Mồng tám Tết, đám Thịnh Tử, Đại Hoa, Phác Tân Long và Tôn Châu lần lượt đi làm lại.
Vừa trông thấy Tôn Châu, Nhị Lương Tử đã giật hết cả mình: “Trời **, sao nay mày ốm ghê vậy?”
Tôn Châu cao 1m78, hồi xưa nó nặng tầm 90 cân, thế mà lần này quay lại đã sụt mất mười mấy cân, mặt mũi phờ phạc hốc hác, cả người trông vô cùng thiếu sức sống.
“Đợt rồi nhà tao xảy ra chút chuyện, vừa giải quyết xong.” Hóa ra sáng mồng hai Tết ba Tôn Châu qua đời.
Trong nhà có mỗi nó là đàn ông nên phải đứng ra lo hết, xong đám tang nó mệt tưởng ngất, dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Giờ nhìn nó cũng chẳng còn dáng vẻ lười nhác hết ăn lại nằm như trước.
Cả bọn nghe Tôn Châu kể chuyện xong đều tới vỗ vai an ủi nó.
Thật ra Tôn Châu không quá đau buồn, âu cũng vì ba nó nằm liệt giường đã 6-7 năm nay, mẹ và chị nó phải chăm quanh năm suốt tháng.
Thôi thì ra đi lúc này cũng xem như là một hình thức giải thoát cho tất cả.
Phác Tân Long trở lại mang theo một lọ kim chi nhà làm to oạch, đây là do mẹ nó đích thân vào bếp, vị chua cay chuẩn Triều Tiên! Bạch Chỉ thích món này lắm, có kim chi là cậu có thể ăn hết nửa tô cơm.
Dạo gần đây Triệu Bắc Hành cảm thấy quan hệ giữa anh và Bạch Chỉ dường như có điều thay đổi, nhưng cụ thể là chỗ nào chính anh cũng chẳng rõ.
Nhìn bề ngoài hai người vẫn chẳng khác gì, chỉ khi ánh mắt đôi bên chạm nhau, bầu không khí mập mờ như gần như xa bỗng dâng trào…
Dù chưa rõ vì sao, nhưng Triệu Bắc Hành vẫn cảm nhận rõ được điều đó, lắm khi đang làm việc anh lại bật cười như thằng ngố.
Cơm tối xong, hai người ngồi trước cửa cho nhẹ bụng, Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu ngắm Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ đương gặm dưa Hami.
Lúc nãy dọn nhà kho tình cờ thấy được, có một chỗ thối đã bị Triệu Bắc Hành khoét bỏ, sau đó gọt ra cho cả bọn cùng ăn.
“Sao anh Hành cứ nhìn em hoài vậy?”
Triệu Bắc Hành gãi đầu: “Không biết nữa, tự nhiên muốn vậy thôi.
Cứ nhìn cậu là thấy nó đã đã trong lòng sao á.”
Mặt mũi Bạch Chỉ thoắt phát đỏ bừng: Ơi là trời, mấy câu này sến rện mà sao nghe anh Hành nói lại thấy rung động ghê í~
Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc, đôi mắt thấp thoáng ý cười.
Anh giơ tay xoa đầu cậu: “Ngồi ngoài đây lạnh, lên lầu đi.”
Bạch Chỉ quẹt miệng, xách ghế đẩu đi theo anh.
Qua ngày 15, Triệu Bắc Lâm xách theo hành lý đi xe đò đến.
Nó lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên ngồi xe đò đi xa đến vậy.
Triệu Bắc Lâm có gọi điện báo trước nên Triệu Bắc Hành lái xe ra bến chờ em trai.
Triệu Bắc Lâm vừa xuống xe đã thấy anh hai đang vẫy tay gọi.
“Anh hai!”
Triệu Bắc Hành bước tới cầm hành lý giúp em: “Chuyện nhà xong xuôi hết chưa?”
“Dạ xong hết rồi.
Ban đầu nhà họ Cao không chịu ly hôn, em nghe lời anh Bạch dặn, hù bọn họ giờ không chịu ly là mốt em kiện ráng chịu, đến lúc đó nhà họ phải ói ra bằng hết tiền sính lễ, còn phải chi tiền lo cho Hoan Hoan mỗi tháng nữa.”
“Rồi sao nữa?”
“Hai ông anh nhà bển nhát như thỏ đế, nghe em hù cái là sợ ngay chứ sao, vội lôi Cao Tú Quyên đến cục Dân chính, giấy tờ ly hôn cứ vậy mà xong.” Triệu Bắc Lâm cười, khoe hai hàm răng trắng lóa.
“Hoan Hoan sao rồi?”
“Có mẹ chăm mà, anh hai lo gì.”
Thấy em trai thoải mái vui vẻ hơn đợt rồi, Triệu Bắc Hành biết nó đã buông được gánh nặng trong lòng.
Dù sao Triệu Bắc Lâm cũng còn trẻ, cứ chăm lo kiếm tiền kiểu gì cũng sẽ cưới vợ lại được thôi.
Sau ngày 15, vựa trái cây mở cửa lại bình thường, bắt đầu mở rộng kinh doanh.
Hồi xưa Triệu Bắc Hành thuê miếng đất này rộng hơn mười mẫu, diện tích cỡ 6000 mét vuông, thuộc dạng đất tư nhân của nhà cụ Lưu.
Lúc xây vựa trái cây anh chỉ sử dụng có 1/5 diện tích, giờ đất trống nhiều vô kể.
Lần này Triệu Bắc Hành quyết tâm chơi lớn, anh đổ hết tiền lời năm ngoái rồi vay thêm 200 nghìn tệ, xây một vựa trái cây cỡ bự rộng hơn nghìn mét vuông, đồng thời liên hệ với đội xây dựng trước đây, dự kiến tháng 7 năm nay sẽ hoàn thành công trình.
Những ngày gần đây Bạch Chỉ cũng bận rộn chạy tới chạy lui tìm hiểu tình hình thị trường rau củ, dò la nguồn hàng rồi lập báo cáo nghiên cứu chi tiết.
Tối đến, cả đám công nhân ngồi chồm hổm trong nhà kho dưới lầu, Bạch Chỉ đặt máy tính xách tay lên thùng đựng táo, bắt đầu báo cáo công việc.
Đây vốn là việc rất quen thuộc với Bạch Chỉ, lẽ ra cần phải nghiêm túc thực hiện, nhưng nhìn mấy đứa choai choai đang ngồi phía dưới, cậu bỗng dưng bật cười.
“Anh Bạch chờ chút, cho em hỏi đã.
Nãy anh nói mông mông đau gì đó ạ?” Đại Hoa gãi cằm, bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“PPI?” Bạch Chỉ giờ mới nhớ ra, cả bọn đều mù chữ nên không hiểu PPI là viết tắt của từ gì.
Thế là Bạch Chỉ đành cố tìm cách đơn giản nhất để giải thích cho mấy đứa hiểu thế nào là khảo sát thị trường và chỉ số giá tiêu dùng.
*PPI viết tắt của Producer Price Index, tức chỉ số giá sản xuất.
Đọc bằng tiếng Anh là pi-pi-ai, nghe giống mông mông đau trong tiếng Trung nên cháu Hoa hiểu lầm, khổ…
Nghe thì nghe thế nhưng Triệu Bắc Hành vẫn chẳng hiểu mô tê gì, anh dứt khoát hỏi: “Tiểu Bạch, cậu không cần nói mấy thứ này cho tụi anh nghe đâu.
Giờ cho anh biết, tóm lại là anh có mở vựa bán rau được không?”
Bạch Chỉ tần ngần một chốc rồi gật đầu: “Có ạ, nhưng hơi nguy hiểm.
Vì giờ lượng cung ứng trên thị trường đã đáp ứng được nhu cầu của người tiêu dùng rồi, nếu muốn gia nhập chúng ta cần phải cố gắng thật nhiều đó anh.”
“Được thì cứ làm thôi, thời buổi này kinh doanh cái gì mà chẳng nguy hiểm.
Hồi anh mở vựa trái cây này, thiên hạ cũng bảo anh sẽ thất bại, trăm phần trăm lỗ vốn.
Rồi giờ cậu xem, vẫn ăn nên làm ra đó thấy không.”
Bạch Chỉ nhìn anh đầy kính nể, tinh thần làm liều ăn nhiều này của anh Hành đúng là rất hợp đi khởi nghiệp, có thất bại cũng không sợ.
Chứ làm ăn cứ lo được lo mất thì đúng là không đi xa được.
Mục tiêu đầu tiên của Triệu Bắc Hành chính là siêu thị Huệ Hữu, đây là nơi nhập rau củ hàng đầu thành phố.
Họ nhập hàng từ ba 3 vựa rau lớn, riêng nhà Kim Cường đã chiếm phân nửa nguồn cung.
Vụ nhập trái cây lần trước xảy ra sự cố là thật, nhưng về mảng rau củ Kim Cường làm ăn rất đâu ra đó.
Vì đây là cốt lõi kinh doanh của tiệm nhà gã, 80% lượng rau củ tiêu thụ trong thành phố đều từ chỗ Kim Cường mà ra.
Mấy hôm nay Kim Cường cũng nghe ngóng được việc Triệu Bắc Hành đi dò la chuyện kinh doanh rau củ.
Nhớ tới vụ mất mối nhập trái cây lần trước, lòng gã lại thấy ngứa ngáy không yên, bèn sai cấp dưới nhanh chóng đi điều tra tình hình.
Tay quản lý cười nịnh bợ: “Triệu Bắc Hành là cái thằng vô học thôi mà sếp, bày đặt buôn bán thêm rau củ.
Em là em thấy sớm muộn cũng lỗ chết cha nhà nó.”
Kim Cường nghiến răng nghiến lợi bảo: “Phải phá không cho nó bán rau, không là tiệm mình đi đời mẹ luôn.” Lần trước gài cho đám công nhân gỡ niêm phong vẫn không phá được, lần này gã quyết tâm không để Triệu Bắc Hành thành công!
“Dạ dạ, để em sai người đi hỏi thăm thử.” Tay quản lý đáp cho có lệ, sai lính đi nghe ngóng tình hình.
***
Sáng ra Bạch Chỉ vừa đi nghe ngóng ngoài chợ về đã thấy có hai đồng chí cảnh sát đứng trước tiệm, đang đứng trò chuyện cùng Triệu Bắc Hành.
Tim cậu lỡ nhịp ngay tắp lự, sợ tiệm lại xảy ra chuyện nên vội chạy tới hỏi: “Sao đó anh Hành?”
Triệu Bắc Hành cũng hoang mang: “Hai ảnh nói là muốn tìm cậu.”
“Tìm em á?” Bạch Chỉ khó hiểu.
“Cậu là Bạch Chỉ đúng không? Hôm qua em họ cậu lái xe trong tình trạng say xỉn, đụng hư cây cột điện, bị tạm giam 15 ngày, phạt 5000 tệ.”
“Hả?” Bạch Chỉ ngơ ngác, “Hai anh có chắc là đang tìm đúng người không vậy?”
Anh cảnh sát nghiêm mặt nhìn cậu: “Em họ cậu tên Tống Nhiên đúng không?”
Thấy ánh mắt ngờ vực của Triệu Bắc Hành, Bạch Chỉ khẽ gật đầu: “Dạ… dạ đúng, cậu ấy có bị thương gì không ạ?”
“Đang bị tạm giam, lúc bị bắt vô còn chưa tỉnh rượu, ói mửa tùm lum trong phòng lấy lời khai.
Nào rảnh cậu ghé đồn công an Thành Đông nộp phạt nha.” Nói đoạn hai đồng chí cảnh sát rời đi.
“Anh Hành cho em mượn chìa khóa xe nha, em đi thử xem sao.” Bạch Chỉ thầm ngạc nhiên, giờ đã qua năm mới sao Tống Nhiên vẫn còn ở đây? Chả nhẽ y yêu chốn này thật rồi?”
“Cần anh đi chung không?”
“Dạ không, không cần đâu, em tự đi được mà.” Bạch Chỉ sợ con đỗn lì Tống Nhiên lại nổi hứng nói điên nói khùng nên vội từ chối.
Vừa lái xe tới đồn cảnh sát, Bạch Chỉ đã trông thấy Tống Nhiên đang ngồi thu mình trong góc.
Xem ra y đã tỉnh rượu, mặt mày xanh lét, bệ rạc từ đầu tới chân.
Nghe bảo xe cộ nát bét, ấy thế mà y vẫn lông tóc vẹn nguyên.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Thấy Bạch Chỉ đến, Tống Nhiên ngẩng đầu cười khổ: “Xin lỗi nha Tiểu Bạch, làm phiền cậu quá.
Nhưng mà tớ không nhờ ai giúp được nữa.”
Bạch Chỉ không đáp, chỉ lẳng lặng đi nộp phạt rồi ký tên, sau đó dắt Tống Nhiên ra ngoài trong tiếng khuyên bảo của cảnh sát.
Cả một ngày trời chưa ăn cơm, Tống Nhiên vừa bước ra đường đã thấy sao trăng đầy đầu, suýt thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bạch Chỉ vội đỡ y, thấy Tống Nhiên gầy rộc, cậu thoáng cau mày trách: “Đang yên đang lành sao lại đi hành xác bản thân cho người không ra người, ma không ra ma thế này?”
“Vẫn đẹp mà.
Giờ đang thịnh mốt người đẹp toàn xương, lên giường chơi được nhiều trò đó chứ~” Tống Nhiên cười đùa, nhưng đáy mắt lại vô hồn.
“Sao cậu… không về lại Thành Đô?” Tuy Bạch Chỉ rất ghét Tống Nhiên, nhưng nói sao thì hai người cũng đã làm bạn 7 năm trời, trông dáng vẻ y thế này cậu thật sự thấy hơi lo.
Tống Nhiên xoay vòng tại chỗ: “Không nỡ về chứ sao, ở đây gì cũng có.”
“Cậu với Kim Cường còn quen nhau không?”
“Ừm… Chắc cũng tính là có đi.
Về rồi tớ trả tiền lại cho cậu nha, hôm qua quăng điện thoại đi đâu mất nên đành phải chỉ đường cho cảnh sát đến vựa trái cây chỗ cậu làm.”
“Ừ.” Bạch Chỉ gật đầu.
“À đúng rồi Tiểu Bạch… Nhắc ông chủ nhà cậu cẩn thận tí nha.”
“Hả, cẩn thận gì cơ?” Bạch Chỉ ngạc nhiên.
“Ông chủ cậu định xây thêm tiệm đúng không?”
Bạch Chỉ cảnh giác hỏi lại: “Ừ đúng, mà sao cậu biết.”
Tống Nhiên vò tóc, giả vờ ngu ngơ: “Ầy tớ cũng không rõ đâu, nói chung cứ dặn anh ta cẩn thận hơn là được.” Nói đoạn y còn nháy mắt mấy cái.
Bạch Chỉ bỗng nhớ tới mối quan hệ kì lạ giữa Kim Cường và Tống Nhiên, lòng giật thót.
Xem ra gã Kim Cường vẫn chưa từ bỏ ý định, đang rắp tâm định làm chuyện gì đó rồi.
“Hiểu rồi, cảm ơn cậu.” Dù Bạch Chỉ không cách nào tha thứ cho những việc Tống Nhiên đã làm, nhưng lời nhắc nhở lần này thật sự rất hữu dụng.
Chuyện giấy niêm phong cậu vẫn còn nhớ rõ, lát về tiệm cậu nhất định phải báo anh Hành mới được.
Bạch Chỉ lên xe, lưỡng lự một lúc rồi vẫn hỏi: “Cậu đi đâu đó? Cần tớ chở không?”
“Thôi khỏi, tớ biết cậu thấy tớ phiền mà.
Đi đi.” Tống Nhiên cười khì.
“Biết thì tốt rồi, sau này uống ít thôi… Rượu vào còn dám lái xe, cậu đúng là muốn chết mà.”
“Hahaha biết rồi biết rồi, Bạch nương tử về nhà đi nè.”
Bạch nương tử là biệt danh mà Tống Nhiên đặt cho cậu thời còn đi học.
Bạch Chỉ sững người trong thoáng chốc, đoạn gật đầu, lái xe đi mất.
Tống Nhiên ôm bụng ngồi sụp xuống bên vệ đường, cơn đau ùa đến khiến mặt mày y tới nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Haizzzz, lần sau không được để bụng rỗng uống rượu nữa…
998: Phắc boi đi với sở khanh, ch1ch xong nhà ai nấy về.
À chương sau…
Faye: A lô chị em cài dây an toàn, cầm khăn giấy chuẩn bị cho chương sau nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...