Hạ Mạt Hàn rất sợ, trong lòng cô hoảng loạn vô cùng, cô cũng không biết phải làm sao mới ổn.
“Tổng giám đốc Trương mà mày nói, là Trương Cảnh Minh sao?” Đúng lúc này, Ngô Bách Tuế ở cạnh bên bất ngờ hỏi gã ta.
Khương Vũ chỉ chăm chăm vào đúng Hạ Mạt Hàn mà hoàn toàn không buồn để ý đến Ngô Bách Tuế, giờ nghe thấy Ngô Bách Tuế nói chuyện, Khương Vũ mới đưa mắt nhìn qua, không vui đáp: “Mày là ai? Tên của tổng giám đốc Trương mà mày có thể gọi thẳng như thế à?”
Không đợi Ngô Bách Tuế trả lời, Chu Phú Quý đã lập tức xông tới, giải thích cho Khương Vũ: “Anh Vũ, người này là chồng của Hạ Mạt Hàn, là một thằng ngu vai u thịt bắp, nếu anh muốn dẫn Hạ Mạt Hàn đi thì nên xử lý tên đó trước.”
Chu Phú Quý hận Ngô Bách Tuế thấu xương, trước kia hắn ta đã muốn đánh tên ngu này rồi, nhưng mà không tiện đánh người ở trong cửa hàng của mình, giờ thì lại hay, một tên lưu manh tầm cỡ như Khương Vũ tới rồi, đương nhiên Chu Phú Quý sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đến vậy.
Vừa nghe hắn ta nói thế, Hạ Mạt Hàn vội vàng lên tiếng: “Là tôi đánh người, không liên quan gì đến chồng tôi cả.” Mặc dù trong lòng Hạ Mạt Hàn rất sợ, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không thể để liên lụy đến Ngô Bách Tuế được, cô không muốn anh phải chịu tội theo.
“Yên tâm đi, ý của tổng giám đốc Trương là chỉ cần mình mày, những người khác thì không liên quan gì đến tao, được rồi, mau đi theo tao đi.” Khương Vũ lạnh lùng mở miệng, nói xong gã ta đưa tay về phía Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn biết, hôm nay cô không thể thoát được cửa ải này, với loại người khủng bố như Khương Vũ, cô cũng không có khả năng phản kháng lại. Cô sợ, nhưng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi. Hạ Mạt Hàn đầu hàng, để mặc cho Khương Vũ bắt mình.
Nhưng mà tay Khương Vũ còn chưa kịp đụng tới Hạ Mạt Hàn, chỉ trong chớp mắt đó, Ngô Bách Tuế bỗng giữ cổ tay Khương Vũ lại, trầm g
iọng nói: “Mày về nói lại với Trương Cảnh Minh, tao sẽ tìm ông ta sớm, bảo ông ta chờ tao đi.”
Khương Vũ chưa từng bị người ta đối xử như thế, trong phút chốc, gã ta nổi giận, hét to về phía Ngô Bách Tuế: “Mẹ nó, mày là cái thá gì, mày mà xứng quản chuyện của tao à?”
Vừa nói, Khương Vũ vừa muốn rút tay lại để đánh Ngô Bách Tuế.
Nhưng gã ta mới chợt phát hiện, tay của gã ta như bị giam cầm lại, dù gã ta có dùng hết sức cũng không thể rút ra.
Khương Vũ biết đánh nhau, hơn nữa còn rất khỏe, người bình thường không chịu nổi một đấm của gã ta, nhưng mà cái tên Ngô Bách Tuế này lại có thể tóm được tay phải của gã ta, khiến gã ta không thể nhúc nhích được, điều này thực sự khiến cho Khương Vũ chấn động.
Lần này, gã ta mới hiểu ra, người trước mặt này cũng có chút bản lĩnh.
“Người anh em này có tập võ hả, chẳng trách dám đắc ý trước mặt tao.” Khương Vũ không nhịn được nói.
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt đáp: “Nếu mày nghe lời thì tao sẽ không làm hại đến mày.”
Khương Vũ cũng tính là có chút tên tuổi ở địa bàn của mình, Ngô Bách Tuế siết tay gã ta như vậy đã khiến cho gã ta thấy khó chịu lắm rồi, giờ tên này lại còn uy hiếp gã ta, gã ta tức giận đến mức muốn nổ tung, lửa giận bùng lên. Khương Vũ quay lại cáu kỉnh hét lớn với Ngô Bách Tuế: “Hôm nay ông sẽ giết chết mày!”
Dứt lời, tay trái Khương Vũ siết thành nắm đấm, vung thẳng về phía Ngô Bách Tuế. Cú đấm này dồn hết sức lực của Khương Vũ, gã ta không hề nương tay, tung đấm đánh thẳng về phía Ngô Bách Tuế.
“Cẩn thận!” Hạ Mạt Hàn đứng bên cạnh hoảng sợ thốt lên.
Ngô Bách Tuế lại không hề né tránh, anh nắm lấy cổ tay của Khương Vũ, hơi dùng lực.
“A!” Khương Vũ bị đau, chỉ trong nháy mắt, cả người gã ta như mềm nhũn cả ra, nắm đấm ngừng lại trên không trung, hai chân từ từ ngã quỳ xuống đất như không thể làm gì hơn được nữa.
Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên gương mặt của Khương Vũ.
“Đau, nhẹ chút, nhẹ chút.” Khương Vũ cũng được xem là một thằng đàn ông ngang ngạnh, dù bị chém thẳng mặt gã ta vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng bây giờ, gã ta như bị người ta bóp chặt lấy mệnh môn, khiến gã ta đau đến mức không chịu nổi. Ngay cả giọng nói cũng có phần run rẩy.
Cả đám xung quanh thấy vậy cũng bị chấn động đến cứng họng.
Khương Vũ là ai chứ, là thủ lĩnh của cả đám này, Ngô Bách Tuế lại chỉ là tên ngu, vậy mà anh có thể dễ dàng khống chế được Khương Vũ, sao người ta có thể không khiếp sợ được đây?
Ngô Bách Tuế muốn đối phó với những người đã từng bắt nạt Hạ Mạt Hàn, còn mấy tên lưu manh này anh không buồn để ý một chút nào, khiến cho Khương Vũ chịu khổ đôi chút rồi anh cũng bỏ qua, Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói tiếp: “Cút về nói với Trương Cảnh Minh, bảo ông ta đợi tao.”
Khương Vũ co quắp ngồi đó, mồ hôi chảy dài, thở dốc, chật vật không kể đâu cho hết.
“Đại ca.” Bốn tên đàn em đi theo Khương Vũ tới cũng dần thoát ra khỏi vẻ kinh hoàng, bọn họ phản ứng lại, vội vàng chạy tới, đỡ Khương Vũ từ dưới đất lên.
“Giết nó cho tao!” Khương Vũ là chúa thù dai, nếu gã ta chịu thiệt thì nhất định phải trả thù, giờ gã ta bị Ngô Bách Tuế chơi một vố như thế, sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
Bốn tên đàn em của Khương Vũ lập tức xông về phía Ngô Bách Tuế.
Người anh hơi di chuyển, cứ thế nghênh đón. Nếu đối phương đã muốn bám chặt lấy, anh cũng không cần khách sáo nữa.
Rầm rầm!
Gần như chỉ cần ba đấm hai đá, Ngô Bách Tuế đã hạ gục bốn tên đàn em của Khương Vũ.
Khương Vũ đứng bên cạnh cũng nhìn đến choáng váng, đồng thời, trong lòng gã ta lại hốt hoảng cả lên. Ngô Bách Tuế thể hiện công phu vượt ra khỏi dự liệu của Khương Vũ, theo kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm của gã ta, gã ta biết chắc chắn đây không phải chỉ là một kẻ ngu si tứ chi phát triển, mà là cao thủ.
Sau khi giải quyết xong bốn tên lưu mạnh, Ngô Bách Tuế bước tới, áp sát Khương Vũ từng bước một.
“Mày đừng có làm bậy.” Đối mặt với một cao thủ đáng sợ như vậy, Khương Vũ sợ, trong lòng gã ta sợ hãi vô cùng, thấy Ngô Bách Tuế đang tới gần, cả người gã ta run lên.
Ngô Bách Tuế đi thẳng tới trước mặt gã ta, lạnh lùng nói: “Tao bảo mày nghe lời mà mày không chịu nghe, giờ mày không còn cơ hội nữa.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế tung cú đá.
Xoảng một tiếng.
Khương Vũ bị đá bay, cuối cùng đập mạnh vào tủ kính trong cửa hàng, dưới lực va chạm đó, cả tấm kính thủy tinh đều vỡ vụn.
Âm thanh chấn động đó đã khiến rất nhiều người vây xem, bên ngoài cửa hàng có nhiều người đứng nhìn, ai nấy đều kinh hoàng trước sức mạnh của Ngô Bách Tuế..
Người trong tiệm lại càng hoảng sợ hơn, hình ảnh quỷ dị gì thế này, thằng ngốc tầm thường Ngô Bách Tuế lại có thể dũng mãnh đến như vậy, Khương Vũ là tên lưu manh nổi tiếng cả vùng này, vậy mà gã lại không thể đỡ nổi lấy một đòn, Ngô Bách Tuế lại thoải mái lấy một địch bốn. Thứ mà anh thể hiện là loại công phu ưu việt nào vậy?
Hạ Mạt Hàn cũng ngây người như phỗng, đột nhiên cô cảm thấy Ngô Bách Tuế trước mặt mình đây bỗng trở nên xa lạ, người đàn ông này mang theo thứ ánh sáng khiến cho người ta không nhìn thấu, phải quay đầu lại.
Ngô Bách Tuế đã từng là một kẻ ngốc đơn thuần, Hạ Mạt Hàn biết rõ, Ngô Bách Tuế ngốc nhưng lại rất khỏe, anh có thể đập đầu vào tường làm nứt cả vách tường, lúc anh điên lên còn đập phá đồ đạc không hề biết nặng nhẹ. Nhưng mà anh chỉ là rất khỏe mà thôi.
Còn bây giờ, Ngô Bách Tuế không ngốc, anh bình thường, đột nhiên anh lại có tiền, mua quần áo mấy vạn cũng không chớp mắt, đột nhiên anh cũng có thể đánh nhau, không chỉ khỏe mà lại còn vô cùng lợi hại, mặc dù Hạ Mạt Hàn không biết võ thuật, nhưng cô cũng có thể nhận ra, Ngô Bách Tuế đánh nhau rất giỏi.
Hạ Mạt Hàn cảm thấy, cô đã không còn hiểu Ngô Bách Tuế nữa, một Ngô Bách Tuế bình thường dường như lại che giấu không ít bí mật.
Trong giây phút Hạ Mạt Hàn đờ đẫn, Ngô Bách Tuế đã đi tới cạnh cô, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nghe thấy giọng anh, Hạ Mạt Hàn như vừa tỉnh giấc chiêm bao, cô tỉnh táo lại, lập tức theo chân Ngô Bách Tuế ra khỏi cửa hàng.
“Mấy người không được đi.” Đột nhiên Chu Phú Quý cũng định thần lại, hắn ta vội vàng chạy tới, chặn đường Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn.
Hôm nay, nhân sinh quan của Chu Phú Quý cũng đã bị sụp đổ, hắn ta phải kinh ngạc trước một tên ngu hết lần này đến lần khác, ngỡ ngàng cho đến tận bây giờ, hắn ta còn hoài nghi cả cuộc đời. Vốn cứ tưởng thẻ VIP đen của tên ngốc này là giả, ai mà ngờ nó cũng quẹt bình thường, hắn ta cho rằng thằng ngốc này sẽ bị Khương Vũ đánh, ai mà ngờ cuối cùng mấy người Khương Vũ lại bị nó đánh gục hoàn toàn, hắn ta còn tưởng Hạ Mạt Hàn gả cho một người không khác gì kẻ ngốc, nhưng ai ngờ kẻ ngốc này lại có thể kinh người đến vậy.
Chu Phú Quý sợ ngón võ của Ngô Bách Tuế thật, nhưng hắn ta không thể để cho Ngô Bách Tuế rời đi, bởi vì anh đánh người ở đây, còn phá cả quầy kính trong tiệm hắn ta, quần áo hư hao. Nếu thả người như vậy thì kẻ gặp họa lại chính là hắn ta.
Ngô Bách Tuế lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Phú Quý, mở miệng nói: “Tôi thấy anh là bạn học cũ của Mạt Hàn nên mới nhường nhịn anh, anh đừng ép tôi phải ra tay.”
Đương nhiên Chu Phú Quý lo rằng Ngô Bách Tuế sẽ làm gì bậy bạ, trong lòng hắn ta rất hoảng, nhưng hắn ta vẫn lấy dũng khí nói: “Quần áo trong cửa hàng của tôi, chỉ cần hơi bẩn một chút thì khách hàng sẽ không lấy nữa, bây giờ anh quậy quán tôi lộn xộn như vậy, thậm chí ngay cả quầy hàng cũng bị phá vỡ luôn, anh có biết tổn thất nhiều bao nhiêu không? Anh phải bồi thường số tiền kia!”
Nghe nói vậy, Hạ Mạt Hàn mới giật mình để ý, cả cửa tiệm Gucci đã lộn xộn hết cả, bởi vì Ngô Bách Tuế và mấy người kia đánh nhau, hơn một nửa kệ quần áo ở đây đều rơi xuống đất, mà quầy bán hàng thì bị đánh vỡ tan, áo quần ở trên đều rơi xuống đất hết, thậm chí có quần áo còn dính cả vệt máu.
Quần áo hiệu ở đây không được phép có chút tì vết nào, cho nên sau khi biến cả cửa hàng thành ra như vậy, nếu phải bồi thường thì đó thực sự là một khoản tiền lớn.
Hạ Mạt Hàn không nhịn được sốt sắng hẳn lên, cô không biết phải giải quyết như thế nào nhưng lòng cô lại ngập tràn sự lo lắng.
Đương nhiên Ngô Bách Tuế không hề để ý đến chút tiền này, nhưng mà anh không định bồi thường, lúc vừa đến đây tên Chu Phú Quý thực sự quá đáng ghét, hơn nữa, Khương Vũ chủ động tới gây chuyện, anh chỉ là tự vệ mà thôi, không phải trách nhiệm thuộc về anh. Thế là anh quay về phía Chu Phú Quý, hờ hững hỏi ngược lại: “Nếu tôi không bồi thường thì sao?”
Chu Phú Quý lạnh lùng hừ một tiếng, ngông cuồng nói: “Không bồi thường à? Tôi nói cho anh biết, cửa hàng chúng tôi thuộc về trung tâm thương mại này, nếu anh không bồi thường tiền thì đừng mong rời khỏi nơi này được.”
Chu Phú Quý vừa dứt lời thì đột nhiên, quản lý trung tâm Cổ Tuấn Minh đã dẫn theo hai mươi bảo vệ, giải tán đám người vây xem, xông vào cửa hàng độc quyền Gucci.
Ở trung tâm thương mại Xương Thịnh này, Cổ Tuấn Minh là người có quyền quản lý cao nhất, địa vị của anh ta cũng giống như hoàng đế.
Nhìn thấy anh ta, dù là nhân viên ở trong cửa hàng Gucci hay là đám người vây xem bên ngoài cũng đều tỏ ra vẻ kính trọng. Đồng thời, họ cũng cho rằng, Ngô Bách Tuế thực sự xong đời rồi.
Đặc biệt là Chu Phú Quý, lúc hắn ta nhìn thấy Cổ Tuấn Minh dẫn người tới, nhất thời hắn ta phấn khích vô cùng, hắn ta chạy ngay đến bên Cổ Tuấn Minh, chỉ về phía Ngô Bách Tuế rồi nói: “Giám đốc, tên ngốc này đánh người ở cửa hàng bọn tôi, còn làm hỏng và lộn xộn quần áo trong cửa hàng, giờ anh ta không chịu bồi thường mà muốn chạy.”
Bốp!
Chu Phú Quý còn chưa kịp dứt lời, Cổ Tuấn Minh đã vung một cái tát lên mặt hắn ta, mắng to: “Biến đi, cậu bị đuổi, cút cho tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...