Mười giờ sáng, tại biệt thự nhà họ Hạ.
Cả nhà họ Hạ đều đã tập trung bên trong biệt thự.
Thái công tử làm chủ nhà, bày tiệc ở Thanh Phong Trai. Bữa tiệc thịnh soạn như vậy không phải lúc nào cũng gặp được, vô cùng hiếm có. Tất nhiên, người nhà họ Hạ phải ăn mặc tinh tươm, nhất là cánh phụ nữ, càng phải như hoa như gấm, khoe màu đua sắc.
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan vừa đến bỗng chốc trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Hai người họ chẳng những không trang điểm tỉ mỉ, ngược lại, đôi mắt của Hạ Mạt Hàn còn sưng đỏ, trông vô cùng nhếch nhác.
“Quý Lan, mẹ con bà bị làm sao thế hả? Bà không biết con rể quý Thái công tử của tôi sắp thiết đãi chúng ta ư, sao trông hai mẹ con bà xác xơ, khổ sở thế hả?” Người cất tiếng nói là mẹ của Hạ Tử Nhiên – Hùng Ngọc Trân.
Tâm trạng của Hoàng Quý Lan vốn đã buồn bực, lại ghen tị với Hùng Ngọc Trân tốt số, bây giờ bị Hùng Ngọc Trân chỉ đích danh, bà ta lập tức hùng hổ quát lại: “Đi gặp con rể quý của bà chứ có phải con rể quý của tôi đâu, tại sao tôi phải ăn mặc lồng lộn?”
Hùng Ngọc Trân ba máu sáu cơn nổi lên: “Thái công tử là nhân vật tầm cỡ nào chứ, bà được gặp một lần đã phải đánh đổi bằng phúc đức tu nửa đời rồi. Bà không biết trang điểm cho tử tế, chẳng trách nhà bà chỉ có thể vớt được một thằng rể khờ.”
“Đúng rồi, hai mẹ con nhà này trông cứ như đi đưa tang vậy, định làm người ta phản cảm à?”
“Cũng chẳng nhìn xem hoàn cảnh thế nào, đúng là làm người ta mất mặt.”
“Bà cụ không nên thông báo với hai mẹ con họ làm gì, cảm giác cả gia đình ấy chỉ biết làm nhà họ Hạ mất thể diện thôi.”
Rất nhiều người nói đỡ cho Hùng Ngọc Trân, gièm pha, chỉ trích Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn như thể hai mẹ con nhà này phạm phải tội ác gì ghê gớm lắm.
Đương nhiên, họ tích cực ngả về phía Hùng Ngọc Trân như vậy cũng vì Hùng Ngọc Trân sắp kiếm được chàng rể cực phẩm như Thái công tử, sau này cả gia đình Hùng Ngọc Trân sẽ như một bước lên trời, bây giờ họ phải tạo dựng quan hệ tốt trước, không sai vào đâu được.
Một cái miệng của Hoàng Quý Lan chẳng địch nổi đám đông, trước nay bà ta độc mồm độc miệng lắm, thế mà bây giờ bị mắng đến không mở lời được.
Giữa những tiếng cãi cọ ồn ào, bà cụ nắm tay Hạ Tử Nhiên bước từ trong phòng ra.
Tất cả im phăng phắc.
Hiển nhiên, Hạ Tử Nhiên hôm nay đã biến thành cô cháu gái được bà cụ yêu thương nhất, bà cụ chỉ thiếu nước nâng niu Hạ Tử Nhiên trong lòng bàn tay nữa thôi.
Đi tới phòng khách, bà cụ cất tiếng với vẻ hoan hỉ: “Cháu rể Thái Hâm Lỗi của ta chính là thiếu gia được nhà họ Thái coi trọng nhất, hôm nay nó mở tiệc chiêu đãi người nhà họ Hạ, là phúc của nhà ta. Cho nên ta hi vọng, trong yến tiệc ngày hôm nay, các vị phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm mất điểm của gia tộc, đã nghe thấy chưa.”
“Nghe rồi ạ!” Đám đông đồng thanh đáp.
“Mạt Hàn, cháu qua đây.” Bà cụ nhìn về phía Hạ Mạt Hàn, cất tiếng gọi.
Hạ Mạt Hàn cúi đầu đi tới trước mặt bà cụ.
Bà cụ nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn rồi cất giọng không vui: “Cháu nói thử xem, cháu đấy, điều kiện cũng không thua kém gì, cho dù nhà họ Vương không cần cháu, cháu tìm nhà giàu sang phú quý khác cũng đâu khó khăn gì. Tại sao cháu vẫn chưa ly hôn với Ngô Bách Tuế? Cái thằng khờ đó, ngoài báo hại gia tộc này xấu mặt, còn làm được gì nữa?”
Hạ Mạt Hàn mím môi, không đáp lời.
Bà cụ ngừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Lần này gặp Thái công tử, bà sẽ hỏi thăm giúp cháu, xem bạn bè của nó còn ai vẫn đang độc thân không. Nếu nó có thể giới thiệu vài người đàn ông khá khẩm, cháu phải nhanh chóng ly hôn ngay đấy.”
Bà cụ làm như vậy thực ra cũng chẳng phải vì lo nghĩ cho Hạ Mạt Hàn, mà vì không thể chịu nổi Ngô Bách Tuế nữa. Bà cụ thật sự sợ Ngô Bách Tuế sẽ gây thêm rắc rối gì cho gia tộc.
Mấy ngày nay, Hạ Mạt Hàn cũng mệt mỏi và kiệt quệ, tâm trạng của cô cứ phập phồng lên xuống, nhìn thấy hi vọng rồi lại rơi vào tuyệt vọng, sau cùng giống như bị ném thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, khiến cô không thể nào làm lại cuộc đời. Cô nhận thức được rằng, nếu mình cứ ở bên cạnh Ngô Bách Tuế thế này, có lẽ sẽ phải sống cuộc sống địa ngục này cả đời. Thế nhưng, mấy ngày hôm trước cô mới quyết định không ly hôn, bây giờ lại vứt bỏ Ngô Bách Tuế, cô làm được sao?
Trái tim Hạ Mạt Hàn như sắp vỡ ra. Cô không biết nên làm thế nào mới tốt, nên cũng không thể trả lời bà cụ.
Đúng vào lúc này, có người hô lên đầy kinh ngạc: “Bà nội ơi, bên ngoài có rất nhiều xe.”
Bà cụ lạnh giọng đáp: “Chưa từng nhìn thấy cái ô tô trông như thế nào à? Xe đến đây thì có gì mà phải kinh ngạc.”
Người đó tiếp tục nói: “Toàn là siêu xe thôi, nhiều lắm luôn.”
Vừa nghe đến đây, bà cụ nhíu mày, vội vàng bước ra khỏi biệt thự.
Những người khác cũng nhanh chóng theo chân đi ra ngoài.
Khi đến sân bên ngoài biệt thự, đám đông trên thấy năm, sáu mươi chiếc xe ô tô sáng choang đang đỗ chỉnh tề trước con đường rộng lớn bên ngoài biệt thự.
Vả lại, những chiếc xe này toàn là siêu xe, giá trị lên tới hàng triệu nhân dân tệ.
Bên ngoài biệt thự như biến thành một triển lãm siêu xe.
Người nhà họ Hạ suýt mù cả mắt vì chói lóa, họ nhìn chằm chằm vào dàn siêu xe đều tăm tắp đó mà líu lưỡi.
Tất cả mọi người đều có cảm giác như đang ở trong một giấc mơ, không dám tin vào thực tế trước mắt.
Khi đám đông còn đang sững sờ, một lái xe chuyên nghiệp mặc âu phục đen và đeo găng tay trắng bước ra từ chiếc Panamera đi đầu. Sau khi xuống xe, anh này hỏi đám người nhà họ Hạ đang đờ đẫn: “Xin hỏi đây có phải nhà họ Hạ không ạ?”
Bà cụ đứng ra, cất tiếng hỏi anh lái xe chuyên nghiệp: “Đúng vậy, xin hỏi các anh đang định làm gì thế này?”
Anh lái xe lịch thiệp và lễ độ đáp lại: “Chúng tôi nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, đến đón nhà họ Hạ tới Thanh Phong Trai!”
Câu nói này khiến đám đông đờ đẫn của nhà họ Hạ bỗng chốc bừng tỉnh, khoảnh khắc đó, khung cảnh náo nhiệt hẳn lên.
“Hóa ra là Thái công tử ra tay hào phóng như vậy, cậu ấy phái cả một đội siêu xe tới đón chúng ta đi dùng bữa!”
“Đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt, chỉ mới gặp trưởng bối đôi bên mà đã sang trọng thế này rồi, sau này kết hôn không biết còn thế nào nữa?”
“Lấy chồng phải lấy người như Thái công tử chứ!”
Đến cả bà cụ cũng không nén nổi lời cảm thán đầy kinh ngạc: “Lễ độ của Thái công tử thật chu đáo.”
Đám đông nhà họ Hạ đều bừng bừng nhiệt huyết, vô cùng kích động.
Ai nấy cũng dùng đủ thứ lời hay ý đẹp hào phóng khen ngợi Thái Hâm Lỗi.
Trên gương mặt Hạ Tử Nhiên cũng ngời lên vô số ánh hào quang, cô ta cảm thấy đây là giây phút vinh dự nhất cuộc đời mình, kiêu ngạo đến mức sắp bay lên trời luôn.
Hai vợ chồng Hạ Hưng Bang và Hùng Ngọc Trân cũng phấn khích tới nỗi không khép nổi miệng, mức độ phô trương này quá chấn động, khiến họ nở mày nở mặt quá mà!
“Được rồi, đừng làm lỡ thời gian nữa, chúng ta mau chóng lên xe thôi!” Bà cụ hô lên một tiếng, cắt đứt những lời bàn tán của đám đông.
Toàn thể thành viên nhà họ Hạ lập tức di chuyển, lục tục chọn chiếc xe mà mình thích để ngồi.
Đội xe hào nhoáng và hùng dũng này rồng rắn kéo về phía Thanh Phong Trai!
Mười một giờ trưa, Thái Hâm Lỗi lái xe tới Thanh Phong Trai.
Lúc này vẫn chưa đến giờ cơm nhưng Thanh Phong Trai đã đông nghẹt, kẻ ra người vào tấp nập, bên ngoài có không ít người đang xếp hàng đợi đến lượt mình.
Thân phận của Thái Hâm Lỗi không tầm thường, tất nhiên không cần xếp hàng. Sau khi xuống xe, anh ta đi thẳng vào Thanh Phong Trai.
“Quản lý Trình, đã chừa lại mười lăm bàn lớn mà tôi đã đặt chưa?” Thái Hâm Lỗi vừa đến đã đi tìm quản lý Trình Dũng của Thanh Phong Trai.
Trình Dũng tủm tỉm cười: “Thái công tử đích thân gọi điện thoại tới, làm sao tôi có thể không nể mặt cậu chứ. Yên tâm đi, đã chuẩn bị xong vị trí cho cậu rồi, toàn là bàn liền thôi.” Có thể khiến Trình Dũng cố tình giữ lại mười lăm chiếc bàn lớn cũng đủ chứng tỏ thể diện của Thái Hâm Lỗi cũng không phải dạng vừa
Thái Hâm Lỗi đắc ý đáp: “Đưa thực đơn cho tôi, tôi gọi món trước.”
Trình Dũng gật đầu: “Được!” Nói xong, anh ta định lấy thực đơn luôn nhưng đúng lúc này thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Sau khi nhận cuộc gọi, mặt mũi Trình Dũng lập tức biến sắc, anh ta nói với vẻ lo lắng: “Như thế không ổn lắm đâu ông chủ ơi, hôm nay nhiều khách quý lắm.”
Đối phương nói xong, Trình Dũng lập tức đáp lại bằng vẻ ủ rũ: “Vâng, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Sau khi cúp máy, Trình Dũng lập tức hét ầm lên: “Mau chóng dọn chỗ, tất cả khách khứa đều được mời ra ngoài, miễn hóa đơn.”
Trình Dũng vừa cất tiếng cứ như sấm sét giữa trời quang.
Thanh Phong Trai vốn thanh tịnh và tĩnh mịch bỗng chốc trở nên rối loạn, đám đông vô cùng kinh ngạc, ai cũng không thể ngờ được, đến cả Thanh Phong Trai cũng có sự kiện “đuổi khách” như thế này.
Phải biết rằng người đến Thanh Phong Trai ăn cơm không phải người giàu sang thì cũng phú quý, ở nơi này có ai không phải là nhân vật tai to mặt lớn? Đang ăn cơm giữa chừng mà bị mời ra ngoài thì thể diện của họ biết để đi đâu?
“Quản lý, anh có cần suy xét lại một chút không?” Một trưởng ca ở sảnh lớn khuyên can Trình Dũng.
Trình Dũng gằn giọng đáp: “Cứ làm việc theo lệnh đi!”
Giọng điệu của Trình Dũng không cho phép bất cứ ai nghi ngờ và chất vấn. Y cũng hết cách đấy chứ, biết rõ hậu quả của việc “đuổi khách” hơn bất kỳ ai khác, cũng biết Thanh Phong Trai sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào. Nhưng y không thể không tuân theo mệnh lệnh từ ông chủ.
Tất cả nhân viên phục vụ nhanh chóng hành động, họ chia nhau tới từng bàn khuyên khách khứa rời đi.
Đa số khách hàng khá dễ thuyết phục, tự giác rời nhà hàng, bởi vì họ biết rõ không thể đắc tội với ông chủ của Thanh Phong Trai.
Nhưng vẫn có vài người vì sĩ diện của bản thân mà cố chấp, không chịu rời đi một cách dễ dàng.
Đối với đám người cố chấp này, Trình Dũng cũng chẳng có thời gian khuyên nhủ từng người, y hạ lệnh luôn: “Gọi bảo vệ vào đây, ai không phối hợp thì hốt ra ngoài!”
Một nhóm bảo vệ nhanh chóng ùa vào như ong vỡ tổ, cưỡng ép đuổi người ra.
Thái Hâm Lỗi chấn động vì cảnh tượng này, anh ta hỏi Trình Dũng: “Quản lý Trình, chuyện gì thế này? Chỗ ngồi tôi đã đặt không có vấn đề nào chứ?”
Trình Dũng trả lời: “Thật ngại quá, Thái công tử, theo mệnh lệnh của ông chủ thì trưa nay phải dọn chỗ, bất kể ai, bất kể thân phận thế nào, đều phải ra ngoài hết.”
Thái Hâm Lỗi nhíu mày, tỏ ra không thoải mái: “Nhưng tôi đã báo trước với anh rồi mà, vả lại tôi đứa hứa với người nhà của bạn gái là sẽ đãi tiệc ở chỗ này rồi, anh không thể bắt tôi nói lời mà không giữ lời chứ?”
Trình Dũng nghiêm mặt: “Vậy cũng hết cách, cậu đành đổi nhà hàng khác đi!”
Lúc này mặt mũi Thái Hâm Lỗi cũng trở nên khó coi, anh ta cố tình đặt tiệc ở Thanh Phong Trai là vì muốn ra vẻ, để cho họ thấy anh ta không chỉ có tiền mà còn có bản lĩnh. Bây giờ bảo anh ta tới các nhà hàng bình thường khác thì chẳng còn tí ti đẳng cấp nào cả. Huống hồ, anh ta đã hứa chắc như đinh đóng cột rồi, bây giờ nuốt lời, há chẳng phải thể diện của Thái Hâm Lỗi này bay sạch ư?
Nghĩ tới đây, giọng điệu Thái Hâm Lỗi trở nên nặng nề hơn, đanh thép hơn: “Quản lý Trình, tôi là khách hàng VIP cao cấp của chỗ các anh, các anh không chịu giữ tí thể diện nào cho tôi sao?”
Trình Dũng nhìn Thái Hâm Lỗi, nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Tôi nói với cậu nhiều lời như thế là đã giữ thể diện cho cậu lắm rồi. Đây là mệnh lệnh từ ông chủ, đừng nói gì cậu, cho dù bố của cậu ở đây cũng phải ra ngoài ngay cho tôi.”
Nói xong, Trình Dũng quát ầm lên: “Người đâu rồi, tiễn Thái công tử ra ngoài!”
Thái Hâm Lỗi trước nay thanh cao thoát tục hôm nay cũng không thoát được vận mệnh, sau cùng bị hai anh bảo vệ cưỡng ép đưa ra khỏi Thanh Phong Trai.
Rất nhiều người đang tụ tập bên ngoài Thanh Phong Trai, họ đều là những nhân vật quyền quý bị nhà hàng này đuổi ra ngoài, cũng có cả khách khứa nghe tin nên tới hóng chuyện.
Chỉ trong thời gian ngắn, bên ngoài Thanh Phong Trai ùn ứ cả biển người, đám đông không chịu rời đi, bởi vì họ muốn xem thử nhân vật lớn cỡ nào mới khiến Thanh Phong Trai lần đầu tiên rầm rộ “đuổi khách” như vậy!
Tại bãi đỗ xe trước cổng Thanh Phong Trai, mấy chục bảo vệ ngăn cản dòng người, giữ lại một con đường bên ngoài nhà hàng, đồng thời giữ trật tự chung.
Hai bên cửa lớn của Thanh Phong Trai là hàng trăm nhân viên phục vụ và nhân viên đón khách, tạo thành một đội ngũ hùng hậu, tất cả đứng thẳng tắp như cột cờ, cung kính và trật tự, chờ đợi khách quý đến.
Trong ánh mắt chăm chú của đám đông, một đội xe hào nhoáng dài dằng dặc từ từ trờ tới.
Đội xe trắng tinh này ngời sáng khung cảnh xung quanh.
Sau cùng, đội xe dừng lại ngay hàng thẳng lối tại bãi đỗ xe trước cửa Thanh Phong Trai.
Sau đó, tất cả lái xe chuyên nghiệp bước xuống xe, cung kính mở cửa xe ra.
Người nhà họ Hạ bước ra từ những chiếc xe sang trọng trong nghi thức nghênh tiếp kính cẩn của đội lái xe.
“Hoan nghênh quý khách!” Toàn bộ đội nghi trượng gồm nhân viên phục vụ và đón khách đồng loạt hô lên với đám đông nhà họ Hạ.
Âm thanh vọng tới tận mây xanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...