Đường
Dĩnh dùng thái độ của kẻ thắng lợi để đả kích Ngô Bách Tuế. Cô muốn Ngô Bách
Tuế tỉnh táo trở lại. Hành động chui đầu vào hang cọp để cứu bố của anh đúng là
chẳng khác nào châu chấu đá xe, không biết lượng sức mình.
Ngô Bách
Tuế nằm trên đất, trái tim như bị một thứ vũ khí đã cùn đã gỉ nào đó nện vào,
hết sức khó chịu. Anh hơi nhíu mày, lẳng lặng tự xoa dịu một chút, sau đó anh
đứng dậy, nhìn về phía Đường Dĩnh, lạnh lùng nói: “Còn chưa đánh xong, đấu lại!”
Không đến
phút cuối, Ngô Bách Tuế sẽ không dễ dàng từ bỏ, càng không dễ dàng chấp nhận số
mệnh. Vận mệnh của anh thì chỉ mình anh có thể làm chủ!
Trông
thấy khuôn mặt tràn đầy sự kiên định của Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh hơi ngẩn
người. Cô nhìn Ngô Bách Tuế, nói một câu với giọng thâm sâu: “Anh không đánh
lại tôi đâu!”
Sau khi
hiểu được cách công phá được sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế, hiện giờ, đối
với Đường Dĩnh thì Ngô Bách Tuế chẳng đáng sợ chút nào. Rõ ràng là cô thắng
chắc Ngô Bách Tuế rồi.
Ánh mắt
Ngô Bách Tuế run lên, anh lạnh lùng nói: “Chỉ vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa
biết ai thắng ai thua đâu. Đừng vội kết luận!”
Dứt lời,
khí thế của Ngô Bách Tuế đột nhiên thay đổi, cả người anh bỗng tỏa ra một sức
mạnh cuồng bạo, cuồn cuộn ngút trời, áp lực này bao phủ hoàn toàn Tứ hợp viện.
Bầu không khí trong sân như bị ngưng tụ lại, toàn bộ không gian trở nên ngột
ngạt vô cùng.
Tuy Đường
Dĩnh bị bao vây ở trong đó nhưng sắc mặt vẫn bình thản như ban đầu, cô nhìn
chằm chằm Ngô Bách Tuế, bình thản nói một tiếng: “Nếu như anh vẫn chưa phục,
vậy thì tôi sẽ đánh đến khi anh phục thì thôi”.
Chỉ một
câu đã thể hiện ra được lòng tự tin vô hạn của Đường Dĩnh.
Dứt lời,
khí thế trên người Đường Dĩnh cũng đột nhiên bùng nổ, cô giống như một nữ vương
vừa uy nghiêm, vừa ngang tàng.
Ngô Bách
Tuế cũng không khách sáo nữa, anh lập tức ngang nhiên hét lên: “Tiếp chiêu đi!”
Vừa dứt
lời, cơ thể của anh bỗng biến thành một cơn gió lốc vô cùng mạnh, cuốn theo một
luồng khí cuồn cuộn mãnh liệt, rít gào, xông về phía Đường Dĩnh.
Thấy vậy,
đồng tử của Đường Dĩnh bỗng co lại, cô phát lực trong tích tắc, ngay lập tức,
những mị ảnh phượng hoàng bay lượn lại hiện ra, đứng chắn trước mặt Đường Dĩnh.
Ngô Bách
Tuế không ngừng di động, anh dùng cơ thể của mình mạnh mẽ đâm tới, đánh tan
những mị ảnh phượng hoàng lũ lượt kéo tới, xông thẳng tới trước mặt Đường Dĩnh,
sau đó anh tung một cú đấm nhanh như chớp, mạnh như sét.
Ầm!
Một tiếng
ầm ầm lớn vang lên, đó là tiếng nắm đấm xé toạc không khí.
Trong
quyền này còn chứa một luồng khí sát phạt cực mạnh khiến người khác khiếp sợ,
đơn giản mà dứt khoát, lại mạnh vô cùng, đây là chiêu tấn công ở khoảng cách
ngắn nhất, là sự bộc phát sức mạnh cực hạn của cơ thể, thể hiện tốc độ nhanh
nhất. Ngô Bách Tuế lợi dụng sự bất ngờ của đòn đánh này để khiến Đường Dĩnh
muốn đỡ cũng không đỡ được, muốn tránh cũng không tránh không xong. Nếu như
Đường Dĩnh đã sử dụng mị ảnh phượng hoàng để dùng cách mềm đối cứng nhằm phá
tan sức mạnh Man Hoang, vậy anh không dùng sức mạnh Man Hoang nữa mà dùng chiêu
thức đơn giản nhất để công phá tuyến phòng ngự của Đường Dĩnh, đánh thẳng vào
người cô.
Kinh
nghiệm chiến đấu của Đường Dĩnh có hạn nhưng khi đối mặt với nguy hiểm, cô vẫn
có được phản ứng bản năng. Lúc Ngô Bách Tuế sắp tung ra nắm đấm, Đường Dĩnh lập
tức phản ứng lại, nhanh chóng dùng sức, cả người bay lên không trung, vừa hay
thoát khỏi nắm đấm có thể xé xác vạn địch của Ngô Bách Tuế.
Khi lơ
lửng trên không, Đường Dĩnh bỗng lộn người, nhanh chóng đáp xuống phía sau Ngô
Bách Tuế.
Vừa đáp
đất, Đường Dĩnh xông thẳng tới phía sau lưng Ngô Bách Tuế.
Toàn bộ
động tác đều vô cùng nhuần nhuyễn và lưu loát.
Ngô Bách
Tuế đấm hụt, nhanh chóng thu hồi nắm đấm, cảm thấy phía đằng sau có một luồng
khí cuồn cuộn. Ngô Bách Tuế lập tức quay người lại, đối mặt với Đường Dĩnh.
Đường
Dĩnh dẫn theo một đội quân mị ảnh phượng hoàng đang bay lượn, xông về phía Ngô
bách Tuế. Nói là xông tới nhưng nhìn vào thì giống như đang bay. cô và đám mị
ảnh phượng hoàng cùng nhau bay lượn, động tác mềm mại, vô cùng đẹp mắt, nhìn
lướt qua thì có cảm giác như toàn bộ Tứ hợp viện đều tràn ngập bóng hình của
phượng hoàng, còn Đường Dĩnh là phượng hoàng tiên tử đẹp nhất trong đám mị ảnh
đó.
Ngô Bách
Tuế hơi sững người lại một lúc nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh
không chần chừ, lập tức tung ra một nắm đấm đơn giản nhất, nhằm chuẩn vào bóng
người đang bay nhảy của Đường Dĩnh, giáng một đòn.
Cú đấm
tung ra giống như sức mạnh của thiên quân vạn mã, mạnh mẽ bay về phía Đường
Dĩnh.
Trong
nháy mắt, toàn bộ mị ảnh phượng hoàng ở xung quanh Đường Dĩnh bỗng bị cú đấm
của Ngô Bách Tuế thu hút, tất cả mị ảnh phượng hoàng lập tức lao ầm ầm vào nắm
đấm của Ngô Bách Tuế.
Ầm!
Quyền thế
thiên quân vạn mã của Ngô Bách Tuế bị đám mị ảnh phượng hoàng hợp sức lại phá
vỡ.
Sức mạnh
của quyền thế bị đánh tan.
Nhân cơ
hội này, Đường Dĩnh di chuyển cơ thể nhanh như chớp, đuổi kịp Ngô Bách Tuế.
Thấy vậy,
Ngô Bách Tuế nhanh chóng trốn thoát, lướt qua bên cạnh người Đường Dĩnh, tung
chiêu “Cầm Nã Thủ” với Đường Dĩnh.
Ăn hành
bao nhiêu lần, Ngô Bách Tuế hiểu ra mình không thể lấy cứng chọi cứng được. Sức
mạnh của bản thân càng mạnh càng dễ dàng thu hút mị ảnh phượng hoàng, cuối cùng
bị đám mị ảnh phượng hoàng làm tản sức mạnh. Vậy nên Ngô Bách Tuế chỉ có thể áp
dụng hình thức cận chiến, lợi dụng kỹ thuật chiến đấu, nghĩ cách túm được Đường
Dĩnh trước rồi tung một chiêu giành thắng lợi.
Cầm Nã
Thủ là một chiêu thức vô cùng phổ biến, Đường Dĩnh không lạ lẫm gì với nó.
Chiêu Cầm Nã Thủ mà Ngô Bách Tuế vừa mới tung ra, Đường Dĩnh trơn tuột như một
con lươn, cơ thể vặn vẹo để thoát ra khỏi chiêu Cầm Nã Thủ của Ngô Bách Tuế.
Ngay sau
đó, Đường Dĩnh lại nhanh chóng phản công lại Ngô Bách Tuế, hai người cứ quấn
vào đánh một trận cận chiến gây cấn như vậy
Cơ thể
của hai người bỗng trở nên vô cùng nhanh nhẹn và uyển chuyển, kẻ chạy người
đuổi, kẻ đánh người đấm, đánh một trận hừng hực khí thế.
Cơ thể
của Đường Dĩnh mềm mại, tốc độ rất nhanh, phản xạ rất lỉnh hoạt, cô luôn kịp
thời tránh được Cầm Nã Thủ của Ngô Bách Tuế, hơn nữa còn nắm được thời cơ để
phản công. Khi tay của Ngô Bách Tuế vươn ra để tóm lấy Đường Dĩnh, cô nhanh
chóng lướt người tránh đi, đồng thời đấm một cú thật mạnh về phía Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt
Ngô Bách Tuế trầm xuống, chân trái của anh tiến lên, người ngả ra, cánh tay
trái vươn ra chặn nắm đấm của Đường Dĩnh lại, đồng thời, tay phải của anh nhanh
như chớp tóm lấy vai trái của Đường Dĩnh.
Thấy vậy,
sắc mặt của Đường Dĩnh bỗng thay đổi. Cô lập tức lách người qua bên trái với
tốc độ cực nhanh, định tránh khỏi chiêu Cầm Nã Thủ của Ngô Bách Tuế. Vậy nhưng,
tốc độ di chuyển của cô không thể nhanh bằng tốc độ ra tay của Ngô Bách Tuế. Cô
vừa mới di chuyển được một chút là đã bị tay phải của Ngô Bách Tuế túm được.
Bỗng
nhiên, cả người Ngô Bách Tuế cứng đờ, bàn tay đang thực hiện chiêu Cầm Nã Thủ
của anh lại vô tình túm trúng ngực của Đường Dĩnh.
Vừa rồi,
quả thực Đường Dĩnh đã di chuyển để phần vai trái của mình để thoát khỏi nắm
ngón tay Cầm Nã Thủ của Ngô Bách Tuế nhưng thế quái nào cô lại ‘trùng hợp’ đặt
ngực mình vào trong tay Ngô Bách Tuế.
Bản thân
Ngô Bách Tuế cũng chẳng ngờ tới, anh tóm lấy Đường Dĩnh lại tóm trúng bộ phận
này. Lòng bàn tay truyền tới một cảm giác mềm mại khiến cánh tay của Ngô Bách
Tuế tê dại. Anh thực sự ngu người rồi, nhất thời không biết làm sao.
Đường
Dĩnh cũng hoàn toàn hóa đá. Hồn cô như lìa khỏi xác, trân trân nhìn Ngô Bách
Tuế, không hề động đậy.
Hai người
cứng đờ.
Lúc này,
thời gian như ngừng trôi.
Trong đầu
của Đường Dĩnh trống rỗng. Chưa một người đàn ông nào đụng được vào bộ phận này
trên cơ thể cô nhưng bây giờ, quả thực Ngô Bách Tuế đã nắm lấy nó rồi.
“Anh, đồ
vô sỉ!”
Sau khi
định thần lại, Đường Dĩnh lập tức hét một tiếng đầy giận dữ, ngay lúc hét lên,
cô giáng thẳng một bạt tai lên mặt Ngô Bách Tuế.
Cái tát
của Đường Dĩnh không phải cái tát của người con gái bình thường. Cái tát này
mang theo kình khí, nó còn chưa giáng xuống, trận gió trong lòng bàn tay đã
khiến khuôn mặt của Ngô Bách Tuế trở nên đau rát.
Ngô Bách
Tuế bỗng tỉnh táo lại, trông thấy cái tát của Đường Dĩnh đang ập tới, hai chân
Ngô Bách Tuế dồn lực, nhảy bật về phía sau, bỗng cả người anh như viên đạn, lùi
mạnh ra đằng sau. Trong phút chốc đã kéo giãn khoảng cách với Đường Dĩnh, tránh
được cú tát của cô.
“Lưu Tinh
Quyền!”
Tát hụt,
Đường Dĩnh càng thêm tức giận hơn, cô hét lên một tiếng, lập tức tung một cú
đấm về phía Ngô Bách Tuế.
Bây giờ,
Đường Dĩnh như đã mất đi lý trí, cô hoàn toàn bị sự tức giận và xấu hổ chiếm
giữ, chẳng còn để tâm đến chuyện thắng thua nữa. Cô chỉ muốn dạy cho Ngô Bách
Tuế một bài học tử tế.
Lưu Tinh
Quyền là một trong số những quyền pháp rất mạnh của nhà họ Đường, có tốc độ cực
kỳ nhanh. Chiêu thức này chủ yếu chú trọng tốc độ, kết hợp với sức mạnh đáng
gờm của Vũ Thánh, cộng thêm cách thức vận lực của cú đấm, khiến cho quyền thế
được đánh ra giống như thiên thạch rơi xuống vậy. Tốc độ nhanh khó tưởng tượng,
sức mạnh lại càng khó chống đỡ.
Lưu Tinh
Quyền chính là thứ võ công nhanh nhưng không sơ hở trong thiên hạ. Ra tay càng
nhanh, quyền thế càng nhanh, sức mạnh bộc phát ra cũng sẽ càng mạnh.
Chiêu Lưu
Tinh Quyền này của Đường Dĩnh được thi triển ra nhanh vô cùng, nhanh gấp đôi so
với những cú đấm khác, kết hợp với thực lực Vũ Thánh của cô, rất dễ tưởng tượng
ra uy lực trong nắm đấm đó mạnh cỡ nào. Chỉ trông thấy nắm đấm lướt nhanh trong
không trung, vừa hít một hơi, nắm đấm của Đường Dĩnh đã tới trước mặt Ngô Bách
Tuế.
Có điều,
Đường Dĩnh đã nhanh nhưng Ngô Bách Tuế cũng không hề chậm chạp.
“Lược
Phong Chưởng!”
Đối mặt
với một chiêu tốc độ siêu nhanh của Đường Dĩnh, Ngô Bách tuế không thèm nghĩ
ngợi, nhanh chóng tung ra Lược Phong Chưởng, lấy nhanh đánh nhanh.
Lược
Phong Chưởng là chưởng công xuất chiêu nhanh nhất trong tất cả các chiêu thức
của Ngô Bách Tuế. Nó có tốc độ nhanh như sấm chớp, một chưởng đánh ra có thể
xẹt qua cơn lốc, xé xác vạn địch.
Trong
phút chốc, chưởng thế của Ngô Bách Tuế nhanh như chớp va trúng Lưu Tinh Quyền
có tốc độ chóng mặt của Đường Dĩnh.
Hai luồng
sức mạnh đâm vào nhau, tạo ra một tiếng vang cực lớn.
Tuy
nhiên, sự tấn công của đôi bên không vì thế mà dừng lại.
Đường
Dĩnh liên tiếp tung ra những cú đấm từ hai tay, hai tay đánh ra những quyền
thế, quả nhiên giống như những viên thiên thạch rơi xuống, tốc độ nhanh, uy lực
mạnh liên tục đánh về phía Ngô Bách Tuế.
Đương
nhiên Ngô Bách Tuế không chịu yếu thế, hai tay anh cũng mở ra, điên cuồng tung
chưởng, thế chưởng mang theo sức mạnh điên cuồng, tấn công thẳng về phía quyền
ảnh ngập trời của Đường Dĩnh.
Vù vù vù!
Quyền ảnh
liên tiếp của Đường Dĩnh với chưởng thế liên hoàn của Ngô Bách Tuế, điên cuồng
đâm vào nhau. Trong Tứ hợp viện, không ngừng vang lên những âm thanh vù vù, tác
động mạnh mẽ lẫn nhau. Ảnh hưởng của cú va chạm làm rung chuyển cả sân. Cành lá
của một cây cổ thụ trong sân không ngừng rung rinh, lá cây liên tục rơi xuống.
Đường
Dĩnh cắn chặt răng, phát huy sức mạnh quyền thế của mình đến mức mạnh nhất. Tốc
độ nắm đấm của cô càng nhanh, sức mạnh bộc phát ra lại càng lợi hại. Người bình
thường đối mặt với những đòn đánh này của cô chắc chắn bị đánh cho tan xác từ
sớm.
Có điều,
Ngô Bách Tuế không phải người bình thường. Lược Phong Chưởng của anh cũng rất
nhanh và mạnh. Anh cật lực vận dụng tối đa sức mạnh của chiêu thức này, chưởng
phong kéo dài không ngừng, vô tận.
Ngay khi
hai người bọn họ đang giao chiến khốc liệt, trên đỉnh của một tòa nhà lớn cách
đó vài trăm mét có hai người chứng kiến toàn bộ quá trình giao chiến của Ngô
Bách Tuế và Đường Dĩnh.
Một trong
số đó có ánh mắt sâu thẳm, cất giọng nói đầy bí hiểm: “Quả nhiên là tuyệt thế
thiên tài hiếm có. Hôm nay, hoặc là người này quy thuận nhà họ Đường, hoặc là
chết”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...