Chàng Khờ

Hạ Tử Nhiên là một người vô cùng ham mê hư vinh, từ rất nhỏ cô ta đã có một tiêu chuẩn xã giao, đó chính là kết bạn với những người có tiền, cô ta là điển hình của những kẻ ham giàu chê nghèo. Cô ta rất xem trọng buổi triển lãm tranh hôm nay, muốn nhân cơ hội này để thể hiện bản thân, nhưng cuối cùng, ngoài mất mặt ra thì chẳng thu hoạch được gì. Còn Hạ Mạt Hàn thì tự dưng nhặt được may mắn, được Nhất Bạch Sơn Tịch xem trọng, thậm chí còn được Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ tranh cho cô, điều này khiến Hạ Tử Nhiên đố kị muốn chết.

Cô ta cố ý chạy lên sân khấu để giành lấy cơ hội giống Hạ Mạt Hàn nhưng ông trời trêu ngươi, cô ta không những bị Nhất Bạch Sơn Tịch từ chối mà còn bị Nhất Bạch Sơn Tịch chê bai như thế này, chuyện này khiến cô ta như rớt xuống vực sâu.

Chỉ trong chớp mắt.

Hạ Tử Nhiên khóc ròng, cô ta nhìn thần tượng Nhất Bạch Sơn Tịch của mình rồi nghẹn ngào hỏi: “Vì sao thế, tôi không bằng chị ta ở điểm nào?”

Ngô Bách Tuế lạnh lùng đáp: “Tôi nhìn người thì không nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, tôi xem trọng vẻ đẹp tâm hồn của con người hơn. Cô gái xinh đẹp mặc đồ màu xanh làm này đứng ở đó, không giành không giật, một mình cao quý, không nhiễm bụi trần, ánh mắt của cô ấy rất trong sáng và thuần khiết, rất thích hợp để trở thành mẫu vẽ cho tôi. Còn cô, tính tình háo thắng, lấy lòng thiên hạ, thích khoe khoang, lòng hư vinh quá mạnh, loại phụ nữ như cô không xứng để xuất hiện trong tranh của tôi.”

Lời của Ngô Bách Tuế chẳng có chữ nào nể mặt, anh khen Hạ Mạt Hàn lên tới tận trời, đạp Hạ Tử Nhiên xuống tận hố bùn. Hạ Tử Nhiên nghe xong thì càng khóc tợn hơn, cô ta cõi lòng tan nát, có cảm giác tuyệt vọng từ sâu trong tâm hồn. Cô ta ngượng nghịu đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào.

Thái Hâm Lỗi thấy Hạ Tử Nhiên chịu uất ức thì lập tức xông lên sân khấu, đanh giọng trách mắng Ngô Bách Tuế: “Nhất Bạch Sơn Tịch, trước nay bạn gái tôi luôn tôn sùng anh, xem anh là thần tượng, dù anh không muốn vẽ cô ấy thì cũng không nhất thiết phải nặng lời vậy chứ? Anh có biết lời nói của mình đả kích người ta như thế nào không?”

Ngô Bách Tuế thờ ơ trả lời: “Là cô ta tự tới rước nhục mà.”

Giọng điệu của Ngô Bách Tuế rất không khách sáo, anh thật sự không hề nể mặt Hạ Tử Nhiên và Thái Hâm Lỗi chút nào.

Hạ Tử Hiên đứng dưới sân khấu thì giận đến bốc lửa, cậu ta nào có thể chịu đựng khi thấy em gái mình bị sỉ nhục thế này. Ngay lập tức, cậu ta xông lên sân khấu, quát lớn vào mặt Ngô Bách Tuế: “Anh ngông cuồng gì chứ, chẳng phải chỉ là vẽ tranh đẹp thôi sao? Anh có gì ghê gớm chứ?”

“Cậu ấy đúng là ghê gớm mà, cậu ấy chính là thiên tài tuyệt thế trong hội họa đấy.” Đậu Ngọc Thụ đứng ở một bên không chịu được liền trầm giọng trả lời Hạ Tử Hiên.

“Đúng vậy, chỉ với bức tranh “Người đẹp áo lam” này thôi thì Nhất Bạch Sơn Tịch đã có thể chen chân xếp vào hàng ngũ họa sĩ trình độ cao nhất nước chúng ta rồi.”

“Nước mình có thể có được họa sĩ đạt đến cảnh giới này chính là vinh quang, cậu có tư cách gì mà lên sỉ nhục đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch chứ.”


“Nghe ý của cậu thì hẳn là xem thường người trong giới mỹ thuật chúng tôi phải không?”

Rất nhiều người có mặt đều không kìm được mà bác lại lời của Hạ Tử Hiên. Vừa nãy, Hạ Tử Hiên não tàn quát mắng Nhất Bạch Sơn Tịch đúng là đã sỉ nhục giới mỹ thuật, dẫn đến mọi người đều căm phẫn.

Hạ Tử Hiên bị mắng té tát đến xây xẩm mặt mày, không dám hó hé tiếng nào nữa. Bây giờ cậu ta cũng đã nhận ra được, ở chỗ này, mình chống đối Nhất Bạch Sơn Tịch là đồng nghĩa với chống đối tất cả mọi người ở đây, cho dù cậu ta có giận có oán thế nào thì cũng đành phải nuốt xuống.

Thái Hâm Lỗi cũng là một người tài, đương nhiên anh ta hiểu rõ Nhất Bạch Sơn Tịch có ý nghĩa gì trong giới mĩ thuật, với tư cách của anh ta, đúng là không thể nào trở mặt được với Nhất Bạch Sơn Tịch. Thế nên dù anh ta muốn lấy lại mặt mũi cho Hạ Tử Nhiên đến cỡ nào thì cũng bó tay hết cách.

Hạ Tử Nhiên bị đả kích thảm hại, càng không có mặt mũi nào lên tiếng. Nhất Bạch Sơn Tịch có tàn nhẫn và tuyệt tình đến đâu thì vẫn là thần tượng của cô ta, là người mà tất cả mọi người ở đây đều ngưỡng vọng, ai có thể làm gì được anh chứ?

Trong tiếng chửi bới, ba người xám xịt mặt mũi xuống khỏi sân khấu.

“Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, tôi muốn mua bức tranh “Người đẹp áo lam” của cậu, xin hỏi cần bao nhiêu tiền?” Ông chủ Môi ở tỉnh khác đã rung động sâu sắc vì tác phẩm tuyệt vời này. Sự rung động này chạm sâu tới linh hồn, ông ta thật sự vô cùng yêu thích bức tranh “Người đẹp áo lam” này.

Nghe vậy, những người khác cũng tranh nhau nhốn nháo lên: “Tôi cũng muốn mua, tôi cũng muốn mua.”

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, Ngô Bách Tuế khẽ trả lời mà không cần nghĩ ngợi gì: “Bức tranh này không bán.”

Ông chủ Môi thất vọng nói: “Hả, sao lại không bán? Tôi có thể mua với giá cao mà!” So với bức “Rồng bay ngang trời” thì ông chủ Môi thích bức “Người đẹp áo lam” này hơn, thế nên dù giá có cao đến mức nào, ông ta cũng đồng ý trả.

Ngô Bách Tuế trả lời rất bình tĩnh: “Tôi không thiếu tiền.”

Mấy chữ đơn giản đã thể hiện ra phong cách bậc thầy của Ngô Bách Tuế, đây mới là bậc thầy nghệ thuật chân chính, không luồn cúi trước đồng tiền.

Tất nhiên mọi người ở nhà triển lãm đều hiểu rằng Ngô Bách Tuế đã kiên quyết không bán bức tranh “Người đẹp áo lam” này rồi. Điều này khiến rất nhiều người thất vọng, ánh mắt mọi người hơi ảm đạm xuống, cảm giác như mất đi một món đồ quý giá vậy.


Ngay lúc mọi người đều ủ rũ thì lão già bất chợt nhảy lên sân khấu, ông ta cầm bức “Rồng bay ngang trời” của mình lên rồi nói với tất cả mọi người: “Không phải vừa nãy mọi người rất thích bức “Rồng bay ngang trời” này sao? Bây giờ tôi muốn bán phá giá, 50 triệu, ai muốn mua không?”

Cả hội trường im phăng phắc, chẳng ai lên tiếng.

“40 triệu.” Lão già lại hạ giá.

Với một bức tranh thì cái giá mấy chục triệu không phải là giá rẻ.

Sở dĩ vừa nãy, bức “Rồng bay ngang trời” này được hét lên đến giá 120 triệu đơn giản là vì mọi người tưởng lão già là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự. Mà đa số người ở đây đều là fan của Nhất Bạch Sơn Tịch, mọi người lại nghe nói đây là bút tích của Nhất Bạch Sơn Tịch nên đương nhiên họ cũng tranh nhau đến vỡ đầu để mua, cho dù giá có bị nâng cao đến đâu, họ cũng phải tranh nhau mua vì sĩ diện, hi vọng có thể sở hữu được tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch ngay trước mặt anh. Cho dù là cất trong nhà làm của quý hay tặng cho người khác thì đều thể hiện được mặt mũi thân phận.

Nhưng bây giờ, lão già đã bị lộ là tên lừa bịp rồi, ông ta chính là hàng giả, bức “Rồng bay ngang trời” của ông ta cũng là hàng giả, loại tranh này không đáng một đồng trong mắt mọi người.

Vì thế, cùng là bức tranh đó, lúc trước hét lên tới 120 triệu nhưng bây giờ chẳng ai thèm đoái hoài.

Lão già vẫn không chịu thôi, ông ta tiếp tục lên tiếng: “30 triệu.”

“20 triệu.”

“10 triệu.”

“5 triệu.”

“1 triệu.”


Dù lão già có giảm giá tranh thấp cỡ nào vì vẫn chẳng ai thèm mua bức tranh “Rồng bay ngang trời” giả này cả, dù nó mô phỏng giống đến mức nào thì cũng chỉ là đồ giả, chẳng ai ngốc đến độ cố ý mua một tác phẩm giả về cất giữ.

Lão già thật sự chịu phải cú sốc như rớt từ thiên đường xuống địa ngục, nhưng ông ta là một con gián đánh hoài không chết, chưa đến phút cuối cùng, ông ta sẽ không từ bỏ.

“500 nghìn, không thể thấp hơn được nữa, tôi vẽ bức “Rồng bay ngang trời” này cũng vất vả lắm.” Giọng nói của lão già hơi uất ức. Hôm nay ông ta thật sự cũng khó khăn, để chuẩn bị vở kịch này, ông ta đã phải hao tâm tổn sức rất nhiều, thậm chí bỏ một đống tiền ra để mời mấy mươi vệ sĩ phô trương thanh thế. Vốn ông ta rất có lòng tin, còn tưởng tuyệt đối sẽ kiếm được bội tiền, nhưng ai ngờ bức tranh của ông ta lại rớt giá không phanh từ 120 triệu xuống 500 nghìn chứ, ông ta thật muốn khóc luôn.

“Ông đừng ở đó hô giá nữa, ông mau trả lại tiền bức “Mãnh hổ sổ lồng” này cho tôi đi, tôi mua bức tranh nhái này của ông những năm triệu tệ.” Cuối cùng cũng có người trả lời lão già rồi, nhưng ông ta lại tìm lão già để đòi lại tiền.

“Đúng thế, trả tiền nhanh đi! Tôi cũng bỏ ra những bảy triệu để mua bức tranh nhái này.” Có người nhanh chóng phụ họa.

Ngay sau đó, những người khác đã mua bức “Mãnh hổ sổ lồng” giả cũng nhốn nháo đòi lão già trả tiền.

Lão già mặt dày nói: “Là mấy người tự nguyện bỏ tiền mua tranh, tiền trao cháo múc rồi, nếu mấy người không bỏ ra được mấy đồng đó thì lúc đầu sao phải mua. Nguyên tắc làm ăn của tôi là không hoàn tiền trong bất cứ trường hợp nào.”

“Đúng là một kẻ lưu manh vô lại!” Có người bất mãn hét lớn.

Lão già không hề quan tâm cái nhìn của người khác, điều khiến ông ta bực bội nhất bây giờ là bức “Rồng bay ngang trời” chẳng thể bán được. Thế nên, ông ta mắng thẳng mặt Ngô Bách Tuế: “Thằng nhóc thối, đều tại mày đấy. Vốn dĩ 120 triệu sắp tới tay tao rồi, sao mày cứ phải phá chuyện tốt của tao thế?”

Ngô Bách Tuế bị bộ mặt dày hơn vách tường của lão già khiến cho không biết nói gì, ánh mắt anh liếc nhìn lão già rồi lạnh giọng nói: “Ông dùng danh nghĩa của tôi để rêu rao lừa lọc mà giờ còn tới trách tội tôi à?”

Lão già bực dọc nói: “Sao lại là danh nghĩa của mày chứ, lão đây cũng tên là Nhất Bạch Sơn Tịch, không được à? Tên này cũng không phải chỉ mình mày được dùng, sao tao không được lấy tên đó chứ.”

Lão già vẫn cao ngạo, hoàn toàn chẳng có chút xấu hổ nào.

Lần này thì chẳng ai chịu nổi, Đậu Ngọc Thụ cũng được xem là người rất có phong độ, ông ấy vốn thấy lão già có chút bản lĩnh nên cũng không bắt chẹt gì quá đáng, nhưng tên này không biết hối cải mà còn được nước làm tới. Quan trọng nhất là tên lừa đảo này đã lộ nguyên hình rồi, thậm chí ông ta còn bán ra nhiều tranh giả như thế, Đậu Ngọc Thụ đương nhiên sẽ không để mặc ông ta làm loạn thêm nữa. Thế nên, Đậu Ngọc Thụ gọi thẳng: “Bảo vệ đâu, bắt tên lừa đảo này lại cho tôi.”

Ngay lập tức, vài bảo vệ của nhà triển lãm chạy bước nhỏ về sân khấu.


Thấy vậy thì lão già nhanh chóng gọi lớn: “Người đâu, hộ giá.”

Hội trường có mấy mươi người đàn ông đeo kính râm, bọn họ đều do lão già bỏ tiền thuê từ công ty vệ sĩ. Theo lý mà nói, bọn họ cầm tiền rồi thì phải làm việc, nghe lời lão già răm rắp mới đúng, nhưng bọn họ không phải là người máy, bọn họ cũng biết lão già này là một tên bịp bợm, đương nhiên bọn họ sẽ không giúp kẻ lừa gạt rồi nên chỉ đành vờ như không nghe thấy lão già nói gì.

Lão già nổi giận nói: “Đệch, một đám chó cầm tiền mà không làm việc, hôm nay thật xui xẻo mà.” Nói xong thì lão già không hề do dự chạy xuống khỏi sân khấu rồi xông ra ngoài cửa.

Nhìn dáng dấp chạy của ông ta thì có thể nhận ra được tên lừa đảo này không phải kẻ đầu đường xó chợ, tốc độ chạy của ông ta rất nhanh, cực kì nhanh, mấy bảo vệ không thể nào tóm được ông ta, trong chớp mắt ông ta đã chạy biến mất tăm.

Những người khác chỉ biết trơ mắt nhìn lão già chạy mất dạng.

Lão già này lừa dối mọi người như những đứa ngu, đương nhiên là mọi người rất bực rồi, nhưng hôm nay Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự đã đến nhà triển lãm, chuyện này thật sự là một bất ngờ vui vẻ đối với họ. Chút bực bội kia, mọi người cũng lơ đi chẳng thèm tính nữa làm gì.

Thế nên, sau khi lão già chạy trốn thì mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào Ngô Bách Tuế.

“Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, thật sự là anh đã vẽ bức “Mãnh hổ sổ lồng” lúc mười tuổi sao?”

“Đại sư, xin hỏi bây giờ anh bao nhiêu tuổi rồi thế?”

“Đại sư, chúng tôi có thể nhìn mặt của anh không? Tôi khâm phục anh quá đi mất.”

“Đại sư, em là fan của anh ạ, yêu anh.”

“Thưa đại sư, trước nay anh luôn thần bí, chưa từng xuất hiện ở nơi công cộng, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy ạ?”

Những người có mặt thật sự vô cùng tò mò về đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch. Ai nấy như hóa thân làm phóng viên vậy, khỏi Ngô Bách Tuế đủ điều.

Ngô Bách Tuế không hề để ý đám công chúng mồm năm miệng mười, anh chỉ tiện tay cầm bức “Người đẹp áo lam” đi tới trước mặt Hạ Mạt Hàn dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người…

———————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui