Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Vừa mới vào Đông, thành phố này đã bị ánh mặt trời vứt
bỏ, nơi nào cũng mù mịt, thỉnh thoảng còn có những cơn mưa lạnh như kim châm,
những giọt mưa như có mắt, chui thẳng vào cổ áo người ta.

Vì vậy, chỉ cần không phải chuyện quan trọng, Du Nhiên
tuyệt đối không ra khỏi nhà.

Những chuyện được coi là quan trọng là sao Hỏa đụng
vào Trái Đất, người ngoài hành tinh xâm lược, và cả ra ngoài mua vật phẩm cần
thiết trên giường.

Dù sao hai người đều còn trẻ, hơn nữa ngày nghỉ không
có chuyện gì làm, vì vậy việc đó sẽ làm rất nhiều lần, cũng rất nhanh dùng hết
Durex.

Mấy lần trước đi mua, toàn bộ hành trình, Khuất Vân
chịu trách nhiệm tìm đồ, còn Du Nhiên đi cách anh ba bước, làm bộ không quen
biết anh.

Mấy lần tiếp theo, Du Nhiên còn lặng lẽ giấu thứ đồ
quan trọng xuống dưới đống mỳ, đồng thời cũng chờ lúc vắng người mới dám ra
tính tiền.

Vài lần gần đây, Du Nhiên đã thông thạo, đã có cam đảm
dùng khí thế ngất trời mà tiếp xúc với dãy hàng Durex đang khuyến mãi, cũng
thản nhiên nhặt một hộp 24 chiếc có giá ưu đãi nhất.

Thế mới nói, quen tay hay việc.

Tuy da mặt đã dày thêm một lớp, nhưng Du Nhiên vẫn làm
việc cẩn thận, luôn chạy tới khu siêu thị cách nhà Khuất Vân ba trạm xe để mua
đồ.

Chính vì như thế, cô bị một người quen phát hiện.

Lúc đó, Du Nhiên còn chưa kịp vui vẻ vì bắt kịp chương
trình khuyến mãi của Durex, bỗng có người nói: “Thật không ngờ, thì ra Khuất
Vân dùng cỡ này.”

“Đúng vậy nha.” Du Nhiên gật đầu cái rụp, giống như
một bà mẹ nghe người ta khen con trai mình, lễ phép cười cười với người vừa
nói.

Quay đầu, giây tiếp theo, khóe miệng Du Nhiên lập tức
cứng ngắc, vừa rồi, người nói chuyện với cô chính là …

“Kỳ nghỉ Đông cô không về nhà lại ở nhà Khuất Vân
sao?” Long Tường mờ ám hỏi.

Chân Du Nhiên dần dần di chuyển, dùng Lăng Ba Vi Bộ,
lướt qua Long Tường, vọt ra ngoài cửa, sống chết chạy trốn như kẻ trộm thực
hiện được kế hoạch.

Du Nhiên luôn luôn cho rằng mẹ cô cái gì cũng tốt, chỉ
không tốt ở chỗ sinh cô ra với đôi chân quá ngắn, cái chân này vừa mới chạy tới
ngoài cửa siêu thị, Du Nhiên đã nghe thấy tiếng chân thình thịch phía sau, một
vài tiếng vang lên, khăn quàng cổ của cô đã bị kéo lại.

“Cô cũng biết giờ chết của cô tới rồi sao?” Giọng nói
Long Tường như từ địa ngục vọng về.

“Ban ngày ban mặt, cậu đừng có làm bừa.” Du Nhiên thấp
giọng cảnh cáo.

“Đáng tiếc, cho dù ở ngay trước cục cảnh sát, tôi cũng
phải chặt cô thành trăm mảnh.” Trong giọng nói Long Tường không có chút ý tứ vui
đùa.

“Lẽ nào cậu đã quên bức ảnh của cậu còn ở trong tay
tôi?” Du Nhiên xuất ra một chiêu cứu mạng cuối cùng.

“Chỉ cần hôm nay tôi có thể báo thù, cho dù có phải
cởi truồng chạy một vòng quanh sân vận động tôi cũng bằng lòng.” Quyết tâm báo
thù của Long Tường tương đối lớn.

Mắt thấy Long Tường sắp nhét mình vào xe taxi, Du
Nhiên hoảng đến mức ruột gan lẫn lộn, trong hoảng loạn, cô bỗng nhớ tới Khuất
Vân, vội vàng lấy di động ra, gọi cho Khuất Vân.

“Khuất Vân, mau cứu em!!!...” Du Nhiên chỉ kịp hô lên
câu này, sau đó điện thoại đã bị Long Tường giật mất.

Long Tường vốn định ném điện thoại vào thùng rác,
nhưng khi đang định làm vậy lại nghe thấy bên kia vang lên giọng nói trầm ổn
của Khuất Vân: “Long Tường, chúng ta tâm sự nhé.”

“Tôi và anh không có gì để nói…” Long Tường đưa điện
thoại đến bên tai, đang định nói vài câu ngắn gọn, nhưng vẻ mặt bỗng nhiên thay
đổi.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là căm giận, cuối cùng
là nhẫn nhịn.

Du Nhiên thấy, bàn tay cầm di động của Long Tường nổi
đầy gân xanh.

Cũng chỉ sau mấy câu, sắc mặt Long Tường trắng xanh,
ngắt máy, giận dỗi trả lại cho Du Nhiên, đồng thời, bàn tay nắm cổ áo Du Nhiên
cũng thả ra.

“Xin hỏi một câu, giờ tôi có thể đi chưa?” Du Nhiên
thử hỏi thăm.

Long Tường ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Du Nhiên, ánh mắt
cháy hừng hực như đuốc, hận không thể phun
ra axit ăn mòn cô.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới run run phun ra một câu:
“Coi như các người lợi hại, cút đi!”

Những lời này đúng là nghiến răng nghiến lợi mà phun
ra.

Đến lúc này, Du Nhiên ngược lại còn tỏ ra tò mò: “Rốt
cuộc Khuất Vân nói gì với cậu?”

Thật ra nên hỏi, rốt cuộc Khuất Vân uy hiếp cậu ta cái
gì.

Nhưng Long Tường không có hứng thú chia sẻ với cô, đôi
lông mày rậm của cậu ta như một thanh kiếm, một thanh kiếm nhiễm đầy tức giận:
“Lý Du Nhiên, tốt nhất cô nên cầu nguyện cả đời này đừng rơi vào tay tôi!”

Nói xong, Long Tường xoay người định bụng bỏ đi, nhưng
Du Nhiên gọi cậu ta lại.

“Chuyện gì?!” Dáng vẻ Long Tường trừng mắt giống như hận
không thể bóp chết Du Nhiên.

“Một chuyện nhỏ thôi – phiền cậu nhặt những thứ bị cậu
ném đi lên.” Du Nhiên chỉ vào những món đồ vì bị Long Tường truy đuổi mà rơi lả
tả trên mặt đất.

Những thứ kia, bao gồm mặt nạ, bông tẩy trang, đồ ăn
vặt, còn có… Durex đang đợt giảm giá.

“Cô nói lại lần nữa thử xem!” Dáng vẻ Long Tường như
khẩn cấp muốn bóp chết Du Nhiên, băm thành nhân bánh sau đó ăn vào trong bụng.

“Tôi nói, phiền cậu nhặt những thứ bị cậu ném đi lên.”
Du Nhiên nghe chính mình nói vậy, đồng thời cũng thừa lúc cánh tay Long Tường
đang tức giận vươn tới làm thịt cô mà bỏ thêm một câu: “Nếu không, cứ chờ tôi
nói với Khuất Vân đi.”

Giống như Du Nhiên đã dự đoán, Long Tường cứng nhắc
dừng bước, đồng thời, yết hầu cũng chuyển động như đang nuốt thứ gì đó.

Du Nhiên hoàn toàn có lý do để tin, thứ cậu ta nuốt
xuống chính là một ngụm máu vì tức giận mà suýt phun ra.

Long Tường tức giận, cộng thêm nhục nhã, thêm một chút
không thể nhẫn nhịn, nhặt lên mặt nạ, bông tẩy trang, đồ ăn vặt, cuối cùng…
Durex đang đợt giảm giá.

Có thể khiến Tiểu Tân luôn luôn tự cao tự đại, ngay cả
Bin Laden và Saddam Hussein cũng không để vào mắt phải nghe lời như thế, Du
Nhiên lần thứ hai xác định, Khuất Vân chính là một thần tiên.

Về chuyện rốt cuộc Khuất Vân đã nói gì với Tiểu Tân,
đời này Du Nhiên sẽ không bao giờ tìm ra đáp án.

Đương nhiên, chuyện này sẽ nói đến sau.

“Hai người, nhất định sẽ bị báo ứng.” Long Tường đặt
tất cả tâm trạng khó chịu vào những lời này, sau đó quẳng tất cả đồ đạc vào
trong lòng Du Nhiên, rồi bỏ đi như tránh bệnh dịch.

Du Nhiên phát hiện, trêu đùa Tiểu Tân là một trò chơi
vô cùng thú vị.

Hư hỏng nha, thật là xấu xa, Du Nhiên tự phê bình bản
thân trong lòng, thuận tiện nghĩ xem lần gặp sau nên sử dụng thủ đoạn gì đối
với Tiểu Tân, khiến cho cậu ta đau khổ không thôi.

Vừa nghĩ, cô vừa đi trở về, nhưng vừa ngẩng đầu, lại
thấy một người bạn cũ.

Đương nhiên, dùng từ “bạn” đã là rất châm chước rồi.

Du Nhiên nghĩ hiện giờ cũng không biết dùng từ gì để
định nghĩa quan hệ của hai người.

Cổ Thừa Viễn.

Anh ta lại tới nữa.

May mắn chính là, Cổ Thừa Viễn đứng cách bọn họ rất
xa, vì vậy anh ta không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.

Du Nhiên đứng tại chỗ, nhìn Cổ Thừa Viễn chậm rãi đi
tới, dừng lại trước mặt cô.

Toàn thân anh ta có một mùi vị đặc biệt, hơi thở đàn
ông tràn ngập các giác quan của Du Nhiên, thậm chí còn mơn trớn từng lỗ chân
lông trên cơ thể cô.

Chỉ là, cho dù anh ta có hấp dẫn đến đâu cũng chỉ là
pháo hoa trong mộng.

“Anh đặc biệt tới tìm tôi sao?” Du Nhiên không muốn
kéo dài, muốn nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại này.

“Du Nhiên, trở về với anh.” Cổ Thừa Viễn nói.

“Tôi còn có việc ở đây.” Du Nhiên quay đầu.

“Em thật sự phải mượn cớ tham gia lớp học thêm để trốn
tránh anh?” Giọng nói của Cổ Thừa Viễn trầm xuống vài phần.

“Anh có tin hay không, đối với tôi, chẳng có gì quan
trọng.” Lời Du Nhiên nói là nói thật.

“Anh biết em không ở trong ký túc xá trường, vậy, hiện
giờ em đang ở cùng gã đàn ông kia?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Có thể đúng, có thể không đúng, chỉ là chuyện này
thật sự không liên quan đến anh.” Du Nhiên cầm túi đồ lên, chiếc túi màu xanh
phát ra những tiếng sột soạt.

“Du Nhiên, anh có thể chịu được sự tùy hứng nhất thời
của em, còn bây giờ, em đã chơi đủ rồi thì nên về thôi.”

Lần này, trong giọng nói của Cổ Thừa Viễn mang theo vẻ
cảnh cáo.

“Tôi cho rằng chính anh nên tỉnh táo một chút, không
phải ai cũng là nô lệ của anh.” Du Nhiên cảm thấy căm tức thái độ này của Cổ

Thừa Viễn.

“Từ sau khi gã đàn ông kia xuất hiện, em thật sự thay
đổi rất nhiều.” Cổ Thừa Viễn nhìn chăm chú biểu hiện của Du Nhiên, nhẹ giọng
nói: “Chuyện này, khiến anh rất không hài lòng.”

Du Nhiên vô cùng chán ghét loại thái độ này của Cổ
Thừa Viễn, giống như cô vĩnh viễn bị anh ta quản chế: “Nếu anh vẫn nghĩ như vậy
thì sau này chúng ta không cần gặp lại nữa.”

“Gã đàn ông kia đã biết quan hệ của chúng ta chưa?” Cổ
Thừa Viễn đột nhiên hỏi.

“Đúng, anh ấy biết, biết rất rõ ràng, vì vậy mời anh
không cần có ý định dùng bí mật không hề bí mật này để uy hiếp tôi.” Du Nhiên
nói.

“Xem ra, gã đàn ông kia không phải người bình thường.”
Màu sắc trong đôi mắt Cổ Thừa Viễn bắt đầu chuyển thành màu đen.

“Tôi nghĩ anh ấy rất phù hợp với tôi, tôi muốn tiếp
tục phát triển với anh ấy, vì vậy, mời anh giơ cao đánh khẽ, buông tha tôi,
cũng buông tha chính anh.” Nói tới cuối câu, giọng nói của Du Nhiên đột nhiên
nhẹ lại, bởi vì cô biết rất rõ, một lời cầu xin như vậy vô dụng đối với Cổ Thừa
Viễn.

“Buông tha em, vậy anh nên làm gì bây giờ?” Vẻ mặt Cổ
Thừa Viễn giống như có một lớp sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ ràng, nhưng
giọng nói của anh ta truyền vào tai Du Nhiên, từng chữ, từng chữ, đụng vào một
thứ gì đó khiến cô đau nhức: “Chúng ta, đã định trước là không thể chia cách.”

“Những gì cần nói tôi đều đã nói, anh đã không hiểu
thì tôi nghĩ, có lẽ nên thôi đi.” Du Nhiên lướt qua Cổ Thừa Viễn, trở về.

Thế nhưng, Cổ Thừa Viễn theo sát phía sau, Du Nhiên cố
ý đi lắt léo, cố ý chen qua đám người, nhưng vẫn không cắt đuôi được anh ta.

Du Nhiên biết không thể tiếp tục như vậy, cô dừng lại,
chủ động đi tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, hỏi cho ra chuyện: “Rốt cuộc anh muốn
gì?”

“Anh muốn gặp gã đàn ông kia.” Cổ Thừa Viễn không giấu
giếm ý đồ của mình.

“Không thể.” Du Nhiên kiên quyết từ chối.

“Em đang sợ cái gì, sợ anh làm khó hắn hay sao?” Trong
lời nói của Cổ Thừa Viễn đầy ẩn ý: “Lẽ nào, em chọn tới chọn lui, lại chọn ngay
phải một gã hèn kém như thế?”

“Thứ nhất, tôi không chọn tới chọn lui, tôi chỉ gặp,
cảm thấy thích rồi bắt lấy anh ấy. Thứ hai, anh ấy cũng không phải một gã hèn
kém.” Du Nhiên sửa lại từng câu nói của Cổ Thừa Viễn.

“Nếu đã vậy, vì sao em không dám để anh gặp hắn?” Cổ
Thừa Viễn nhìn thẳng Du Nhiên: “Anh muốn biết vì sao em không cho anh gặp hắn.”

Trong lòng Du Nhiên bỗng dâng lên một cảm giác khó
nói, giống như nham thạch nóng chảy trào lên từ dưới lòng đất, nóng chảy sự
kiềm chế của cô, Du Nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Cổ Thừa Viễn, vì sao anh có
thể như vậy, vì sao anh có thể coi việc đó như chưa từng xảy ra, sau khi tổn
thương tôi, anh còn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện trước
mặt tôi, làm rối loạn cuộc sống của tôi, hơn nữa lúc nào cũng ra vẻ chuyện đó
là đương nhiên, can thiệp, khống chế từng hành động của tôi… Có lúc, tôi thật
sự cảm thấy anh rất đáng sợ, rốt cuộc là cái gì đã khiến cho anh cảm thấy có
thể yên tâm, thoải mái tổn thương tôi?”

Cổ Thừa Viễn không lên tiếng, tóc mai anh ta dưới bầu
không khí âm u mờ mịt cũng bị phủ kín thứ ánh sáng ảm đạm.

Du Nhiên của trước kia từng rất thích sờ vào tóc mai
anh ta, từng sợ tóc cứng cứng chạm vào đầu ngón tay, sự kích thích rất nhỏ
khiến cho tâm trạng cô vui sướng.

Nhưng hôm nay nhớ lại, đầu ngón tay nóng như lửa, tất
cả chỉ còn cảm giác nóng đến khó chịu.

Du Nhiên ném cho anh ta một nụ cười mỉa mai: “Không,
tôi cũng có lỗi, cuối cùng tôi lại biểu hiện vĩ đại như thế trước mặt anh,
giống như đang nói tôi không quan tâm, xin tiếp tục tổn thương tôi… Đúng, là
lỗi của tôi.”

Du Nhiên tiếp tục nói: “Nếu đã vậy, để tôi thành thành
thật thật nói rõ ràng, tôi cũng chỉ nói một lần này thôi.”

“Chuyện của một năm đó, đối với tôi cũng không phải
đơn giản chỉ là một cú ngã. Khi đó, tôi đối với anh, là thật sự… có tình cảm.”

“Đoạn thời gian đó, tôi cũng đã nghĩ ra những phương
pháp thật điên rồ, tôi muốn giết anh, hoặc giết chính mình… Trong một buổi tối
ngắn ngủi, tôi đã nghĩ tất cả những phương pháp có thể làm được để hủy diệt anh
và chính mình.”

“Thế nhưng, tôi không thực hiện, bởi vì… tôi có yêu
anh, mặc kệ tình yêu này là đúng hay sai, cuối cùng tôi vẫn yêu anh.”

“Tôi nghĩ, cuộc đời này của tôi chỉ yêu có mấy người,
nếu đã vậy, sao có thể không tha thứ cho họ?”

“Vì vậy, tôi buông tha cho anh.”

“Không phải vì tôi mềm yếu, chỉ vì tôi đã từng yêu
anh, chỉ đơn giản như vậy.”

“Còn hiện tại” Du Nhiên đón nhận ánh mắt của Cổ Thừa
Viễn, đầu của cô chỉ tới dưới tai anh ta, thế nhưng cần cổ của cô lại ngẩng cao
đầy kiêu ngạo: “Tôi không còn yêu anh nữa, nếu anh còn tổn thương tôi lần thứ
hai, tôi sẽ dùng hết sức mình để trả thù.”

Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, trong mắt là những cơn
sóng không ngừng xô bờ, không thấy bóng dáng một chiếc thuyền nhỏ, cảm giác
thật hoang vắng.

“Vậy, tạm biệt.” Du Nhiên nói xong định bỏ đi.

Nhưng chuyện đó chưa lần nào xảy ra, cô không bỏ đi
được, cổ tay của cô, bị Cổ Thừa Viễn nắm.

Đôi mắt của anh ta giống như viên đá quý lộng lẫy bị
vùi sâu trong tòa lâu đài cổ dưới lòng đất, lạnh đến mức khiến máu cũng phải
chảy chậm lại: “Có lẽ, từ ngày em chào đời, sinh mệnh của chúng ta đã dính lấy
nhau, cho dù có bị hủy diệt, có em đi cùng cũng tốt.”

Nhìn vào ánh mắt Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên biết người đàn
ông này điên rồi.

Đồng thời, cô cũng biết, đoạn đối thoại này sẽ không
có điểm dừng.

Vì vậy, cô quay đầu về phía các bác gái đang mua đồ ăn
ở gần đó, hô to một tiếng: “Sàm sỡ!!!”

Đám bác gái mặc áo ngủ, cuốn lô tóc, đi dép lê, chưa
kịp vì một xu tiền mà bắn nước miếng với người bán hàng, ánh mắt đã lập tức lóe
sáng, nhìn về phía bên này.

Du Nhiên lợi dụng lúc Cổ Thửa Viễn ngẩn người trong
nháy mắt, dùng sức giẫm lên chân anh ta, cũng hất tung bàn tay anh ta đang nắm
tay mình, liều mạng chạy về phía đường lớn.

Tuy kéo giãn ra được không ít khoảng cách, nhưng Cổ
Thừa Viễn đuổi theo Du Nhiên rất nhanh, cũng không tốn quá nhiều sức lực.

Du Nhiên nhìn đôi giày da sáng bóng dưới chân Cổ Thừa
Viễn một cái, sau đó lại nhìn giày thể thao vô cùng thoải mái dưới chân mình,
cảm thấy vô cùng bực bội: trang bị tốt như vậy, cuối cùng vẫn bị kẻ thù đuổi
giết.

Cổ Thừa Viễn thoải mái ngăn cản lối đi của Du Nhiên,
anh ta chỉ nói một câu: “Theo anh về.”

Du Nhiên cũng lười phải nói chuyện với anh ta, trực
tiếp xoay người, nhưng lúc này, cô thông minh hơn một chút, chỉ chọn chạy vào
mấy con đường nhỏ, hy vọng có thể lợi dụng nhược điểm không quen thuộc địa hình
của Cổ Thừa Viễn mà cắt đuôi anh ta.

Du Nhiên rẽ trái rẽ phải, suýt chút nữa chui vào ngõ
cụt, nhưng Cổ Thừa Viễn vẫn bám sát phía sau cô, căn bản là cắt không được.

Du Nhiên cảm thấy nước mắt của mình đang bay trong
gió.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, vốn là
đang đối mặt với nguy cơ, Du Nhiên hoàn toàn không có ý định nghe điện thoại,
không ngờ điện thoại cứ tiếp tục vang lên, Du Nhiên bực bội, trực tiếp nghe
máy, chuẩn bị mắng chửi đối phương.

Chưa kịp chờ cô mở miệng, trong điện thoại đã truyền
đến giọng nói trầm ổn của Khuất Vân: “Ném túi đồ vào mặt hắn, sau đó quẹo trái
ở lối rẽ phía trước.”

Lúc này, Du Nhiên hoàn toàn không có tâm trạng để tự
hỏi vì sao Khuất Vân biết cô đang ở trong cảnh nguy cấp, cô không hề nghĩ ngợi,
lập tức làm theo lời Khuất Vân.

Du Nhiên quay đầu lại, không nói hai lời, tức khắc
dùng cái túi trên tay đập vào mặt Cổ Thừa Viễn.

Cổ Thừa Viễn phản ứng nhanh nhạy, đầu khẽ nghiêng,
tránh được sự công kích này, vốn định tiếp tục đuổi theo, nhưng khi ánh mắt anh
ta liếc đến hộp Durex trên mặt đất, động tác của anh ta đột nhiên ngừng lại.

Chính nhờ khoảng thời gian ngắn ngủi này, Du Nhiên vội
vàng dựa theo chỉ thị của Khuất Vân, vắt chân lên cổ, chạy đến ngã rẽ, sau đó
quẹo trái.

Ngay trong một giây quay đầu, cánh tay của cô bị nắm
lấy, sau đó một sức mạnh kéo giữ cô lại, “thịch” một tiếng, ngã vào vòng tay
của một người.

Xong đời, bị bắt được rồi, Du Nhiên đổ mồ hôi lạnh,
tuy vậy, sức chiến đấu của cô còn chưa cạn, vội vàng cúi đầu, há mồm định cắn
vào cơ thể của người đang ôm chặt lấy mình.

Nhưng ngay khi hàm răng của cô chạm tới da thịt người
kia, Du Nhiên nghe thấy một tiếng cười nhỏ: “Em không sợ tôi vào nhà vệ sinh
chưa rửa tay hay sao?”

Loại trò đùa buồn nôn thế này, Cổ Thừa Viễn không có.

Giọng nói mềm mại như nhung, mơn trớn trái tim Du
Nhiên.

Bởi vì cô biết, người kia là Khuất Vân.

Du Nhiên giãy khỏi vòng tay Khuất Vân, quay đầu vui
mừng hỏi: “Làm thế nào anh biết em ở đây?”

Khuất Vân không trả lời, chỉ nắm lấy tay Du Nhiên, kéo
cô vào bên trong.

Lúc này Du Nhiên mới phát hiện, chỗ bọn họ đứng là một
quán bán quà vặt, Khuất Vân đang trực tiếp kéo cô vào trong.

Du Nhiên đang muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng Khuất Vân
đặt một ngón tay lên môi, làm tư thế yên lặng.

Lập tức, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Cổ Thừa
Viễn, anh ta đang hỏi chủ cửa hàng có thấy Du Nhiên chạy qua hay không.

Du Nhiên căng thẳng trong lòng, tay bất giác bấm lên
mu bàn tay Khuất Vân, nhưng động tác của Khuất Vân khiến Du Nhiên hoàn toàn yên
tâm lại – trên vành tai Du Nhiên, anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Du Nhiên toàn tâm toàn ý tin tưởng Khuất Vân, nếu anh
có thể nhàn nhã như không như thế, vậy cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa.


Quả nhiên chủ cửa hàng bình tĩnh nói một câu: “Cô ấy
chạy về phía kia, vừa mới chạy qua.”

Cổ Thừa Viễn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng ở đây
còn có người giúp đỡ Du Nhiên, lập tức không nghi ngờ gì, đuổi theo hướng chủ
quán vừa chỉ.

Nghe tiếng bước chân xa dần, một hơi nghẹn trong cổ Du
Nhiên lúc này mới có thể nuốt trôi.

Cảm thấy Cổ Thừa Viễn đã đi xa, Khuất Vân mới kéo Du
Nhiên từ trong quầy bán đồ ăn vặt đi ra, nói cảm ơn với chủ quán.

Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông cao lớn, thân
hình rắn chắc, mùa đông lạnh như vậy lại chỉ mặc một chiếc áo đơn, nhìn có vẻ
là một người cởi mở.

“Thật không ngờ cậu cũng có ngày bị người ta đuổi
theo?” Ông chủ cười hì hì nhìn Khuất vân: “Sao vậy, cướp bạn gái của người ta
à?”

“Coi như vậy đi, cảm ơn nhiều.” Khuất Vân không muốn
nhiều lời, kéo Du Nhiên đi.

“Hôm nay coi như cậu nợ tôi một lần, hôm khác phải mới
tôi uống rượu đấy.” Ông chủ hô to phía sau.

Trong đầu Du Nhiên đầy câu hỏi, lại không biết mở
miệng thế nào, đành để mặc Khuất Vân kéo về nhà.

Vừa vào đến cửa, Khuất Vân lập tức ngồi xuống sô pha,
hai chân vắt chéo, mí mắt nhướng lên, chủ động nói: “Em có câu hỏi gì thì hỏi
đi.”

“Đầu tiên, vì sao ông chủ kia lại giúp chúng ta?” Du
Nhiên chọn một vấn đề không liên quan nhất để bắt đầu.

“Ông ấy là bạn rượu của tôi.”

“Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”

“Thấy em đi một lúc lâu chưa về, tôi ra ngoài tìm em,
vừa khéo nhìn thấy em bị Cổ Thừa Viễn bám theo, vì vậy bảo em chạy đến đó, cũng
tiện tìm chỗ trốn.”

Một hỏi một đáp, tốc độ vô cùng nhanh, Du Nhiên cứ dựa
theo tiết tấu này nhanh chóng hỏi ra vấn đề cô muốn biết nhất: “Giữa anh và Cổ
Thừa Viễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Câu trả lời của Khuất Vân cũng rất nhanh, theo tiết
tấu vừa rồi, nhưng lại không phải câu trả lời tốt nhất: “Chuyện này, không quá
quan trọng.”

“Vì sao không quan trọng?” Du Nhiên nghiêng người,
ngồi trên người Khuất Vân, nơi riêng tư chạm tới nơi mẫn cảm của anh.

Thân thể anh đang thong thả di chuyển trước sau, nơi
thể hiện dục vọng chân thực nhất của hai người đang vuốt ve lẫn nhau.

Bàn tay Khuất Vân vươn đến sau đầu Du Nhiên, chọn một
lọn tóc đen, quấn nó trên đầu ngón tay, giọng nói của anh vì động tác của Du
Nhiên mà trở nên mơ hồ: “Bởi vì, hắn, và quan hệ giữa chúng ta không có bất cứ
liên quan gì.”

“Giữa chúng ta có quan hệ gì?” Tuy Du Nhiên mới là
người chủ động nhưng sự tiếp xúc như vậy cũng khiến hai má cô phớt hồng.

Bàn tay Khuất Vân xâm nhập từ dưới vạt áo Du Nhiên,
trượt lên lưng cô, nhẹ nhàng ma sát.

Đầu ngón tay anh vì nhiễm khí lạnh bên ngoài nên hơi
mát mát, vạch từng đường trên làn da nóng, mềm của Du Nhiên, mỗi một đường đều
có thể khiến Du Nhiên cảm thấy muốn hét chói tai.

Không biết từ lúc nào, thân thể anh nghiêng về trước,
cánh môi như đóa hoa ẩm ướt chạm vào vành tai trắng nõn của Du Nhiên: “Giữa
chúng ta, quan hệ gì cũng có.”

Nói xong, anh thoáng ép buộc Du Nhiên giơ hai tay lên,
cởi mấy lớp áo của cô ra, buộc lại trên cổ tay cô giống một chiếc còng tay, dễ
dàng để cho anh muốn làm gì thì làm.

Đến lúc này, trên người Du Nhiên không còn gì che lấp,
chỉ còn lại nội y màu da ôm lấy bầu ngực cô.

Khuất Vân đặt môi lên khe rãnh khêu gợi, hôn nhẹ. Tư
thế hai người khiến cho thân thể bọn họ tiếp xúc khăng khít nhất, dục vọng của
anh giống như chỉ khẽ chạm vào là nổ.

Người anh em của Khuất Vân đã bắt đầu xuất phát.

“Muốn em à?” Du Nhiên hỏi.

Khuất Vân không lên tiếng, chỉ gật đầu – lúc này, môi
anh đang có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Du Nhiên cảm nhận được dục vọng của anh đang dâng lên
từng đợt, cô vươn tay quấn quanh cổ Khuất Vân, gian ác nhắc nhở một câu: “Nhưng
anh đã quên một việc – cái đó, dùng hết rồi.”

“Tôi đoán từ khi em ngồi lên đùi tôi cũng đã nhớ ra
chuyện ấy rồi, phải không?” Khuất Vân hỏi.

“Thông minh.” Du Nhiên cười gian.

“Em muốn quyến rũ tôi?” Khuất Vân hỏi tiếp.

“Không sai.” Du Nhiên tiếp tục cười gian.

“Thì ra là vậy.” Khuất Vân gật đầu.

Du Nhiên đưa tay xoa mặt anh, nhịn cười nói: “Bây giờ,
anh định giải quyết thế nào?”

Giọng điệu của Khuất Vân thản nhiên như nước suối giữa
lòng thiên nhiên: “Làm tiếp thôi.”

Du Nhiên vốn có ý định nhìn dáng vẻ bị ham muốn dày vò
của Khuất Vân, nhưng hiện giờ xem ra mọi việc có vẻ lệch so với dự kiến của cô
một góc nhất định – Khuất Vân không dừng lại, mà còn tiếp tục.

Bàn tay tinh tế như ngọc kia của anh di chuyển trên
tấm lưng trần mịn màng của Du Nhiên, giống như trên đó là bàn cờ, còn anh, là
một người chơi đã tính toán trước, nắm chắc phần thắng trong tay.

Lưng của Du Nhiên rất đẹp, không có bất cứ vết sẹo
nào, trắng nõn, trơn mịn, đường cong lượn vào thắt lưng nhỏ gọn của cô, tạo
thành một độ cung gợi cảm.

Bàn tay Khuất Vân dán chặt vào làn da cô, Du Nhiên cảm
giác trên lưng mình giống như được trải một tầng cánh hoa mềm mại.

Môi Khuất Vân cũng không nhàn rỗi, anh hôn cô.

Một nụ hôn thật triền miên, mang theo sự dịu dàng,
quyến luyến, lại thoáng chút nóng bỏng của tình cảm mãnh liệt, trao đổi với
nhau qua từng điểm tiếp xúc nhỏ nhất trên thân thể hai người.

Du Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, vừa hưởng thụ nụ
hôn này, vừa suy nghĩ rốt cuộc mùi thơm ngát tỏa ra khi Khuất Vân thở một hơi
trêu chọc là món đồ ăn gì lưu lại.

Nhưng chưa đợi cô nghĩ ra, đôi mắt Du Nhiên đột nhiên
mở lớn như chuông đồng.

Bởi vì cô cảm giác được, bàn tay Khuất Vân đã luồn vào
từ mép quần Jeans của cô.

Quần Jeans bó sát, bàn tay Khuất Vân luồn vào lập tức
dính chặt vào mông Du Nhiên, nhẹ nhàng xoa nắn, từng động tác đều là sự quyến
rũ rất rõ ràng.

Nhưng đây vẫn chưa phải mục đích cuối cùng của Khuất
Vân, sau chuyển động nóng bỏng kia, tay của anh lại chậm rãi kéo khóa quần
jeans xuống.

Sau đó, bàn tay đã tràn đầy độ ấm của cơ thể Du Nhiên
vươn vào trong quần nhỏ, tìm tới nơi mẫn cảm nhất của cô.

“Nhắc lại cho anh một câu, cái đó hết rồi.” Du Nhiên
cắn răng nói.

“Chuyện này không cần cái đó cũng làm được.”

Nói xong, ngón tay của anh bắt đầu không ngoan.

Sự xâm chiếm của vật lạ mang đến cảm giác mâu thuẫn
giữa chống cự và tiếp nhận, thân thể Du Nhiên bắt đầu khó chịu lắc lư trái
phải.

Trong khi tay Khuất Vân làm việc, lưỡi của anh cũng
tiếp tục vẽ một bức tranh kiều diễm.

Anh dùng lưỡi của mình tuyên cáo quyền làm chủ trong
miệng Du Nhiên, lướt qua hàm răng của cô, liếm qua cánh môi trơn bóng, theo
đuổi đồng loại non mềm.

Giống như… trong thế giới đó, anh là chúa tể.

Du Nhiên thân mình căng cứng, giống một sợi dây cung
dính hương thơm, gần tới bến bờ sụp đổ.

Cô chỉ có thể ôm lấy cổ Khuất Vân cầu cứu, hơi thở cô
phả lên bả vai anh, trong bầu không khí như vậy càng có vẻ gợi cảm.

Ngón tay Khuất Vân càng không ngừng ra vào trong cơ
thể cô, tần suất khiến người ta mê muội.

Du Nhiên muốn bỏ trốn, nhưng lý trí của cô không lay
chuyển được thân thể, ngược lại còn dựa vào gần Khuất Vân hơn, tỏ vẻ ham muốn
không tiếng động, hy vọng anh có thể giảm bớt sự đau khổ, dằn vặt của mình.

Khuất Vân không chút hoang mang, nhàn nhã, tự tại mê
hoặc cô, khóe miệng còn nở nụ cười dịu dàng.

Phản ứng của cơ thể cô đã thấm ướt đầu ngón tay anh,
đó cũng chính là dấu hiệu đầu hàng của cô.

Cô nghiêng đầu, tựa cằm trên vai Khuất Vân không còn
chút sức lực, thở dốc.

Đến đây, Du Nhiên đã chịu thua rồi.

“Sau này còn làm như vậy nữa không?” Khuất Vân hỏi,
trong giọng nói mang theo ý cười, có hương vị của nắng.

Du Nhiên tức giận cắn lên vai anh, nhưng khả năng có
hạn, lực sát thương không lớn.

Lần này, dường như Khuất Vân lại thắng lợi rồi.

Thế nhưng ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, Khuất Vân đứng
dậy, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi nhà, không lâu sau đã mang về nhà một hộp áo

mưa thật to.

Du Nhiên há hốc mồm, trừng mắt nhìn một lúc lâu sau
mới nói ra một câu: “Cái này… hẳn là mua được với giá bán buôn chứ.”

Lúc này Khuất Vân không còn tâm trí đâu để trả lời câu
hỏi có tư duy không bình thường của cô, anh mở cái hộp, lấy ra một cái, trực
tiếp nhào về phía Du Nhiên.

Trận đánh này thật khiến người ta phải kinh ngạc, hoặc
là nói, đầu Du Nhiên suýt nữa bị tay vịn sô pha đụng sưng lên một cục.

Rất rõ ràng, trong khi dụ dỗ cô, Khuất Vân cũng gần
như nội thương.

Du Nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn: xem ra trong những
việc kiểu như tình dục thế này, không ai là người thắng thật sự.

Du Nhiên là một người rất tùy hứng, nghĩ đến đâu làm đến
đó, nhưng cô phát hiện, bạn trai Khuất Vân của cô còn tùy hứng hơn cô.

Ngay buổi trưa ngày gặp phải Cổ Thừa Viễn, anh nhanh
chóng chuẩn bị hành lý, muốn dẫn Du Nhiên lên núi bên cạnh chơi.

Đó là một địa điểm du lịch nổi tiếng, hiện giờ đang có
tuyết rơi, rất nhiều trò chơi.

“Quá vội, em chưa kịp chuẩn bị gì cả.” Du Nhiên nói.

“Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo ít quần áo để
thay là được, những thứ còn lại, trên núi đều có bán.” Giọng điệu của Khuất Vân
căn bản là không cho thương lượng, bởi vì anh đang giúp Du Nhiên sắp xếp đồ
đạc.

Trong lúc nói chuyện, Khuất Vân đã chuẩn bị xong hết
những thứ cần thiết, Du Nhiên không có cách nào phản đối, đành để anh kéo đi.

Sau khi vào ở trong nhà Khuất Vân, Du Nhiên thừa dịp
Khuất Vân không ở nhà mà lục tung đồ đạc của anh.

Tuy Du Nhiên biết loại hành vi này không tốt, nhưng
gặp phải loại bạn trai thần bí như Khuất Vân, cô chỉ có thể dùng cách này để
tìm hiểu về anh.

Ví dụ như chuyện Khuất Vân có bằng lái đã bị Du Nhiên
phát hiện ra khi lục tủ quần áo của anh.

Nếu đã có bằng lái thì nên mua xe để đi, Du Nhiên nhớ
khi đó cô đã nói với Khuất Vân như vậy.

Thế nhưng Khuất Vân chỉ trả lời một câu: “Tôi không
lái xe.”

Du Nhiên hỏi vì sao, nhưng Khuất Vân rất nhanh đã
hướng trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác.

Không nói thì thôi, Du Nhiên nhún vai, cũng cho qua
chuyện này.

Nếu không lái xe thì gọi xe, khi xuống xe, nhìn Khuất
Vân lấy ra mấy tờ in hình ông nội Mao đưa cho tài xế mà trong lòng Du Nhiên đau
không gì sánh được – nếu dùng để mua Durex, ít nhất cũng phải mua được nửa
thùng chứ không ít.

Nhưng rất nhanh, Du Nhiên đã ném chuyện này ra khỏi
đầu, bởi vì quang cảnh nơi này thật sự quá đẹp.

Khắp nơi đều là tuyết trắng, một thế giới thật thuần
khiết, rộng vô biên.

Trước khi xuất phát, hai người đã đặt trước khách sạn,
một căn phòng đôi, một chiếc giường ở giữa phòng, kích thước rất lớn, ước chừng
có lăn mấy vòng cũng không rơi xuống đất.

Du Nhiên vội vàng buông hành lý xuống, ngay sau đó
muốn chạy ra ngoài trượt tuyết.

Khuất Vân ngăn cô lại: “Trời tối rồi, không an toàn,
hôm nay nghỉ đi, ngày mai để em trượt cả ngày.”

“Nếu đã vậy thì vội vàng tới đây làm gì? Hai người ôm
nhau trong khách sạn có gì thú vị, chẳng bằng nghỉ ở nhà cho xong.” Du Nhiên
đặt mông xuống cái giường lớn, thở ra một hơi thật dài.

“Xem ra sức hấp dẫn của tôi đối với em đã giảm xuống
rồi?” Khuất Vân khoanh hai tay trước ngực, cười như có như không.

“Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là…” Du Nhiên nằm
vật ra giường, giang tứ chi ra, duỗi thắt lưng một cái, nói: “Em nhắm mắt cũng
có thể tưởng tượng ra cảnh anh lõa thể, vì vậy, sức hấp dẫn đúng là không bằng
trước đây.”

Đôi mắt Khuất Vân âm thầm lóe lên một cái.

Du Nhiên đang duỗi người vui vẻ đột nhiên cảm giác
thấy trên rốn có một cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, mang theo hơi thở ấm áp – đó
là nụ hôn của Khuất Vân.

Lưỡi của anh chạy dọc bên cạnh rốn của cô.

Du Nhiên tập trung tất cả mọi dây thần kinh về xung
quanh rốn, lưỡi Khuất Vân giống như có vảy, mỗi một cử động đều có thể khiến cơ
thể Du Nhiên phản ứng lại.

Du Nhiên cong người lại, đó là một cách chống cự,
nhưng lại không thể thoát ra.

Khuất Vân nắm lấy bàn tay đang định ngăn cản hành động
của anh, đặt ở hai bên sườn cô.

Lưỡi của anh tiếp tục dạo chơi trên cái bụng bằng
phẳng của cô, mang theo ham muốn.

Vòng eo mảnh khảnh, đang giãy dụa, một bàn tay lớn một
bàn tay nhỏ, đang đan vào nhau, đôi môi ướt át, đang dính lấy nhau, cái lưỡi
linh hoạt, đang khiêu khích nhau, hai đôi mắt mơ màng, tràn ngập ham muốn,
những tiếng rên rỉ ngắt quãng, tuôn ra khỏi cánh môi, làn da trắng nõn, lại
nhìn thấy ánh mặt trời, chiếc giường rộng lớn, tùy ý để hai thân thể rong chơi
trên đó.

Ngoài cửa sổ là tuyết trắng giá lạnh, mà trong phòng
lại là lửa tình cuồn cuộn.

Trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Du Nhiên đã trình
diễn đầy đủ một bộ phim cấp ba, mệt không chịu nổi, chờ chiến trận qua đi là
lập tức bay vào thế giới những giấc mơ.

Cô bị động tác của Khuất Vân làm giật mình tỉnh dậy,
khẽ mở mắt, Du Nhiên mơ màng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Đi gọi chút đồ ăn. Em tiếp tục ngủ đi, chờ người mang
cơm lên tôi sẽ gọi em.” Khuất Vân cẩn thận kéo chăn che kín cánh tay trần của
Du Nhiên, sau đó đứng dậy mặc quần áo.

Du Nhiên trở mình một cái, nhìn Khuất Vân lõa thể
xuống giường tìm quần áo, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

Dáng người của anh thon dài, tỉ lệ vừa phải, tương đối
gợi cảm, trên đôi chân dài là cái mông cong, sờ một cái, xúc cảm đặc biệt
thích.

Khuất Vân mặc quần xong, xoay người đang định hỏi bạn
gái muốn ăn gì, lại thấy Du Nhiên quấn chăn bông dựa vào thành giường, nhìn anh
chằm chằm, ánh mắt như có như không, còn cười thật mơ màng, mang theo chút lười
biếng, còn có chút đáng yêu.

Khuất Vân lại quay về bên giường, ngồi xổm xuống, nhìn
thẳng vào Du Nhiên, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Muốn ăn anh.” Du Nhiên nói nửa đùa nửa thật, thật ra
Khuất Vân thật sự đúng với câu sắc đẹp có thể ăn no bụng này.

“Sau này đừng nói những câu thế này.” Khuất Vân nói.

“Vì sao?” Du Nhiên hỏi.

Khuất Vân kề sát vào tai cô, gần thật gần, Du Nhiên
dường như có thể cảm nhận được mạch máu đang chảy dưới đôi môi ấm áp của anh:
“Bởi vì, nếu như em thật sự quyến rũ tôi… Thân thể mỏng manh này của em sẽ ăn
không tiêu.”

Nửa bên mặt để sát cạnh Khuất Vân lập tức ửng đỏ.

Gã dâm dê này, thật sự là quá háo sắc… Cô thích.

“Này, trước kia không phải anh chê em béo sao? Vì sao
đột nhiên lại sử dụng từ mỏng manh này để miêu tả em?” Du Nhiên khó hiểu.

Lời giải thích của Khuất Vân khiến cô không thể phản kích:
“Bởi vì trước đây tôi chỉ nhìn, không ôm, giờ ôm rồi mới phát hiện thịt của em
vẫn thiếu một ít, nên ăn nhiều vào, ôm mới thoải mái.”

“Chờ em ăn đến lúc nặng hơn cả anh, anh có khóc cũng
không kịp.”

Du Nhiên quấn chăn bông quanh người, bước chân trần
xuống giường, nhẹ nhàng vén một góc rèm cửa lên, dùng tay xóa đi hơi nước trên
cửa kính.

Đã muộn, tia sáng bên ngoài rất yếu, nhưng vẫn có thể
lờ mờ thấy được bông tuyết bay bay rơi xuống.

Nhiệt độ trong phòng cùng cảnh sắc ngoài trời tạo thành
một sự đối lập rất rõ rệt, Du Nhiên say mê thưởng thức, Khuất Vân lại đưa tay
tới trước ngực cô, giúp cô kéo chặt chăn bông: “Nếu cảm lạnh ngày mai sẽ không
thể đi trượt tuyết đâu.”

“Sức khỏe của em rất tốt.” Du Nhiên không thèm để ý,
tiếp tục nhìn ngắm cảnh tuyết đêm bên ngoài.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Khuất Vân đang đứng
phía sau đi ra khỏi phòng, Du Nhiên đặt câu hỏi: “Vận động lâu như vậy, anh
không đói sao?”

Khuất Vân không đáp mà hỏi: “Em, từng nói thích tôi
phải không?”

“Ừ, trí nhớ của anh cũng không tệ.” Du Nhiên dùng ngón
tay vẽ trên cửa kính hình một hàm răng nhỏ.

“Thích bao nhiêu?” Khuất Vân hỏi.

“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Du Nhiên hoài nghi nhìn
về phía anh: “Nhất định đừng nói với em rằng cái đầu quái dị của anh lại nghĩ
đến chuyện gì kỳ quái đấy nhé.”

“Ý tôi là…” Lúc này, giọng nói của Khuất Vân gần hơn
một chút, anh đặt cằm lên đỉnh đầu Du Nhiên: “Nếu trước đây tôi làm chuyện có
lỗi với em, em có tha thứ cho tôi không?”

Thân thể Du Nhiên cứng nhắc, lòng bàn tay chạm vào cửa
kính cũng tụ lại một vệt nước.

Cô lập tức quay đầu, túm lấy cổ Khuất Vân, hét lớn:
“Em biết mà, gói mì thịt bò cà chua lần trước là anh ăn hết! Anh còn lừa em là
em bị mộng du, khiến em sợ đến mức hai ngày sau phải ăn chay giảm béo!”

“Tuy chuyện này là sự thật, nhưng có sự chênh lệch rất
lớn với điều tôi vừa nói.” Khuất Vân buông tay Du Nhiên ra, tiếp tục hỏi: “Nếu
còn nghiêm trọng hơn chuyện này thì sao, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”

Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng
nghiêm túc nói: “Thế nhưng, đồng chí giảng viên, những việc anh làm trước đây,
có chuyện gì không khiến em thất vọng hay sao?”

Đây chính là lời nói thật, một lời nói vô cùng thật.

Từ sau khi hai người gặp nhau, lập tức như người ngoài
hành tinh xâm chiếm Trái Đất, bắt đầu đại chiến không ngừng, phần lớn trong số
đó đều là Khuất Vân thắng lợi, Du Nhiên bị trừng phạt.

“Chuyện anh nói rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.

Quai hàm Khuất Vân hơi giật giật: “Không có gì.”

“Quái thai.” Du Nhiên thấp giọng mắng một câu.

“Quái thai em còn thích?” Khuất Vân bắt bẻ.

“Em cứ thích đấy, liên quan gì đến anh, không phục chứ
gì? Không phục thì cắn mông em đi.”

“…”

“Khuất Vân.”

“Ừ.”

“Anh cắn thật đấy à?”

“Thì sao?”

“Đã vậy… Em cũng không khách sáo nữa.”

Nói xong, Du Nhiên như một con mèo mẹ vồ mồi, nhào về
phía một loài động vật to lớn cũng thuộc loài mèo khác.

Kết quả là, trong phòng, lửa chiến lại bùng cháy.

Ngày hôm sau, hai người ăn uống no đủ, tinh thần khoan
khoái đi tới sân trượt tuyết, đeo trang bị xong, bắt đầu trượt.


Kỹ thuật của Du Nhiên không thành thạo, vừa vào sân đã
ngã hai cái, nếu không có Khuất Vân đỡ, ước chừng chưa trượt đã bị thương nặng.

Đối lập với kỹ thuật sứt sẹo của cô chính là kỹ thuật
cao siêu của Khuất Vân, tư thế thanh nhã, động tác linh hoạt, áo lông màu đen
vô cùng bắt mắt trong tuyết trắng, kính trượt tuyết màu trà dựng thẳng trên cái
mũi thanh tú của anh, vô cùng đẹp trai mê người.

Du Nhiên vốn đang cầm máy ảnh ở bên cạnh chụp ảnh tự
sướng, ánh mắt thoáng liếc lại, đã thấy mới chỉ vài phút mà mấy bà cô đã vây
quanh Khuất Vân, đang nũng nịu năn nỉ Khuất Vân dạy bọn họ.

Du Nhiên tức giận rồi, cho dù mua thịt cũng phải xếp
hàng người trước người sau, nay Khuất Vân đã đặt trong giỏ mua sắm của cô, thế
nào lại còn có người đáng ghét muốn tới cướp thế kia?

Mắt thấy một người phụ nữ sắp chạm tới khuỷu tay Khuất
Vân, Du Nhiên nóng ruột, cũng chẳng thèm để ý đến kỹ thuật trượt tuyết của
mình, trực tiếp vừa trượt vừa lăn đến bên cạnh Khuất Vân, dáng vẻ không muốn
sống kia khiến mấy bà cô sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng lùi sang một bên.

Tuy thành công dọa đám sói cái già kia sợ đến thét
chói tai, nhưng khi Du Nhiên trượt tới trước mặt bọn họ, chân phải nhanh hơn
thân thể một chút, mắt thấy cái mông sắp hôn đất đến nơi.

May là thầy giáo Khuất vươn tay, ôm lấy thắt lưng cô,
cứ như thế, Du Nhiên ngửa người giữa không trung.

Tư thế như vậy nói ra thì thật kinh điển, giống như
động tác anh hùng cứu mỹ nhân trên phim truyền hình.

Du Nhiên nhìn gương mặt đẹp trai của Khuất Vân, và cả
bầu trời xanh lam phía sau anh vô cùng say sưa.

Nhưng sự say sưa này không duy trì được quá ba giây –
Khuất Vân bỗng buông tay – cái mông của Du Nhiên vẫn phải chấp nhận số phận mà
tiếp xúc thân mật với mặt tuyết.

Tuy không phải quá đau nhưng Du Nhiên vẫn căm tức, cô
trừng mắt nhìn Khuất Vân, dùng ánh mắt hỏi nguyên nhân lần phát bệnh thần kinh
này của anh.

“Khua khoắng lung tung là rất nguy hiểm, vì vậy phải
cho em một bài học.” Khuất Vân trả lời như thế.

Du Nhiên vốn định cãi nhau với anh một phen, nhưng
khóe mắt liếc thấy mấy tình địch còn ở bên cạnh, cô bật người đứng dậy, hai tay
ôm lấy thắt lưng Khuất Vân, đầu tựa vào ngực anh, còn không ngừng cọ cọ.

Mấy con sói cái già kia vừa nhìn đã hiểu ý của cô, đều
ngượng ngùng bỏ đi.

Chờ người khác đi hết, Khuất Vân vẫn tỏ thái độ như
trước, nói với cái đầu đang cọ cọ kia của Du Nhiên: “Dáng vẻ của em nhìn thật
giống một con chó nhỏ dùng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ.”

“Vậy anh chính là cột điện!” Du Nhiên đáp trả.

Chỉ là, quả thật là một cái cột điện khiến người ta
nhìn mà thích mắt.

Khuất Vân dường như cười khẽ một tiếng, không phát ra
tiếng, nhưng Du Nhiên cảm nhận được lồng ngực anh hơi rung rung.

Gã đàn ông dâm dê này, gần đây cười thật nhiều, Du
Nhiên không khỏi hoài nghi trước đây anh nghiêm túc như vậy có phải vì muốn tìm
bất mãn hay không.

Du Nhiên cắn răng, con mẹ nó, nếu sớm biết nguyên nhân
này, cô đã vồ tới giúp anh khai thông từ lâu, cần gì phải nén giận nhiều như
vậy?

Đang nghĩ, Khuất Vân dùng tay kéo cái mũ len trên đầu
Du Nhiên, nói: “Tới đây, tôi dạy em trượt tuyết.”

Du Nhiên đương nhiên muốn còn chẳng được, vội vàng kéo
mũ, tìm kiếm một chỗ đất trống để tránh đụng phải người khác.

Khuất Vân nhìn ra suy nghĩ của cô: “Không cần tìm nữa,
ở đây là được rồi.”

Sau đó, anh vẽ một vòng tròn đường kính một mét trên
mặt tuyết.

“Thế này thì trượt làm sao?” Du Nhiên cho rằng Khuất
Vân đang nói đùa.

“Bây giờ tôi không dạy em trượt.” Môi Khuất Vân đón
nhận ánh mặt trời trong trẻo trên đồi tuyết nhưng lại tỏa ra chút cảm giác se
lạnh: “Mà dạy em ngã.”

Nói xong, anh đẩy Du Nhiên một cái, Du Nhiên tránh
không được, lại đặt mông ngồi trên đất.

Cú ngã này còn bi thảm hơn vừa rồi, Du Nhiên từ trong
hoang mang tỉnh lại, muốn chửi to Khuất Vân.

Nhưng Khuất Vân lại đưa một tay ra kéo cô dậy, cũng
dịu dàng giúp cô phủi tuyết trên người.

Nhìn thái độ nhận lỗi tương đối tốt của anh, Du Nhiên
quyết định không truy cứu tội ác vừa rồi.

Thế như, cô ngàn vạn lần không ngờ rằng Khuất Vân làm
vậy là để cô ngã cho tốt – sau khi phủi đi bông tuyết cuối cùng trên người cô,
Khuất Vân lại dùng một tay, không chút do dự mà đẩy ngã Du Nhiên.

Vừa đẩy, anh vừa dạy.

“Nhớ cho kỹ, khi ngã xuống, phải cố gắng ngã ra phía
sau.”

Du Nhiên lại bị đẩy ngã một lần nữa.

“Hai chân cố gắng khép lại, rời khỏi mặt đất.”

Du Nhiên một lần nữa lại bị đẩy ngã.

“Quan trọng hơn là hai tay phải bảo vệ mặt của mình.”

Du Nhiên vẫn đang bi thương bị đẩy ngã.

Cứ như thế, Du Nhiên như một con lật đật thấp kém, hết
lần này đến lần khác bị đẩy ngã trên tuyết.

Khi mới bắt đầu, Du Nhiên còn có thể chửi to hoặc
chống lại, nhưng sau một vài lần, đã bị lăn qua lăn lại đến sao bay đầy trời,
đầu lóe lên ánh sáng bạc, ngay cả tên họ mình cũng quên, đành phải nghe theo sự
giáo dục của Khuất Vân.

Rốt cục, nửa tiếng sau, tư thế ngã của Du Nhiên đã vô
cùng hoàn mỹ, Khuất Vân miễn cưỡng hài lòng, bằng lòng để cô nghỉ ngơi.

Du Nhiên cảm thấy mông mình đã thâm tím, khi cô dùng
lý do này để lên án Khuất Vân, câu trả lời lại là: “Buổi tối tôi tự mình giúp
em bôi thuốc.”

Du Nhiên cắn răng, cót két, cót két một lúc lâu, cuối
cùng nói ra được một câu: “Không được… trừ khi hai chúng ta cùng bôi.”

Vì cớ gì chỉ có cô chịu thiệt?

Sau khi giảng giải qua một số kiến thức cơ bản của
trượt tuyết, Khuất Vân đưa Du Nhiên tới một nơi không quá dốc, bắt đầu mở một
lớp trượt tuyết sơ cấp.

Giữ ván trượt song song… Hai chân rộng bằng vai… Hơi
ngồi xổm xuống… Trọng tâm dồn về phía trước…

Khuất Vân bảo Du Nhiên nhớ kỹ những bí quyết này, sau
đó tự mình làm mẫu một lần.

Khi leo lên sườn núi một lần nữa, Khuất Vân nhìn thấy
Du Nhiên đưa lưng về phía mình, cúi đầu, đứng thẳng.

“Sao vậy?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên lắc đầu không nói.

“Có phải lại ngã hay không?” Khuất Vân nhíu mày.

Du Nhiên vẫn lắc đầu, vẫn không nói.

“Nếu còn im lặng, tôi sẽ kéo em tới bệnh viện kiểm tra
sức khỏe toàn diện.” Khuất Vân uy hiếp.

“Không phải chuyện này.” Du Nhiên cuối cùng cũng mở
miệng: “Là vừa rồi khi anh trượt tuyết…”

“Ừ?” Khuất Vân chờ nửa câu sau của cô.

Du Nhiên giơ hai tay ôm mặt, xấu hổ nói: “Tần suất
khua tuyết vừa rồi của anh thật giống tần suất trên giường của anh hôm qua,
thật ít nói.”

Khuất Vân: “…”

Du Nhiên lại phủ thêm một màn sương nữa trên tuyết:
“Đồ ít nói hư hỏng.”

Khuất Vân: “…”

Gió lạnh phần phật, lưu chuyển giữa hai người, cuốn
lên một phiến lá, cộng thêm hai tiếng vù vù.

Khuất Vân hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Sắp
mười hai giờ rồi, đi ăn cơm trước đã.”

“Ăn cái gì?” Du Nhiên hỏi.

“Có thức ăn nhanh và thức ăn thường, cơm rang đi.”
Khuất Vân đề nghị.

Du Nhiên dừng bước, tay trái chống lên thân cây bên
cạnh, hai má ửng hồng, cười đen tối không gì sánh được.

“Lại sao vậy?” Khuất Vân hỏi.

“Anh nói cơm rang.” Du Nhiên nói.

“Vì vậy…” Khuất Vân đợi.

“…Đồ ít nói háo sắc.”

“…”

Năm phút sau, hai người tới nhà hàng ăn nhanh.

“Muốn ăn gì?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên dùng ánh mắt ai oán nhìn anh – để tránh xảy
ra án mạng giữa sân trượt tuyết, Khuất Vân cởi khăn quàng cổ của mình, quấn lấy
hơn một nửa gương mặt cô, khiến cô không cách nào mở miệng nữa.

“Thật xin lỗi, quên tình hình hiện tại.” Khuất Vân gỡ
khăn quàng cổ xuống, tiếp tục hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Cái gì nhiều năng lượng thì ăn cái đấy!” Du Nhiên nảy
sinh ý đồ ác độc.

Cô quyết định tăng cân thật nhanh, buổi tối đè chết gã
đàn ông dâm dê đê tiện Khuất Vân này.

“Đúng ý tôi.” Khuất Vân mỉm cười rời khỏi chỗ ngồi, đi
gọi đồ ăn.

Du Nhiên buồn chán ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Hệ thống sưởi trong cửa hàng đồ ăn nhanh mở lớn, hơn
nữa vừa rồi còn vận động đến trưa, Du Nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người đỏ tươi như lửa
lướt qua trước mắt Du Nhiên, cảm giác buồn ngủ của cô lập tức bốc hơi.

Đó là một cô gái, là một cô gái duy nhất mà Du Nhiên
gặp trong đời có thể hợp với màu đỏ như thế.

Tóc dài tới thắt lưng, như đang tung bay trong gió.

Màu da như tuyết, khiến không khí quanh gương mặt như
cũng nhu hòa đi nhiều.

Toàn thân cô ta, có một sự quyến rũ vô hạn đến mức có
thể tan chảy tất cả băng tuyết.

Du Nhiên nhớ, đó chính là cô gái mà Cổ Thừa Viễn đã ôm
vào lòng năm đó.

Thế nhưng, thời gian không ngừng trôi, cô ta đã không
còn quan trọng nữa.

Du Nhiên thu hồi ánh mắt, lại phát hiện không biết từ
bao giờ, Khuất Vân đã mang khay đồ ăn về tới bên cạnh cô.

Lúc này, ánh mắt của anh cũng đuổi theo người đẹp kia.

Du Nhiên nhận ra, đó không phải là ánh mắt ngạc nhiên,
Khuất Vân… có quen biết cô gái kia.

Đây là bài học thứ mười bốn mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên - Bạn cũ, đi đến đâu cũng gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận