Những giọt mồ hôi túa ra trên trán theo từng cơn quặn thắt chảy dọc xuống gương mặt cậu, mà đôi tay cậu thì ngày càng trở nên tê cóng.
Thị Dĩ Thành sốt sắng hỏi dồn: “Việt Việt, em làm sao vậy? Em thấy sao rồi? Việt Việt, mau nói anh nghe, nói cho anh nghe đi Việt Việt.”
Thiên Việt vật vã chỉ tay về phía tủ quần áo nói: “Trong ngăn kéo, có thuốc.”
Dĩ Thành vội vàng nhào tới mở ngăn kéo ra, ngay phía ngoài cùng, quả nhiên có để một lọ thuốc, Dĩ Thành lấy ra xem, là thuốc điều trị viêm túi mật.
Dĩ Thành rót nước, nhưng còn chưa kịp đưa thuốc tới cho Thiên Việt, đã thấy cậu bụm miệng, lăn xuống giường, lảo đảo chạy vào toilet.
Khi Dĩ Thành đuổi theo tới nơi, thì Thiên Việt đã khóa cửa từ bên trong rồi, chỉ nghe thấy tiếng cậu ta nôn thốc nôn tháo bên trong, Dĩ Thành sốt ruột lắm nhưng cũng chỉ có thể đứng bên ngoài xoa tay liên tục, sau đó áp sát vào cửa réo gọi inh ỏi, Việt Việt, Việt Việt, Việt Việt.
Thiên Việt chật vật đứng thẳng người dậy, giật nước dội sạch bồn cầu, rồi sau đó hứng nước sạch đầy bồn rửa tay, vục mặt vào, nước lạnh ngắt, trong đêm giá rét như ngấm vào tận xương, bờ vai Thiên Việt run rẩy không ngớt.
Đến khi ngẩng đầu lên, nước lạnh chảy dọc xuống trên gương mặt, một dòng chất lỏng nong nóng hòa vào đó, cùng lăn khỏi gò má.
Thiên Việt chậm chạp mở cửa ra, Dĩ Thành vội nhào tới đỡ lấy thân hình liêu xiêu sắp ngã của cậu.
Anh bế Thiên Việt về lại giường, giúp cậu uống thuốc.
Một lúc sau, tình trạng của Thiên Việt mới thuyên giảm.
Dĩ Thành cũng không dám quay về phòng mình mà ngủ, cứ ngồi ngay cạnh giường ôm lấy cậu.
Hai mắt Thiên Việt mở thao láo nhìn anh, hình như cơn buồn ngủ của cậu biến đâu mất tiêu rồi.
Dĩ Thành từ tốn hỏi han: “Việt Việt, sao em lại viêm túi mật vậy?”
Thiên Việt hơi nghiêng mặt đi, đưa mắt nhìn về phía những hình vẽ trang trí nho nhỏ trên thành giường, ngôi nhà nhỏ nằm giữa non xanh nước biếc, có cánh cửa gỗ hệt như trong kỷ niệm tuổi thơ của cậu.
Thiên Việt đáp: “Chẳng có gì đáng lo ngại đâu.
Em từng đọc qua vài tài liệu, trong đó bảo rằng người dân sống ở lưu vực sông Trường Giang, đa phần đều mắc chứng bệnh vặt này, có lẽ là do nguồn nước có vấn đề.”
Dĩ Thành nói: “Nghe nói bệnh viện Huyền Vũ nhận thực hiện một loại phẫu thuật, không cần mổ cũng lấy sỏi ra được, nên sẽ đỡ đau hơn, để hôm nào anh đưa em đi khám nhé.”
Thiên Việt quay đầu lại, dưới ánh đèn vàng vọt, nỗi xót xa hiện rõ trên gương mặt Dĩ Thành.
Thiên Việt bỗng thấy lòng nhẹ tênh, cậu dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh, cảm nhận những vết chai sần trên đó: “Yên tâm đi, anh Dĩ Thành.
Bệnh của em nằm ở ống mật, loại phẫu thuật đó, chẳng giúp ích gì được đâu.
Cũng không nghiêm trọng lắm, không cần phải lo lắng như vậy.”
Cơn đau qua đi, để lại cảm giác mệt mỏi rã rời, trong giấc ngủ chập chờn, thứ duy nhất cậu nhận thấy được là bàn tay của Thị Dĩ Thành, không ngừng vỗ về từ màng tang lên đến tóc cậu, như thể chỉ cần làm vậy liền có thể xua đuổi mọi bệnh tật vậy.
Thiên Việt mông lung suy nghĩ, giá như, bốn năm trước, người mà mình gặp được là anh Thị Dĩ Thành thay vì Kế Hiểu, thì tốt biết mấy.
Giá như, trong cuộc đời này mình chưa từng gặp phải Kế Hiểu, thế thì tuyệt xiết bao.
Bốn năm trước, khi đó Thiên Việt vừa đậu đại học chưa được bao lâu, mẹ cậu nói, lên đại học rồi, là phải ra riêng ở, mấy thứ chi phí như tiền học này nọ, con phải tự mình lo thôi, cha con năm xưa cũng vậy đấy, không ngửa tay xin một đồng nào từ gia đình.
Cha thì vẫn cái bản mặt lạnh tanh không chút biểu cảm kia.
Đối với việc này, từ lâu Thiên Việt đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Nhà thì mới được xây sửa lại, hơn nữa khi đó, cậu cũng đã nắm được bí mật của gia đình mình, cậu thừa biết cha sẽ không đời nào gửi tiền nuôi cậu học đại học.
Còn mẹ ư, cậu nghĩ, mẹ, làm gì còn ai hiểu rõ hơn cậu về lối sống xa hoa hào nhoáng của bà chứ.
Một năm bốn mùa đều phải dùng tổ yến và bột ngọc trai, bất kì bộ trang phục hay món phụ kiện nào của bà, cũng đều hết sức tinh xảo, mà cũng không kém phần đắt đỏ.
Trong tư tưởng của bà, thứ gì cũng phải đạt đến đỉnh cao của sự hoàn mỹ, bà thậm chí còn từng mua cho Thiên Việt một cái áo len không tay nhỏ xíu trị giá đến hơn ba trăm tệ, mà Thiên Việt lúc đó đang tuổi ăn tuổi lớn, nên mới mặc được đúng một quý là chật căng rồi.
Kể từ năm ấy, Thiên Việt đã bắt đầu đi làm thêm.
Công việc đầu tiên cậu kiếm được, là dạy thêm tiếng Anh cho một bé gái sáu tuổi.
Ngay buổi học đầu tiên, khi mẹ cô bé biết được rằng, cậu chơi piano rất giỏi, liền quyết định tăng thêm lương cho cậu, để cậu song song dạy kèm cả piano cho cô bé.
Thiên Việt cảm thấy mình thật may mắn làm sao.
Trong lúc đám bạn học của cậu còn phải chạy đôn chạy đáo tới nhiều địa điểm dạy thêm khác nhau, thì cậu đã lập tức tìm được cả hai công việc ở cùng một gia đình, hơn nữa, thù lao cũng rất hậu hĩnh.
Nhưng cậu lại hoàn toàn không ngờ tới, con nhóc kia không chỉ vụng về mà còn nghịch như quỷ.
Cha nó làm bác sĩ chuyên khoa tim mạch ở một bệnh viện, mẹ nó cũng công tác ở cùng bệnh viện, với chức vụ y tá trưởng.
Như biết bao gia đình có điều kiện khác, họ đều ra sức mong mỏi con gái mình thành tài.
Bất luận thế nào họ cũng quyết không chấp nhận đối diện với sự thật rằng chỉ số thông minh của thiên kim nhà mình vốn không được cao.
Thiên Việt phát hiện ra, tuy cậu đã phải bỏ ra biết bao nhiêu thời gian cũng như công sức, nhưng dù có cố gắng tới đâu cũng bó tay trong việc dạy cho con bé này học thuộc hai mươi sáu chữ cái, hai tháng trôi qua, mà nó cũng chỉ nhận mặt được chưa tới mười chữ cái thôi.
Trình độ giao tiếp thì ôi thôi dở hết nói nổi luôn, nó rặn mãi cũng không đọc được một từ đơn hay câu ngắn nào cho trôi chảy ra hồn cả.
Việc luyện đàn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, nó chuyên môn dùng mấy ngón tay mũm mĩm cố sức đập ầm ầm lên các phím đàn, làm phát ra một tràng tiếng ồn chói tai.
Thiên Việt nhắc, coi chừng bị thương ngón tay đó, còn răn đe rằng phím đàn cũng dễ hư hỏng lắm.
Con bé lườm cậu một cái sắc lẻm rồi trả treo: “Em cứ thích phá hư đấy thì sao.
Hư rồi mới vui cơ.” – Nói xong, liền sập nắp đàn xuống thật mạnh, nghe một cái rầm.
Thiên Việt giật mình điếng hồn.
Mẹ con bé liền trách móc cậu: “Tiểu Thẩm, đóng nắp đàn kiểu đó nguy hiểm lắm, nhỡ đâu làm dập tay con bé thì sao.”
Thiên Việt có mấy lần định phân bua với bà, nhưng rồi vẫn chẳng nói chi.
Thiên Việt khuyên cô bé: “Kế Y, hay là, chúng ta chuyển sang học tiếng Anh đi nhé?”
Kế Y đáp: “Em cóc thích học, anh chỉ cần dạy em làm sao để nói em yêu anh bằng tiếng Anh là được rồi.”
Thiên Việt ngớ người ra: “Kế Y, nếu để mẹ em biết, bà sẽ mắng anh đấy.”
Kế Y ngoẹo đầu dòm cậu: “Em mặc kệ, anh nhất định phải dạy cho em.
Bằng không, em sẽ mách mẹ rằng anh không dạy đàng hoàng, cho mẹ đuổi việc anh luôn!”
Thiên Việt hỏi: “Em muốn học mấy cái này làm gì?”
Kế Y nói: “Lớp em có một bạn tên Bạch Tuấn Phi đẹp trai lắm, em muốn nói với bạn ấy là em thích bạn ấy.
Mau, dạy cho em lẹ lên!”
Thiên Việt còn đang do dự, thì cô nhóc đã nôn nóng túm tóc cậu, mấy ngón tay ngắn ngủn múp míp ghị mạnh lấy tóc cậu.
Bất thình lình, con bé buông vội đầu cậu ra, reo lên ầm ĩ: “Cha, chú!” – Xong rồi chạy như bay ra ngoài cửa.
Sau lưng cha con bé, là một gã đàn ông.
Vóc người cao ráo, hơi gầy, diện vest đóng thùng hết sức chỉnh tề, gương mặt vô cùng vô cùng tuấn tú, từng đường nét đều hoàn hảo như một pho tượng.
Kế Hiểu chỉ vừa liếc mắt một cái liền để ý ngay tới cậu trai kia, cậu ta mặc một chiếc áo sơmi cotton giản dị, màu xanh da trời, bên trong là một chiếc áo thun trắng trơn cổ tròn.
Nom cũng giống như bao sinh viên bình thường khác.
Chẳng qua, ở cậu trai này lại có một nét thanh tao rất đặc biệt, lặng lẽ toát lên từ trong khí chất mộc mạc thuần khiết, như chính vùng đất núi bạc nước đen quê cậu.
Kế Hiểu chú ý đến đôi tay đang đặt trên đầu gối của cậu, những ngón tay thuôn dài, khớp xương mảnh dẻ, móng tay được cắt rất ngay ngắn gọn gàng.
Đó là lần đầu tiên Kế Hiểu gặp mặt Thẩm Thiên Việt.
Tối hôm đó, Kế Hiểu và Thiên Việt cùng nhau rời khỏi nhà của anh trai Kế Hiểu.
Trên đường về, Kế Hiểu mỉm cười nói: “Cậu tên Thẩm Thiên Việt đúng không.
Vậy tôi gọi cậu là Thiên Việt được chứ?” – Gã khẽ mỉm cười – “Cậu đến làm cho gia đình anh tôi, chắc là bị ức hiếp dữ lắm nhỉ.
Con bé Kế Y đó, chẳng phải dạng ngoan hiền dễ bảo gì đâu.”
Thiên Việt nghiêng đầu sang, liếc nhìn gã ta.
Khuôn mặt của Kế Hiểu, còn hiền hòa hơn cả vầng trăng.
Ở cự ly gần, đôi mắt đa tình của gã híp cả lại, không biết là vô tình hay cố ý, mà ngay phía sau rèm mi dày rậm ấy, là ánh nhìn đầy lả lơi đong đưa đến bên cậu.
Chẳng hiểu vì sao Thiên Việt bỗng dưng đỏ bừng mặt mày, lí nhí đáp lại: “Thật ra cũng chẳng có gì, con nít…”
Kế Hiểu nói: “Bà chị dâu này, tôi cũng không ưa gì mấy.
Xuất thân của chị ta, không được tốt lắm.
Một đứa con gái dân tỉnh lẻ, luôn ôm mộng tưởng thoát khỏi cái mác quê mùa, nhưng kiểu gì cũng không giấu nổi sự bần hèn.
Tôi vẫn luôn cho rằng, cuộc hôn nhân này của anh tôi, quá sơ sài ẩu tả rồi.”
Thiên Việt lẳng lặng lắng nghe, cũng không bình phẩm gì.
Kế Hiểu nghĩ, quả nhiên là con nhà có học, nên mới hiểu được rằng không nên nói xấu sau lưng người khác, cho dù trong lòng đã biết tỏng.
Khóe môi Kế Hiểu từ từ nhếch lên.
Từ sau đó, Thiên Việt liền thường xuyên gặp lại Kế Hiểu, có đến hai lần cậu phát hiện ra Kế Hiểu ấy thế mà lại cố tình đứng dưới lầu chờ cậu ra.
Rồi tiễn cậu về đến tận nhà.
Thiên Việt cũng rất hay được nghe anh trai và chị dâu Kế Hiểu kể về chuyện của gã.
Cậu nhận ra một điều ra rằng, xung quanh Kế Hiểu, có vô số cô nàng chết mê chết mệt gã, nhưng hình như gã đều không ưng ai cả, trong đó có một cô, thậm chí còn vì bị gã từ chối mà từng tự sát nữa.
Chuyện chỉ mới xảy ra cách đây có mấy hôm thôi.
Một tối nọ, Kế Hiểu lại đứng dưới đất chờ Thiên Việt.
Trên đường về, Kế Hiểu đột nhiên mở miệng nói: “Chắc cậu cũng nghe được từ chỗ chị dâu tôi rồi nhỉ?”
Thiên Việt ù ù cạc cạc đáp lại: “Gì cơ ạ?”
Kế Hiểu dần sà tới gần, ghé sát vào bên tai Thiên Việt thỏ thẻ: “Thiên Việt, sự thật không phải như vậy đâu, chỉ là, tình cảm của cô ấy, tôi không thể đáp lại được.
Em có hiểu không, Thiên Việt, anh không thể nào, thích phụ nữ được.”
Thiên Việt chợt cảm thấy khiếp hãi tột độ, có cái gì đó, ở ngay bên cạnh, đang rục rịch ngoi dậy, đang cố thoát ra khỏi kén, như chỉ cách một tờ giấy mỏng, hiện lên rõ rệt ngay trước mắt.
Thiên Việt cúi gằm mặt, hốt hoảng đáp: “Đến nơi rồi.
Em vào đây.”
Cánh tay bị níu lại, cả người bị xoay trở về, tay bị kềm chặt sau lưng, Thiên Việt chỉ mới kịp nghĩ đến chuyện, không ngờ anh ta lại mạnh đến vậy.
Nụ hôn nóng bỏng ướt át của Kế Hiểu đã lập tức tập kích cậu.
Trong suốt quãng thời gian sau đó, những lúc đớn đau, những lúc khổ sở, những lúc ân hận, những lúc sợ hãi, trong đầu Thiên Việt đều chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ, phải chi, ngày hôm ấy, không về chung lối với gã ta thì đỡ biết mấy, phải chi sau lần đó, không quá gần gũi với gã ta thì hay làm sao, phải chi ngày hôm ấy, kiên quyết đẩy gã ta ra thì còn gì bằng, phải chi trong rất nhiều ngày sau đó, không còn thấy ăn năn nữa thì tuyệt đến nhường nào.
Thế nhưng, có rất nhiều việc, không cho phép cậu khước từ, không cho phép cậu hối hận, không cho phép cậu làm lại từ đầu.
Cứ thế không ngừng bước tiếp, đến khi không thể quay đầu lại được nữa thì thôi.
Thiên Việt trằn trọc trở mình giữa vòng kìm kẹp của cơn buồn ngủ và nỗi khổ tâm chẳng nói được thành lời, cậu chỉ biết siết thật chặt lấy tay Thị Dĩ Thành, như thế đó, là lối thoát duy nhất dành cho cậu.
- Hết chương 13-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...