Sáng hôm sau lúc Bạch Chỉ thức giấc, Triệu Bắc Hành đã đi đâu mất biệt.
Cậu mở điện thoại ra xem, gần 10 giờ sáng rồi.
Bạch Chỉ vội mặc quần áo, rửa mặt đi ăn cơm.
“Dậy rồi à con? Cơm bác để trong nồi cho ấm, con ăn nhé?” Mẹ Triệu nhấc nắp nồi lên, định dọn cơm ra cho Bạch Chỉ.
“Con tự làm là được rồi ạ.” Bạch Chỉ đỏ mặt, vội bước tới.
“Thằng Hành bảo con khó chịu trong người, bị cảm hả? Hay để bác lấy thuốc giảm đau cho con uống nha?”
“Dạ con… Con không sao ạ.” Cũng tại Triệu Bắc Hành vần vò cậu cả đêm qua nên cậu mới dậy trễ thế này đây.
“Anh Hành đâu rồi bác?”
“Nó đi mượn xe với bác trai rồi.
Qua bên Đại Đồng Câu vướng cái đường đèo khó đi ô tô lắm, lấy cái xe gắn máy đi cho tiện con ạ.”
“Dạ.” Bạch Chỉ đang ăn nửa chừng thì thấy Triệu Bắc Hành cưỡi con Yamaha màu đỏ kiểu cũ về.
“Ăn nhanh đi anh dẫn đi chơi~” Triệu Bắc Hành hào hứng đi vào.
Đã bốn năm năm rồi anh không chạy xe máy, cảm giác ngồi cầm lái đúng là sướng hơn con xế hộp nhiều.
“Dạ.” Bạch Chỉ nhanh chóng và cơm còn sót lại, dọn dẹp bàn ghế rồi ra ngoài.
“Ngồi cho chắc, ôm eo anh.” Triệu Bắc Hành kéo đôi tay nhỏ xinh của cậu vòng quanh thắt lưng mình.
Bạch Chỉ dựa vào người anh, bắt đầu sờ mó lung tung, Triệu Bắc Hành bật cười: “Đằng sau hết đau rồi hay gì?”
Đêm qua không biết ai cứ khóc lóc van xin chồng ơi tha cho em đi mà nữa nhỉ?
“Ứm~” Bạch Chỉ ngồi nghiêm chỉnh lại ôm eo anh, hai người bắt đầu di chuyển.
Từ xóm Hậu Bối Câu đến Đồng Đại Câu đi khoảng 30 cây số, đường đèo là chủ yếu.
Hồi những năm 90 nơi này còn chẳng có đường lộ, muốn đi chỉ có cuốc bộ băng rừng mà thôi.
Giờ người ta đã tráng đường xi măng nhưng vẫn có đoạn gập ghềnh, lái xe không khéo là vướng lại ngay.
Dọc đường đi Bạch Chỉ ố á không thôi: “Anh Hành ơi kia là gì đó ạ?” Ven đường có cây dại mọc mấy trái nhỏ màu cam nhìn vô cùng thích mắt.
Triệu Bắc Hành cười tà, dừng xe lại: “Em hái ăn thử đi.”
“Ăn được không ạ?” Bạch Chỉ lon ton chạy lại hái một vốc đem về.
“Ăn được.”
Bạch Chỉ vặt trái nhai thử, cậu nhăn mặt vì quá chua.
“Hahahahahaha chua đúng không?”
Bạch Chỉ níu áo Triệu Bắc Hành lại hôn, để anh cùng nếm vị chua trên đầu lưỡi mình: “Anh thử thì biết.”
Nhưng Triệu Bắc Hành chỉ cảm nhận được vị ngọt! Chẳng qua anh ngại đang ở ngoài đường thôi, bằng không anh còn muốn hôn Bạch Chỉ thêm vài phút nữa.
Hai người quấn quít hồi lâu cũng buông nhau ra, nhịp thở trở nên dồn dập.
“Đồ xấu xa, chua lòm mà anh còn bảo em ăn thử.” Bạch Chỉ vất trái cây dại đi.
“Đây là táo dại đã chín nên có màu đỏ thôi, hồi nhỏ tụi anh cũng hái ăn hoài.”
Hai người tiếp tục đi, dọc đường toàn những cây xanh nhìn mà thư thái trong lòng.
Gió mơn man thổi qua, đầu óc Bạch Chỉ như được giải phóng, cậu dang rộng tay la to: “Aaaaaa~”
Triệu Bắc Hành cả kinh, vội chụp eo cậu lại: “Ngồi đàng hoàng không là anh bỏ lại bây giờ.”
“Anh Hành ơi!”
“Sao?”
“Em yêu anh, rất rất yêu anhhhh!” Bạch Chỉ bỗng muốn thổ lộ.
Cậu thật sự rất yêu Triệu Bắc Hành, yêu đến mức cậu đã nghĩ một cách tiêu cực rằng, nhỡ hai người mà chia tay chắc cậu không còn động lực sống tiếp mất.
Triệu Bắc Hành cười: “Ngố luôn rồi, sao tôi có bà vợ ngố dữ vậy trời.”
***
Lúc hai người đến Đại Đồng Câu thì đã gần mười một giờ.
Ban đầu Bạch Chỉ còn thấy ngồi xe máy cũng vui chứ bộ, nhưng đi thêm một lúc bé Điệu chính thức được nếm mùi đau khổ.
Đường đèo gập ghềnh khiến th@n dưới vừa cày cuốc hôm qua của cậu bị chấn động, đau phát khóc lên được.
Bạch Chỉ đấm một phát lên lưng Triệu Bắc Hành: “Tại anh không đó, em đã bảo thôi rồi mà anh cứ thêm lần nữa thêm lần nữa ahuhuhu đau quá à.”
Triệu Bắc Hành cũng không né đón, một đấm của Bạch Chỉ như đang gãi ngứa cho anh mà thôi: “Rồi rồi lỗi anh lỗi anh, lần sau hứa nghe lời em.
Em nói làm mấy lần anh cam đoan không làm hơn, ha?”
“Xí!” Bạch Chỉ để chân lên bàn đạp rướn người dậy, hạn chế cho mông tiếp xúc với yên xe.
Mãi đến khi đi tới đoạn đường bằng cậu mới hạ mông xuống.
Đại Đồng Câu tính ra cũng là huyện nhỏ thôi, không lớn bằng thị trấn nhưng quản lý cả hai xóm chung quanh.
Những năm gần đây nhà nước khuyến khích xây dựng nông thôn mới nên đường xá sạch đẹp lắm, có hoa và cây trồng hai bên, dọc đường rặt những căn nhà ngói ngăn nắp, trông khác hẳn “nông thôn” trong ấn tượng của Bạch Chỉ.
Triệu Bắc Hành dựa theo kí ức tìm đến hợp tác xã.
Giờ đang lúc cơm trưa nên trong hợp tác xã chẳng còn ai, chỉ còn ống khói đang phà hơi ở căn nhà nhỏ bên cạnh.
Triệu Bắc Hành nắm tay Bạch Chỉ tới gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
“Có, vào đi.” Một giọng nữ trung niên vang lên, hai người đẩy cửa bước vào thì thấy một bác gái tầm năm mươi tuổi đang nấu cơm.
“Hai đứa tìm cụ mù đúng không? Cụ trong nhà.”
Triệu Bắc Hành gật đầu, đi vào trong phòng.
Căn nhà nhỏ này được xây cùng lúc với hợp tác xã, có giường lò và quét sơn tường màu trắng.
Cụ ông mù đang ngồi trên giường nghe radio, nhận ra có tiếng bước chân, cụ quay đầu lại hỏi: “Đứa nào đấy?”
“Dạ con ở Hậu Bối Câu, con qua gặp ông nhờ xem ngày để… kết hôn ạ.”
Ông cụ móm mém li3m ngón tay, sau đó lấy từ dưới gầm giường ra một xấp giấy vàng, lại lần mò một hồi để tìm cây viết chì.
Ông bảo hai người nói tên, giờ giấc ngày tháng năm sinh.
Lúc này Bạch Chỉ mới nhận ra vì sao mọi người gọi ông là cụ mù.
Dù bề ngoài trông ông y như người bình thường, nhưng hai mắt vô hồn không nhìn thấy được gì.
“Con tên Triệu Bắc Hành, sinh năm 1997 lúc sáu giờ sáng mồng sáu tháng sau âm lịch.”
Nghe đến đây ông cụ bỗng ngẩng đầu lên “nhìn”: “Ra là con à, nay lớn quá ta.”
Triệu Bắc Hành:?
“Má bây hung dữ ghê, hồi đó ông bói mệnh cho mày xong, nó vác chày cán bột đuổi đánh ông đi.” Ông cụ nhớ là chuyện cũ mà không khỏi cười kaf.
“Ông… ông là cái người hồi xưa coi bói cho con ạ?”
Ông cụ gật đầu: “Sao, ông nói đúng chứ?”
“Đúng, đúng trăm phần trăm ạ.” Triệu Bắc Hành vui mừng, anh chỉ thuận miệng nói thôi ai ngờ lại đoán đúng rồi.
“Vậy thôi tạm bỏ qua con, vợ con sinh ngày tháng năm nào thế?”
Bạch Chỉ hắng giọng đáp: “Dạ con tên Bạch Chỉ, sinh năm 1996 lúc sáu giờ chiều ngày mùng mười tháng giêng ạ.”
Ông cụ múa may gì đó trên tờ giấy rồi bấm đốt ngón tay: “Tên con là bạch chỉ trong thuốc Đông y đúng không?”
“Dạ.”
“Hai đứa con trời sinh một cặp, tuổi trâu tuổi chuột xứng lứa vừa đôi, một chân thành một lanh lợi.
Đối phương bao dung được cho con, con cũng thấu hiểu và giúp đỡ nó trong công việc.
Tốt nha tốt nha.” Ông cụ xem bói đã nhiều năm, gặp không ít cặp đôi có duyên trời định, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy có một cặp nam nam lại có đường hôn nhân bền chặt như vậy.
Đúng là hai đứa có duyên thật mà.
“Nhưng nhớ cẩn thận cho ông, thằng Hành dễ dính vạ miệng, thằng Chỉ dễ vướng số đào hoa.
Năm nay hai đứa còn một kiếp nạn, nhưng nhỏ thôi, có quý nhân tương trợ nên sẽ gặp dữ hóa lành thôi.”
Mấy thứ khác Triệu Bắc Hành không để tâm, nhưng nghe Bạch Chỉ vướng số đào hoa anh sợ đến mức vội ôm câu lại: “Ông ơi có cách nào giải số kiếp này không?”
Ông cụ cười bảo: “Cũng có đó, năm sau hai đứa kết hôn đi.
Muốn gấp nữa thì tháng 2 là cưới được rồi, chọn ngày chẵn bất kì tùy con.”
“Vâng ạ!” Triệu Bắc Hành sung sướng gật đầu.
“Con đưa tay ông xem.” Ông cụ bỗng chìa bàn tay khô gầy ra nắm bàn tay thon dài của Bạch Chỉ.
“Chú ý sức khỏe, đừng túng dục quá, không là sau này về già con khổ đó.” Bạch Chỉ đỏ mặt vâng dạ.
Giữa đàn ông phát sinh quan hệ với nhau là trái với luân lí của người xưa, cấu tạo cơ thể của họ vốn cũng không thích hợp để quan hệ lâu dài, về già chắc chắn sẽ mắc đủ loại bệnh.
Trước đây Bạch Chỉ từng nghe một câu chuyện cười kể rằng, có một cụ ông đồng tính bị nhân viên chăm sóc ở viện dưỡng lão vả mặt vì thường ị ra quần.
Giờ ngẫm lại cậu hết dám cười rồi, vì đó tình huống ấy rất thực tế…
Triệu Bắc Hành lo lắng: “Bé nó làm sao vậy ông?”
“Căn cơ thằng bé yếu, không phải người sống quá thọ đâu.
Nếu con muốn hai đứa đầu bạc răng long thì nên kiềm chế lại, ngày bảy đêm ba thì sau này nó là người mất sức mất hơi thôi.” Tất nhiên Triệu Bắc Hành hiểu ý tứ của ông cụ, hai người đều ngượng chín mặt.
Hầu hết các thầy biết gieo quẻ kinh dịch đều biết chữa những bệnh cơ bản.
Ông cụ lấy bút chì viết tên mấy loại thuốc bắc ra, đưa cho Triệu Bắc Hành: “Con mang cái toa này ra cho tiệm thuốc họ bốc, đun với ba chén nước ra một hén thuốc rồi uống.
Cứ đầu hè uống liên tục một tháng sẽ bồi bổ cơ thể, này là công thức bí truyền trong cung ngày xưa.”
“Con cảm ơn ông.” Triệu Bắc Hành nhanh chóng nhận lấy, xếp gọn tờ giấy vào túi.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, ba bốn người đàn ông cõng một phụ nữ chạy vào: “Ông ơi ông xem giùm vợ con với, nó bị lên cơn điên rồi.”
Bạch Chỉ và Triệu Bắc Hành lập tức quay sang nhìn, tay chân người phụ nữ kia gầy rộc, bộ xương đang quẫy đạp bên dưới lớp áo, cô ta cứ ư ử không ngừng.
Ông cụ nhảy huỵch xuống giường, độ nhanh nhạy không hề giống với một người đã ở tuổi gần đất xa trời.
“Đóng cửa lại.”
Nghe vậy người đứng canh ngay cửa vội làm theo.
“Giở áo lên ông coi.”
“Không được đâu ông, chị con sợ ánh sáng, thấy ánh sáng là như bị điên.” Người đàn ông cõng cô gái nói.
“Không sao, để ông coi đi.” Chồng của cô gái giở áo quần vợ lên.
Lúc này mọi người mới nhận ra người nằm đất bị dây thừng trói lại, miệng bị nhét bông vải.
Cô gái trông cũng không còn quá trẻ, khuôn mặt xanh xao, đầu tóc bù xù, trông rất đáng sợ.
Ông cụ vỗ đùi chỉ dẫn: “Mau để con bé lên giường, cởi trói ra.”
“Bốn thằng con trai cũng phải chịu thua bả, giờ mà cởi trói là không kiềm lại được đâu ông.” Người đàn ông nhăn mặt, nhưng thấy ông cụ kiên quyết nên anh ta đành để cô gái lên giường, run tay gỡ dây thừng ra.
Cô gái phun cục bông trong miệng ra, ngoa ngoắt chửi lồng lên: “Mấy cái đứa này gan trời rồi.
Ta sống từng ấy năm, lần đầu thấy đám tiểu bối láo toét thế này, dám trói cả ta?”
Ông cụ vội vái chào: “Ngài Hồ Tam tha tội, tụi trẻ khờ dại không biết điều.
Ngài là người lớn xin đừng chấp nhặt tụi nó ạ.”
“Chấp nhặt? Ta thèm chấp nhặt lắm sao? Lúc bà Tư qua đời rõ ràng đã dặn mấy đứa nó đem bài vị của ta đưa xuống núi.
Hai đứa này thì hay rồi, dám nhốt ta vào trong tủ!” Bà Tư chết rồi, cháu trai bà là người lo hậu sự.
Anh ta bận quá nên quên mất lời bà dặn, gom hết đồ đạc không dùng đến nhét vào trong tủ, bao gồm cả bài vị của ông Hồ Tam.
Người đàn ông nghe thế sợ hãi quỳ mọp dưới đất, ra là do mình! Bảo sao gần đây đêm nào anh ta cũng mơ thấy có người bảo anh ra sau núi lấy đồ.
“Ta báo mộng cho tụi nó biết bao nhiều lần mà nó có coi tao ra cái gì đâu?” Phải nói là hai vợ chồng này được cái khờ có đôi có cặp, cả tuần nằm mơ như thế mà vẫn không biết đường lấy bài vị ra, báo hại ông Hồ Tam nằm trong đó hơn nửa năm trời, may mà chưa chết đói.
“Lũ nhỏ vô tri, xin ngài bớt giận.” Ông cụ tuy mù nhưng lại “thấy” được những thứ mà người thường không thấy.
Biết ông Hồ Tam chửi đổng thế thôi nhưng không có ý xấu, lại dễ mềm lòng, ông bèn bảo anh thanh niên đang quỳ: “Còn không đi lấy bài vị ông Hồ Tam ra nữa?”
“Dạ dạ con đi ngay.” Anh ta chạy vội đi.
Ông Hồ Tam thở dài: “Đấy, phải thế thì ta hành chúng nó làm gì.” Hồi bà Tư còn sống ông cũng không khá khẩm hơn là bao, vì bà Tư nghèo mà.
Giờ đến bà Tư cũng chẳng còn, quá lắm ông mới phải dùng chiêu này.
Người cháu trai kia dương khí nặng nên ông không nhập vào được, chỉ đành nhập vào cô vợ.
Vốn ông định nhập xong thì tự đi lấy bài vị, xuống bưu điện dưới núi gửi đi.
Ai ngờ tìm mòn mắt chẳng có cái bưu điện nào, tìm mãi được một bưu điện thì ông lại không biết điền biểu mẫu, tức muốn rụng cả lông.
Cô vợ này tính lại bướng, ông chỉ có thể nhập vào được một lúc, ở lâu thì sẽ làm điên làm khùng như thế này đây.
“Để thằng bé mang bài vị về, tôi giúp ngài gửi đi.”
“Ừ.” Ông Hồ Tam cũng là người biết trước biết sau.
Vô tình quay đầu thấy Bạch Chỉ và Triệu Bắc Hành đứng trong góc, ông híp mắt: “Hai đứa cũng ở đây à.”
“Dạ ông… ông là ông Hồ Tiên chữa bệnh cho con trai con năm ngoái ạ?” Triệu Bắc Hành nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi.
“Ừ ta đây, hai đứa sắp kết hôn rồi nhỉ? Năm ngoái ta đã thấy tơ tình trên số mệnh hai bây rồi… ối ối áu áu á á~” Ông Hồ Tam vừa nói vừa co giật cả người, cô gái run rẩy chửi loạn xạ, Triệu Bắc Hành sợ đến mức ôm Bạch Chỉ giấu ra đằng sau.
Mấy người đàn ông xung quanh vội nhặt dây thừng lên trói cô gái lại.
Ông cụ thở dài: “Đúng là nghiệp chướng, mấy đứa nhỏ bây giờ coi đồ đạc ông cha không ra gì, vứt đại vứt đùa.
Sau đám già này chết hết thì vùi đồ vào trong đất cho xong chuyện.”
Triệu Bắc Hành thấy đã hết việc của mình bèn kéo Bạch Chỉ rời đi, trước khi đi anh gửi 200 tệ cho ông cụ mù.
Ông cụ không từ chối, nhét tiền vào túi rồi vẫy tay chào hai người họ.
Hai người đẩy cửa ra, bên ngoài là nắng trưa chói chang.
Bạch Chỉ rùng mình, thấy ngạc nhiên hơn là sợ hãi; “Hóa ra đó là ông Hồ Tiên chữa bệnh hôm rồi, hay quá à.”
Hai người vừa định về nhà thì điện thoại Triệu Bắc Hành bỗng reo lên: “Không ổn rồi, anh Hành về nhanh đi!” Nhị Lương Tử nghẹn ngào.
“Sao đó?” Triệu Bắc Hành giật thót, có chuyện không may xảy ra chắc rồi.”
“Cái nhà kho đang xây đóng móng ẩu, sập nhà rồi, công nhân bị khung thép đè.”
Triệu Bắc Hành choáng váng: “Mày bình tĩnh, bọn anh về ngay.”
Bạch Chỉ nghe chuyện Nhị Lương Tử thuật lại trong điện thoại,mặt mũi cậu tái nhợt ngay tắp lự: “Phải làm sao đây anh…”
998: Chương sau hết phim nạ, gặp dữ hóa lành mí bà yên tâm, đừng có lo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...