Ở sau cổng phía Tây của trang viên nhà họ Ngô là cấm địa người người e sợ.
Cổng phía Tây nổ tung trong nháy mắt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nơi đó, chỉ thấy một tầng sương mù dày đặc đang lan về phía bên trong trang viên.
Màn sương đó chỉ tồn tại trong cấm địa nhà họ Ngô.
Nhiều năm qua, sương mù chỉ quanh quẩn trong khu cấm địa đó, nhưng lúc này đây, sương mù đang khuếch tán dần về phía trang viên. Cảnh tượng này mạnh mẽ đập vào mắt người nhà họ Ngô, khiến bọn họ sợ hãi tột cùng.
Người nhà họ Ngô sợ nhất là cấm địa này. Cấm địa nhà họ Ngô là địa ngục đầy những yêu ma quỷ quái. Ai lỡ lạc vào đây đều không thể toàn vẹn trở ra, suốt kiếp không thể đầu thai. Bình thường không ai dám bén mảng đến gần cấm địa đó. Nhưng giờ đây, cổng phía Tây là chốt chặn cấm địa đã bị phá hủy, sương mù trong cấm địa đã lan đến trang viên, điều này khiến người nhà họ Ngô cả kinh.
Ngay cả Đường Chấn Phong từng sống trong cấm địa nhà họ Ngô mặt cũng biến sắc, nhà họ Đường bọn họ ở nơi sâu nhất trong cấm địa, ra vào ngoại giới bằng lệnh bài vàng khởi động trận pháp, ra vào bằng cách trực tiếp xuyên không. Bọn họ cũng không lân la đến những khu vực khác trong cấm địa. Bên ngoài đồn đại về cấm địa nhà họ Ngô rất ghê gớm. Mà thực tế thì cấm địa nhà họ Ngô đáng sợ thật. Địa hình bên trong hiểm trở, vô số quái vật, kì hoa dị thảo, độc trùng quái thú, cái gì cũng có. Người nhà họ Đường không dám đột nhập vào bên trong cấm địa. Đối với tình hình cụ thể bên trong cấm địa, Đường Chấn Phong cũng mù mờ. Chỉ biết bên trong quỷ dị, giống như màn sương mù đột nhiên khuếch tán cũng là hiện tượng kì quái.
Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là khi sương mù từ từ lan tỏa, nhà cửa và cây cối trong trang viên dần sụp đổ và bị phá hủy, bất cứ nơi nào sương mù đi qua, cây cỏ lụi tàn, phòng ốc biến thành đống đổ nát.
Không ai biết màn sương chứa những thứ kinh khủng gì, nhưng ai cũng có thể chắc chắn rằng những thứ trong màn sương đang phá hủy trang viên nhà họ Ngô. Nếu để sương mù tiếp tục lan rộng thì trang viên nhà họ Ngô sẽ bị san bằng. Người trong trang viên cũng sẽ tan xương nát thịt.
Thật khủng khiếp!
Tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ.
Ầm ầm!
Sương mù vẫn đang tiến đến ngày một gần. Những nơi trong trang viên mà sương mù đi qua không ngừng bị phá hủy, từng ngôi nhà đang sụp đổ, nỗi tuyệt vọng đang ăn mòn trái tim mọi người. Ai nấy đều cảm nhận được hơi thở chết chóc, như thể thứ họ đang nhìn không phải là màn sương đang tiến đến, mà là cái chết đang cận kề.
Cổng phía Tây của trang viên nằm ở sau cùng, còn cổng lớn trang viên nằm ở phía trước nhất. Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế, nhà Đường Chấn Phong, Ngô Thiên và hầu hết người nhà họ Ngô đều ở trong trang viên chính.
Còn có cả một số người nhà họ Hạ ở đó nữa. Bọn họ đều cảm nhận rõ được sự xâm nhập của màn sương như sự uy hiếp của Thần Chết. Bọn họ sợ đến mức hồn bay phách lạc, tất cả hoảng loạn chạy về cửa lớn của trang viên.
Trang viên nhà họ Ngô gặp phải kiếp nạn lớn nhất từ trước đến nay.
Ngô Bách Tuế gắt gao cau mày, anh không chần chừ thêm, lập tức bộc phát khí thế ngập trời. Anh nhún người bay lên trời, như một vị thần, giương thanh Huyết Long Đao giữa không trung, mạnh mẽ chém xuống màn sương mù đang tiến đến.
Anh muốn ngăn cản bước tiến của màn sương.
Ầm!
Một đao bổ xuống, ánh đao đỏ lòm phóng ra mang theo đao khí rền trời, hóa thành một chiếc búa cổ khổng lồ, chém xuống màn sương với sức mạnh không gì sánh được.
Đao khí đập vào màn sương, tạo thành một tiếng nổ vang dội, nhưng chỉ có thế thôi, sức mạnh của Huyết Long Đao vẫn không ngăn được màn sương lấn tới.
Sương mù vẫn tiếp tục tràn về phía cổng lớn trang viên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người càng thêm khủng hoảng. Nhát đao sức mạnh tày trời của Ngô Bách Tuế vẫn không ngăn nổi màn sương này, vậy ai có thể chống lại sự xâm chiếm của nó. Màn sương ngày càng gần, nhà cửa trang viên liên tục sụp đổ, mọi người càng run sợ. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu, trang viên sẽ chỉ còn lại đống đổ nát, bọn họ đều sẽ bị chôn vùi!
Ngô Bách Tuế ý thức được tình hình nghiêm trọng, sắc mặt anh cực kì thâm trầm, khí thế toàn thân càng thêm cuồng bạo.
“Lập trận!”
Đợi cho khí thế đủ lớn mạnh, Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao chỉ thẳng lên trời.
Ầm!
Một trận pháp trong suốt như pha lê hình thành từ đỉnh đầu Ngô Bách Tuế rồi nhanh chóng triển khai, ngay lập tức, một hình bán cầu khổng lồ được hình thành, bao bọc mọi người trong trang viên.
Trận pháp này, thoạt nhìn mỏng manh trong suốt, nhưng thực ra, nó kiên cố vững chắc, cứng rắn vô cùng, vững vàng như thành đồng vách sắt.
Ngô Bách Tuế được Dương Kim Dương truyền lại võ công một đời. Về trận pháp, anh càng thêm tinh thông, anh có thể tùy ý bày ra trận pháp mạnh mẽ.
Lúc này, trận pháp mà Ngô Bách Tuế đang thi triển là Cửu Cung Pháp Trận.
Cửu Cung Pháp Trận là trận pháp siêu mạnh, khả năng phòng ngự vô hạn. Nhưng trận pháp này rất khó khống chế, đại sư trận pháp có lợi hại đến đâu cũng không chắc là bày ra được, cho dù có bày ra được cũng tiêu hao rất nhiều tinh khí cùng chân nguyên.
Ngô Bách Tuế không thể khinh suất tiêu hao tinh nguyên để bày Cửu Cung Pháp Trận, nhưng hiện tại, sương mù khủng bố đang lan tràn, tình thế vô cùng cấp bách, Ngô Bách Tuế chỉ có thể lập ra Cửu Cung Pháp Trận để giải quyết tình huống cấp bách này.
Bày xong trận pháp, Ngô Bách Tuế trở lại mặt đất.
Không bao lâu, sương mù đã tiếp cận được bên ngoài trận pháp. Khi sương mù chạm vào trận pháp thì bị ngăn lại rồi lan ra hướng khác.
Cửu Cung Pháp Trận thật sự ngăn được sương mù.
Mọi người đang tuyệt vọng bỗng thở phào nhẹ nhõm, trong trận pháp, bọn họ tận hưởng khoảnh khắc bình an ngắn ngủi. Tuy rằng đây không phải biện pháp lâu dài, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc đó, họ có thể nhẹ nhõm đôi chút.
Ngô Thiên bước nhanh đến cạnh Ngô Bách Tuế, hoảng hốt hoài nghi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cổng phía Tây trang viên bị phá, cấm địa nhà họ Ngô tự nhiên có động đất, giờ lại thêm sương mù có sức mạnh hủy diệt. Tất cả những thứ này đều rất quỷ dị. Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng Ngô Thiên. Hắn biết Ngô Bách Tuế từng ra vào cấm địa, cho nên hắn nhịn không được hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế mịt mù nhìn sương mù bên ngoài trận pháp, trầm giọng đáp: “Tôi cũng không biết!”
Đường Chấn Phong suy tư nhìn sương mù trắng xóa bên ngoài trận pháp, nghiêm túc đánh giá: “Sương mù này khẳng định có vấn đề, theo lý mà nói, sương mù trong cấm địa sẽ không tự nhiên mà tràn ra. Tình huống hôm nay quả là dị thường”.
Đối với loại hiện tượng kì quái này, Đường Chấn Phong cũng không tìm ra nguyên nhân. Hiểu biết của ông ta đối với cấm địa nhà họ Ngô có hạn, nên cũng không đưa ra được ý kiến gì có ích.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đường Chấn Phong mới nói xong, đột nhiên trên mặt Cửu Cung Pháp Trận truyền đến một tiếng va đập dữ dội, âm thanh này rền vang hung hãn.
Sau đó, Cửu Cung Pháp Trận không ngừng rung lên, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhất thời, mọi người đều run sợ, họ mới yên ổn được trong chốc lát lại tiếp tục bất an.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế đột ngột thay đổi, anh không nghĩ ngợi gì, lập tức dốc sức huy động chân nguyên, giương Huyết Long Đao chỉ thẳng lên Cửu Cung Pháp Trận, cật lực phục hồi nó.
Sau khi được Ngô Bách Tuế sửa chữa, Cửu Cung Pháp Trận ổn định không ít. Nhưng mà, sự va đập từ bên ngoài vẫn dồn dập như cũ, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt hơn, vang dội hơn.
Trong trận pháp, lòng người chấn động kịch liệt, họ sợ hãi tột độ. Không ai biết sương mù chứa đựng thứ yêu ma quỷ quái gì, nhưng ai cũng biết, hễ chỗ nào bị sương mù xâm nhập đều bị hủy diệt triệt để. Hiện tượng này thật đáng sợ, tất cả đều lo lắng sương mù sẽ phá tan trận pháp, nghiền bọn họ thành tro bụi.
Tiếng va đập không ngừng tăng cao, mỗi âm thanh đều như đấm vào tai, dội vào tim từng người. Trái tim họ bị đả kích mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
Ai cũng nghĩ rằng ngày tận thế đã ở trước mắt.
Không khí tại nơi đó ngưng đọng đến cực độ.
Thời gian chậm chạp trôi.
Va đập vẫn cứ tiếp tục, dù Ngô Bách Tuế tận lực sửa chữa, nhưng đây không phải là biện pháp. Ngô Bách Tuế có mạnh hơn nữa, chân nguyên có dồi dào hơn nữa cũng không chống đỡ nổi với mức độ tiêu hao vô tận như vậy. Bày trận pháp, vá trận pháp đều vô cùng hao tổn sức lực. Sẽ đến lúc Ngô Bách Tuế sức cùng lực kiệt, khi Ngô Bách Tuế không chống đỡ nổi nữa, tất cả bọn họ đều phải chịu chết.
Ngô Bách Tuế suy tư, rồi một lúc sau thu lại Huyết Long Đao, ngừng vá trận pháp. Anh dặn Ngô Thanh Đế: “Mọi người ở trong này, con ra ngoài xem sao”.
Cửu Cung Pháp Trận sẽ không duy trì được lâu nữa, Ngô Bách Tuế cũng không thể vận chân nguyên liên tục không có điểm dừng. Anh chỉ có thể ra bên ngoài tìm nguyên nhân, mới có thể giải quyết triệt để vấn đề. Anh phải tự mình thâm nhập vào trong sương mù, xử lý những thứ chứa đựng thứ tấn công trận pháp trong màn sương mù.
Nghe vậy, vẻ mặt của Ngô Thanh Đế căng thẳng, ông do dự trong chốc lát, cuối cùng nói: “Phải thật cẩn thận!”
Ngô Bách Tuế khẽ gật đầu, nghiêm trang đáp: “Vâng!”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế vác Huyết Long Đao len ra khỏi Cửu Cung Pháp Trận.
Bên ngoài Cửu Cung Pháp Trận lúc này đều bị sương mù bao phủ. Nói cách khác, bên ngoài sương mù lan tràn, người bên trong trận pháp không thấy được cảnh tượng bên ngoài trận pháp. Ngô Bách Tuế vừa đi ra đã bị sương mù vây kín, mất dạng.
Nháy mắt, bên ngoài truyền đến âm thanh chém giết, không ai thấy được cảnh tượng đấu đá đó, nhưng ai cũng biết là Ngô Bách Tuế đang đánh nhau với thứ gì đó.
Mọi người có thể nghe rõ ràng tiếng Huyết Long Đao chém vào da thịt, còn có tiếng kêu la thảm thiết. Thậm chí họ còn thấy từng lớp máu chảy tràn xuống bề mặt trận pháp. Màu máu đỏ tươi đập vào mắt mọi người.
Âm thanh chém giết bên ngoài càng mãnh liệt, lòng người bên trong trận pháp càng căng thẳng. Tuy rằng Ngô Bách Tuế có thực lực tày trời, nhưng thứ sương mù quỷ dị kia lại càng đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống những người mạnh nhất trên thế gian. Ai nấy đều không khỏi lo lắng cho Ngô Bách Tuế.
Trong trận pháp, mọi người đều nín thở, thần kinh căng chặt, không chớp mắt nhìn ra bên ngoài trận pháp.
Ai cũng thầm cầu nguyện cho Ngô Bách Tuế bình an trở về, mang đến tin tức tốt lành cho họ.
Nhưng mà trận đấu bên ngoài dường như kéo dài vô tận. Tiếng chém giết dồn dập không dứt, máu tươi bắn tung tóe, bề mặt trong suốt của trận pháp nhuộm đỏ máu.
Ầm!
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng, thì một tiếng nổ ầm vang ập tới. Ngay sau đó, thân hình Ngô Bách Tuế từ trong không trung, xuyên qua trận pháp hung hăng nện xuống nền đất.
Người anh đầy thương tích, vết thương loang lổ, máu me be bét, vô cùng thê thảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...