Lục trưởng lão thân là trưởng lão chấp pháp của nhà họ Đường, xưa nay đều nghiêm khắc không nhiều lời, công chính nghiêm minh, nắm đấm sấm sét không chút lưu tình. Lão ta nói muốn lấy mạng Ngô Bách Tuế thì liền không chừa cho anh đường sống nào, thẳng tay giáng cho Ngô Bách Tuế một đòn chí mạng.
Đường Dĩnh ở bên cạnh chưa kịp phản ứng gì, thấy Lục trưởng lão muốn lấy mạng Ngô Bách Tuế, cô sợ đến mức không thở được, nhịp tim đập nhanh điên cuồng, sự kinh hãi lập tức vây lấy cô.
Ngô Thanh Đế đang nằm trên mặt đất đột nhiên co rút đồng tử, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng lại không thể động đậy, cũng không thể ngăn cản.
Trong lòng bàn tay Lục trưởng lão là một luồng chân nguyên, tập hợp khí thế của vạn quân, ầm ầm đánh vào chỗ Ngô Bách Tuế đang nằm.
Đột nhiên, một âm thanh chấn động vang lên, cả mặt đất bị nổ tung thành một cái hố lớn, sỏi đá văng tung tóe, bụi bay đầy trời, một gian nhà rộng lớn như vậy sụp đổ thành một đống hỗn độn.
Đường Dĩnh và Ngô Thanh Đế đứng hình, kinh ngạc nhìn đám bụi tung mù mịt, không nhúc nhích.
Đợi khi lớp bụi tan đi, họ mới nhìn thấy Ngô Bách Tuế đã không còn ở chỗ cũ nữa, anh đứng ở cửa gian phòng phía Tây, sắc mặt yếu ớt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Rõ ràng, trong lúc cấp bách, Ngô Bách Tuế đã sử dụng thuật Di Hình Hoán Ảnh, nhưng bởi vì dùng chiêu này trong lúc bị thương nặng, cho nên dường như anh đã kiệt sức, toàn bộ tinh lực cùng khí lực tiêu hao hết, hiện tại chỉ đứng thôi cũng đủ khó khăn, cả người lung lay như sắp đổ.
Lục trưởng lão chậm rãi xoay người, đối mặt với Ngô Bách Tuế ở cửa, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng chỉ với thuật Di Hình Hoán Ảnh là có thể cứu mạng mình sao?”
Dứt lời, Lục trưởng lão đột nhiên vung tay lên, mạnh mẽ hướng về phía Ngô Bách Tuế, khô khốc nói: “Khóa!”
Lập tức, một luồng khí kình như ẩn như hiện trong không trung, lóe lên rồi đáp xuống người Ngô Bách Tuế, thế rồi, toàn thân Ngô Bách Tuế như bị vây lấy bởi một loại không khí đông đặc, trông cực kỳ méo mó và hỗn độn. Cả người Ngô Bách Tuế bị giam cầm trong khối không khí ấy, không thể động đậy.
Đây chính là Thuật Giam Cầm trong truyền thuyết, chiêu này mạnh mẽ thần kì, sử dụng hư không khóa cứng người lại, một khi bị giam cầm, cho dù tốc độ có nhanh, hay sức lực có mạnh cũng không có nghĩa lí gì.
Người có thể sử dụng Thuật Giam Cầm nhất định phải mạnh siêu cấp, bởi vì thuật này yêu cầu năng lực khống chế đặc biệt mạnh và thực lực vô hạn, có thể thấy được Lục trưởng lão mạnh đến mức nào.
Ngô Bách Tuế thể trạng suy yếu, làm sao có thể chống đỡ Thuật Giam Cầm của Lục trưởng lão. Anh hoàn toàn không có chỗ thoát thân, cả người như bị đóng băng, trên cơ thể rõ ràng không có xiềng xích, nhưng dường chỗ nào cũng bị khóa cứng. Anh muốn thoát ra, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể động đậy, anh như cá nằm trên thớt, chỉ chờ bị băm vằm.
Lần này, Ngô Bách Tuế thật sự cảm thấy bất lực, cảm giác bất lực như vậy khiến anh gần như ngã quỵ, khuôn mặt méo mó vặn vẹo, mồ hôi lạnh từng hạt thi nhau lăn xuống, nét mặt vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy bộ dạng của Ngô Bách Tuế, Lục trưởng lão không khỏi cười lạnh, vừa đi về phía Ngô Bách Tuế vừa âm trầm nói: “Lần này, tôi xem cậu chạy thoát kiểu gì”.
Dứt lời, Lục Trưởng Lão bộc phát khí thế cường hãn, lão ta huy động chân nguyên của bản thân kết tụ trong nắm đấm, chuẩn bị giáng một đòn chí mạng nữa xuống người Ngô Bách Tuế.
“Lục trưởng lão, ông không thể giết anh ấy!”
Đòn đánh của Lục trưởng lão chưa kịp giáng xuống, Đường Dĩnh đột ngột lao ra, hét lớn, người chắn trước mặt Ngô Bách Tuế, hai cánh tay mở rộng, nhìn thẳng Lục trưởng lão.
Đường Dĩnh hiểu rõ, Ngô Bách Tuế đã bị Thuật Giam Cầm của Lục trưởng lão khống chế hoàn toàn, nếu nhận thêm một đòn chí mạng nữa thì anh chết chắc. Đường Dĩnh không thể trơ mắt nhìn Ngô Bách Tuế chết đi, cô dùng tấm thân mảnh mai của mình che chắn cho anh, thề có chết cũng phải bảo vệ được chồng.
Lục trưởng lão lạnh lùng nhìn chăm chăm Đường Dĩnh, đanh giọng nói: “Tránh ra”.
Hai chữ này lạnh lẽo vô tình, u ám khô khốc, khiến người ta lạnh thấu xương.
Đường Dĩnh nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí nói tiếp: “Lục trưởng lão, dù sao nơi đây cũng là nhà riêng. Ông tự tiện xông vào rồi đánh người, có phải là quá đáng rồi không?”
Lục trưởng lão là người thực thi luật lệ trong nhà họ Đường, Đường Dĩnh chưa bao giờ dám đối đầu với một người như vậy, nhưng hôm nay cô phải cứu Ngô Bách Tuế bằng bất cứ giá nào.
Nghe vậy, Lục trưởng lão lạnh mặt, đanh giọng: “Tôi làm gì không cần cô phải dạy!”
Nói xong, tay phải Lục trưởng lão tập trung chân nguyên, phóng thẳng về phía Đường Dĩnh.
Lập tức, luồng chân nguyên mạnh mẽ lao đi, hung hăng đánh vào người Đường Dĩnh.
Ầm!
Đường Dĩnh bị ném sang một bên, cơ thể nện mạnh xuống đất, phát ra một âm thanh chấn động. Nội tạng của cô dường như bị xéo nát, cơn đau điên cuồng quét qua cô. Cô chịu đựng cơn đau cố nhấc người lên, nhưng toàn thân mềm nhũn rũ rượi sụp xuống trên nền đất.
Võ công của Đường Dĩnh không kém, nhưng chỉ cần một chiêu của Lục trưởng lão đã khiến cô không đứng dậy được nữa. Sức mạnh của Lục Trưởng lão đã ở cảnh giới mà bọn họ không có cách nào tưởng tượng nổi.
Ngô Bách Tuế bị Thuật Giam Cầm khống chế, thấy Đường Dĩnh bị Lục trưởng lão đánh ngã, hai mắt anh đỏ lên. Đây đã là lần thứ hai Đường Dĩnh dùng thân mình bảo vệ anh. Lần đầu tiên, Đường Dĩnh thay anh nhận một đòn chí mạng của Đường Chấn Phong, suýt mất mạng. Lần này, cô lại không chút do dự dùng thân mình che chở cho anh. Đối với một cô gái vô tội mà Lục trưởng lão cũng đành đoạn xuống tay, điều này làm Ngô Bách Tuế căm giận. Lồng ngực anh như có lửa đốt, mắt đỏ rực lên, những đường gân xanh trên trán cũng nổi rõ mồn một.
Cả người anh như sắp nổ tung, giãy giụa thoát ra.
Ầm!
Khi cơn thịnh nộ của Ngô Bách Tuế lên đến cực điểm, sức mạnh trong cơ thể cũng bộc phát, lúc này không khí đông đặc khóa quanh người Ngô Bách Tuế đột nhiên bị nghiền nát tan biến vào hư không.
Ngô Bách Tuế đã thoát khỏi sự giam cầm.
Thấy thế, hai mắt Lục trưởng lão đột nhiên trừng lớn, sắc mặt hơi thay đổi, khó tin nhìn Ngô Bách Tuế, trầm giọng nói: “Thật thú vị, không ngờ cậu lại có thực lực phá Thuật Giam Cầm của tôi.”
, Lục trưởng lão hiểu rõ sức mạnh của Thuật Giam Cầm hơn ai hết, thường thì người bị Thuật Giam Cầm khống chế không có cách nào thoát được, nhưng Ngô Bách Tuế chỉ dựa vào sức mạnh xác thịt đã có thể hóa giải Thuật Giam Cầm, điều này nằm ngoài dự liệu của Lục trưởng lão. Lúc này, cái nhìn của lão ta dành cho Ngô Bách Tuế đã thay đổi.
Ngô Bách Tuế hai mắt đỏ rực, trừng trừng nhìn Lục trưởng lão, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông không nên đánh Đường Dĩnh!”
Vừa dứt lời, Ngô Bá Tuế đột nhiên nắm chặt hai tay, hai nắm đấm giống như hai tảng đá to lớn, sức mạnh tràn trề, khí thế trên người anh giống như núi lửa phun trào, đột ngột bùng lên. Toàn thân anh như rực lửa, ma tính trong người như bị đánh thức.
Nguyện chết vì Ngô Bách Tuế, một lòng nghĩ cho anh, Đường Dĩnh bây giờ trở thành sức phản kháng của Ngô Bách Tuế. Trông thấy Đường Dĩnh vì mình mà bị thương, Ngô Bách Tuế không chịu nổi. Cảm xúc phẫn nộ đánh thức sức mạnh Man Hoang trong anh, kích thích nó lên đỉnh điểm trong phút chốc, phá tan Thuật Giam Cầm của Lục trưởng lão.
Thấy khí thế bùng phát của Ngô Bách Tuế, Lục trưởng lão bĩu môi, hung hăng nói: “Đừng cho rằng phá được Thuật Giam Cầm của tôi thì có thể càn rỡ trước mặt tôi. Tôi xử lý ai cũng không đến lượt kẻ sắp chết như cậu xen vào”.
Nói xong, Lục trưởng lão không chút do dự, một lần nữa tập trung chân nguyên trong lòng bàn tay, sau đó ầm ầm tung ra.
Ngay khi chân nguyên được giải phóng, uy thế bùng phát rít gào trong không trung trong tích tắc, mang theo sát khí mạnh mẽ không gì sánh được. Chân nguyên giống như nước nhưng không phải là nước, tạo thành một vòng xoáy trong không trung, nén chặt không khí, phá vỡ mọi thứ rồi ầm ầm lao về phía Ngô Bách Tuế.
Gian phòng phía Tây nhanh chóng bị một luồng không khí vô hình bao trùm và áp chế, Đường Dĩnh và Ngô Thanh Đế trên mặt đất nín thở.
Ngô Bách Tuế vẫn đang cuồn cuộn ma tính, bị nguyên khí của Lục trưởng lão đánh úp, anh không nghĩ ngợi gì, lập tức dốc hết sức mạnh Man Hoang trong cơ thể tung ra một quyền.
Quyền này đơn giản, nhưng khi kết hợp với khí thế ngút trời của Ngô Bách Tuế, nó đã bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, hơn nữa còn hấp thụ thêm tinh hoa của trời đất, quyền thế như rồng cuộn, gào thét xông tới khối chân nguyên của Lục trưởng lão.
Ầm!
Nắm đấm của Ngô Bách Tuế va chạm với chân nguyên của Lục trưởng lão, kích hoạt một luồng khí kình đồ sộ, từng trận cuồng phong nổi lên, gian phòng phía Tây như bị một cơn lốc oanh tạc, ghế bàn xô đổ, đồ trang trí lăn lóc trên nền đất, màn rèm lao xao, cửa gỗ kêu cót két, biến thành một đống hỗn độn.
Ngô Bách Tuế đứng ở cửa, thân hình hơi lung lay, nhưng cuối cùng vẫn không bị đẩy lùi. Xem như là anh đã đỡ được một chưởng của Lục trưởng lão, nhưng mà sức mạnh Man Hoang trong nắm đấm của anh cũng bị Lục trưởng lão đánh tan.
Vèo!
Đột nhiên thân hình Lục trưởng lão chuyển động, cả người như một đạo sấm lao thẳng vào Ngô Bách Tuế.
Theo đà lao tới, Lục trưởng lão phóng ra một luồng khí tức cực kỳ bạo liệt, mang theo sự khát máu, lão ta giống như sứ giả địa ngục, cả người nhuốm máu lao ra.
Ngô Bách Tuế thấy vậy thì ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị, sắc mặt anh lạnh lùng, có chút tinh quái, anh lắc người một cái biến thành một luồng gió lớn, ào ào lướt về phía Lục trưởng lão.
Ầm ầm ầm!
Thân ảnh hai người lao vào nhau, sức tấn công của Lục trưởng lão vô cùng hung hãn, dồn dập chí mạng. Ngô Bách Tuế hết sức tập trung, kịch liệt chống lại, lúc ra quyền, lúc đỡ đòn, lúc phản đòn, hóa giải tất cả các đòn tấn công của Lục trưởng lão.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã thi triển mấy chục chiêu, Ngô Bách Tuế bùng phát, thực lực không thể coi thường, anh có thể hóa giải mọi công kích kinh hoàng của Lục trưởng lão. Ánh mắt Lục trưởng lão biến sắc, tràn đầy sát khí.
Ầm!
Mang theo sát khí ngút trời, Lục trưởng lão giậm chân, mặt đất rung chuyển dưới bàn chân lão ta. Lão ta giết người thuần thục, biết ra chiêu như thế nào là chí mạng. Lão ta huy động một luồng sức mạnh dữ tợn, ầm ầm giáng xuống ngực Ngô Bách Tuế.
Đơn giản nhưng thô bạo, một đòn đoạt mạng.
Đây chính là công lực kinh người của Lục trưởng lão.
Ngô Bách Tuế tất nhiên cảm nhận được cú đấm này của Lục trưởng lão rất khác thường, nhưng cú đấm đến quá nhanh và đột ngột, anh không thể né tránh, chỉ có thể chặn nó, anh tập trung tất cả sức mạnh Man Hoang của mình vào đôi tay, hai tay bắt chéo làm thành tấm khiên trước ngực.
Ầm!
Nắm đấm của Lục trưởng lão khi thế không thể ngăn cản, đập vào hai tay bắt chéo trước ngực của Ngô Bách Tuế, sức mạnh trong nắm đấm tuôn ra mãnh liệt, dữ dội tấn công Ngô Bách Tuế.
Phụt!
Ngô Bách Tuế phun ra một ngụm máu, cơ thể bị hất bay ra sau, đập vào hành lang bên ngoài gian phòng phía Tây.
Đòn chí mạng của Lục trưởng lão quả thực vô cùng kinh người, nếu Ngô Bách Tuế không dồn lực đón đỡ thì giờ phút này anh đã chết rồi. Tuy tính mạng được bảo toàn nhưng anh cũng chỉ còn thoi thóp. Cả người anh mềm nhũn, nội tạng đau như xé, nước da tái nhợt, hơi thở yếu ớt, tất nhiên anh không còn sức để đấu tiếp.
Lục trưởng lão cũng không cho Ngô Bách Tuế cơ hội đấu tiếp, lão ta cấp tốc truy kích đến trước mặt anh.
“Chết đi!”
Ngay khi tới bên cạnh Ngô Bách Tuế, Lục trưởng lão quát lớn rồi vận động chân nguyên cực đại, ngưng tụ trong lòng bàn tay rồi nhắm chuẩn Ngô Bách Tuế tung một đòn chí mạng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...