Trương Trọng Nhân đang nhìn cô gái ngồi cách đó không xa, vẻ mặt tò mò. Chỉ cách 1 ngay mà gặp cô trong 2 nơi hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh khác nhau mà cách ăn mặt của cô cũng vậy.
Mấy hôm trước vừa vào miền nam công tác, tối hôm qua vừa hoàn thành xong 1 số việc nên muốn uống 1 ly café.
Không ngờ lại vào quán café nhìn thấy 1 cô gái đang hát 1 bài hát cùng đàn ghita, có thể nói giọng của cô ta rất hay, làm cho người ta cảm giác thoải mái, cùng với cách ăn mặt rất dụi dàng cùng với mái tóc dài thang ngang thắt lưng nụ cười yêu đời làm bao người đấm chìm trong sự trình diễn của cô ấy.
Nhưng không ngờ chỉ trong 1 đêm lại gặp được cô ấy thêm 1 lần nữa, đúng là trái đất tròn mà, hôm nay cô mặt 1 chiếc váy đen ôm sát người rất quyến rủ, máy tóc thẳng hôm qua giờ đã thành máy tóc gợn sóng,tuy môi cô không nở 1 nụ cười ngọt ngào như hôm qua nhưng không vì vậy làm mất đi sự hấp dẫn.
Hôm nay hẹn gặp người bạn trong quán bar đinh về nghỉ sớm bỗng nhiên thấy cô làm anh có cảm giác tò mò, nếu không phải vừa rồi thấy rõ mặt cô anh căn bản không nhận ra cô là cô gái dụi dàng hôm qua mình gặp.
Đang miên man suy nghĩ có nên qua làm quen cô không, thì có 1 người con gái hướng cô đi tới ngồi cạnh cô.
“sao hồi sáng nói với người ta hôm nay có chuyện mà, sao giờ gọi tớ ra đây, tưởng tớ là ai mà muốn kêu đến thì đên, muốn đi thì đi hả?’’vừa ngồi xuống Ái Vân đã làm 1 trận liên hồi, làm cô chưa kịp nói gì cả.
“tớ buồn muốn tìm người nói chuyện không tìm cậu thì tìm ai” cô đáp
“Nhật Vy, sao cậu uông rượu không phải cậu nói ngày mai đi công tác với anh Huy Cường sao”chưa kịp Nhật vy trả lời cô lại nói tiếp “ cậu bị dị ứng với những loại bia rượu mà, ngày mai cậu nổi đầy mẩn đỏ cho coi”
Nhật Vy bình thản trả lời như quen với tính cách của bạn mình , 1 người nói nhiều vô cùng “ tụi mình chia tay rồi, mình cũng đuổi việc anh ấy rồi”
Ái Vân bất ngờ “sao 2 người chia tay, mà hình như cậu là nhân viên anh ấy mà, có đuổi việc thì là anh ấy đuổi mới đúng chứ”
“cô ngốc này,mình đuổi việc anh ấy có nghĩa là mình xin từ chức đó”
“àh, ra là vậy! vậy còn chuyện chia tay là sao?”lần nữa chưa kịp nghe đối phương trả lời rồi lại tự đoán già đoán non “anh ấy có bạn gái khác hay cậu chán anh ấy rồi, mà không nếu cậu chán anh ấy rồi thì chia tay cậu phải vui hơn chứ,sao ngồi đây uống rượu được. không lẽ cậu mới về quê có mấy ngày mà anh ấy thật sự có người con gái khác sao”
Ái Vân nói 1 hơi rồi mới quay qua nhìn Nhật Vy tìm đáp án, nhưng nhận được là vẻ mặt đỏ lên nhu muốn nổi điên của Nhật Vy.
Trương Trọng Nhân thấy vẻ măt của cô tức giận thật đáng yêu miệng xuất hiện 1 đường cong khi thấy vẻ mặt đó, chỉ muốn lại chạm vào cái mặt đó thôi, nhưng anh gạt bỏ cái ý nghĩ đó trong đầu tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của 2 người đó.
Ái Vân thấy Nhật Vy không trả lời sốt ruột hỏi “ sao cậu không trả lời mình Nhật Vy”
Nhật Vy tức giận trả lời “ người như cậu ở quê mình là sớm bị tròng lòng heo rồi đó”
Ái Vân hơi lo sợ nói “ cậu nói gì mà ghê z” “ ủa mà đó giờ mình cũng xuống quê cậu mấy lần mà đâu nghe chuyện trồng lòng heo đâu, mà sao đồi làm vậy với mình chứ, mình phạm lỗi gì đâu chứ”
Nhật vy nhăn mài “ mình mới đặt ra để chừng trị những người nói nhiều như cậu đó, biết chưa”
“cái cậu này, người ta quan tâm mà vậy đó” Ái Vân uất ức rồi lại hỏi tiếp “ vậy giờ nói mình biết lý do được chưa hả?”
Nhật Vy buồn bả trả lời “bạn gái anh ấy trở lại. giờ mới phát hiện lúc trước là do anh trai cô ấy hiểu lầm Huy Cường nên không cho 2 người tiếp tục yêu nhau, còn ép Trúc Ly rời bỏ Huy Cường vì cho là Huy Cường không phải người tốt”
2 năm trước, lúc cô chưa vào làm thư ký cho Huy Cường, anh trai Trúc Ly mở 1 cửa hàng bán đò điện tử rất lớn, vì cho là quen biết nên hầu hết là nhập tất cả sản phẩm của công ty Huy Cường, nhưng không ngờ đối thủ cạnh tranh của công ty Huy cường tìm cách tráo đổi 1 số sản phẩm kém chất lượng, lần đó anh trai Trúc Ly rất giận dữ nên bắt cô ấy đi du học và cắt đứt mọi liên lạc với Huy Cường.
Còn Huy Cường vì cho là cô ấy phản bội khi nghe anh tìm đến cô thì thấy 1 người con trai khác ôm cô, thật ra đó chỉ là do anh trai của Trúc Ly dàn xếp thôi.
Tuần trước, lúc cô về quê thì cung đúng lúc Huy cường bắt được người đổi hàng cũng là người của đối thủ cạnh tranh của công ty, nên vô tình hóa giải được sự hiểu lầm.
Anh trai Trúc ly cũng nói tất cả sự thật về việc Huy Cường thấy người đàn ông khác ôm Trúc Ly.
Cô đem những gì Huy Cường kể cho coi nói lại cho Ái Vân nghe
“tội nghiệp cậu quá, rồi cậu chấp nhận kết thúc với Huy cường như vậy hả?”
“không như vậy thì phải làm sao giờ, cậu thừa biết là mình không thích dành giật với người khác mà, có lẽ Huy Cường chưa bao giờ thật sự yêu tớ”
“sao cậu nói vậy, Huy Cường nói với cậu vậy à”
“không, mình nhận ra điều đó từ khi mình thấy Trúc ly”
“là sao, mình không hiểu”
“cậu biết không, thật ra mình rất giống Trúc ly, lúc mình đến công ty phỏng vấn, Huy Cường lập tức nhận mình, mình còn tưởng là mình đẹp lại giỏi giang nên anh ấy liền nhận mình” Nhật Vy lắc đầu chán nản “đúng là mình tự giác vàng lên mặt mà”
“đừng nói vậy, cậu thật sự rất đẹp mà, cậu xem, hôm nay cậu như tiêu điểm của bar này vậy, nảy giờ có nhiều ánh mắt nhìn về hướng này lắm rồi đó”
Nhật Vy nhìn xung quanh đúng như lời Ái Vân nói, có rất nhiều người thấy cô quay đầu lại nhìn hướng ly rượu về cô mời nhưng Nhật Vy chẳng thèm để ý, giờ cô chẳng có tâm trạng đùa giỡn với những người này nữa, cô uống sạch ly rượu trong tay
“tại sao mình lại là cái bóng của người khác chứ”
“đừng buồn nữa, nhìn cậu như vậy mình không chụi nổi…. huhu” Ái Vân vừa nói vừa khóc
“cậu khóc gì z, người thất tình là mình chứ đau phải là cậu, sao cậu lại khóc” nhìn thấy bạn khóc vẻ mặt Nhật Vy khó hiểu
“tại mình thấy thương cậu thôi chứ bộ” Ái Vân uất ức nói
“cậu thương mình thì kiếm giúp mình 1 công việc đi, mình hiện giờ là người thất nghiệp rồi” cô buồn bã nói
Ái Vân tò mò hỏi “vậy cậu vào công ty thời trang của nhà mình làm đi”Ái Vân chợt nhớ ra 1 điều “anh Cường chia tay không cho cậu cái gì sao”
Nhật Vy biết rõ bản chất tham tiền của bạn mình mặt dù Ái Vân nhà rất giàu “ có chứ, anh ấy nói sẽ cho mình 1 số tiền nhưng mình không nhận, giờ mới thấy tiếc”
“ sao cậu không nhận, em gái cậu sắp lên đại hoc rồi, sẽ rất tốn tiền đó, hay để mình giúp cậu 1 phần nhe, mình cũng xem Nguyệt Vy như em gái mình vậy mà cậu không cần đi hát ở quán café nữa” Ái Vân tuy là người rất tham tiền nhưng nhà cô giàu có lại lấy được 1 ông chồng cũng không kém mấy nên đối với NHật Vy rất phóng khoáng.
Nhật Vy lắc đầu “mình lo được mà cậu yên tâm” rồi cô nói tiếp
“làm sao mình mặt dày mà nhận được, tuy anh ấy coi mình là cái bóng nhưng suốt nữa năm mình quen anh ấy, anh ấy đã cho mình rất nhiều thứ, như chiếc lắc tay này nè, trước lúc về quê anh ấy tặng mình đó, mình định trả lại nhưng đẹp quá không nở, mà tại sao phải trả, coi như phí chia tay đi”
Ái vân thở dài “lúc nào cần mình giúp thì cứ nói với mình mà phí chia tay chỉ có nhiêu đây thôi hả, có ít quá không”
“không đâu, còn có 1 chiếc xe nữa, nhưng cậu biết tớ đâu biết chạy đâu, anh ấy nói có thời gian sẽ tập cho mình chạy mà chưa có cơ hội thì game over rồi…haiz”
“cậu dúng là dỡ hơi,lớn chừng nay rồi còn không biết đi xe máy”
“mình biết đi xe đạp nhe”
“đúng là dồ nhát gan mà,chỉ có 1 lần tập chạy bị té thôi mà giờ không giám nữa, sợ cậu luôn”
“kệ tớ, tớ là người yêu thiên nhiên bảo vệ môi trường nên không thích đi xe máy”
Ái Vân bĩu mỗi vì lời nói bạn mình “bởi vậy từ khi xin vào công ty của anh Cường cậu liền chuyển nhà trọ lại gần công ty để tiện cho việc đi bộ chứ gì”
“cậu đúng là hiểu tớ, thật ra tớ biết anh Cường còn yêu Trúc Ly rất nhiều, tuy là lúc chưa hóa giải hiểu lầm anh ấy nghỉ Trúc ly phản bội anh ấy nhưng anh ấy đối xử với mình rất tốt, luôn quan tâm mình,mỗi lần cùng anh ấy đi dự tiệc anh ấy sẽ đi quần áo cho mình lúc bận thì chuyển tiền vào tài khoản của mình cho mình tự mua”
“ngoài tiền lương anh ấy còn chuyển cho mình thêm 1 khoản tiền, mặt dù mình nói không cần”
Ái Vân gật gật đầu “xem ra anh ấy cũng không tồi, nhưng chỉ tiếc là cậu với anh ấy chia tay rồi”
“bọn tớ quen nhau nữa năm nên tình cảm cũng không sâu đậm lắm, nên tớ sẽ cố gắng không buồn, mà tớ là ai chứ, đâu phỉa lần đầu tớ yêu đâu, việc này chỉ là chuyện nhỏ”
Nhật vy uống 1 hớp rượu rồi nói tiếp “Trúc ly là người con gái tốt, nếu tớ là anh Cường tớ cũng sẽ làm z, tớ biết mình chưa bao giờ có được trái tim người đàn ông đó, nhìn cô ấy rất thuần khiết, 2 người họ ở cạnh nhau rất xứng đôi, nên mình chỉ có thể chấp nhận thua cuộc”
“vậy giờ cậu tính sao”
“tính sao, thì giờ tìm việc làm mới thôi chứ sao giờ, mình không cao thể ở lại công ty để thấy 2 người anh anh em em trước mặt tớ, tớ sợ mình ganh tỵ sẽ làm chuyện không nên làm mất”
“nếu cậu làm được chuyện không nên tớ cũng mừng, chỉ biết nhường cho người khác” Ái Vân chống càm rồi nói tiếp “như tớ lấy người đàn ông mình yêu rồi sinh con ở nhà hưởng phúc của chồng không tốt sao”
“biết cậu là người hạnh phúc nhất rồi, thất tình mà gặp cậu nữa chứ, mau biến đi”
“sao cậu đuổi tớ hoài z”
Chưa kịp nghe câu trả lời thì điện thoại của Ái Vân reo:
“Alo..có gì không ông xã”, “được rồi em sẽ về ngay”.
Cúp điện thoại cô nhìn Nhật vy vẻ mặt lo lắng nói “xin lỗi, bảo bối của mình đột nhiên bị sốt mình không thể ở đây với cậu được, đừng buồn mình nhé”
“không sao cậu nhanh về đi, tí nữa mình tự về, đi đường cẩn thận nhe”
“uhm, cậu đừng uống nhiều quá đó” dứt câu Ái Vân liền chạy ra cửa
Nhìn bóng dáng cô bạn khuất dần Nhật Vy buồn bã uống tiếp, nếu cô được như cô ấy thì tốt rồi gia đình giàu có lại được hạnh phúc như ý muốn.
Nhưng cô cũng cảm thấy hạnh phúc tuy không ở gần cha mẹ nhưng họ rât yêu thương cô và cô cũng vậy. cô muốn kiếm tiền để lo cho em gái, vì ba mẹ đã cực khổ lo cho cô rồi, từ khi cô ra trường có rồi đi làm cô muốn thay ba mẹ lo cho Nguyệt Vy 1 phần.
Mãi suy nghĩ mà cô không nhận ra có 1 ánh mắt cách ngang bàn cô ngồi đang nhìn mình và đã nghe hết cuộc trò chuyện của cô.
Trương Trọng Nhân cảm thấy hứng thú với cô gái này, có thể thấy cô ấy rất đặc biệt, cảm giác này anh cung chẵng lý giải được, có lẽ cô ấy đẹp, quyến rũ và là người không đố kị chăng.
Quả thật Huy Cường không như những bạn trai trước của cô, anh không lợi dụng cô, không đòi hỏi như người đàn ông khác, có lẽ vì yêu Trúc Ly nên anh tôn trọng cô như tôn trọng Trúc Ly vậy, tuy cô thường cùng anh đi công tác nhưng họ không vượt qua giới hạn, anh thật sự là người đàn ông tốt, cô còn muốn có cung anh tiến xa hơn,nào ngờ.
“sao những người đàn ông tốt không tới lượt mình vậy, mình không tốt sao” tự lẩm bẫm cô lại uống thêm ly nữa.
Tương Trọng Nhân nghe vậy tự nhủ thầm (còn tôi nè)
Có nhiều chàng trai lại gần mời rượu cô nhưng cô chỉ cười rồi uống tiếp rượu của mình, không để tâm đến những gã đàn ông đó
Sau khi tính tiền cô loạn choạng say bước ra cửa không ngờ ở phía sau có 3 gã đàn ông theo sau cô.
Anh định đi về nghỉ sớm để mai còn về lại Nha Trang nhưng thấy cô ngồi uống rượu một mình không yên tâm nên muốn nhìn thấy cô bình an về nhà mới thôi, một phần anh cũng tò mò về cô muốn biết cô ở chỗ nào đễ sau này còn tìm được cô.
Thấy cô ra khỏi quán bar phía sau còn có người đi theo anh không an tâm theo sát cô hơn.
Cô chưa kịp gọi taxi thì bị 3 gã đàn ông xoay quanh, cô thật sự rất say mơ hồ phản kháng
“cô em xinh đẹp đi đâu vậy, đi chơi với bon anh đi”
Nhật Vy phất phất tay “biến đi”
“nhìn em anh chảy cả nước miếng”
1 tên đột nhiên giữ lấy tay cô làm cô hoản hồn la lên kêu cứu “buông ra, cứu với có ai không”
“đã nữa đêm rồi còn ai đâu mà em kêu, đi với anh em sẽ vui mà”
Vừa nói hết câu 1 cú đấm vô mặt làm hắn ngã nhào xuống đất, anh kéo cô vào lòng thoát khỏi 2 tên kia. 2 tên kia đỡ gã bị đánh lên nhìn về Truơng Trọng Nhân “không phải việc của mày, mau biến đi, định giành gái với bọn tao hả”
“rồi sao, tụi mày định làm gì tao” câu trả lời kèm theo nụ cười khinh bỉ làm cho bọn chúng điên lên, cả 3 nháy mắt rồi cùng xông lên.
“cô đứng ngoan ở đây biết chưa” vừa dứt câu buôn cô ra thì cô đã ngã phịch xuông đất, anh chỉ biết thở dài 1 hơi “haiz…”
Vài phút sau, cả 3 tên nằm trên đất kêu la “tụi mày cút đi hay để tao nhờ cảnh sát lại đỡ tụi mày”
Nghe cảnh sát cả 3 liền co chân mà chạy không giám quay đầu lại.
Anh nhìn thấy cô nằm dưới đất mà ngủ ngon lành không khỏi lắc đầu “tiếc cho cô không nhìn thấy anh hùng cứu mỹ nhân rồi”
Anh cõng cô quay lại lấy xe vì không biết nhà cô ở đâu nên đưa cô thẳng về khách sạn
Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại dụi dụi mắt thấy trần nhà xa lạ, hồi tưởng với kí ức tối hôm qua khi bị 3 gã đàn ông quay quanh cô sợ hãi la lên 1 tiếng “a.aaaaaaaaaaaa……”
Anh đang nằm trên sôpha nghe tiếng la của cô hoản hồn rớt từ sopha xuống “bịch”.
Anh còn buồn ngủ do tối qua vừa đem cô vào phòng là cô ói hết lên người anh, lúc anh đứng ngay người chưa biết gì thì cô lại mở miệng chê anh “ anh hôi quá, sao lại có người ở dơ như anh chứ, tôi muốn đi đánh răng”, vừa nói dứt câu cô lại ngã xuông ngũ tiếp.
anh tức muốn xì khói lỗ tai còn cô thì ngủ ngon lành.
Anh đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ sau đó mới ra bế cô lên giường, lúc cô còn thiều thào “Ái Vân, cảm ơn cậu, sao hôm nay cậu khoe vậy”
Trời ạ! Cô coi anh là bạn của cô “từ khi cậu lấy chồng tụi mình không ngủ chung, hôm nay ôm cậu ngủ cái coi nè” cô vừa nói con tay thì đã ôm anh cứng ngất.
“cái cô gái này, ôm gì mà chặt vậy không biết, mau bỏ tay ra đi” sau 1 hồi Nhật Vy ngủ say anh mới gỡ tay cô ra khỏi người mình được.
sau đó anh phải đi tắm nước lạnh 1 lần nữa mới nằm trên sopha ngủ được lúc ấy cũng 3 giờ sáng rồi
“cô la gì vậy hả? yên lặng cho tôi ngủ coi” anh bò lên sopha rồi quyết định ngủ tiếp thì cô lớn giọng hỏi“anh là ai sao lại ở cùng tôi” “anh có làm gì tôi không?”
Anh vẫn nhắm tịch mắt mà trả lời “cô nghĩ thữ coi”
Vừa nghe câu trả lời chưa kịp suy nghĩ cô khóc ầm lên “huhuuhu”
Anh tức giận bật ngồi vậy “cô khóc cái gì”
“anh ăn sạch hết của tôi, tôi giết anh” vừa nói cô từ trên giường nhảy xuống trước mặt anh cầm cái gối anh liên tục đánh anh
Anh giữ chặt cái gối trong tay Nhật Vy “cô hai à! Tôi không làm gì cô hết, cô nhìn quần áo trên người cô còn nguyên vẹn có thiếu cái nào không, suốt đem tôi ngủ ở sopha không có làm gì cô hết”
“thiệt không” lúc này cô mới nhìn lại quần áo trên người liền thở phào nhẹ nhỏm
“sao trên đời lại có người đàn ông tôt như anh nhỉ, cả đêm ở cùng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì” Nhật Vy nhìn anh thắc mắc
“cô muốn z lắm àh, biết vậy hôm qua tôi cứu cô xong rồi làm thịt cô luôn rồi”
Cô nhớ ra được điều gì liền thốt lên “oh.. anh là người cứu tôi tối qua đúng không”
Anh cười đắt ý gật đầu vì cô còn nhớ mình là người cứu cô
“cảm ơn anh nhe. Hihi”
“sao hồi nảy ai còn muốn lấy mạng tôi mà”
“là hiểu lầm thôi, tôi biêt anh không nhỏ mọn vậy đâu đúng không”
“tạm tha cho cô đó”, “chờ tôi 1 chút chúng ta cùng đi ăn sáng”
Lúc nghe ăn sáng thì đúng lúc bụng cô cũng kêu “hihi, xấu hổ quá, thôi không cần phiền anh, tôi về đây”
“cô định đi đâu, tôi chưa tính sổ cô chuyện tối qua mà cô tính bỏ chốn hả”
“chuyện gì”
“tôi bảo đợi tôi” anh nhìn cô 1 cái rồi đi vào tolet.
Cô ngồi đợi anh 5 phút thì anh đi ra lúc này cô mới nhìn kĩ anh, anh cao khoang 1m78 thân hình chắc khỏe, gương mặt ưu tú, cô nhìn đến ngay người thì anh đột nhiên đén gần cô “chảy nước miếng kìa, người như cô không biết dưới quê cô có bị tròng lòng heo không nữa”
Cô bất ngờ lấy tay chùi miệng “anh mới chảy nước miếng á. Sao anh biết trong lòng heo, anh nghe tôi nói chuyện đúng không”
“chỉ vô tình đi ngang qua thôi, không thì làm sao cứu cô được”
“xấu xa, dám nghe lén tôi nói chuyện, đúng là bà tám mà, tôi nghi ngờ giới tính anh lắm nhe”
“cô muốn thử không,tôi sẽ cho cô kiểm định”
“tôi..”
“thôi không nói với cô nữa, rữa mặt đi tôi đợi”
Khi cô rữa mặt trang, tha thêm tí son, chải tóc gọn gàng nhìn cô thật hấp dẫn mặt dù trên mặt cô có vài nốt đỏ nhưng cũng làm anh ngây người
“tới lượt anh chùi nước miếng kìa, như chưa từng thấy người đẹp bao giờ”
Anh không tức giận mà chỉ cười rồi mở cửa cùng cô xuống khách sạn. giờ cô mới để ý là khách sạn này rất sang trọng. hai người ngồi vào bàn gọi món ăn
“mặt cô không sao chứ” tối qua có nghe nói cô bị dị ứng nhưng không nghĩ lại nỗi nhiều như vậy “có cần mua thuốc cho cô không”
“không cần,tí tôi về nhà uống, ở nhà tôi có chuẩn bị sẳn rồi,lần này nổi hơi nhiều vả lại hơi nhứa tí thôi”
“tôi đâu có hối cô đâu sao cô không tấm”
“anh àh, là do tôi bị dị ứng chứ không phải ở dơ”
“tôi chọc cô thôi” nhìn mặt cô tức giận anh không nghăn được nụ cười
“thật sự cảm ơn anh chuyện tối qua, anh muốn tôi báo đáp như thế nào” cô cảm nhận anh không phải là người có ác ý
“không cần đâu” tuy muốn nói cô lấy thân báo đáp đi nhưng anh không nói được sợ cô sẽ nhìn anh bằng con mắt khác.
“không được anh đã giúp tôi mà, tôi không muốn thiếu nợ người khác”
Anh suy nghĩ rồi bỗng mín môi cười nói “ z cũng được, nhà tôi cần 1 người dọn dẹp hàng tuần, muốn báo đáp thì cô tới giúp tôi đi”
“được, chuyện nhỏ, mà nhà anh lớn không”
“cũng nhỏ thôi cô cứ yên tâm”
“vậy cuối tuần tôi sẽ tới. hihi.. ủa sao anh không ở nhà mà ở khách sạn” giờ cô mới nhận ra hốt hoảng hỏi “anh đừng nói với tôi là nhà anh không phải ở thành phố này nhe”
Trọng Nhân vỗ tay tán thưởng “đúng rồi, cô đã đáp ứng dọn nhà cho tôi rồi đó”
“nhưng nhà anh ở đâu”
“thành phố Nha Trang”
“hả, cách tới mét trăm km lận, mỗi lần tôi dọn nhà cho anh thì tôi phải đi xa vậy hả”
“nếu cô muốn thì dọn ra đó luôn cũng được”
Nhật Vy vẻ mặt nghiêm túc nói“anh đang nói giỡn àh, không vui”
“tôi nói thật, tôi đang cần 1 thư ký mà tôi biết cô cũng đang thất nghiệp không phải sao, cô có muốn lầm không”
“lương tháng bao nhiêu, nếu tôi dọn dẹp nhà cửa cho anh anh có trả lương cho tôi không”
“tôi không bạc đãi nhân viên của mình đâu 8 triệu, dọn dẹp tính riêng, thêm tiền thưởng,được chứ”
“nhưng tôi không có chỗ ở”
“cô ở nhà tôi, dù gì cũng còn phồng trống”
“không được”
“ z cô ở tạm vài ngày rồi tôi tìm chổ nào gần công ty cho cô”
“anh có làm ăn trái phép gì không hay lỡ đem tôi đi bán rồi sao tôi biết”
"muốn làm gì cô hay muốn bán cô thì tối qua tôi đã làm rồi, con đây là danh thiếp của tôi”
“công ty vận chuyển Trương Nghĩa” cô nhìn tấm danh thiếp rồi hướng anh trả lời “để tôi suy nghĩ đã”
“cô suy nghĩ đi rôi tối cho tôi hay, sáng mai tôi về lại nha trang, vì cô mà tôi hoản lại 1 ngày đó”
“xin lỗi, tôi biết anh là người tốt mà”
“z hôm nay cô làm hướng dẫn viên cho tôi đi”
“ok, hôm nay tôi rảnh mà anh phải đợi tôi về thay đồ đã”
“uhm, vậy cô ăn đi rồi tôi đưa cô về”
“uhm… mà quên tôi chưa biết anh tên gì?”
“tôi tưởng cô quên luôn rồi chứ, tôi là Trương Trọng Nhân, giám đốc công ty Trương Nghĩa năm nay 28 tuổi”
“àh, còn tôi là Nguyễn Nhật Vy 24 tuổi, hiện đang thất nghiệp”
Cô bất tay anh cùng với màn chào hỏi làm cả hai bật cười
Cô không biêt tại sao cô lại tin tưởng anh, không hề đè phong vì với anh chẳng lẽ tại tối qua anh cưú cô, mặt dù mới biết anh nhưng cô có cảm giác rất thoải mái khi ở cạnh anh
Anh đi lấy xe đưa cô về nhà thay đồ, cô ngồi trên xe hỏi anh “ anh không mướn tài xế à, bình thường tôi thấy những người có chức vụ cao như anh thường không tự láy xe”
“không, tôi thích tự lái xe”
“hôm nay anh muốn đâu”
“tùy cô, nếu cô đừng bán tôi là được rồi”
Nhật Vy nghe anh nói liền cười “tới nhà tôi rồi, anh đợi tôi chút nhe”
Đợi khoảng 20 phút cô từ trong 1 con hem nhỏ đi ra, cô mặt quần jean áo thun khoát 1 cái áo khoát jean rất đơn giản cùng với đôi giày thể thao rất năng động
“đi thôi”
“người ngoài nhìn không biết cô mới bị thất tình đó”
“là tại anh ấy không biết giá trị của tôi”
“chúng ta đi vườn trái cây nhe” thấy anh gật đầu cô lại hỏi “anh vô đây công tác hả”
“uhm, hôm qua vừa xong, tôi vô đây mấy lần nhưng điều làm việc xong rồi vê không kịp đi đâu hết”
“z là nhờ tôi đó, àh anh có biết chạy xe máy không”
“đừng nghĩ ai cũng nhác gan như cô”
“anh đúng là nhiều chuyện còn giám nói đi ngang qua, thật ra thì anh nghe chúng tôi nói chuyện hết đúng không”
“thì tôi đi ngang qua rồi tình cờ ngồi ngang bàn cô thôi, tại 2 người nói chuyện lớn quá”
“mặc kệ, cũng không phải là chuyện bí mật gì, vậy tối nay chúng ta đi xe máy nhe”
“được thôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...